Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ
-
Chương 58: Chọn lựa người tài
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
*
Mấy ngày trôi qua, lực lượng tình báo Hàn Thừa Vĩ sai đi cũng đã mang tin về. Quả thật đúng như lời của vị đại thúc nọ đã nói. Đám ô hợp cướp bóc ngày càng nhiều. Hành vi của chúng ngày càng ngông cuồng hơn, cưỡng đoạt con gái nhà lành, bắt về làm dụng cụ ấm giường mỗi ngày cho bọn chúng. Quan tri phủ có can thiệp nhưng dường như có một thế lực nào đó che chở, bọn loạn tặc đó mới ngang nhiên tác oai tác quái. Mà tri phủ lại sợ trình báo lên sẽ bị khiển trách năng lực yếu kém, có thể bị bãi miễn chức quan nên cố tình giấu nhẹm chuyện này.
Thừa Vĩ nghe tin báo này, cái khí chất âm tàn vẫn còn chưa tan hết trong người hắn lại trỗi dậy. Dám bạo ngược con dân Đại Nam của hắn sao. Là thế lực nào cho bọn chúng lá gan lớn như vậy. Nếu nói cướp bóc vì đói khổ bởi nạn châu chấu. Vậy còn cưỡng ép nữ tử làm điều đồi bại thì là gì đây? Hoàng đế ra lệnh mang chiếu thư trống ra, tự tay hạ xuống nét bút hữu lực, từng chữ từng chữ hiện ra như rồng bay phượng múa. Nhưng hắn làm gì còn tâm tư để chiêm ngưỡng như đối với một bức tranh chữ thư pháp hắn ngẫu hứng viết. Một bụng chỉ có phẫn nộ sôi trào. Hắn muốn xem thử đế vương Yên Trường Quốc sẽ trả lời việc này thế nào đây?
Chiếu thư nhanh chóng được viết xong, Thừa Vĩ cấp tốc cho sứ giả mang đến cho hoàng đế Yên Trường Quốc, đoán chừng cả đi và về mất khoảng mười ngày đường. Trong thời gian này, hắn sẽ có sự chuẩn bị, trường hợp xấu nhất xảy ra nhất định cũng sẽ không yếu hèn, mặc tình cho bọn họ đạp lên thể diện của nước Đại Nam.
Sứ giả vừa đi, Trà Ngân cũng vừa tới. Bóng dáng nàng yểu điệu thướt tha, không cố tình mị hoặc người đối diện nhưng lại có một sức hút to lớn. Hoàng đế còn chưa thu lại cơn thịnh nộ tràn ra trên gương mặt, bị Trà Ngân trông thấy hắn mới cố nặn ra vẻ bình tĩnh, nói với nàng:
- Nàng đến rồi à?
- Vâng, mặt ngài làm sao vậy. Có chuyện gì không thuận lợi phải không?
- Đúng. Là chuyện ở Thiên Sơn, đội tình báo đưa tin đám ô hợp kia giở trò cướp bóc không chỉ là bạc mà còn cướp cả sắc nữa. Ta đã theo ý kiến của nàng, viết một chiếu thư gửi đến hoàng đế của bọn họ. Nếu vẫn không nhận được câu trả lời ổn thỏa, ta không ngại gặp nhau ở chiến trường.
- Ta hỏi thật, xét về binh lực, về sự hùng mạnh, bọn họ so với chúng ta thì thế nào?
- Thực lực ngang ngửa nhau, cho nên bao nhiêu năm nay luôn ở thế cân bằng. Nếu chuyện lần này có sự ngầm cho phép của hoàng đế Yên Trường Quốc, nghĩa là muốn sinh sự cho chúng ta gây hấn trước. Ta hoài nghi bọn họ đã tìm được đồng minh trợ lực phía sau. Nàng nghĩ sao?
- Ta phỏng đoán còn một khả năng là có một thế lực thứ ba muốn dùng chiêu "Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi". Họ gây hiềm khích cho hai phía, rồi rung đùi ngồi hưởng ích lợi từ mâu thuẫn của hai quốc gia. Ta nghĩ ngài vẫn nên cẩn trọng trong chuyện này, tránh hậu quả đáng tiếc về sau.
Một lời của Trà Ngân, đánh thức suy nghĩ của Thừa Vĩ. Cơn nóng giận khiến hắn mặc định những việc làm càn rỡ ở Thiên Sơn là quỷ kế ban đầu của bọn người Yên Trường Quốc kia. Giờ ngẫm lại suy luận của nàng, khả năng này cũng là khá lớn. Xem ra buổi thiết triều ngày mai hắn cùng bá quan văn võ phải thảo luận thật kỹ vấn đề này. Cũng sẽ chọn sẵn người tài, khi có biến sẽ lập tức xuất chinh.
Do thế lực dưới trướng của Thừa Vĩ thế nào, năng lực của từng người ra sao, Trà Ngân hoàn toàn không nắm rõ vì vậy việc điều phối nhân lực cô không muốn tham gia, nên đã trở về Hoàng Liên cung trước. Để Thừa Vĩ có thể yên tĩnh cân nhắc việc dùng người. Về tới tẩm cung một lúc lâu rồi, cô vẫn còn cảm khái trong lòng vì người nào đó.
Người nắm giữ quyền khuynh thiên hạ chưa chắc đã sung sướng. Trăm ba vạn sự việc lớn việc nhỏ đều về tay, mệt tâm nào có kém ai. Không biết giờ này hắn đã về nghỉ ngơi chưa? Nghĩ vậy, cô liền dạo một vòng xem thử thế nào.
Nhác trông ngự thư phòng còn sáng đèn, trước cửa Thường Phúc tổng quản còn nghiêm cẩn đứng đợi, rõ ràng là hoàng đế vẫn còn bận việc. Lại nghĩ bây giờ có thể hắn sẽ đói, Trà Ngân nhanh chóng chạy đến ngự thiện phòng lấy hai quả trứng gà, tự tay làm một phần trứng ốp la xếp ra đĩa mang đến cho Thừa Vĩ. Món này lẽ ra phải ăn kèm với bánh mì, thời này còn chưa có, thôi thì mình cho hắn ăn tạm với cơm vậy.
Hoàng đế vẫn còn vùi đầu trong mớ ghi chú tính toán của mình, cô gái nhỏ bất chợt xuất hiện, trên tay là một đĩa thức ăn làm hắn rất ngạc nhiên. Trước đó hắn đã căn dặn Thường Phúc, nếu người yết kiến là Trà Ngân thì lập tức cho vào bất cứ lúc nào. Thế nên cô gái nhỏ mới dễ dàng tiến vào mà không cần đợi bẩm báo. Hai người đối mặt nhìn nhau, nụ cười dịu dàng của Trà Ngân như chiếc lông vũ ngoáy vào tim hắn, buồn buồn tê tê. Tinh thần căng thẳng vì một ánh mắt trong veo, một nụ cười không nhiễm toan tính bụi trần này mà trở nên thư thái hơn hẳn.
Thừa Vĩ bỏ dở chiếc bút trên tay, đứng lên đón lấy Trà Ngân. Cô gái nhỏ chìa ra chiếc đĩa khoe thành quả nho nhỏ của mình. Thừa Vĩ hướng ánh mắt vào đĩa thức ăn, thấy hai hình tròn nằm giữa phần trắng trắng, lại có thêm hạt đen nhỏ li ti rắc trên đó, vô cùng lạ mắt. Món ăn này hắn chưa từng nhìn thấy qua, không biết gọi là gì mới hỏi:
- Đây là?
- Là trứng ốp la. Món này làm rất nhanh, cũng đơn giản nữa. Tin chắc là ngài chưa ăn bao giờ. Ta nghĩ có lẽ là ngài sẽ đói nên tự quyết định đem đến cho ngài. Ăn thử một chút nhé!
- Những vụn đen trên này là gì vậy?
- Chỉ là hạt tiêu thôi, cứ ăn thử đi, ngài nhất định sẽ thích đó.
Thừa Vĩ dùng thìa múc một miếng, vị béo béo nơi đầu lưỡi quyện cùng vị cay nhẹ rất lạ miệng. Hắn chậm rãi thưởng thức, cảm thấy đây cũng là một món mỹ vị hiếm có trên đời, mới thử hỏi nàng nguyên liệu có gì. Trà Ngân chỉ cười nói có trứng gà, tiêu và ít nước tương thôi. Hắn nghe xong rất hoài nghi, chỉ ba loại nguyên liệu bình dân sao có thể làm ra món có khẩu vị tuyệt hảo như vậy. Nhưng nàng chẳng có lý do gì để nói dối hắn cả, vậy chắc chắn là nhờ kỹ thuật trong lúc chế biến của nàng thôi. Càng ở gần nàng, hắn càng phát hiện nhiều thứ lạ kỳ nàng tạo ra, đơn giản mà rất đặc biệt. Nàng như một chiếc hộp bị khóa kín, tưởng tượng bên trong là báu vật vô giá rồi nhưng càng mở ra khám phá thì lại càng phát hiện trong hộp không chỉ vô cùng giá trị mà còn là có một không hai trên đời. Mà nàng bây giờ đang rất gần bên hắn, biết bao giờ mới thực sự là của riêng mình hắn thôi đây?
Tâm trạng Thừa Vĩ bây giờ có phần vui sướng pha chút ảo não. Vui vì nàng quan tâm chăm sóc dù chỉ là đĩa thức ăn giản đơn thế này. Ảo não vì nàng vẫn còn chưa thể xem mình là ý trung nhân của nàng. Mà thôi, vẫn còn thời gian để hắn cố gắng, ít ra nàng đã chịu tiếp nhận tâm ý của hắn rồi đó thôi. Với khoảng cách mà hai người đang có, nàng đứng yên thì hắn càng phải tích cực và chủ động tiến về phía nàng, và hắn tin tưởng mọi nỗ lực đều sẽ được hồi báo xứng đáng.
Rất nhanh, hoàng đế đã ăn xong đĩa trứng ốp la với một ít cơm trắng. Trà Ngân khuyên hắn về tẩm cung nghỉ sớm, mai còn có việc quan trọng phải bàn bạc với đầy đủ quan viên. Hắn gật đầu, sai Thường Phúc sắp xếp mọi thứ ngăn nắp lại, còn hắn đưa nàng về Hoàng Liên cung trước rồi mới trở về tẩm cung của mình. Sau một ngày mệt nhoài căng thẳng, bỗng được mỹ nhân trong lòng cho nếm chút ngọt ngào, Thừa Vĩ tâm bình khí hòa trở lại, ngủ một giấc thật sâu không mộng mị. Sớm mai tỉnh dậy vươn vai, thấy sức sống tràn trề.
Mấy ngày trôi qua, lực lượng tình báo Hàn Thừa Vĩ sai đi cũng đã mang tin về. Quả thật đúng như lời của vị đại thúc nọ đã nói. Đám ô hợp cướp bóc ngày càng nhiều. Hành vi của chúng ngày càng ngông cuồng hơn, cưỡng đoạt con gái nhà lành, bắt về làm dụng cụ ấm giường mỗi ngày cho bọn chúng. Quan tri phủ có can thiệp nhưng dường như có một thế lực nào đó che chở, bọn loạn tặc đó mới ngang nhiên tác oai tác quái. Mà tri phủ lại sợ trình báo lên sẽ bị khiển trách năng lực yếu kém, có thể bị bãi miễn chức quan nên cố tình giấu nhẹm chuyện này.
Thừa Vĩ nghe tin báo này, cái khí chất âm tàn vẫn còn chưa tan hết trong người hắn lại trỗi dậy. Dám bạo ngược con dân Đại Nam của hắn sao. Là thế lực nào cho bọn chúng lá gan lớn như vậy. Nếu nói cướp bóc vì đói khổ bởi nạn châu chấu. Vậy còn cưỡng ép nữ tử làm điều đồi bại thì là gì đây? Hoàng đế ra lệnh mang chiếu thư trống ra, tự tay hạ xuống nét bút hữu lực, từng chữ từng chữ hiện ra như rồng bay phượng múa. Nhưng hắn làm gì còn tâm tư để chiêm ngưỡng như đối với một bức tranh chữ thư pháp hắn ngẫu hứng viết. Một bụng chỉ có phẫn nộ sôi trào. Hắn muốn xem thử đế vương Yên Trường Quốc sẽ trả lời việc này thế nào đây?
Chiếu thư nhanh chóng được viết xong, Thừa Vĩ cấp tốc cho sứ giả mang đến cho hoàng đế Yên Trường Quốc, đoán chừng cả đi và về mất khoảng mười ngày đường. Trong thời gian này, hắn sẽ có sự chuẩn bị, trường hợp xấu nhất xảy ra nhất định cũng sẽ không yếu hèn, mặc tình cho bọn họ đạp lên thể diện của nước Đại Nam.
Sứ giả vừa đi, Trà Ngân cũng vừa tới. Bóng dáng nàng yểu điệu thướt tha, không cố tình mị hoặc người đối diện nhưng lại có một sức hút to lớn. Hoàng đế còn chưa thu lại cơn thịnh nộ tràn ra trên gương mặt, bị Trà Ngân trông thấy hắn mới cố nặn ra vẻ bình tĩnh, nói với nàng:
- Nàng đến rồi à?
- Vâng, mặt ngài làm sao vậy. Có chuyện gì không thuận lợi phải không?
- Đúng. Là chuyện ở Thiên Sơn, đội tình báo đưa tin đám ô hợp kia giở trò cướp bóc không chỉ là bạc mà còn cướp cả sắc nữa. Ta đã theo ý kiến của nàng, viết một chiếu thư gửi đến hoàng đế của bọn họ. Nếu vẫn không nhận được câu trả lời ổn thỏa, ta không ngại gặp nhau ở chiến trường.
- Ta hỏi thật, xét về binh lực, về sự hùng mạnh, bọn họ so với chúng ta thì thế nào?
- Thực lực ngang ngửa nhau, cho nên bao nhiêu năm nay luôn ở thế cân bằng. Nếu chuyện lần này có sự ngầm cho phép của hoàng đế Yên Trường Quốc, nghĩa là muốn sinh sự cho chúng ta gây hấn trước. Ta hoài nghi bọn họ đã tìm được đồng minh trợ lực phía sau. Nàng nghĩ sao?
- Ta phỏng đoán còn một khả năng là có một thế lực thứ ba muốn dùng chiêu "Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi". Họ gây hiềm khích cho hai phía, rồi rung đùi ngồi hưởng ích lợi từ mâu thuẫn của hai quốc gia. Ta nghĩ ngài vẫn nên cẩn trọng trong chuyện này, tránh hậu quả đáng tiếc về sau.
Một lời của Trà Ngân, đánh thức suy nghĩ của Thừa Vĩ. Cơn nóng giận khiến hắn mặc định những việc làm càn rỡ ở Thiên Sơn là quỷ kế ban đầu của bọn người Yên Trường Quốc kia. Giờ ngẫm lại suy luận của nàng, khả năng này cũng là khá lớn. Xem ra buổi thiết triều ngày mai hắn cùng bá quan văn võ phải thảo luận thật kỹ vấn đề này. Cũng sẽ chọn sẵn người tài, khi có biến sẽ lập tức xuất chinh.
Do thế lực dưới trướng của Thừa Vĩ thế nào, năng lực của từng người ra sao, Trà Ngân hoàn toàn không nắm rõ vì vậy việc điều phối nhân lực cô không muốn tham gia, nên đã trở về Hoàng Liên cung trước. Để Thừa Vĩ có thể yên tĩnh cân nhắc việc dùng người. Về tới tẩm cung một lúc lâu rồi, cô vẫn còn cảm khái trong lòng vì người nào đó.
Người nắm giữ quyền khuynh thiên hạ chưa chắc đã sung sướng. Trăm ba vạn sự việc lớn việc nhỏ đều về tay, mệt tâm nào có kém ai. Không biết giờ này hắn đã về nghỉ ngơi chưa? Nghĩ vậy, cô liền dạo một vòng xem thử thế nào.
Nhác trông ngự thư phòng còn sáng đèn, trước cửa Thường Phúc tổng quản còn nghiêm cẩn đứng đợi, rõ ràng là hoàng đế vẫn còn bận việc. Lại nghĩ bây giờ có thể hắn sẽ đói, Trà Ngân nhanh chóng chạy đến ngự thiện phòng lấy hai quả trứng gà, tự tay làm một phần trứng ốp la xếp ra đĩa mang đến cho Thừa Vĩ. Món này lẽ ra phải ăn kèm với bánh mì, thời này còn chưa có, thôi thì mình cho hắn ăn tạm với cơm vậy.
Hoàng đế vẫn còn vùi đầu trong mớ ghi chú tính toán của mình, cô gái nhỏ bất chợt xuất hiện, trên tay là một đĩa thức ăn làm hắn rất ngạc nhiên. Trước đó hắn đã căn dặn Thường Phúc, nếu người yết kiến là Trà Ngân thì lập tức cho vào bất cứ lúc nào. Thế nên cô gái nhỏ mới dễ dàng tiến vào mà không cần đợi bẩm báo. Hai người đối mặt nhìn nhau, nụ cười dịu dàng của Trà Ngân như chiếc lông vũ ngoáy vào tim hắn, buồn buồn tê tê. Tinh thần căng thẳng vì một ánh mắt trong veo, một nụ cười không nhiễm toan tính bụi trần này mà trở nên thư thái hơn hẳn.
Thừa Vĩ bỏ dở chiếc bút trên tay, đứng lên đón lấy Trà Ngân. Cô gái nhỏ chìa ra chiếc đĩa khoe thành quả nho nhỏ của mình. Thừa Vĩ hướng ánh mắt vào đĩa thức ăn, thấy hai hình tròn nằm giữa phần trắng trắng, lại có thêm hạt đen nhỏ li ti rắc trên đó, vô cùng lạ mắt. Món ăn này hắn chưa từng nhìn thấy qua, không biết gọi là gì mới hỏi:
- Đây là?
- Là trứng ốp la. Món này làm rất nhanh, cũng đơn giản nữa. Tin chắc là ngài chưa ăn bao giờ. Ta nghĩ có lẽ là ngài sẽ đói nên tự quyết định đem đến cho ngài. Ăn thử một chút nhé!
- Những vụn đen trên này là gì vậy?
- Chỉ là hạt tiêu thôi, cứ ăn thử đi, ngài nhất định sẽ thích đó.
Thừa Vĩ dùng thìa múc một miếng, vị béo béo nơi đầu lưỡi quyện cùng vị cay nhẹ rất lạ miệng. Hắn chậm rãi thưởng thức, cảm thấy đây cũng là một món mỹ vị hiếm có trên đời, mới thử hỏi nàng nguyên liệu có gì. Trà Ngân chỉ cười nói có trứng gà, tiêu và ít nước tương thôi. Hắn nghe xong rất hoài nghi, chỉ ba loại nguyên liệu bình dân sao có thể làm ra món có khẩu vị tuyệt hảo như vậy. Nhưng nàng chẳng có lý do gì để nói dối hắn cả, vậy chắc chắn là nhờ kỹ thuật trong lúc chế biến của nàng thôi. Càng ở gần nàng, hắn càng phát hiện nhiều thứ lạ kỳ nàng tạo ra, đơn giản mà rất đặc biệt. Nàng như một chiếc hộp bị khóa kín, tưởng tượng bên trong là báu vật vô giá rồi nhưng càng mở ra khám phá thì lại càng phát hiện trong hộp không chỉ vô cùng giá trị mà còn là có một không hai trên đời. Mà nàng bây giờ đang rất gần bên hắn, biết bao giờ mới thực sự là của riêng mình hắn thôi đây?
Tâm trạng Thừa Vĩ bây giờ có phần vui sướng pha chút ảo não. Vui vì nàng quan tâm chăm sóc dù chỉ là đĩa thức ăn giản đơn thế này. Ảo não vì nàng vẫn còn chưa thể xem mình là ý trung nhân của nàng. Mà thôi, vẫn còn thời gian để hắn cố gắng, ít ra nàng đã chịu tiếp nhận tâm ý của hắn rồi đó thôi. Với khoảng cách mà hai người đang có, nàng đứng yên thì hắn càng phải tích cực và chủ động tiến về phía nàng, và hắn tin tưởng mọi nỗ lực đều sẽ được hồi báo xứng đáng.
Rất nhanh, hoàng đế đã ăn xong đĩa trứng ốp la với một ít cơm trắng. Trà Ngân khuyên hắn về tẩm cung nghỉ sớm, mai còn có việc quan trọng phải bàn bạc với đầy đủ quan viên. Hắn gật đầu, sai Thường Phúc sắp xếp mọi thứ ngăn nắp lại, còn hắn đưa nàng về Hoàng Liên cung trước rồi mới trở về tẩm cung của mình. Sau một ngày mệt nhoài căng thẳng, bỗng được mỹ nhân trong lòng cho nếm chút ngọt ngào, Thừa Vĩ tâm bình khí hòa trở lại, ngủ một giấc thật sâu không mộng mị. Sớm mai tỉnh dậy vươn vai, thấy sức sống tràn trề.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook