Võ Thần Hồi Quy
Chương 11: Nền tảng không lay chuyển

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 11: Nền tảng không lay chuyển

May mắn thay, phía sau cánh cửa lần này không phải là vực sâu cuồn cuộn Hỏa Ngục như trước nữa. Xem ra thử thách đã kết thúc.

Mặc Dư Chân cẩn trọng bước vào. Thế nhưng, điều hiện ra trước mắt lại khiến hắn phải sững người. Một võ trường rộng lớn trải dài ngay trước mặt hắn.

Và ngay lập tức, hắn liền hiểu ra.
‘……Là nơi này sao. Võ trường mà phụ thân ta từng bế quan khổ luyện thuở ta còn nhỏ.’

Nơi này chính là Phòng bế quan của Ma Đạo Thiên Chủ Mặc Vô Minh.

Chính giữa võ trường là một đài tỉ võ được xây dựng vô cùng kiên cố.
Trên tường, từ những binh khí quen thuộc như kiếm, đao, thương, côn… cho đến những vũ khí hình dạng kỳ quái chưa từng nhìn thấy, tất cả đều được sắp xếp rất ngay ngắn.

Ngay lúc ấy, ánh mắt hắn dừng lại tại nơi trung tâm võ đài. Có một vật đơn độc được đặt ngay đó.

“Kia là… mộc giáp?”

Giữa nơi nghiêm túc uy thế như thế này, sao lại có một quan tài bằng gỗ?

Mặc Dư Chân bước chậm rãi đến gần. Khi mở nắp ra nhìn, hắn không khỏi kinh ngạc.

Bên trong là một hộp đựng đan dược, nhưng thứ này hoàn toàn không phải là vật tầm thường. Trên nắp hộp, khắc bốn chữ rõ ràng:

[Bách Thụ Thần Đan]

Bách Thụ Thần Đan, hiện nay trong Trung Nguyên có năm kẻ được xưng tụng là “Quái Thiên Ngũ Tọa”, mỗi người đều sở hữu năng lực kỳ dị vượt ngoài võ đạo.

Trong số đó có một người được gọi là Dược Tiên, một bậc tông sư trong lĩnh vực luyện dược, được ví ngang với tiên nhân, chính là kẻ đã luyện ra thần đan tuyệt thế này.

“Theo ta biết thì Bách Thụ Thần Đan chỉ có đúng ba viên được luyện thành… Không ngờ một viên lại nằm ở đây.”

Mặc Dư Chân mở hộp ra, bên trong là một viên dược hoàn có màu vàng nhạt, tỏa ra hương thơm thanh khiết lạ lùng.

Chỉ cần ngửi qua, luồng dược khí tinh thuần ấy đã khiến đan điền hắn dao động.
“Không sai… đây chắc chắn là Bách Thụ Thần Đan thật rồi.”

Theo lời Mặc Diên, người tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của hắn, từ trước đến nay đã có bốn người con của Ma Đạo Thiên Chủ vượt qua thử luyện ở Phi Diễn Đồng.
Nhưng nếu có ai từng thành công, thì viên Bách Thụ Thần Đan này hẳn đã biến mất từ lâu.

“Nghĩa là… tất cả đều đã thất bại trước khi vượt qua cửa ải cuối cùng.”

Cũng phải thôi. Những người đó dù giờ đã là cao thủ, ai nấy đều có danh xưng lừng lẫy, nhưng thời điểm đặt chân đến nơi này, họ cũng chỉ là những thiếu niên non nớt mà thôi.
Nghĩ đến độ khó khủng khiếp của những cửa ải vừa qua, thì kết cục ấy cũng chẳng có gì là lạ.

“Dù sao đi nữa…”
Đối với Mặc Dư Chân, viên thần đan diệu dược này chính là cơ hội quý báu nhất để nhanh chóng lấy lại cảnh giới.

Nó giúp hắn rút ngắn hàng chục năm tu luyện nội công chỉ trong một bước, nói nó là một phần thưởng vô giá cũng không ngoa.

Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, nụ cười lộ ra.
“Thứ này… ta xin nhận vậy.”

Người xưa từng nói: “Sắt nóng thì phải rèn ngay”. Và lúc này, Mặc Dư Chân đã sẵn sàng làm đúng như lời ông cha ta đã dạy.

“Ít ra thì khi ở đây không cần phải lo chuyện hộ pháp.”

Phịch.
Mặc Dư Chân ngồi phệt xuống ngay tại chỗ, không chút do dự, hắn nuốt thẳng viên Bách Thụ Thần Đan.

Viên dược hoàn vàng nhạt tan biến ngay khi vừa chạm vào đầu lưỡi hắn, tỏa ra mùi hương thần bí, rồi hòa tan như sương khói.

Theo lẽ thường, khi phục dụng linh dược, võ giả phải mất vài ngày, thậm chí vài chục ngày để từ từ hòa tan dược lực, chuyển hóa nó thành nội lực, rồi từng giọt, từng giọt tích tụ ở đan điền.

Huống hồ, Bách Thụ Thần Đan chứa đựng nguồn dược khí khổng lồ, chỉ e vài tháng trời cũng chưa chắc luyện hóa xong.

“Không nên vội. Trong một năm lưu lại Phi Diễn Đồng này, mục tiêu là từ từ hấp thu hoàn toàn dược khí mới thôi.”

Con đường phía trước còn dài. Đi nhanh là tốt, nhưng nếu kiệt sức giữa chừng thì tất cả đều uổng công vô ích.

“Nhanh, nhưng phải vững vàng”, đó là con đường võ đạo mà Mặc Dư Chân lựa chọn.

Rồi đột nhiên…

ÙÙÙÙÙÙÙNG!

Khí lực từ viên thần đan trong cơ thể hắn bắt đầu trỗi dậy dữ dội như sóng cuộn. Một cơn bão nội tức bùng phát, trong chớp mắt tràn khắp toàn thân hắn.

“Tập trung… phải tập trung…”

Người ta vẫn nói: “Thuốc và độc chỉ cách nhau một sợi tóc.”
Lúc này, chỉ cần một chút sao nhãng, hắn có thể bị dược khí cắn ngược, tẩu hỏa nhập ma.

Không biết đã qua bao lâu, từng giọt mồ hôi tuôn xuống, ướt đẫm cả thân trên. Sức mạnh của thần đan mãnh liệt hơn hắn tưởng, đòi hỏi hắn phải có tâm lực vững vàng mới đủ sức để chế ngự.

“Cảm giác này… như đang nắm dây cương của một con chiến mã điên cuồng.”

Mỗi khi hắn cố dẫn luồng khí ấy đi đúng hướng, nó lại vùng vẫy, thoát ra khỏi tầm kiểm soát,
rồi từ xa đứng nhìn hắn, như thể đang trêu ngươi hắn vậy.

Một đường gân nổi lên trên trán Mặc Dư Chân.

“Được lắm, xem ngươi thắng hay ta thắng.”

Hắn điều chỉnh hơi thở, một lần nữa cưỡng chế đè luồng khí hỗn loạn xuống, mạnh mẽ như kéo dây cương sắt thuần hóa một con ngựa hoang.

Và cứ thế…

Ba canh giờ trôi qua.

Cuối cùng, cuộc “giao chiến” ấy, hay đúng hơn là cuộc rượt đuổi sinh tử với thần đan đã kết thúc.

Hắn mở mắt, thở ra một hơi thật dài. Nắm tay hắn siết lại rồi buông ra, cảm nhận luồng nội khí đang lưu chuyển yếu ớt trong cơ thể.

“Chưa đến một phần mười…”

Sau ba canh giờ vận khí, hắn chỉ hấp thu được một chút xíu nội lực, nhỏ như hạt bụi.

Trận đầu tiên với Bách Thụ Thần Đan, hắn hoàn toàn thất bại.

Dược lực còn sót lại vẫn ẩn trong cơ thể, nhưng khác với lúc đầu, nó đã ngoan ngoãn và yên tĩnh hơn nhiều. Có vẻ như ngay cả thần đan kia cũng đã thấm mệt.

Mặc Dư Chân bật cười khẽ.

“Lần tới thì ta sẽ không thua nữa. Hãy chuẩn bị tinh thần đi.”

Hẹn tái đấu với Bách Thụ Thần Đan xong, Mặc Dư Chân từ từ vận chân khí, kiểm tra lại trạng thái cơ thể.

Vùuuuuu
Khi nội khí cuộn lên từ đan điền, tràn khắp toàn thân, một cảm giác phấn khích tràn đầy sinh lực lan tỏa khắp tứ chi, cùng theo đó là luồng khí nhè nhẹ tỏa ra quanh người hắn.

Quả nhiên danh bất hư truyền, không hổ là tuyệt thế linh dược. Chỉ hấp thu chưa đến một phần mười dược lực, mà độ tinh thuần của nội lực đã tăng lên thấy rõ.

“Nếu có thể luyện hóa hoàn toàn thần đan này, chỉ xét về lượng nội lực thôi, người cùng lứa tuổi trong thiên hạ, không ai là hắn không địch nổi.”

Tuy hôm nay là thần đan thắng, nhưng cuối cùng, thời gian sẽ đứng về phía hắn mà thôi. Mặc Dư Chân mỉm cười hài lòng.

Sau khi điều hòa khí tức để thích ứng với luồng nội khí mới trong đan điền, hắn phủi tay áo, chuẩn bị đứng dậy.

Thì chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn.

“Phải rồi… phụ thân từng tu luyện ở đây rốt cuộc là tu cái gì?”

Mãi mừng vì thu được Bách Thụ Thần Đan, suýt nữa hắn đã quên mất mục đích ban đầu.

Đây chính là nơi từng lưu lại dấu vết tu hành của cha hắn — Ma Đạo Thiên Chủ Mặc Vô Minh. Thế nhưng, nhìn quanh cả sảnh luyện võ, chẳng thấy gì đặc biệt. Không có bí kíp, không có điển tịch, chỉ thấy trên tường có vô số vết kiếm chồng chéo.

“Hử…?”

Đôi mắt Mặc Dư Chân bỗng lóe sáng.

“Lộ đấu…!”

Những dấu vết trên tường, những đường khía trong sảnh này, tất cả đều là lộ trình chiêu thức của kiếm pháp, dấu vết còn sót lại của một trận chiến sinh tử giữa tâm và kiếm!

Hắn vội tiến đến gần, bắt đầu quan sát tỉ mỉ từng vết kiếm.

Và rồi, một tiếng thở dài thán phục bật ra.

“Hoàn mỹ… đúng là kiếm pháp của chính tông.”

Kiếm thế vừa cương mãnh vừa nhu hòa, vừa nặng nề lại vừa nhẹ nhàng. Không có kẽ hở, không có lỗ hổng nào để công kích. Như đang đứng trước một pho sách dạy kiếm đạo hoàn chỉnh.

Lạ thật. Bởi cha hắn, Mặc Vô Minh, được biết đến là người sử dụng tuyệt kiếm áp chế,
chỉ biết công mà không có thủ.

Vậy mà khi còn trẻ, ông lại rèn luyện kiếm pháp chính tông, vững như Thái Sơn.

Điều đó chỉ có thể mang một ý nghĩa duy nhất.

“Kiếm pháp hiện tại, phụ thân đã đặt nền móng tại nơi này.”

Cây có rễ sâu, dù phong ba bão táp cũng không ngã. Võ học cũng vậy.

Một võ giả nắm vững kiếm pháp chính tông và một kẻ không có nền tảng, càng lên cao, khoảng cách càng không thể lấp được thiếu sót.

Mặc Dư Chân hiểu rất rõ điều đó.

Trước khi trọng sinh, hắn lao vào chiến trận liên miên, chưa từng có cơ hội củng cố căn cơ võ đạo. Còn bây giờ, kiếm pháp tinh thuần của cha đang phơi bày ngay trước mắt hắn, làm sao hắn không xúc động cho được?

Hắn siết chặt nắm tay, ánh mắt kiên định.

“Trong thời gian còn lại ở Phi Diễn Đồng, ta sẽ gieo rễ thật sâu, để dù gió bão có nổi lên, ta cũng đứng vững như cổ thụ.”

Khoảnh khắc ấy, Mặc Dư Chân đã xác định rõ thứ mà hắn sẽ lấy được ở nơi này.

Nhưng rồi, khi hắn bắt đầu quan sát kỹ từng vết kiếm, một cảm giác kỳ lạ chợt dâng lên.

Trên bức tường bên phải, và đặc biệt là trên sàn võ đài, hiện rõ vô số dấu vết kỳ lạ: những vết xước, vết nứt, và chém dọc ngang.

“Như thể nơi đây từng diễn ra một trận tử chiến dữ dội vậy.”

Không chỉ một hai lần, mà là hàng chục, hàng trăm trận quyết đấu giữa hai đối thủ, mà điều đặc biệt là hai đối thủ này cùng là hai người giống nhau không thay đổi.

“Phụ thân từng cho người khác vào giao đấu ở tại nơi này sao?”

Nếu đúng là thế, thì dù khi ấy còn trẻ, người đủ sức giao thủ hàng trăm trận với Ma Đạo Thiên Chủ Mặc Vô Minh, ắt hẳn phải là một cao nhân lừng danh thiên hạ.

Nhưng… Hắn không thể nhớ ra được một cái tên nào phù hợp.

“Dấu kiếm này chắc chắn là của phụ thân, vậy còn những dấu vết kia là của ai?”

Không phải là kiếm chiêu, cũng chẳng giống quyền cước, mà lại như vết móng vuốt, giống với dã thú hơn là con người.

Ngay khi hắn còn đang suy ngẫm thì…

Kéc…

Cánh cửa sắt đối diện nơi hắn bước vào bỗng tự động mở ra. Từ bóng tối phía sau cánh cửa, một bóng hình khổng lồ thong thả bước ra.

Mặc Dư Chân thoáng sững lại, rồi bật cười.

“Thì ra là vậy… Thanh Phi, hóa ra ngươi chính là đối thủ của cha ta.”

Kẻ vừa xuất hiện chính là Thanh Phi, con linh ưng vẫn thường mang thức ăn đến cho hắn.

***

Thời gian trôi qua nhanh như nước chảy qua kẽ tay. Chẳng mấy chốc, một năm giam giữ của hắn ở Phi Diễn Đồng cũng sắp kết thúc.

Ngày hôm ấy, như thường lệ, Mặc Dư Chân ngồi xếp bằng ở trung tâm võ đài, mắt nhắm, hơi thở đều đặn.

Rồi, hắn mở mắt ra.

“Phù…”
Làn hơi trắng nhạt tỏa ra từ miệng. Trong ánh mắt xanh biếc ấy là niềm hân hoan khó tả.

“Cuối cùng… ta đã hoàn toàn luyện hóa thành công dược tính của Bách Thụ Thần Đan.”

Suốt một năm qua, hắn không bỏ qua một ngày nào, vật lộn cùng luồng dược lực cuồng bạo của thần đan.

Và hôm nay, toàn bộ năng lượng khổng lồ ấy đã được luyện thành nội lực, ngưng tụ trong đan điền.

Hắn đứng dậy, nắm chặt tay, rồi tung một quyền chứa đầy công lực.

Xoẹt! Bùm!

Không khí rẽ toạc, một trận quyền phong nặng nề quét qua rồi nổ tung giữa hư không.

Sức mạnh ấy, so với một năm trước, là không thể nào so sánh nổi.

“Với thực lực hiện tại…”

Mặc Dư Chân khẽ huýt sáo, âm thanh “Vùùùùùù” vang vọng khắp sảnh.

Đó là tín hiệu.

Chẳng bao lâu sau, một tiếng rít vang lên từ xa, và Thanh Phi đáp xuống võ đài, đôi cánh dang rộng tạo nên một luồng gió dữ dội.

“Kéc!”

Mặc Dư Chân nhìn thẳng vào con linh ưng khổng lồ trước mặt, thân thể hắn căng lên, trong mắt ánh lên chiến ý.

Suốt một năm qua, hắn và Thanh Phi đã giao đấu không ngừng.

Kết quả: Ba trăm ba mươi sáu trận. Hắn không thắng nổi một lần.

Thua toàn tập. Một chuỗi thất bại thảm hại không sao kể xiết.

“Nhưng giờ thì khác rồi…”
Bởi hắn đã hoàn toàn luyện hóa dược lực của Bách Thụ Thần Đan.

Mặc Dư Chân khẽ nheo mắt, siết chặt chuôi mộc kiếm trong tay, giọng trầm thấp vang lên như tiếng sấm dồn:
“Thanh Phi… hôm nay ta nhất định sẽ nhổ sạch từng cọng lông trên đầu ngươi.”

Đó là lời tuyên chiến, cũng là lời báo thù. Báo thù cho số tóc hắn đã bị con chim quái ấy mổ nhổ không biết bao lần.

“Kéc!”

Thanh Phi đáp lại bằng tiếng kêu dài, âm thanh vang vọng khắp sảnh luyện võ, như thể nó đang cười nhạo, chế giễu đối thủ yếu kém trước mặt.

Mặc Dư Chân hạ thấp trọng tâm, nắm chắc mộc kiếm, toàn thân căng như dây cung.

Thanh Phi cũng dang rộng đôi cánh, từng cơn gió xoáy quét qua, bụi cát cuộn lên mù mịt, nó sẵn sàng lao đến bất cứ lúc nào.

Mặc Dư Chân hiểu rõ, thực lực của con đại điểu này đáng sợ đến mức nào. Chỉ riêng khí thế thôi cũng đủ khiến phần lớn võ giả của Ma Đạo Thiên Phái không dám lại gần.

“Đòn nửa vời chỉ khiến ta chết nhanh hơn… Một chiêu, phải kết thúc trong một chiêu.”

Ánh mắt hắn trở nên sắc lạnh. Hắn dồn toàn bộ ý chí vào đan điền, chuẩn bị tung toàn lực ngay từ khởi đầu.

Rắc!

Âm thanh cơ bắp căng siết vang lên. Hắn khụy thấp người, đôi chân trụ xuống đất vững như đóng cọc sắt, đến mức mặt võ đài cũng bị lún hẳn xuống.

Hai đùi hắn phồng lên như muốn nổ tung, đó là hiệu quả của tuyệt kĩ tu luyện ngoại công Sơn Vương Vũ, bộ pháp mà hắn đã khổ luyện suốt một năm qua.

Ầm!

Khí tức bùng nổ, nội lực từ Bách Thụ Thần Đan cuộn trào ra như lũ vỡ đê, lan khắp tứ chi cơ thể.

“Kéc!”

Thanh Phi cũng không chịu kém. Đôi mắt sắc như dao lóe lên, rồi toàn thân nó tỏa ra luồng linh khí dữ dội. Gió rít, cát bay, cả không gian rung chuyển.

Hai luồng khí thế giao nhau, tựa như hai cơn bão sấm sét đụng độ giữa trời.

Một thoáng im lặng.

Rồi, ngay trong chớp mắt, Mặc Dư Chân lao lên.
“Chết đi, Thanh Phi!!!”

“Kéc!!”

KHOANG!!!

Tiếng nổ như sét giáng xuống, mặt đất rung lên dữ dội, gió xoáy cuốn đi mọi thứ quanh võ đài.

Cuộc đối đầu cuối cùng giữa người và linh ưng, kết thúc trong ánh sáng chói lòa của nội khí va chạm.

***

Vài ngày sau.

Khi thời hạn giam cấm kết thúc, Mặc Dư Chân bước ra khỏi Phi Diễn Đồng, trước cửa là Bạch Lang Đội phụng mệnh đến đón.

Trên khuôn mặt hắn vẫn còn vết xước và vài sợi tóc cháy xém, nhưng khóe môi hắn lại cong lên một nụ cười đắc thắng.

Bởi trong ngực áo phía bên trái của hắn, có nhét một nắm lông màu lam sẫm, lông của Thanh Phi.

------------------------

Theo dõi Fanpage Lỡ Bò Team để cập nhập tin tức mới nhất về chương và audio, đăng kí kênh Youtube để cập nhập Audio mới mỗi ngày

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...