Vô Cực Ma Đạo (100đ/C FULL DỊCH)
-
Chapter 90: Trọng phản tông môn 1
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhiếp Phong thản nhiên nói, hai trưởng lão kia cũng gật đầu tán thành, chỉ có Phùng Tinh Nhiên là trầm mặc không nói.
Thấy mấy người đã nói vậy, Đinh Hạo cũng không多言, đang định ngự kiếm rời đi thì Phùng Tinh Nhiên lên tiếng:
- Tiểu tặc ngươi theo ta, ta có mấy lời muốn nói riêng với ngươi!
Sắc mặt Đinh Hạo biến đổi, món nợ này cuối cùng cũng đến lúc phải trả, bất quá muốn trốn cũng không được. Mấy người còn lại đều nhếch miệng cười, ánh mắt kỳ quái nhìn theo hai người rời đi.
Phùng Tinh Nhiên rời khỏi đám người rồi cũng không nói gì, chỉ bay thẳng về phía trước. Thấy vậy Đinh Hạo cũng chỉ có thể cắm đầu đi theo. Giây lát sau, Phùng Tinh Nhiên dừng lại bên một hồ nước sâu, quay lưng về phía Đinh Hạo. Đinh Hạo vừa thấy cái hồ, vẻ mặt lại biến đổi. Nơi này chính là nơi lần đầu tiên Đinh Hạo nhìn thấy nữ nhân này tắm trần.
Phùng Tinh Nhiên từ từ quay người lại, hai mắt nhìn thẳng vào mặt Đinh Hạo, nhẹ giọng nói:
- Ngươi định khi nào cưới ta?
Giọng nói tuy bình thản nhưng lời lẽ lại như sấm sét giữa trời quang. Vừa dứt lời, một vầng đỏ ửng đã lan từ khuôn mặt xuống tận chiếc cổ thiên nga trắng ngần của nàng.
- Cô nương nói vậy là có ý gì. Giữa cô nương và ta căn bản không có tình cảm, huống hồ còn là địch không phải bạn. Chữ “cưới” này phải nói từ đâu?
Đinh Hạo tuy lòng kinh hãi nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh đáp lời.
Phùng Tinh Nhiên sắc mặt biến đổi hẳn, nàng ngẩng đầu phẫn nộ nhìn Đinh Hạo:
- Nếu thật sự là địch không phải bạn, ngươi còn có thể sống tới hôm nay sao? Ta và ngươi không có tình cảm…
Thanh âm vốn đang mạnh mẽ dần trở nên yếu ớt, cuối cùng nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Phùng Tinh Nhiên dừng lại một chút rồi nhẹ giọng nói:
- Huống chi thân thể ta đã bị ngươi nhìn thấy hết, lại thêm… lại thêm lúc ở Tụ Bảo tông ngươi đã sờ soạng ta… sờ vào đùi ta. Nếu ngươi không có ý với ta, vì sao lại nhiều lần khinh bạc ta?
Đinh Hạo thầm rủa mình lúc đó đúng là sắc quỷ đầu thai, bây giờ thật sự không tìm ra lời nào để phản bác. Giây lát sau, hắn đành mặt dày nói:
- Lúc đó là cô nương véo ta trước, ta chỉ đáp trả mà thôi, căn bản không có ý khinh bạc cô nương!
- Ngươi còn dám giảo biện! Nếu chỉ muốn đáp trả sao còn sờ tới sờ lui trên đùi ta? Nếu không phải ta ra tay ngăn cản, không biết tiểu tặc ngươi còn muốn làm ra chuyện gì nữa. Dù sao ngươi cũng phải chịu trách nhiệm với ta!
Phùng Tinh Nhiên nghe Đinh Hạo nói vậy liền nổi giận mắng.
Lời này vừa nói ra khiến Đinh Hạo không còn gì để nói, nghĩ thế nào cũng không ngờ Phùng Tinh Nhiên lại có thể nói ra những lời như vậy!
Thấy Đinh Hạo cứng họng, Phùng Tinh Nhiên đắc ý cười một tiếng, vẻ mặt không ngờ lại càng thêm quyến rũ động lòng người. Nàng cười khanh khách rồi liếc mắt nhìn Đinh Hạo nói:
- Nói đi, ngươi định xử lý mối quan hệ giữa chúng ta thế nào?
- Cô nương và ta đều là người tu chân, nên lấy việc tu đạo làm đầu, chuyện tình cảm không nên bàn luận nhiều. Huống hồ tu vi của ta hèn kém, xuất thân lại bình thường, sợ là không với cao được!
Thật sự không còn cách nào, Đinh Hạo nói mà chính mình cũng không biết đang nói gì.
Phùng Tinh Nhiên tức giận nói:
- Ngươi lo lắng chuyện đó à? Không thành vấn đề, cha ta thương yêu ta nhất, ngươi cứ yên tâm!
Lúc này Đinh Hạo mới ý thức được mình vừa nói gì, nghe Phùng Tinh Nhiên nói vậy lập tức trợn tròn mắt, biết nàng chắc chắn đã hiểu lầm ý mình. Hắn liền nghiêm mặt lại nói:
- Hảo ý của cô nương, Đinh Hạo xin tâm lĩnh, chỉ là trước mắt Đinh Hạo vẫn chưa tính đến chuyện đó!
Nhìn quanh một vòng rồi hắn tiếp tục nói:
- Mong cô nương thay ta nói lời xin lỗi với mấy vị trưởng lão, tại hạ xin cáo từ đây!
Nói rồi liền ngự trên Nghịch Thiên Ma kiếm, hoảng hốt bỏ chạy!
- Tiểu tặc hãy nhớ mỗi năm đến Luyện Ngục Ma tông thăm ta một lần, nếu không ta quyết không bỏ qua cho ngươi!
Tiếng quát yêu kiều của Phùng Tinh Nhiên từ xa truyền đến.
Đinh Hạo vẫn còn đang đau đầu vì Phùng Tinh Nhiên thì sơn môn của Vô Cực Ma tông đã hiện ra trước mắt. Có lẽ do tông chủ đã phân phó mọi người tự mình ra ngoài rèn luyện, nên Vô Cực Ma tông vốn đã ít người nay lại càng thêm thưa thớt. Trên đường đi chỉ thấy lác đác vài người. Mấy người thấy Đinh Hạo quay về cũng chỉ gật đầu ra hiệu, vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên. Đinh Hạo cũng không để trong lòng, chỉ cảm thấy có chút chua xót. Trong mắt những người này đều là vẻ bi ai và thất vọng thê lương.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook