Võ Thần Hồi Quy
-
Chương 3: Câu trả lời ta đưa ra
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 3: Câu trả lời ta đưa ra
Ma Đạo Thiên Phái nhận được tin tức mà chấn động.
Một khi Ma Đạo Thiên Phái đã chấn động cũng đồng nghĩa toàn bộ giang hồ đều sẽ xôn xao.
Nguyên nhân rất đơn giản: Ma Đạo Thiên Chủ Mặc Vô Minh – kẻ bấy lâu nay ẩn cư, bỗng nhiên xuất hiện.
Trong nhiều năm qua, khắp giang hồ lan truyền đủ lời đồn: rằng Thiên Chủ đã bị trọng thương thành phế nhân, hoặc thậm chí đã chết, chỉ là Ma Đạo Thiên che giấu để ngăn cản nội bộ phân liệt.
Thế nhưng, sự xuất hiện của Mặc Vô Minh đã chứng minh tất cả chỉ là hư ngôn.
***
Đại Lộ Chu Tước, con đường dẫn tới Vọng Đàm Điện.
Giữa hàng trăm cao thủ hùng mạnh, khí thế của Mặc Vô Minh vẫn nổi bật đến mức tất cả những kẻ sau lưng ông ta chỉ như đám tôm tép.
Nhiều nhân vật giang hồ, vì muốn tận mắt chứng kiến, đã lén đến để theo dõi. Nhưng khi đã tận mắt nhìn thấy rồi thì ai nấy đều phải nghẹt thở:
“Người này… còn mạnh hơn trước!”
“Thật đúng là quái nhân…”
“A di đà Phật…”
Đây là đại sự do Ma Đạo Thiên Chủ đích thân chủ trì.
Toàn bộ các con trai, con gái, các phu nhân, cùng 14 đại phong, Lục Cung, Ngũ Đài, Tam Các, tất cả đều tạm gác lại mọi chuyện để tới tham dự.
Nếu giờ khắc này Mặc Vô Minh chỉ tùy ý nói: “Hãy vượt Trường Giang đi.”
Thì một trận đại chiến chính – tà lập tức sẽ nổ ra ngay lập tức.
***
Khắp nơi trong võ lâm, các thế lực lớn nhỏ, cả chính đạo, ma đạo hay ngoại vực, đều dồn toàn bộ tai mắt để theo dõi từng động thái của Ma Đạo Thiên Phái. Từng mật thám cấp tốc truyền tin đi, bởi họ biết sự việc lần này tuyệt đối không tầm thường.
Song không ai ngờ được:
Lý do Mặc Vô Minh rời khỏi ẩn cư, chẳng qua chỉ vì trong cuộc sống nhàm chán, đột nhiên ông ta muốn xác nhận lại thực lực của “ấu tử (con út) vô dụng”, đứa con có lẽ sẽ mang lại chút hứng thú trong cuộc sống vô vị hiện tại.
Chỉ có một người duy nhất nhìn thấu được ý đồ này.
“Quả là một màn tái xuất ồn ào…”
Mặc Dư Chân thầm bật cười.
Hắn đoán rằng sau vụ với Mặc Binh Hổ, phụ thân ắt sẽ có phản ứng, nhưng không ngờ lại làm lớn đến mức này.
“Nhưng mà… với ta thì đây lại là một cơ hội.”
Hiện tại, Mặc Dư Chân đang đứng giữa Đại Diễn Võ Trường trong Vọng Đàm Điện.
Xung quanh là hàng trăm cao thủ tinh nhuệ của Ma Đạo Thiên, ai nấy đều là nhân vật hùng mạnh chứ không phải kẻ tầm thường tôm tép.
Chỉ riêng việc gánh chịu áp lực từ vô số ánh mắt thôi cũng đủ khiến lòng bàn tay phải vã mồ hôi.
Đối với một đứa bé mới khoảng mười tuổi như Mặc Dư Chân, đây quả thật là tình huống khó mà chịu nổi.
Quả nhiên, Mặc Binh Hổ đứng bên cạnh hắn lúc này đã run rẩy cả tay lẫn chân, mồ hôi túa ra như tắm.
Trái lại, Mặc Dư Chân vẫn bình thản, thậm chí ánh mắt còn ánh lên một vẻ chán chường như chẳng mấy hứng thú với chuyện này.
Điều này khiến không ít chấp sự, đường chủ, các thủ lĩnh của Ma Đạo Thiên thầm kinh ngạc:
“Khí phách của vị út công tử này quả là không nhỏ.”
“Nghe đồn vốn là kẻ yếu đuối, nhu nhược, mà sao giờ trông khác hẳn.”
“Nhưng… xét theo khí tức thì dường như hắn chưa từng luyện võ thật.”
“Con trai Thiên Chủ mà xa lánh võ học ư? Thật khó tin
Hơn thế nữa, gương mặt bê bết máu của Mặc Binh Hổ cũng khiến mọi người xôn xao:
“Khoan đã, tại sao gương mặt công tử Binh Hổ lại thê thảm đến vậy?!”
“Rõ ràng là bị đánh cho nhừ tử.”
“Chẳng lẽ chính út công tử ra tay?!”
“Hừ, nói năng hàm hồ! Binh Hổ đã đạt đến cảnh giới tụ khí rồi, sao có thể bị một kẻ chưa biết võ công đánh bại?”
“Thế thì ngươi nói xem, ai dám trong Vọng Đàm Điện đánh con trai của Thiên Chủ thành thế kia ngoài chính đệ đệ ruột của nó?”
Đúng lúc đám đông bàn tán, không khí trong võ trường bỗng tĩnh lặng như tờ.
Bước… bước…
Từ chính diện, một bóng người tiến tới chiếc thái sư ỷ duy nhất được đặt ở trung tâm.
Người đó từng bước không nhanh, không chậm, nhưng mỗi nhịp chân lại khiến thiên địa như rung chuyển.
Mặc Dư Chân cũng không khỏi căng thẳng trong khoảnh khắc này.
Người kia, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng sự tàn nhẫn vô tình, thân hình không quá cao lớn nhưng lại sừng sững như núi Thái Sơn, một người khổng lồ về mặt tinh thần và áp bức.
Chỉ riêng sự hiện diện của người đó thôi đã khiến hàng trăm cao thủ trong sân đều phải cúi đầu run sợ.
Đó chính là Thần của Ma Đạo Thiên, Mặc Vô Minh.
“Phụ thân…” – Mặc Dư Chân thì thầm trong lòng.
Người đàn ông ấy chính là Mặc Vô Minh – Ma Đạo Thiên Chủ, người đứng đầu trong giới Hắc Đạo.
Cùng với Giáo chủ Thiên Ma Thần Giáo và Minh chủ của Chính Đạo, Mặc Vô Minh còn được võ lâm xưng tụng là Thiên Hạ Tam Tôn.
Đi cùng là Huệ Nương Anh – một trong năm phu nhân của Thiên Chủ, đồng thời cũng là mẫu thân của Mặc Binh Hổ.
Không rõ đã nghe được mật báo từ đâu, Huệ Nương Anh giờ phút này đang trừng mắt nhìn Mặc Dư Chân, ánh mắt như muốn giết chết kẻ đã biến con trai mình thành bộ dạng thê thảm kia.
Nhưng mặc kệ ánh nhìn đầy oán độc đó của Huệ Nương Anh, Mặc Dư Chân chỉ tập trung nhìn vào một nơi duy nhất.
Hắn khẽ xoay đầu, nhìn vào hàng ngũ phu nhân đang đứng phía dưới Thiên Chủ.
Trong số đó, ánh mắt của một người phụ nữ khiến hắn phải sững lại.
Thoạt nhìn, đôi mắt ấy tưởng như vô tâm, lãnh đạm.
Thế nhưng lúc này, Mặc Dư Chân mới bừng tỉnh nhận ra:
Trong ánh nhìn kia là cả một biển cảm xúc — lo lắng, bất an, nhưng cũng chan chứa niềm an ủi và thương yêu.
“Thì ra… người luôn nhìn ta như vậy. Mẫu thân…”
Nàng chính là Nam Cung Linh Linh, mẫu thân của Mặc Dư Chân.
Ký ức ùa về.
Khi Nguyên Âm Giáo gây ra huyết sự khiến Ma Đạo Thiên lâm vào cảnh sụp đổ, chính Nam Cung Linh Linh đã hy sinh thân mình để bảo vệ đứa con nhỏ là hắn.
Vậy mà nay, sau hơn mười năm, họ mới được gặp lại trong tình cảnh này.
Mặc Dư Chân chỉ muốn ngay lập tức lao tới ôm chầm lấy mẫu thân.
Nhưng hắn hiểu rõ: giờ không phải lúc.
“Những nỗi niềm ấy… chờ khi ta bước qua được ngọn núi trước mắt, rồi ta sẽ tìm người giải bày, thưa mẫu thân.”
Ngay sau đó, hắn làm điều cần phải làm.
“Tham kiến Thiên Chủ.”
Mặc Dư Chân quỳ một gối xuống, cúi đầu thi lễ.
Mặc Binh Hổ cũng định làm theo, nhưng vì đôi chân đã bị Mặc Dư Chân đánh gãy nên chỉ có thể loạng choạng, ngồi khụy xuống một cách lúng túng.
Thiên Chủ Mặc Vô Minh khẽ mỉm cười, hướng về hắn nói:
“Được rồi. Cứ thoải mái đi.”
Giọng nói lười nhác nhưng mang theo cảm giác hài lòng.
“A… tạ ơn phụ thân!” – Mặc Binh Hổ rạng rỡ hẳn lên, cảm thấy mình được ân sủng của phụ thân.
“Khà khà… ừ.” – Mặc Vô Minh còn mỉm cười nhìn hắn.
Trong mắt Mặc Binh Hổ, khoảnh khắc này như được trời cao soi chiếu, niềm hạnh phúc tràn đầy trong đôi mắt.
Hắn ngỡ rằng bản thân đang được phụ thân đặc biệt thương yêu.
Nhưng… đó lại là sự ngộ nhận nực cười nhất.
Với Thiên Chủ Mặc Vô Minh, chỉ có một loại người được đối đãi bằng nụ cười ấm áp như vậy:
Đó là những kẻ không hề có giá trị, chẳng khác nào mèo chó, côn trùng ngoài kia.
Nói cách khác, trong mắt Ma Đạo Thiên Chủ, Mặc Binh Hổ đã trở thành một phế vật, một con sâu cái kiến không hơn không kém.
Sự thật đó khiến cho Huệ Nương Anh, mẫu thân của Mặc Binh Hổ, càng thêm uất hận.
Gương mặt bà ta nhăn nhúm lại, giống như vừa nuốt phải độc trùng.
Trong khi ấy, Mặc Binh Hổ lại hoàn toàn không biết gì về tâm trạng của mẫu thân mình.
Mặc Binh Hổ vẫn vui vẻ chuyện trò cùng Thiên Chủ, khung cảnh chẳng khác nào phụ tử hòa thuận.
Bất chợt, Mặc Vô Minh mở lời.
Lần này, ông bỏ mặc Mặc Dư Chân vẫn đang quỳ gối, chỉ nhàn nhạt cất giọng:
“Chuyện giữa các ngươi, ta đã nghe qua.”
“A… cái đó… cái đó là…” – Mặc Binh Hổ thoáng lúng túng, chưa kịp đáp thì giọng nói của Mặc Vô Minh đã cắt ngang.
“Nghe nói ấu tử đã giở thủ đoạn hèn hạ, bất ngờ tập kích ngươi. Có thật thế không?”
Giọng nói ấy không còn sự lười nhác trước đó, mà mang theo một luồng hàn khí áp bức đến rợn người.
Mặc Dư Chân khẽ nhíu mày.
Không phải vì phụ thân nhắc đến chuyện tập kích vốn không hề xảy ra, mà vì thái độ đối xử hoàn toàn khác biệt giữa hắn và Mặc Binh Hổ.
Điều này có nghĩa là: Thiên Chủ Mặc Vô Minh vẫn chưa đưa ra phán quyết cuối cùng về giá trị của hắn.
“Hóa ra… ở thời điểm này, dù ta còn chưa nhập môn võ học, phụ thân vẫn chưa gạt bỏ khả năng của ta.”
Trong khi Mặc Dư Chân bình tĩnh suy ngẫm, thì Mặc Binh Hổ lại hiểu sai hoàn toàn. Hắn nghĩ rằng phụ thân đang đứng về phía mình.
Với vẻ đắc thắng, Mặc Binh Hổ lớn tiếng đáp:
“Đúng vậy! Lúc con vừa kết thúc luyện công, còn đang mệt mỏi, thì tên hèn hạ này bỗng lao vào đánh lén!”
Ngay lập tức, tiếng xôn xao nổi lên khắp võ trường:
“Thật không thể tin nổi! Sao con của Thiên Chủ lại có thể giở trò đê tiện như thế…”
“Ắt hẳn nó biết mình không thể đường đường chính chính mà thắng, nên mới làm vậy.”
“Ta đã thấy có gì đó chẳng ổn… đúng là loại chẳng có tiền đồ.”
Những lời thì thầm kia, dù nhỏ đến mấy, cũng như dao nhọn đâm thẳng vào tai Mặc Binh Hổ.
Gương mặt Binh Hổ nở rộ nụ cười đắc thắng. Trong lòng nghĩ cục diện đã hoàn toàn nghiêng về phía mình.
“Chắc chắn tên hèn nhát Mặc Dư Chân kia đang run rẩy, chôn mặt xuống đất, không dám ngẩng đầu lên…”
Đúng vậy, nếu là Mặc Dư Chân của kiếp trước thì có lẽ đã như vậy thật. Nhưng bây giờ… hắn chỉ khẽ cười trong lòng.
“Thú vị lắm, phụ thân.”
Mặc Dư Chân đã nhìn thấu: đây là một ván cờ, một thử thách mà phụ thân dành cho mình.
“Những tiếng hô hào kia… ắt hẳn là do phụ thân sắp đặt, sai thuộc hạ thuận thế gièm pha mà thôi. Nếu không thì, giữa Ma Đạo Thiên, làm gì có kẻ nào dám ngắt lời khi Thiên Chủ còn chưa dứt câu?”
Nếu đây là một bài kiểm tra, thì hắn phải đưa ra một đáp án xứng đáng.
Giọng nói của Mặc Vô Minh lại vang lên, uy nghiêm áp chế cả võ trường:
“Út tử, ngẩng đầu lên.”
Mặc Dư Chân chậm rãi ngẩng mặt. Ánh mắt hắn đối diện thẳng với ánh nhìn sâu thẳm của phụ thân.
Đó là một cái nhìn lạnh băng, không có chút cảm xúc nào. Như một vực thẳm không đáy, khiến người ta muốn chìm xuống mãi mãi.
“Phải rồi…”
Đó chính là bản chất thật sự của phụ thân hắn, Ma Đạo Thiên Chủ Mặc Vô Minh.
“Nếu ngươi có gì muốn biện minh, thì cứ nói ra.”
Biện minh ư… Nếu muốn, hắn hoàn toàn có thể đưa ra lý lẽ để phủ nhận.
Nhưng liệu phụ thân có thật sự muốn nghe lời biện minh? Hay đây chỉ là một phép thử?
Suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong chốc lát. Mặc Dư Chân đã hạ quyết tâm. Đáp án mà hắn lựa chọn chính là:
“Không cần biện minh.”
Giọng hắn vang lên rõ ràng, điềm tĩnh, dứt khoát.
“Không có gì để biện minh cả.”
“Ngươi nói, không có gì để biện minh…?”
Trong khoảnh khắc đó, một luồng khí lạnh thấu xương bao phủ khắp võ trường.
Cảm giác ấy khiến người ta lầm tưởng như đang đứng trong một hàn băng địa ngục.
Thứ hắn vừa phải đối mặt chỉ là khí thế do Thiên Chủ vô thức phát ra. Vậy mà đã đủ để bóp nghẹt hơi thở của hàng trăm cao thủ nơi đây. Huống hồ, đó còn chưa phải là toàn bộ thực lực của ông ấy.
Mặc Dư Chân nắm chặt nắm tay, dồn sức để giữ cho cơ thể không run rẩy.
Giọng của Mặc Vô Minh vang lên lần nữa, sắc bén như đao kiếm:
“Ý ngươi là… ngươi thừa nhận chính mình đã giở trò hèn hạ, bất ngờ đánh lén?”
Mặc Dư Chân che giấu sự căng thẳng trong lòng, thản nhiên ngẩng mắt nhìn phụ thân. Giọng nói bình tĩnh, dứt khoát, không hề né tránh:
“Nếu vậy thì sao? Đó là sai lầm ư?”
------------------------
Theo dõi Fanpage Lỡ Bò Team để cập nhập tin tức mới nhất về chương và audio, đăng kí kênh Youtube để cập nhập Audio mới mỗi ngày
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook