Võ Thần Hồi Quy
Chương 10: Đối thủ mạnh nhất

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Mặc Dư Chân nắm chặt lòng bàn tay rồi lại mở tay ra, cảm nhận thân thể trưởng thành nay đã trở lại, cảm giác chân thực đến kì lạ.

“Đây… thật sự chỉ là ảo ảnh sao?”

Không chỉ là tay chân dài hơn. Lực căng nơi từng thớ cơ bắp, sự sắc bén của ngũ quan, tất cả đều là cảm giác quen thuộc của kẻ từng đứng trên đỉnh cường giả.
Quan trọng nhất là lượng nội lực khổng lồ đang dâng trào trong kinh mạch, tựa như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

‘Đúng là cảm giác được trở lại thật rồi…’

Hắn như một kẻ bị giam trong căn ngục nhỏ, nay bỗng được thả tự do, Mặc Dư Chân khẽ nhếch môi cười, nụ cười của kẻ từng nắm quyền sinh tử.

‘Với sức mạnh này… thì…’

Rắc!
Không biết từ lúc nào, trong tay hắn đã xuất hiện Thanh Trừng Kiếm, thanh kiếm từng là bạn đồng hành cùng hắn trước khi hồi quy.

Đầu kiếm chỉa thẳng về phía Thiên Hoa Lân. Giọng nói hắn trầm tĩnh, như vang vọng giữa đồng không:

“Giờ thì… mọi thứ sẽ khác rồi, Thiên tỷ.”

Thiên Hoa Lân thoáng sững người, rồi lại bật cười khẽ, ánh mắt đầy ngạo khí.

“Có vẻ tiểu đệ cũng biết động não rồi đấy. Nhưng quên rồi sao, đệ chưa bao giờ thắng được ta!”

Vừa dứt lời, nàng xông tới.

Dưới ánh sáng rực rỡ của ánh mặt trời, đại thạch phủ trong tay nàng vẽ nên một đường cong như trăng khuyết.
Thân hình uyển chuyển đến mức khó tin, như thể trọng lượng trăm cân của cây rìu khổng lồ chẳng là gì cả.

Trên lưỡi rìu, khí cương khí tụ lại, dài đến nửa trượng, một luồng cương khí hình trăng đỏ lóe lên trong không gian.

Vùuu!

ẦM!!!
Tiếng nổ như long trời lở đất.

Từ thân kiếm của Mặc Dư Chân, hắc hồng cương khí bùng lên, đón trọn cú chém của nàng.

“Nếu là Thiên Hoa Lân thật, có lẽ ta còn e ngại. Nhưng chỉ là ảo ảnh thôi, ta không tin ta sẽ thua ngươi!”

“Kẻ chỉ biết nói miệng thì chẳng có chút hấp dẫn nào đâu, tiểu đệ à!”

ẦM! ẦM! ẦM!

Cả hai đan vào nhau trong ánh lửa và tiếng thép, mỗi lần vũ khí va chạm, tia lửa rơi như mưa sao băng. Chỉ trong chớp mắt, họ đã đánh hơn ba mươi chiêu.

Thế trận hiện tại là ngang tài ngang sức. Cương khí của kiếm và rìu bắn tung tóe khắp nơi, cả hai gần như đồng thời cùng lùi lại nửa bước.

Thiên Hoa Lân hít sâu một hơi, nâng cao cánh tay, cây Đại Thạch Phủ trong tay nàng run lên dữ dội.

Vùuuu!

Từ đan điền nàng, Huyết Thiên Đại La Khí bắt đầu tuôn ra, một luồng khí đỏ như ánh hoàng hôn nhuộm trời.

Ánh sáng đỏ ấy quấn quanh cây rìu đá, đến mức không gian dường như bị rạn nứt.

Rồi nàng gầm khẽ, bổ xuống một nhát dọc trời!

Vũ khí vốn dĩ chỉ khi “bổ xuống” mới thể hiện hết uy lực. Mà Đại Thạch Phủ của Thiên Hoa Lân nặng đến trăm cân, lại được tiếp sức bởi Huyết Thiên Đại La Khí cực thịnh nữa…

Lần này… không chỉ là một đòn chém.

Mà là một đòn thiên phạt giáng xuống từ cửu thiên.

Cú bổ rìu, động tác tưởng chừng đơn giản và thô thiển, thế nhưng trong tay Thiên Hoa Lân, nó lại hóa thành tuyệt học của một bộ thần công, một chiêu thức thấm đượm đạo nghĩa võ học.

Vùuuuuuuu—!
Chỉ riêng sức gió tỏa ra đã khiến da thịt người ta phải run rẩy.

Dù là kẻ ngu ngốc đến đâu, chỉ cần đối mặt với uy thế ấy, cũng sẽ theo bản năng mà hiểu được…
“Chiêu này không thể đỡ. Phải tránh.”

Một chiêu, đã phô bày rõ ràng đẳng cấp cường giả chí tôn của nàng.

Nhưng, Mặc Dư Chân không có ý định né tránh.

“Hự!”

Hắn hít sâu, hạ trọng tâm xuống thấp, rồi dồn toàn bộ nội lực đang bùng nổ vào thanh Thanh Trừng Kiếm trong tay.

Kiếm thô mộc, nhưng dưới sức ép nội lực, ánh kiếm chói lòa bỗng tuôn ra từ mũi kiếm. Nội lực cuộn trào dữ dội, vượt quá giới hạn thân thể, đến mức kiếm khí bị kéo dài thành hàng ngàn, hàng vạn sợi tơ sáng đan xen.

Những sợi tơ ấy giao hòa, xoắn lại, rồi kết thành một hình thái duy nhất: Kiếm Cương.

Một luồng cương khí đen đỏ rực rỡ bùng lên từ thanh kiếm của hắn, và hắn ngẩng đầu nghênh đón nhát bổ như trời giáng của Thiên Hoa Lân.

KHOẢNG!!!

Tiếng nổ long trời lở đất! Gió rít cuộn xoáy, khói bụi mịt mù che kín tầm mắt.

Và rồi…

Vùuu!
Khi cơn gió lạnh lùa qua, bụi tan, kết quả hiện ra rõ ràng.

“Khực!”

Mặc Dư Chân lùi lại năm bước, cả người hơi loạng choạng, miệng rỉ máu, nhưng vẫn đứng vững.

Thanh kiếm trong tay không gãy, đầu hắn không bị bổ làm hai. Hắn đã chặn được nhát chém của Thiên Hoa Lân.

Khóe môi hắn cong lên, ánh mắt lóe sáng:

‘Quả nhiên… Ở nơi này, Thiên tỷ không thể phát huy toàn bộ sức mạnh vốn có.’

Nếu là khi xưa, hắn biết rõ, chỉ cần dám đỡ trực diện một nhát như thế, kết cục chỉ có hai khả năng: hoặc là bị chẻ nát… hoặc là bị nghiền vụn.

Nhưng giờ, hắn đỡ được.

Không phải vì hắn mạnh hơn trước, mà vì Thiên Hoa Lân ở đây chỉ là ảo ảnh, chỉ có thể tái hiện một phần sức mạnh thật sự của nàng.

‘Dù ta cũng không thể sử dụng toàn bộ sức mạnh trước khi hồi quy, nhưng so với nàng, ta có thể phát huy chừng năm phần sức mạnh, mà nàng thì chỉ được hai phần mà thôi.’

Nghĩ đến đó, Mặc Dư Chân cười khẽ, rồi siết chặt kiếm, cất giọng trầm đục:

“Xem ra lần này ta có thể đấu trên cơ được rồi, Thiên tỷ!”

“Tên ngạo mạn đáng chết…!”

ẦM! ẦM! ẦM!

Tiếng thép va vào thép lại vang dậy, hai cao thủ một lần nữa lao vào nhau, kiếm quang và cương khí của rìu đan chéo giữa không trung, tạo nên một cơn bão ánh sáng và tiếng nổ, cứ liên tục liên tục đến mức cả không gian cũng rung chuyển theo.

Kiếm và rìu va chạm. Một chiêu, đất rung chuyển. Hai chiêu, trời long đất lở.
Những mảnh khí tan vỡ từ va chạm của cương khí với cương khí như những chòm sao thắp sáng giữa không trung.

Vụng!
Xoẹt!
Đại Thạch Phủ của Thiên Hoa Lân chém xuống cổ hắn, còn kiếm của Mặc Dư Chân đâm thẳng vào tim nàng.

Hai người, không ai chịu nhường nửa bước. Chỉ cần một chiêu, một tấc, một sai sót thôi, sẽ là hồi kết. Điệu vũ giữa hai võ nhân ấy cứ tiếp diễn không dứt.

“Chỉ đến thế thôi sao, tiểu đệ!!”
“Ngươi nói gì thế! Giờ ta mới khởi động thôi!”

Rầm!
Khi Mặc Dư Chân đạp mạnh xuống, những mảnh đá xung quanh bật lên nửa tấc khỏi mặt đất.
Từ những bước chân ấy, địa khí dồn lên bao bọc toàn thân hắn.
Ngay sau đó, hắn vung kiếm chém xéo từ phía trên bên trái xuống phía dưới bên phải, bốn luồng kiếm khí đồng loạt ập đến chém về phía Thiên Hoa Lân.

Đây chính là tuyệt kỹ độc môn của Mặc Dư Chân, Tứ Biến Vạn Chiêu.
Kiếm khí xé toang bốn hướng đông, tây, nam, bắc, rồi giữa không trung lại phân ra thành hai mươi tia nhỏ, mỗi một luồng kiếm khí đều mang sát ý hướng đến tử huyệt của đối phương.

Nhưng Thiên Hoa Lân đâu dễ bị khuất phục. Nàng lùi nửa bước, rồi vung cây Đại Thạch Phủ nặng trăm cân bằng một tay, tạo thành đường gió hình chữ chi (之).
Vùuu!
Cơn bão gió dữ dội quét tan luồng kiếm khí.
Kiếm khí và phong lực va chạm nhau, đấu sức giữa không trung rồi tan biến như mây bay lên trời.

“Thằng nhóc vô tâm! Dám tung ra thứ kiếm pháp tàn khốc đó với sư tỷ của ngươi sao?”
“Là ai định bổ nát đầu ta trước, giờ lại nói giọng đó hả?”

Hai người nói cười trêu chọc, nhưng thật ra là đang tranh thủ điều hòa khí tức. Cũng đã mấy canh giờ trôi qua trong trận chiến này rồi.

‘Nếu cứ thế này, sẽ không có hồi kết.’

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, câu nói ấy quả thật không sai.
Cả hai hiểu rõ đối phương đến tận xương tủy, nên không ai chiếm được thế thượng phong.

Mặc Dư Chân phải quyết định. Không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở nơi này.
Nếu vì những giây phút vô nghĩa này mà sau này mất đi người quan trọng, hối hận sẽ là con quái vật nuốt chửng hắn.

Kiếp này, ta sẽ không bao giờ hối hận nữa.

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt và khí thế của Mặc Dư Chân trở nên lạnh lẽo đến rợn người.

Hú…

Hắn bước nửa bước lên trước, vào trung đan thế (thủ thế ngang ngực hoặc eo, vừa thủ vừa công, là tư thế cân bằng nhất). Thiên Hoa Lân cũng lập tức nhận ra sự thay đổi trong khí thế của hắn.

“Làm được chứ, tiểu đệ?”

“Dù không được cũng phải làm cho được, chẳng phải vì điều đó mà ta được trao cơ hội quay trở lại sao?”

Thiên Hoa Lân khẽ mỉm cười.
“Cũng phải.”

Rắc.
Nàng đưa cây Đại Thạch Phủ ra sau lưng.
Thoạt nhìn, đó là một tư thế đầy sơ hở, lộ trọn phần trước cơ thể đầy điểm yếu.
Nhưng thật ra, đó là thức khởi động của tuyệt chiêu “Phủ Phá Thiên”, một trong những chiêu thức tối thượng của tuyệt kĩ độc môn võ công của nàng.
Thiên Hoa Lân cũng định dồn toàn bộ sức lực vào một chiêu này.

Xẹt xẹt.
Ánh mắt hai người va chạm giữa không trung. Cả hai đều tìm kiếm dù chỉ một sơ hở nhỏ nhất của nhau, đồng thời che giấu đến cùng mọi sơ hở có thể bị khai thác, một cuộc giao chiến vô hình khốc liệt diễn ra giữa ánh nhìn và ý chí.

Thời gian như ngưng đọng. Không biết đã trôi qua bao lâu.

Một cơn gió mát khẽ lướt qua chóp mũi. Ngay khoảnh khắc ấy…

Vút!
Hai thân ảnh lao đi như tia chớp.

Vụng!

Trong tầm mắt Thiên Hoa Lân, thân hình của Mặc Dư Chân hiện rõ mồn một.
‘Xin lỗi nhé, tiểu đệ. Chiến thắng này là của ta rồi.’

Nàng đã đoán trước được động tác của hắn và ra tay nhanh hơn nửa nhịp.
Giữa hai võ nhân đã đạt đến cảnh giới thượng thừa, chỉ một nhịp chênh lệch nhỏ như sợi tóc cũng đủ định đoạt sinh tử.
Chắc chắn giành được thế thượng phong, Thiên Hoa Lân vung Đại Thạch Phủ chém xuống, định bổ đôi hắn thành hai mảnh.

Nhưng, đúng ngay khoảnh khắc đó.

Nàng bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
Không, chính xác hơn là một thứ gì đó đen kịt như che phủ toàn bộ tầm nhìn của nàng.

‘Một con… hắc… long…?’

Phải, đó là một con Hắc Long khổng lồ.

‘Chuyện gì… đang… xảy ra…?’

Phụp!

Âm thanh ấy vang lên cùng lúc với nỗi nghi hoặc chưa kịp nói thành lời.
Ngay sau khi con rồng đen biến mất, thứ hiện ra trong tầm mắt Thiên Hoa Lân là mũi kiếm đã xuyên qua tim nàng.

Nàng nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, rồi nhìn khuôn mặt Mặc Dư Chân trước mắt, rồi nàng bật cười khẽ.

“Tiểu đệ… hóa ra ngươi đã nói dối ta rồi.”

“Cái gì cơ, đột nhiên nói gì thế?”

“Ngươi đã nói, trong lòng ngươi, người mạnh nhất chính là ta. Nhưng nếu thật sự ngươi tin điều đó từ sâu trong tâm trí, thì dù đây có là thế giới của tâm thức ngươi đi chăng nữa… ngươi cũng không thể nào đánh bại ta được.”

Mặc Dư Chân khẽ gật đầu, như đã hiểu rõ ý nàng.
‘Thì ra… ý của tỷ là vậy.’

Nói cách khác, bài khảo nghiệm này là thứ mà bất kỳ ai tự đặt giới hạn cho bản thân đều không thể vượt qua.

Trong trường hợp của Mặc Diên, ảo ảnh xuất hiện trước nàng ta chính là phụ thân nàng ta — Ma Đạo Thiên Chủ Mặc Vô Minh.
Vì trong tiềm thức, Mặc Diên luôn xem cha mình là một tồn tại không bất cứ thứ gì có thể chiến thắng ông ấy được, nên dĩ nhiên Mặc Diên cũng không bao giờ có thể vượt qua được thử thách ấy.

Mặc Dư Chân rút thanh kiếm vẫn còn cắm trong tim Thiên Hoa Lân ra. Tất nhiên, không có một giọt máu nào tuôn ra cả.

“Ta không hề nói dối đâu, Thiên tỷ.”
Hắn khẽ cười.
“Chỉ là… đối với ta, người mạnh nhất, đồng thời cũng là người ta nhất định phải vượt qua, chính là tỷ, Thiên Hoa Lân. Nếu không thể vượt qua tỷ, thì việc ta quay về quá khứ này còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”

Thiên Hoa Lân tròn mắt ngạc nhiên trong thoáng chốc, rồi khẽ mỉm cười.
“Thằng nhóc ngạo mạn thật đấy… nhưng đáng khen.”

Soạt…
Ngay sau đó, cơ thể Thiên Hoa Lân dần tan biến thành khói đen, giống y như khi nàng lần đầu xuất hiện, và biến mất ngay trước mắt hắn.

Khi Mặc Dư Chân mở mắt ra lần nữa, hắn đã trở lại trước cánh cổng sắt cũ kỹ, với thân thể của một đứa trẻ mười hai tuổi.

Hắn nhớ lại nhát kiếm cuối cùng mà mình đã thi triển khi đối đầu với Thiên Hoa Lân.
Đó là một chiêu kiếm hắn đã ngộ ra vào cái đêm trước khi hắn bước vào Phi Diễn Đồng, nói chính xác hơn là trong lúc đang vẽ chân dung của mẫu thân hắn, Nam Cung Linh Linh.

Dĩ nhiên, đó vẫn chỉ là một thanh kiếm chưa hoàn thiện. Ngay cả bây giờ, Mặc Dư Chân cũng không chắc liệu mình có thể tái hiện lại chiêu đó một lần nữa hay không.

Chỉ có một điều rất rõ ràng:
‘Với cảnh giới hiện tại của ta… thậm chí cơ hội để thử lại chiêu đó còn chẳng có nữa là.’

Chính vì nhờ vào ảo cảnh vừa rồi, hắn mới có thể tạm thời trở lại trạng thái trước khi hồi quy, và tung ra được một kiếm ấy.

‘Ít nhất, ta phải đạt đến cảnh giới đó một lần nữa… mới có thể chạm đến ngưỡng cửa của chiêu kiếm này.’

Nói cách khác, để sáng tạo ra một kiếm pháp mới, hắn phải mất ít nhất vài năm nữa.
Dẫu vậy, việc tự mình tận mắt chứng kiến tiềm năng chưa từng biết đến của bản thân cũng đã là một gặt hái vô cùng to lớn rồi.

Hơn nữa, nhờ đó Mặc Dư Chân đã có một niềm tin vững chắc:
Khi hoàn thành thanh kiếm ấy, hắn sẽ vượt qua được một bức tường nữa trong con đường võ đạo của mình.
Dù đó chỉ là ảo ảnh, nhưng hắn đã đánh bại chính Thiên Hoa Lân bằng thanh kiếm ấy.

Mặc Dư Chân khẽ lẩm bẩm, ánh mắt hướng về nơi xa, nơi mà vào giây phút này, Thiên Hoa Lân thật sự có lẽ vẫn đang vung cây Đại Thạch Phủ của mình giữa chiến trường nào đó.

“Chà… đâm thẳng vào tim tỷ thì đúng là hơi thất lễ thật. Lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ xin lỗi cho đàng hoàng.”

------------------------

Theo dõi Fanpage Lỡ Bò Team để cập nhập tin tức mới nhất về chương và audio, đăng kí kênh Youtube để cập nhập Audio mới mỗi ngày

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...