Vô Cực Ma Đạo (100đ/C FULL DỊCH)
-
Chapter 56: Âm Phong chân nhân 1
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Thạch Ngọc Sương sắc mặt không đổi, lạnh nhạt nói:
– Hừ, lời không hợp, nói nửa câu cũng là nhiều. Đinh Hạo, chúng ta đi thôi.
Phùng Tinh Nhiên quay sang gọi Đinh Hạo.
Nhìn Phùng Tinh Nhiên cùng Đinh Hạo rời khỏi, Thạch Ngọc Sương cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ dõi mắt theo Đinh Hạo. Đinh Hạo trong lòng khó hiểu, bản thân chưa từng trêu chọc gì đến nữ nhân này, cớ sao nàng cùng Độc Cô Sách lại giống nhau, mới gặp lần đầu đã nảy sinh sát ý với mình.
Tới cửa giao dịch, sau khi giao tinh thạch cho Tụ Bảo tông, Đinh Hạo đang định cùng Phùng Tinh Nhiên rời đi thì bất chợt thấy Âm Phong chân nhân tiến lại gần, đến bên cạnh liền lên tiếng:
– Đinh Hạo tiểu ca, có thể dừng bước trò chuyện đôi lời không? Âm Phong có vài điều khó hiểu muốn thỉnh giáo tiểu ca, chẳng hay ý tiểu ca thế nào?
Phùng Tinh Nhiên liếc nhìn Đinh Hạo, dường như nhớ tới mình từng nói sẽ không can dự vào hành động của hắn, chỉ nhàn nhạt bảo:
– Âm Phong chân nhân là ma đạo tán tu, tu vi đã tới Phân Thần kỳ, nhưng hẳn cũng không có bản lĩnh khiến ngươi mất mạng trong khoảnh khắc. Chỉ cần cẩn thận đề phòng, chắc cũng không xảy ra chuyện gì. Huống hồ Âm Phong chân nhân cũng không đến nỗi lỗ mãng như vậy.
Nói rồi, nàng nhìn sang Âm Phong chân nhân, ánh mắt mang ý cảnh cáo.
– Tinh Nhiên tiểu thư nói đùa rồi, Âm Phong dù gan lớn đến đâu cũng không dám chọc giận người của Luyện Ngục ma tông. Tinh Nhiên tiểu thư cứ yên tâm, Âm Phong tìm Đinh Hạo tiểu ca trò chuyện tuyệt không có ác ý.
Âm Phong chân nhân vội đáp.
Phùng Tinh Nhiên gật đầu:
– Vậy thì tốt, ngươi cũng không dám đâu!
Dứt lời, nàng liếc Đinh Hạo một cái rồi bỏ đi.
Đinh Hạo trong lòng khẽ động, bình thản nhìn Âm Phong, một lúc sau mới lên tiếng:
– Không rõ chân nhân muốn nói gì với Đinh Hạo, tiểu tử học thức nông cạn, e rằng khó giúp được chân nhân điều gì.
– Thật không dám giấu, lúc tiểu ca thu thập nguyên liệu, Âm Phong vẫn luôn chú ý. Thúy Bào thạch vốn không phải vật hiếm, người tu chân bình thường chỉ biết dùng nó luyện chế trữ vật thủ trạc, nhưng Âm Phong lại biết vật ấy còn có thể luyện chế một thứ khác. Vừa rồi thấy tiểu ca gom góp rất nhiều tài liệu, Âm Phong bất tài, không rõ tiểu ca có phải muốn dùng Thúy Bào thạch để luyện chế một loại pháp bảo nhằm trấn áp nguyên anh của tu chân giả hay không?
Âm Phong chăm chú nhìn Đinh Hạo, ánh mắt không rời nửa khắc.
Quả nhiên là vậy, Đinh Hạo thầm nghĩ, không ngờ chuyện mình thu thập vật liệu lại lọt vào mắt người khác, công dụng này của Thúy Bào thạch người thường không biết, không ngờ Âm Phong chân nhân lại rõ ràng như vậy. Xem ra hắn lấy Thúy Bào thạch không đơn giản chỉ vì muốn kiếm chút tinh thạch trung phẩm, theo lời Phùng Tinh Nhiên, người này chỉ là tán tu, thực ra không hề đơn giản như vẻ ngoài.
– Tiểu ca không cần đa nghi, Âm Phong hỏi vậy không có ác ý, chỉ là phương pháp luyện chế vật ấy đã thất truyền nhiều năm, Âm Phong chỉ tò mò mà thôi. Hơn nữa, cho dù luyện chế thành công, công dụng cũng chẳng lớn lao gì, đúng không?
Thấy Đinh Hạo còn do dự, Âm Phong chân nhân liền bổ sung.
– Nếu chân nhân đã nhìn ra, Đinh Hạo cũng không giấu nữa. Không sai, Đinh Hạo quả thực cần những vật ấy để luyện chế một chiếc Tỏa Anh Hoàn. Còn về phương pháp luyện chế xuất xứ từ đâu, tiểu tử không tiện tiết lộ, mong chân nhân lượng thứ.
Đinh Hạo điềm nhiên đáp.
– Đương nhiên, đương nhiên. Âm Phong có một thỉnh cầu, chẳng biết tiểu ca có sẵn lòng đáp ứng không? Chỉ cần tiểu ca đồng ý, Âm Phong nhất định sẽ hậu tạ!
Thấy Đinh Hạo thừa nhận, Âm Phong liền vui vẻ nói.
– Chân nhân cứ nói, Đinh Hạo sẽ cân nhắc rồi trả lời.
Nhìn vẻ mặt hớn hở của đối phương, Đinh Hạo đại khái cũng đoán được phần nào ý đồ.
– Âm Phong nguyện cung cấp tài liệu, chẳng hay tiểu ca có thể tiện tay luyện chế một chiếc cho Âm Phong không? Đương nhiên, Âm Phong tuyệt đối không để tiểu ca làm không công, ta sẵn sàng đưa mười khối thượng phẩm tinh thạch, lại tặng thêm một chiếc bảo giáp trung phẩm, không rõ ý tiểu ca thế nào?
Âm Phong nhìn Đinh Hạo, ánh mắt đầy mong đợi.
– Ồ, chân nhân đã biết vật ấy không phải trân bảo hiếm có, vì sao lại hào phóng ra giá cao như vậy nhờ tiểu tử luyện chế? Thật khiến Đinh Hạo không khỏi khó hiểu, chân nhân có thể nói rõ hơn được không?
Đinh Hạo nghe vậy, không khỏi kinh ngạc hỏi lại.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook