Vô Cực Ma Đạo (100đ/C FULL DỊCH)
-
Chapter 42: Dữ hổ mưu bì 2
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Phùng Tinh Nhiên sững người, do dự một lát rồi dịu dàng xoay người về phía Đinh Hạo. Lập tức, Đinh Hạo cảm nhận được một làn hương thơm ngào ngạt lan tỏa, tim bất giác đập nhanh, không khỏi thầm mắng một câu, sau đó ghé sát miệng vào tai Phùng Tinh Nhiên.
Thân hình mềm mại của Phùng Tinh Nhiên lùi lại, tức giận nói:
– Ngươi muốn nói thì cứ nói, dựa sát như vậy làm gì!
Đinh Hạo cười cợt:
– Còn có thể nói nhảm sao? Không mau lên đi, chậm sẽ sinh biến!
Phùng Tinh Thiên nhìn Đinh Hạo, cắn răng tiến lại gần. Môi Đinh Hạo gần như chạm vào tai nàng, khẽ nói:
– Ngươi chỉ cần làm theo phương pháp ta chỉ, điều chỉnh lại Tuyệt Sát Ma trận một chút là có thể vượt qua cửa ải này.
Sau đó, hắn nói rõ phương pháp, cuối cùng lại hỏi:
– Ủa, sao tai tiểu thư lại đỏ thế? Chẳng lẽ là vì ta nói gì làm nàng xấu hổ?
Thân hình Phùng Tinh Thiên vốn đã bị Đinh Hạo nhìn thấu, giờ lại bị hắn dựa sát như vậy, khó tránh khỏi tâm hoảng ý loạn, cả người như tiên hoa tỏa ra sắc hồng kiều diễm, nàng nói:
– Tiểu tặc, ngươi nhớ kỹ cho bổn cô nương, thế nào ta cũng cho ngươi biết mặt! Phương pháp của ngươi rốt cuộc từ đâu mà có? Ngươi sao lại biết đây là Tuyệt Sát Ma trận? Bổn cô nương tạm tin ngươi một lần, nếu ngươi đưa sai phương pháp thì ta sẽ lột da róc xương ngươi, cho ngươi biết sự lợi hại của bổn cô nương!
– Hiện tại ngươi chẳng khác gì con kiến bò trên sợi dây, lừa ngươi thì được gì? Tin hay không tùy ngươi, còn không mau hành động, trận này sắp bị phá rồi.
Đinh Hạo dửng dưng, coi như chẳng để tâm đến lời uy hiếp của nàng.
Phùng Tinh Thiên hung hăng trừng mắt với Đinh Hạo, hai tay bắt đầu liên tục kết xuất các loại thủ ấn. Đinh Hạo biết nàng lần này làm theo phương pháp của mình, nhưng hắn đương nhiên sẽ không truyền hết toàn bộ pháp quyết của Tuyệt Sát Ma trận, phương pháp vừa nãy chỉ là một phần, đủ để hoàn toàn giam hãm kẻ Phân Thần hậu kỳ trong trận.
Một lát sau, Tuyệt Sát Ma trận đột nhiên biến đổi, vô số tử khí cuồn cuộn không theo quy tắc, phản gia tốc khuếch tán ra ngoài, quỷ đói trong trận theo tử khí phát ra tiếng gào thét vang trời.
Phùng Tinh Thiên đang nhắm mắt lập tức mở mắt, nhìn Đinh Hạo bằng ánh mắt kỳ lạ. Đinh Hạo bị nàng nhìn chằm chằm, trong lòng bất giác run lên, thầm kêu không ổn, chẳng lẽ nàng phát hiện có gì bất thường? Lúc này trong trận quỷ khóc sói tru, gió mạnh nổi lên, ba trưởng lão cũng không dám coi thường Đinh Hạo, ánh mắt tràn đầy vẻ khác lạ!
Bỗng trong trận vang lên một tiếng hét, tiếp đó là hai tiếng kêu thảm thiết, Đinh Hạo vội nói với Phùng Tinh Thiên:
– Hy vọng ngươi nhớ đã từng hứa với ta phải bắt một người cho ta, vừa rồi còn phát độc thề!
Phùng Tinh Thiên lúc này tâm trạng phấn chấn, quay sang Đinh Hạo mỉm cười, khiến hắn cảm thấy vừa mừng vừa lo.
– Bổn cô nương đã đồng ý với ngươi, chẳng lẽ lại để việc không thành? Cầm lấy đi, xem ra thanh kiếm của ngươi cũng vô dụng thôi!
Nói xong, nàng đưa Nghịch Thiên Ma Kiếm và mở khóa tay cho Đinh Hạo, rồi quay sang ba vị trưởng lão:
– Nhờ Ngô trưởng lão, Hoàng trưởng lão đưa hai người còn lại tới đây. Hai vị yên tâm, hai người này đã hôn mê bất tỉnh, ba ngày sau mới tỉnh lại, tuyệt đối không còn sức phản kháng.
Một lát sau, Ngô và Hoàng trưởng lão mỗi người dẫn một kẻ tới trước mặt Phùng Tinh Nhiên, thả xuống đất. Hai người bị bắt đều mặc đạo bào màu xanh, thân hình thấp bé dị thường.
Phùng Tinh Nhiên đưa một người da trắng cho Đinh Hạo, nói:
– Đi đi, bổn cô nương đã giữ lời với ngươi. Nhưng người này là Phân Thần trung kỳ, nếu tỉnh lại ngươi chưa chắc đối phó được. Có cần ta giúp không, coi như các điều kiện khác miễn phí tặng thêm, được chứ?
– Ha ha, bổn nhân tự có cách đối phó, không cần cô nương bận tâm. Tiểu thư cao quý làm việc vội vàng quá, Đinh Hạo còn chưa nhờ mà ngươi đã sốt ruột rồi? Dung mạo nàng tựa thiên tiên, thật khiến Đinh Hạo ngưỡng mộ không thôi!
Sau đó, Đinh Hạo mang theo kẻ bị hôn mê, tiện tay cầm Nghịch Thiên Ma Kiếm rời đi.
– Khoan đã, đã ngưỡng mộ thì ở lại thêm một lúc đi, bổn cô nương cho ngươi thời gian ở bên cạnh ta.
Phùng Tinh Nhiên cười nói.
– Tiểu thư hay đùa, bổn nhân là phàm phu tục tử, sao dám sánh với dung nhan của tiểu thư!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook