Võ Thần Hồi Quy
Chương 6: Các ngươi sẽ phải hối hận

Nghe phiên bản audio của truyện:

Chương 6: Các ngươi sẽ phải hối hận

Tiếng ồn ào rung động khắp nội viện Vọng Điện Đàm khiến toàn bộ đám gia nhân trong phủ vội vã chạy đến trung tâm.
Ở đó, năm gã đại hán mặc hắc y, cười nhếch mép khinh miệt, đang đứng nghênh ngang trước cửa.

Cánh cổng lớn của nội viện đã bị phá nát, nằm vẹo sang một bên.
Âm thanh ầm ầm khi nãy chính là do bọn chúng phá cửa mà ra.

Một hộ vệ vừa lao ra vừa quát lớn:
“Bọn hỗn đãn cả gan đến đây phá rối?!”

Ngay lập tức, tên cầm đầu – một gã gọi là Phòng Binh Nhất – trừng mắt quát lại:
“Cái gì?! Ngươi dám gọi bọn ta là hỗn đãn ư?! Bọn ta đến thay mặt phu nhân Huệ Nương Anh truyền lời, thế mà các ngươi dám thất lễ như vậy sao? Thật là phường mất dạy, chẳng biết trên dưới, không có tôn ti trật tự!!”

Hộ vệ cứng họng, gằn giọng đáp:
“Không báo trước mà ngang nhiên phá cửa xông vào, còn dám nhắc đến lễ nghi ở đây sao?!”

“Câm miệng! Đồ nô tài vô lễ! Hôm nay nhất định ta phải nghe chính chủ nhân ngươi mở miệng xin lỗi mới được!!”

Hộ vệ lúc này mới hiểu ra: bọn này ngay từ đầu vốn đã có ý gây sự.
‘Nghe nói phu nhân Huệ Nương Anh vì chuyện công tử Dư Chân mà mất mặt trước đám đông… Hóa ra bọn chúng bày trò hèn hạ thế này để trả thù ư?!’

Trong lòng hộ vệ sôi sục muốn rút gươm, nhưng sát khí từ bọn kia mạnh đến mức khiến hộ vệ phải chùn bước. Nếu hành động thiếu suy nghĩ, có khi không giải quyết được vấn đề mà còn làm sự việc rắc rối thêm.

Ngay lúc ấy…

“Các ngươi có biết ai đang ở đây không mà dám giương oai náo loạn hả?!”

Một giọng nữ nhân sắc lạnh vang lên từ phía bên trong.
Mọi ánh mắt đều dồn về phía ấy, một nữ tử búi tóc gọn gàng từ từ bước ra uy nghi mà lạnh lùng.

Chính là Biểu Diên, thị nữ thân cận của Nam Cung Linh Linh.

Không chút do dự, nàng ta đứng chắn trước mặt Phòng Binh Nhất và đám thủ hạ:
“Hôm nay, phu nhân Nam Cung cùng công tử Mặc Dư Chân không rảnh tiếp đón hạng khách không mời mà đến. Các ngươi mau cút khỏi đây…”

BỐP!

Chưa kịp dứt lời, một cái tát như trời giáng từ bàn tay Phòng Binh Nhất đã quật vào mặt Biểu Diên.

“Hừ! Quả nhiên chủ nào tớ nấy, một lũ hạ tiện không biết thân phận!”

Biểu Diên bị tát mà khuôn mặt đỏ bừng quay sang hướng khác, nàng ta lạnh lùng quay lại, đôi mắt tóe lửa nhìn Phòng Binh Nhất.
Thân thể nàng có thể chịu đựng đau đớn, nhưng lời nhục mạ dành cho tiểu thư thì nàng ta tuyệt đối không thể tha thứ.

Lông mày Phòng Binh Nhất giật giật:
“Ồ? Để xem lát nữa ngươi còn dám trừng mắt với ta như thế không!”

Hắn giơ tay to như cái vung nồi, chuẩn bị giáng thêm một cái tát nữa…

Chưa kịp đánh thì một giọng nói băng lãnh cắt ngang không gian:
“Ngươi sao dám động đến người của ta hả?”

Không khí như đông cứng lại. Cả Phòng Binh Nhất lẫn đám người xung quanh đều bất giác run lên.

Quay đầu nhìn lại, họ thấy một nữ nhân khoác áo dài xanh thẫm, dung nhan sắc sảo, đang từng bước tiến đến.

“Phu nhân!”

Chính là Nam Cung Linh Linh.

Khí thế từ người nàng tỏa ra khiến ngay cả Phòng Binh Nhất cũng thoáng rùng mình khiếp đảm.

Người ta từng đồn rằng Nam Cung Linh Linh cũng là một nữ nhân bước chân trên con đường võ đạo, nhưng đã gác kiếm gần hai mươi năm nay.
‘Ấy vậy mà... sao khí thế này lại dữ dội đến thế!’

Chỉ riêng về uy thế, Nam Cung Linh Linh chẳng hề kém cạnh so với tinh anh của Ma Đạo Thiên.

“Ực…”
Ngay cả hơi thở cũng trở nên khó khăn, nhưng Phòng Binh Nhất lập tức trấn tĩnh lại.

‘Dù sao Nam Cung phu nhân cũng không thể động đến ta.’
Bởi sau lưng Phòng Binh Nhất là phu nhân Huệ Nương Anh – người đã gầy dựng lên được một thế lực mạnh mẽ trong Ma Đạo Thiên.
Ngược lại, Nam Cung Linh Linh từ lâu chỉ như kẻ mất thế, dây đứt diều rơi.

‘Chính vì biết nếu đụng đến ta, con trai nàng ta sẽ phải gánh chịu hậu quả, nên dù bị khi dễ bao nhiêu nàng cũng phải cắn răng im lặng…’

Nghĩ vậy, lòng hắn thoáng vững như bàn thạch. Phòng Binh Nhất cố gắng nặn ra một nụ cười giả lả, khép miệng khép môi nói:

“Ha ha! Chỉ là gia nhân của phu nhân thất lễ, ta muốn dạy bảo đôi chút thôi, nhưng chắc lỡ tay hơi nặng. Xin phu nhân đừng chấp nhặt!”

Nhưng hắn nào ngờ…

Chỉ ít lâu trước đó, những xiềng xích giam hãm Nam Cung Linh Linh đã bị Mặc Dư Chân phá vỡ một phần nào rồi.

“Cái tay này sao? Cái tay dám động vào Biểu Diên?”

“Ể? Cái… cái gì cơ…?”

ẦM!

Phòng Binh Nhất còn chưa kịp nói hết câu thì đã kêu rống vang trời xanh.
Chỉ thấy thân ảnh Nam Cung Linh Linh lao tới nhanh đến mức mắt gã không sao theo nổi.

Bàn tay nàng đã bóp chặt cổ gã, nhấc bổng cả thân thể to lớn của gã lên cao.

“Ư… Ư!”

Bàn tay còn lại của Nam Cung Linh Linh nhẹ nhàng chụp lấy tay trái của gã.

“Chính là cái tay này.”

RẮC!

“Aaaaaaaaaaaaa!”

Âm thanh đứt gãy rợn người vang lên, giống như lá khô bị vừa bị nghiền nát.
Cánh tay trái của Phòng Binh Nhất hoàn toàn nát vụn, từ nay trở đi gã không còn cách nào cầm nổi đôi đũa nữa, huống hồ là cầm vũ khí.

“Lão… lão đại!!”

Đám thuộc hạ của Phòng Binh Nhất hoảng loạn, theo phản xạ rút kiếm bên hông ra để phòng vệ.

Nhưng một lần nữa, thanh âm lạnh như băng của Nam Cung Linh Linh vang lên:

“Các ngươi cứ thử rút xem.”

Sát khí của nàng bùng phát, sắc bén đến mức khiến chân bọn chúng run rẩy không sao đứng vững được.

Thủ lĩnh của chúng đã bị phế bỏ ngay trước mắt bọn chúng mà chẳng kịp chống đỡ.
Nếu bọn chúng còn dám manh động, kết cục chỉ có một: chết.

Tất cả đều hiểu điều đó.

Nhưng nếu cứ bỏ chạy, phu nhân Huệ Nương Anh – người phụ nữ nóng tính kia – sẽ chẳng tha cho bọn chúng khi quay về.
Ở đây là chết ngay tại chỗ, sóng sót ở đây thì là chết khi trở về.

Thật đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Trong lúc chúng còn đang lúng túng tìm cách sống sót, thì…

Một bóng dáng lướt nhẹ qua, đáp xuống trước mặt bọn chúng.
Người đầu tiên cảm nhận được khí tức lạ là Nam Cung Linh Linh.
Khi thanh Kiếm Mặc lạnh lùng hiện lên trong mắt Nam Cung Linh Linh, lần này chính nàng cũng phải căng thẳng.

“Đội trưởng Xích Lang Đội…”
Hôm nay vừa bị tước chức, nên giờ nói đúng hơn phải là cựu đội trưởng Xích Lang Đội, con gái lớn của Huệ Nương Anh — Mặc Diên.

Nam Cung Linh Linh cắn chặt môi.
‘Đến cả đội trưởng Xích Lang Đội cũng đích thân tới đây… hóa ra Huệ Nương Anh lần này đã quyết tâm thật rồi.’

Dù ngày xưa Nam Cung Linh Linh từng là một chiến binh, nhưng nói đi cũng phải nói lại, đã quá lâu nàng không rèn luyện.
Với thực lực đã mai một hiện nay, nàng không thể nào đương đầu nổi với một người giữ chức vị đội trưởng.

Nam Cung Linh Linh khẩn trương nghĩ tới phương án giải quyết.
‘Dù bọn họ có mạnh, chắc chắn chẳng dám làm hại ta hay Dư Chân đâu.’
Mắt và tai của Mặc Vô Minh rải khắp Vọng Đàm Điện. Tình huống này ắt đã có người giám sát. Nếu Mặc Diên vượt quá giới hạn thì sẽ có người xuất hiện giải quyết mâu thuẫn.

Nhưng đó là với phu nhân và công tử thôi, còn bọn gia nhân thì không thuộc diện được bảo hộ đó. Dù có giết vài gia nhân, hay một vài hộ vệ, Ma Đạo Thiên Chủ cũng không đến mức đem chuyện nhỏ nhặt đó ra tính toán.
Chính vì thế mới có chuyện Mặc Diên hôm nay bị tước chức — nếu Mặc Diên mang mối hận mà ra tay tàn sát, nơi đây sẽ biến thành biển máu.

‘Chết tiệt…’
Nam Cung Linh Linh chợt hối hận vì đã gác kiếm từ lâu.

Trong lúc Nam Cung Linh Linh đang vắt óc tính kế, Mặc Diên vẫn đứng im chẳng nói gì.
Một khoảnh khắc tĩnh lặng như thể thời gian ngưng đọng. Không ai dám thở mạnh.

Rồi từ phía Nam Cung Linh Linh, một hình bóng thấp bé, chỉ cao đến vai nàng nhẹ nhàng lướt qua — là Mặc Dư Chân.

Nam Cung Linh Linh giật mình, định gọi con trai trở lại:
“Dư Chân!”

“Không sao, mẫu thân.”

Không biết “không sao” chỗ nào.
Chưa kịp can ngăn, Mặc Dư Chân đã tiến thẳng tới trước mặt cựu đội trưởng Xích Lang Đội.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn cách chừng mười thước.

Mặc Dư Chân nhìn Mặc Diên, ánh mắt trống rỗng không chút cảm xúc.
Bầu không khí lạnh lẽo tỏa ra khiến người ngoài lần đầu nhìn thấy phải co rúm người.

Trong khi đó, trong ánh mắt của Mặc Diên lại lóe lên một thứ cảm xúc khác: tò mò.
‘Rốt cuộc hắn muốn làm gì đây? Cầu xin? Nịnh nọt? Dọa dẫm?’

“Ngươi lấy gan đâu mà không biết sợ hãi, dám xông thẳng vào phạm vi của ta như vậy?”

Mặc Diên dò xét ý tứ của người đệ đệ cùng cha khác mẹ này.
Nhưng đó rốt cuộc chỉ là nỗ lực vô ích.

Bởi ngay sau đó, lời thốt ra từ miệng Mặc Dư Chân đã phá tan hoàn toàn dự đoán của Mặc Diên.

“Nếu đã đến để dọn dẹp đám ngu ngốc này, thì mau dẫn chúng đi đi, sao còn làm bộ ra vẻ vậy, tỷ tỷ.”

Khuôn mặt Mặc Diên vốn dĩ vô cảm khẽ giật lên mấy cái.
“Làm sao ngươi biết…?”
Ý Mặc Diên là — sao hắn lại biết nàng ta tới đây là để giúp chứ không phải để hại.

Mặc Dư Chân nhún vai:
“Bởi vì tỷ tỷ không phải hạng yếu ớt phải dùng đến thủ đoạn hèn hạ như thế này.”

“……”

Mặc Diên im lặng, chăm chú nhìn hắn.
Giống như ban ngày, lần này cũng vậy, không thể đoán nổi rốt cuộc trong cái miệng nhỏ kia sẽ bật ra những lời nói gì.

Dù trong lòng phức tạp, Mặc Diên vẫn chậm rãi bước tới trước mặt Nam Cung Linh Linh, rồi cúi đầu:
“Thay cho mẫu thân, ta xin được tạ lỗi. Vậy nên, người có thể thả hắn xuống trước không?”

Nam Cung Linh Linh vẫn chưa rõ tình thế xoay chuyển thế nào.
Nhưng dù sao, một Đội Trưởng cũng đã chấp nhận cúi đầu. Đó đã là danh nghĩa chính đáng để Nam Cung Linh Linh dừng lại.

Soạt!
Bịch!
Nam Cung Linh Linh nới lỏng tay, để mặc Phòng Binh Nhất sủi bọt mép nằm bất tỉnh nhân sự, rơi xuống đất.

“Đa tạ.”

Nói rồi, Mặc Diên quay sang ra lệnh cho đám thuộc hạ:
“Mang hắn đi ngay lập tức, cút khỏi đây.”

Giọng Mặc Diên chứa đầy sát khí.
“……!!”

Vì đây là mệnh lệnh trực tiếp từ ái nữ của Huệ Nương Anh, nên bọn chúng tự nhiên có cái cớ để về bẩm báo.
Đám người vội vã vác Phòng Binh Nhất, cuống cuồng rút lui.

Sau một trận náo loạn, cuối cùng không gian cũng chìm trong tĩnh lặng.
Mọi người nhìn nhau, phân vân: giờ phải làm gì? Có nên hoan hô chăng?

Chỉ có một người vẫn điềm nhiên.

“Vào trong uống trà đi, tỷ tỷ.”

Lại là Mặc Dư Chân lên tiếng trước.

Tại phòng khách.
Hớp!
Mặc Dư Chân nhấp ngụm trà, liếc nhìn tỷ tỷ ngồi đối diện.

Mặc Diên.

Không giống gã em trai Mặc Binh Hổ, nàng ta là một thiên tài thực thụ, mới hai mươi bốn tuổi đã bước lên vị trí đội trưởng của Ma Đạo Thiên.
Hơn nữa, khác với mẫu thân và em trai, nàng ta là người kiên cường, ngay thẳng, không hề bỉ ổi hay ti tiện.

Trước khi hồi quy, người anh chị em mà Mặc Dư Chân ít nhiều còn giữ chút cảm tình chính là Mặc Diên.

Trong khi đó, Mặc Diên lại đang vô cùng bối rối.
Từ nhỏ nàng ta đã bộc lộ thiên phú xuất chúng về võ công, cộng thêm khí chất khó gần, nên những kẻ dám cư xử thoải mái với Mặc Diên trong Ma Đạo Thiên cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đến cả mẫu thân Mặc Diên là Huệ Nương Anh, cũng phải dè chừng ánh mắt con gái mình, thận trọng trong lời ăn tiếng nói.

Ấy vậy mà… rốt cuộc thằng nhóc con này mới gặp nàng ta có mấy lần, đã dám nói chuyện thoải mái, tự nhiên đối đáp như thế?

“Vẻ mặt tỷ sao thế? Nhà xí ở ngay phía trong kia kìa.”
“......”

Mặc Diên lặng lẽ nhìn chằm chằm Mặc Dư Chân thật lâu, rồi mới mở miệng:
“Vừa rồi... ngươi không thấy sợ hay sao? Nếu ta thực sự mang ác ý thì tình cảnh đã khác hẳn rồi.”

“Như thế thì tỷ nhất định sẽ hối hận.”
Mặc Dư Chân đáp một cách điềm nhiên.

Nghe vậy, khí thế của Mặc Diên bỗng trở nên sắc bén hơn.
“Hối hận? Ngươi bảo ta ấy à? Võ công của mẫu thân ngươi đúng là mạnh hơn ta tưởng, nhưng với thân thể đã rời xa võ đạo nhiều năm thì làm sao có thể là đối thủ của ta?”

“Không, không phải vì mẫu thân, mà là vì ta. Tỷ sẽ hối hận vì ta.”

“Ngươi nói gì cơ?”

Sụp.
Âm thanh Mặc Dư Chân nhấp ngụm trà vang lên, lấp đầy khoảng trống yên lặng trong phòng.
Đúng lúc ấy, ánh mắt Mặc Diên, vốn đang lạnh lẽo, khẽ nhìn xuống dưới rồi bật ra một nụ cười giễu cợt.

“Với bàn tay trắng trẻo chưa từng cầm kiếm, ngươi nói có thể khiến ta hối hận sao?”

“Bây giờ thì đúng là không thể……”

Cạch.
Mặc Dư Chân nhẹ nhàng đặt chén trà xuống.
Đôi mắt hắn lóe sáng.

“Nhưng năm năm nữa thì sao? Khi ấy, tỷ còn dám chắc mình có thể ứng phó được với ta không… thưa tỷ?”

------------------------

Theo dõi Fanpage Lỡ Bò Team để cập nhập tin tức mới nhất về chương và audio, đăng kí kênh Youtube để cập nhập Audio mới mỗi ngày

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...