Vô Cực Ma Đạo (100đ/C FULL DỊCH)
Chapter 31: Tông môn bất hạnh 1

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Quả nhiên lắm tiền nhiều của, so sánh giữa người với người thật sự bất công. Đệ tử đời thứ ba của Vô Cực Ma Tông, đừng nói đến chuyện mang theo pháp bảo, ngay cả vài khối hạ phẩm tinh thạch để tu luyện cũng không có, một thanh phi kiếm tầm thường nhất cũng là toàn bộ trang bị của họ.

Ngay cả mấy tông môn này còn như vậy, thì Luyện Ngục Ma Tông cực mạnh kia giàu có đến mức nào, e rằng khó ai tưởng tượng nổi. Hơn nữa, đệ tử Vô Cực Ma Tông vì ngộ luyện công pháp nên tu luyện vốn dĩ rất chậm, đến hôm nay rơi vào cảnh khốn khổ, thực sự không ngoài dự liệu.

Những tài liệu cơ bản mà Đinh Hạo còn thiếu vừa khéo đều có trên người ba kẻ kia. Cảnh giới hiện tại của hắn cũng có thể tu luyện một số vật phẩm, pháp quyết cũng đã lựa chọn vài môn thực dụng để tu luyện.

Làm xong chút việc này, không ngờ hơn nửa năm đã trôi qua. Lúc này công pháp của Đinh Hạo đại tiến, tin rằng trong hàng đệ tử đời thứ ba của Vô Cực Ma Tông sẽ không có đối thủ. Dù cho Trương Lợi cũng có tiến bộ lớn, Đinh Hạo vẫn tin chắc có thể giết chết hắn trong trận đấu!

Sau khi xuất quan, Đinh Hạo trước tiên đến chỗ ở của Trần Lĩnh bái kiến, thấy lão vắng mặt, chắc là đang bế quan chưa ra. Khi nghe ba kẻ kia nhắc đến Hồn Luyện Tông Hội, hắn liền nổi hứng thú. Dù đại hội này tràn ngập nguy hiểm nhưng cũng đầy kỳ ngộ. Nếu có thể bắt được vài người để hấp thụ, bản thân sẽ có thể đột phá lần nữa rất nhanh. Chỉ là hiện tại hắn còn chưa đạt tới Dung Hợp kỳ, nên không có tư cách tham dự lần này.

Xem ra cơ hội không chờ người. Dù biết cảnh giới tu luyện của mình đã tiến rất nhanh, nhưng dù sao cũng nhập môn quá muộn, bỏ lỡ dịp này thì phải chờ đến năm mươi năm nữa, chỉ còn cách tiếp tục nỗ lực... Bất đắc dĩ, hắn đành liều lĩnh đi tìm vài người nữa để hấp thụ.

Đệ tử đời thứ ba của Vô Cực Ma Tông dù có hấp thụ thì tác dụng cũng không lớn, xem ra chỉ còn cách tìm mấy đệ tử đời thứ hai thực lực yếu. Nhưng nếu làm việc này ngay tại bổn tông, mà hắn lại có tiến bộ lớn như thế, khó tránh khỏi bị người khác nghi ngờ, khả năng bị phát hiện cũng rất cao. Đem ý nghĩ dụ hoặc dìm xuống, Đinh Hạo thấy cần phải xem xét tình hình cụ thể của Hồn Luyện Tông Hội rồi mới quyết định.

Ngoại trừ sư phụ Trần Lĩnh, Đinh Hạo ở Vô Cực Ma Tông cũng chỉ quen biết vị sư huynh ở Tàng thư phòng. Sau khi đến nơi, quả nhiên thấy vị sư huynh kia vẫn ở đó, mắt khép hờ, nửa tỉnh nửa mê.

Thấy Đinh Hạo tiến vào, y ngẩng đầu nhìn lướt qua, lập tức kinh ngạc khác thường:

– Sư đệ, mấy năm không gặp, lần trước gặp nhau là lúc đệ mới nhập môn, không ngờ bây giờ ta lại nhìn không ra đệ đã đạt tới cảnh giới nào. Chẳng lẽ tu luyện của đệ lại nhanh như phi kiếm? Thật sự là người khác khó mà tưởng tượng nổi! Điều này... cái kia... lần trước hình như ta đã giúp đệ giải đáp không ít nghi hoặc, sư đệ từng nói sau này sẽ báo đáp ta, đừng quên nhé!

Đinh Hạo trong lòng không khỏi buồn cười. Lúc trước vì mấy câu nói tốt của mình, y bảo không cần báo đáp, giờ thấy mình phát đạt lại nhắc đến chuyện cũ... Tuy vậy, Đinh Hạo cũng không phải người nhỏ nhen, thuận tay lấy ra vài khối trung phẩm tinh thạch đưa ra.

– Sư đệ sao dám quên ân tình đề bạt của sư huynh trước đây, đây là mấy khối tinh thạch đệ ngẫu nhiên có được, mong sư huynh vui lòng nhận cho. Nói ra thật xấu hổ, đàm đạo với nhau nhiều lần mà Đinh Hạo còn chưa biết sư huynh xưng hô thế nào? Mong sư huynh chỉ giáo.

Y vốn cũng chỉ tiện miệng nói vậy, không thật sự hy vọng Đinh Hạo có thể lấy ra thứ gì cho mình. Người Ma môn vốn tự tư tự lợi, nếu không có vướng víu lợi ích thì quyết không dễ dàng đem vật quý cho người khác, dù bản thân y từng giải đáp cho Đinh Hạo một chút về tình hình tông phái trên Đoạn Hồn Sơn, nhưng cũng chỉ là kiến thức phổ thông ai cũng biết.

Có lợi không lấy không phải tác phong của người Ma môn. Sau khi thu hết mọi thứ vào túi trữ vật, người này cười, sắc mặt càng thêm rạng rỡ:

– Đinh sư đệ khách khí rồi, sư huynh họ Hồ tên Thạc, theo sư phụ Trình Nguyên. Đáng tiếc ba mươi năm trước, lúc gia sư xuất ngoại sưu tầm tài liệu luyện khí, bị người Hắc Ma Tông phát hiện trên người mang lông vũ của Chậm điểu (Chậm: một loài chim độc) và bị giết chết bên ngoài, từ đó ta vẫn ở lại Vô Cực Ma Tông, không ra ngoài sơn môn nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương