Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chapter 1007: liên tiếp 8 hồn kỹ (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Ngay sau đó, Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng trong nháy mắt cảm nhận được một luồng hồn lực dao động đáng sợ. Hồn lực ba động này được phóng ra từ bốn phương tám hướng, lấy cơ thể hai người họ làm trung tâm, nhanh chóng hội tụ lại.

Hồn lực cường đại tràn ngập khí tức hắc ám quét qua cơ thể, khiến họ hoàn toàn không thể chống cự. Không gian xung quanh dường như trở nên méo mó. Hoắc Vũ Hạo muốn dùng tinh thần tham trắc để thăm dò, nhưng tinh thần lực của hắn căn bản không cách nào rời khỏi cơ thể.

Đây phải chăng chính là thực lực của cực hạn đấu la?

Mặc dù tu vi của bản thân còn xa mới đủ, nhưng Hoắc Vũ Hạo đã có hiểu biết nhất định về cực hạn đấu la, bởi vì hắn đã từng gặp rất nhiều cường giả hàng đầu, năng lực cảm tri của hắn cũng đã khá mạnh. Lúc này hắn mơ hồ cảm thấy, xét về tu vi, Long Tiêu Dao có lẽ cao hơn Diệp Tịch Thủy. Bọn họ đều là Cực Hạn Đấu La, nhưng xét về sức chiến đấu thuần túy thì Long Tiêu Dao hẳn là mạnh hơn. Chỉ là không biết giữa lão sư khi ở thời kỳ toàn thịnh và tên hắc ám thánh long này, rốt cuộc ai mạnh hơn.

Đường Vũ Đồng vô thức tiến lại gần Hoắc Vũ Hạo, một tay khẩn trương nắm lấy cánh tay hắn. Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn nàng, thôi động hồn lực để bảo vệ cho cả hai.

Đường Vũ Đồng nhìn chằm chằm vào hắn, hỏi: "Ngươi thật sự muốn biết ta tới đây vì cái gì không?"

Hoắc Vũ Hạo cười khổ: "Ngươi hiện tại nói chuyện này thì còn có ích lợi gì? Nếu phát hiện được Long Tiêu Dao rồi sao không chạy đi?"

Đường Vũ Đồng bình tĩnh đáp: "Ta tại sao phải chạy? Hơn nữa, ngươi cho rằng ta có thể chạy sao? Cảm tri của hắn cùng với tinh thần tham trắc của ngươi không giống nhau. Ngươi phát hiện chính là tổng thể, còn hắn lại cảm nhận được chi tiết mọi thứ. Khi hắn xuất hiện, nếu đã phát hiện được ngươi trốn ở trong hồn kỹ mô phỏng, tự nhiên cũng có thể tìm được ta, đến lúc đó ta cũng không thể rời đi được nữa."

Hoắc Vũ Hạo thở dài: "Vậy tại sao ngươi lại tới đây?"

Đường Vũ Đồng đáp: "Đại sư huynh không yên tâm về ngươi, cho nên mới bảo ta đến. Sau khi Thu Thu trở về, đại sư huynh muốn cử người tới tìm ngươi, khuyên ngươi nhanh chóng quay về, đừng tiếp tục đi tìm Đường Nhã nữa. Thế là ta đến đây để truyền tin. Nghe Nam Thu Thu miêu tả hành trình của ngươi, đoán chừng ngươi sẽ đến Thiên Đấu thành để dò la tin tức, thế là ta cũng tới, rồi tình cờ nghe được trong cung xảy ra một vụ nổ lớn, nên ta đi dò la xung quanh tìm kiếm dấu vết của ngươi. Giờ thì tìm thấy rồi."

Hoắc Vũ Hạo không biết phải nói gì nữa, chẳng lẽ lại bảo rằng Đường Vũ Đồng quá xui xẻo? Nhưng mà hắn không biết tại sao, khi nhìn thấy Đường Vũ Đồng, trong lòng hắn cảm thấy ổn định hơn nhiều.

Hoắc Vũ Hạo thầm nghĩ: Long Tiêu Dao hình như có biện pháp gì đó để ngăn cản lực lượng của Thú Thần Đế Thiên. Chẳng lẽ hôm nay ta sẽ bỏ mạng tại đây cùng Đường Vũ Đồng sao? Dường như cũng không tệ. Ít nhất, mặc dù nàng không phải là Đông Nhi, nhưng ngoại hình lại giống nhau như hai giọt nước.

Đường Vũ Đồng nhìn hắn một cái, nói: "Đang suy nghĩ gì đấy? Ngươi muốn dùng cách nào để thoát ra đây?"

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu: “Trước mặt một Cực Hạn Đấu La, chúng ta muốn trốn thoát thật sự quá khó. ta có thể cảm nhận được Hắc Ám Thánh Long này có lẽ mạnh hơn Tử Thần Đấu La mà chúng ta đã gặp trước đó nhiều. Mà tại sao trông ngươi có vẻ không lo lắng chút nào vậy?”

Đường Vũ Đồng mỉm cười. Nụ cười của nàng thật sự rất đẹp, giống hệt Đông Nhi, chỉ là thiếu đi đôi chút dịu dàng, thay vào đó là một nét đẹp mạnh mẽ hơn.

"Tại sao ta phải lo lắng? Liệu lo lắng có khiến ta an toàn không? Nếu không thì lo lắng để làm gì? Nếu thực sự phải chết, thì chết trong một trận chiến cũng đâu có sao. Đây cũng không phải là lần đầu tiên chúng ta sát cánh chiến đấu."

Hoắc Vũ Hạo cũng cười: "Đúng vậy! Cũng chỉ là tử chiến thôi mà. Thật vinh dự khi được cùng ngươi nếm trải trận chiến này. Dù sao đi nữa, chúng ta cũng là những người hiếm hoi trên đại lục có thể liên tiếp chiến đấu với hai cái Cực Hạn Đấu La."

Đường Vũ Đồng buông tay hắn ra, vỗ vỗ vai hắn: "Yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Hoắc Vũ Hạo trợn mắt nói: "Ngươi bảo vệ ta? Chỉ sợ lại là ta bảo vệ ngươi đấy."

Khi họ còn đang nói chuyện, không khí tăm tối xung quanh đột nhiên ổn định trở lại. Khung cảnh trở nên rõ ràng, lần nữa nghe thấy âm thanh. Tuy nhiên, cả Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng đều tròn mắt kinh ngạc.

Khu vực xung quanh không còn giống như nằm cạnh hoàng cung của Thiên Hồn đế quốc nữa, cũng không có dấu hiệu của bất kỳ phố xá nào, rõ ràng chỉ là một vùng hoang vu.

điều đó nghĩa là gì? Ý là Hắc Ám Thánh Long Long Tiêu Dao đã dùng lực lượng của bản thân hắn, trực tiếp mang hai người bọn họ ra khỏi Thiên Đấu thành, tiến vào nơi hoang dã này sao! Điều này thật sự quá khó tin. Đây chính là sức mạnh của một Cực Hạn Đấu La! Có lẽ hắn không có năng lực đi qua thời không như Thú Thần Đế Thiên, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, có thể mang hai người đến đây mà không một ai hay biết, đây là điều hoàn toàn nằm ngoài tầm kiến thức của Hoắc Vũ Hạo.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao khẽ mỉm cười nói: "Cái gì? Hai tiểu gia hỏa này biết sợ rồi sao?"

Đường Vũ Đồng khinh thường hừ một tiếng: "Sợ? Có gì mà đáng sợ? Ngươi chỉ là sống lâu hơn chúng ta mấy năm thôi. Nếu chúng ta là người cùng thời, ai sợ ai còn chưa biết."

"Được!" Long Tiêu Dao cười lớn: "Ngươi nói không sai, nếu chúng ta là người cùng thời, ta chưa chắc có thể đánh bại các ngươi. Các ngươi là thiên tài của thời đại này, nhưng ta năm đó cũng là một thiên tài. Bây giờ nhìn lại, hai trăm năm trôi qua cứ như một giấc mộng vậy!”

Nói đến đây, trên mặt hắn không khỏi có chút thất vọng, quay về hướng Đường Vũ Đồng và Hoắc Vũ Hạo, hắn khẽ gật đầu, nói: "Nào, hai người các ngươi cùng nhau lên, cho ta xem một chút cái gọi là thiếu niên thiên tài của thời đại này đi. Đừng nghĩ đến việc bỏ trốn, các ngươi hoàn toàn không có khả năng đó. Hết mình mà đấu, chiến sĩ chết tại chiến trường mới có thể coi là chết đúng chỗ.

Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng nhìn nhau, đều nhận ra được sự kiên định trong mắt đối phương.

Hoắc Vũ Hạo chậm rãi tiến lên một bước, mệnh vận chi nhãn trên trán chậm rãi mở ra.

Đường Vũ Đồng cũng không tranh giành vị trí phía trước với hắn mà lùi một bước, đứng ở phía sau.

Võ hồn của cả hai gần như được giải phóng cùng một lúc, cả hai đều có bảy chiếc hồn hoàn.

Hoắc Vũ Hạo phóng thích Linh Mâu Võ Hồn. Bảy chiếc hồn hoàn hoàn toàn khác với tình huống bình thường nhanh chóng xuất hiện, khiến người ta chú ý nhất chính là chiếc hồn hoàn màu đỏ như máu ở phía sau.

Chiếc hồn hoàn thứ sáu trong Linh Mâu Võ Hồn của hắn đến từ Vương Thu Nhi. Màu sắc của chiếc hồn hoàn mà Vương Thu Nhi mang đến cho hắn rất đặc biệt, đó là màu vàng hồng, khác biệt với màu của bất cứ hồn hoàn thông thường nào, nhưng lại giống hệt với màu của mệnh vận chi nhãn. Còn chiếc hồn hoàn thứ bảy của hắn đến từ tên tà nhãn bạo quân, là một hồn hoàn 10 vạn năm, mang màu đỏ rực. Hai hồn hoàn này là nổi bật nhất trong số bảy chiếc kia.

Tinh thần lực cường đại dần dần được giải phóng, khiến toàn thân Hoắc Vũ Hạo trông có chút biến dạng. Hắn không ngay lập tức tấn công, bình tĩnh đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào Long Tiêu Dao. Bảy chiếc hồn hoàn trên cơ thể hắn đồng loạt phát sáng, vầng hào quang của chúng đan xen nhau.

Long Tiêu Dao nhìn thấy bảy chiếc hồn hoàn này, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tổ hợp những chiếc hồn hoàn như vậy. Tuy nhiên thứ mà hắn thật sự để mắt đến không phải là hồn hoàn 10 vạn năm đến từ Tà Nhãn Bạo Quân.

Cho dù là hồn hoàn 10 vạn năm thì vẫn chỉ ở trình tự hồn hoàn thông thường. Có hai hồn hoàn thực sự khiến hắn chú ý đến. Một là hồn hoàn thứ sáu của Hoắc Vũ Hạo có màu vàng hồng, tràn đầy khí tức vận mệnh. Còn lại là một cái hồn hoàn trắng như ngọc, cái hồn hoàn đầu tiên này thoạt nhìn thì chỉ như một hồn hoàn mười năm.

Hắc Ám Thánh Long, Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao cường đại đến mức nào? Đối với người thường thì cái hồn hoàn màu trắng này chỉ như một hồn hoàn mười năm bình thường, nhưng với hắn thì lại không như vậy.

Hắn đương nhiên biết khí chất của hồn hoàn mười năm hoàn toàn khác với hồn hoàn mà Hoắc Vũ Hạo đang sở hữu. Mặc dù hồn lực và khí tức bên trong hồn hoàn này đã hoàn toàn bị kiềm chế, nhưng khi nó hơi dao động, sẽ xuất hiện một sự mềm mại mà không thể tìm thấy ở hồn hoàn mười năm, thậm chí trên bề mặt còn có những đường hoa văn màu vàng nhạt. Điều này hoàn toàn vượt xa những gì mà một hồn hoàn mười năm có thể đạt tới.

Có điều gì đó kỳ lạ ở hồn hoàn của đứa trẻ này! Long Tiêu Dao suy nghĩ trong lòng.

Hoắc Vũ Hạo cũng không vội ra tay, chỉ đứng im một chỗ chờ đợi điều gì đó.

Thông minh! Long Tiêu Dao âm thầm khen ngợi trong lòng. Đứa trẻ này biết rõ rằng với địa vị của ta, ta sẽ không giành phần tấn công trước. Hắn muốn tăng công lực và khí thế của bản thân lên đến mức tối đa, sau đó mới tấn công ta. Nhưng, chuyện này thực sự có hiệu quả sao?

Vận mệnh chi nhãn trên trán Hoắc Vũ Hạo từ từ hé mở. Thái dương văn màu vàng hồng trải ra từ trung tâm của vận mệnh chi nhãn. Đôi mắt hắn từ từ nhắm lại, chỉ sử dụng vận mệnh chi nhãn quan sát thế giới.

Con mắt trên trán hắn mang ánh sáng trong veo, thậm chí ngay cả một cường giả hàng đầu như Long Tiêu Dao cũng cảm nhận được một loại sức hút kỳ lạ nào đó, muốn nuốt chửng linh hồn của hắn.

Những đường văn lộ màu vàng hồng bắt đầu sáng lên, tinh thần ba động mạnh mẽ gia tăng với tốc độ chóng mặt. Lúc đầu Long Tiêu Dao không hề coi trọng, nhưng rất nhanh trên khuôn mặt già nua của hắn lộ ra một tia kinh ngạc.

Quả thật là một nguồn tinh thần lực mạnh mẽ, lại còn vô cùng tinh tế, thuần khiết. Ngay cả những tà hồn sư đến từ Thánh Linh Giáo, vẫn thường tu luyện tinh thần lực thông qua các phương pháp đặc biệt, thì ít nhất tu vi cũng phải đạt đến Hồn đấu la trở lên mới có thể sở hữu mức độ tinh thần lực này. Làm thế nào mà một người trẻ tuổi có thể làm được?

Trước sự kinh ngạc của Long Tiêu Dao, tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo không ngừng tăng lên, không chỉ về số lượng mà thậm chí còn về chất lượng.

Người ngạc nhiên không chỉ có mỗi Long Tiêu Dao, mà còn cả Đường Vũ Đồng đang đứng phía sau Hoắc Vũ Hạo.

Nàng đã quen biết Hoắc Vũ Hạo được một thời gian, thậm chí đã từng kề vai chiến đấu. Khi ở Minh Đấu Sơn, hai người cùng nhau tấn công vào lãnh thổ của kẻ địch, nhưng vì sự cản trở của Tử Thần Đấu La Diệp Tịch Thủy, nàng kỳ thật không được nhìn thấy đầy đủ trận chiến giữa Hoắc Vũ Hạo và Diệp Tịch Thủy.

Đường Vũ Đồng biết Hoắc Vũ Hạo rất mạnh, tuy vậy nàng luôn tin rằng thực lực tổng thể của bản thân không thua kém Hoắc Vũ Hạo là mấy. Nhưng lúc này nàng lại lưỡng lự về quan điểm này. Tinh thần ba động càng lúc càng tăng của Hoắc Vũ Hạo, đã vượt xa trình độ tu vi hiện tại của nàng rồi.

Tinh thần lực cứng cáp dần dần hóa thành từng dải ánh sáng màu vàng hồng, khiến cơ thể Hoắc Vũ Hạo bắt đầu mờ nhạt đi trong luồng sáng đan xen này.

Hồn hoàn thứ bảy màu tỏa sáng đỏ rực, cơ thể Hoắc Vũ Hạo từ từ bay lên. Sau lưng hắn, thứ đầu tiên xuất hiện chính là hoa văn tỏa sáng màu vàng hồng. Những hoa văn ánh sáng này dần dần tạo thành hình ảnh tam nhãn kim nghê. Ánh sáng của nó bao phủ bán kính hàng trăm mét vuông, khiến mọi thứ xung quanh, bao gồm cả luồng sáng trên người Long Tiêu Dao, đều nhuộm một màu.

Long Tiêu Dao trong lòng càng thêm kinh ngạc, sức mạnh này chẳng phải là đã tiệm cận với Phong Hào Đấu La rồi sao? Không, tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo mặc dù tương đương với Phong Hào Đấu La, nhưng lại vững chắc hơn, ở một trình độ còn cao hơn.

Đột nhiên, toàn bộ khu vực xung quanh Hoắc Vũ Hạo sáng lên những hoa văn màu vàng hồng rực rỡ. Chỉ trong chớp mát, cơ thể hắn hoàn toàn chìm trong những hoa văn ánh sáng này.

Một con mắt thẳng đứng giống như một thực thể, đột nhiên xuất hiện giữa không trung, dao động tinh thần lực mạnh mẽ trong chốc lát tăng lên đến đỉnh điểm.

“Tinh thần lực thực thể hóa!” Long Tiêu Dao nheo mắt lại.

Phân thân của Hoắc Vũ Hạo lúc này đang ngồi ở nơi xa, trong một nhà hàng bên ngoài hoàng cung Thiên Đấu Thành, đột nhiên nó ngã xuống, biến thành vô số hoa văn ánh sáng màu vàng hồng rồi biến mất ngay tại chỗ, nhanh chóng lao ra khỏi thành.

Phân thân tinh thần thể này vốn là một lá bài dự phòng do Hoắc Vũ Hạo giữ lại cho bản thân, để bất cứ lúc nào nó cũng có thể thay thế bản thân dụ dỗ những kẻ truy đuổi, giúp hắn dễ dàng tẩu thoát. Nhưng sự xuất hiện của Long Hoàng Đấu La đã khiến phân thân tinh thần thể này trở nên hoàn toàn vô nghĩa. Khi tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo toàn lực bạo phát, phần tinh thần lực bên trong phân thân cũng lập tức bị Tu La Chi Đồng triệu hoán đi.

Ánh sáng rực rỡ biến thành một cột sáng khổng lồ treo trên bầu trời, đôi mắt thẳng đứng màu vàng hồng lơ lửng nổi lên. Trong sâu thẳm đồng tử lạnh lẽo đó, một vòng xoáy kỳ lạ đang quay cuồng nhanh chóng. Tất cả không gian được bao phủ bởi ánh sáng vàng hồng vào lúc này đều bị biến dạng.

Long Hoàng Đấu La trên mặt lần đầu tiên lộ vẻ kinh ngạc ra mặt. Vốn dĩ hắn cho rằng đánh giá của bản thân đối với Hoắc Vũ Hạo đã rất cao rồi, nhưng bây giờ xem ra phán đoán của hắn còn xa mới đủ. Lúc này, tinh thần lực mà người trẻ tuổi trước mặt thể hiện đã hoàn toàn vượt qua một Phong Hiệu Đấu La bình thường. Dựa vào kinh nghiệm hai trăm năm của Long Tiêu Dao, hắn tuyệt đối có thể khẳng định, ngay cả Siêu Cấp Đấu La cũng khó có thể tu luyện tinh thần lực đến trình độ của Hoắc Vũ Hạo.

Việc tinh thần lực thực thể hóa không thể đạt được chỉ bằng cách nâng cao tu vi hồn lực. Mà chỉ những cường giả mang tinh thần thuộc tính mới có thể sở hữu. Huống chi, hắn còn cảm nhận được trong tinh thần lực thực thể hóa kia có tồn tại hồn hạch! Đây mới là nguyên nhân cơ bản nhất khiến hắn kinh ngạc.

Một người trẻ tuổi chỉ có tu vi Hồn Thánh, nhưng thực ra đã sở hữu hồn hạch, mà thậm chí còn là hồn hạch võ hồn hệ tinh thần!

Mục huynh, huynh đã thu nhận được loại đệ tử nào thế này?

“Mệnh vận thẩm phán!” Giọng nói lạnh lùng của Hoắc Vũ Hạo vang lên trong không gian biến dạng.

Một chiếc đầu lâu màu vàng lặng lẽ xuất hiện trên đầu Long Tiêu Dao. Khoảnh khắc tiếp theo, đầu lâu liền vỡ vụn và biến thành vô số luồng ánh sáng tràn vào cơ thể hắn.

Dù là một Cực Hạn Đấu La, nhưng Long Tiêu Dao lại không có cách nào chống lại mệnh vận chi lực. Ánh sáng đen tối xung quanh cơ thể hắn dâng trào dữ dội, nhưng nó vẫn không thể xua tan ánh sáng vàng kia, chỉ có thể để nó liên tục chảy vào cơ thể hắn.

Đúng vậy, đây chính là vận mệnh thẩm phán chi lực của vận mệnh chi nhãn, nó không thể phân định thắng thua, nhưng có thể thay đổi vận mệnh!

Long Tiêu Dao cười cười, tự nhủ: "Đã lâu không có loại cảm giác kinh ngạc này, thật thú vị, thật sự rất thú vị."

Một vùng trắng và một vùng đen, hai đạo ánh sáng xoay quanh nhau, từ con mắt khổng lồ bắn ra, hướng thẳng về phía Long Tiêu Dao.

“hử, đây lại là cái gì?” Long Tiêu Dao vẫn đứng yên không chuyển động, mỉm cười để hai đạo ánh sáng ấy chiếu vào người mình.

Không có hồn lực dao động, cũng không có tinh thần lực dao động, hai đạo ánh sáng đen trắng này dường như không có tác dụng. Tuy nhiên, khi hai tia sáng này thực sự rơi vào người, sắc mặt hắn lại có chút thay đổi. Một cảm giác nguy hiểm khó tả đột nhiên xuất hiện trong tiềm thức của hắn.

Ta mà lại cảm thấy nguy hiểm sao?

"Linh hồn xung kích!" Một thanh âm kỳ quái vang lên. Mỗi khi một từ được phát ra, đôi mắt thẳng đứng khổng lồ kia lại trở nên sáng hơn. Thậm chí có thể thấy rằng ánh sáng vàng hồng phát ra xung quanh nó, vào lúc này đã biến thành màu máu.

Ngay sau đó, một cột sáng bất ngờ bắn ra, hướng thẳng đến Long Tiêu Dao.

Long Tiêu Dao hừ lạnh một tiếng, toàn bộ thân thể vốn đã nhuộm màu vàng hồng đột nhiên chuyển sang màu đen. Một tiếng rống vang, thanh âm như thể phát ra từ một con rồng đến từ thời viễn cổ, trước mặt hắn xuất hiện một đầu rồng đen khổng lồ, gầm lên về phía ánh sáng vàng hồng.

Lấy tinh thần lực đối chiến với tinh thần lực, đây chính là sự kiêu ngạo của một cực hạn đấu la!

Cho dù hắn không phải người mang tinh thần thuộc tính, nhưng ở cấp độ cực hạn đấu la, thành tựu của Long Tiêu Dao trong lĩnh vực này vẫn rất đáng sợ.

Tuy nhiên, một chuyện đã xảy ra khiến Long Hoàng Đấu La lại càng chấn động.

Luồng sáng màu vàng hồng dường như đang tiến về phía trước đột nhiên dừng lại giữa không trung, sau đó, một bóng người đột ngột xuất hiện trước luồng ánh sáng ấy, chính là Hoắc Vũ Hạo đã trở lại hình dạng con người.

Phía sau đầu hắn, một vòng ánh sáng vàng hồng rực rỡ tỏa ra, bên trong có những nét quang văn trong như một vật tổ. Hình ảnh này chính là tam nhãn kim nghê.

Cơ thể nó nhanh chóng đâm thẳng vào đầu con rồng đen, rồi bị ánh sáng màu đen nuốt chửng hoàn toàn.

Sự thay đổi này xảy ra quá đột ngột, khiến Long Tiêu Dao sững sờ trong giây lát. Sau đó, hắn kinh ngạc khi thấy đầu rồng đen được hình thành bằng cách ngưng tụ tinh thần lực của hắn, lại đột ngột tan biến. Hoắc Vũ Hạo vẫn lơ lửng trên không trung, nhanh chóng bị bao trùm bởi luồng sáng vàng hồng vừa nãy. Tia sáng vàng hồng xuyên qua cơ thể Hoắc Vũ Hạo, đánh mạnh vào Long Tiêu Dao.

Trong khoảnh khắc, con mắt thẳng đứng tại nơi phát ra cột sáng màu vàng hồng này bất chợt biến mất, thay vào đó là một cánh cổng màu đen tràn đầy khí tức quỷ dị.

Hoắc Vũ Hạo xuất hiện ở lối vào cánh cổng với sắc mặt tái nhợt, một tay ôm lấy Đường Vũ Đồng còn đang dang rộng Long Thần Điệp Song Dực.

“Chạy!” Hắn giữ chặt tay Đường Vũ Đồng, lao vào trong cánh cổng.

Một cuộc chiến sinh tử với Cực Hạn Đấu La sẽ chỉ dẫn đến một kết quả - thất bại!

Vì vậy, ngay từ đầu Hoắc Vũ Hạo đã không có ý định chiến đấu đến cùng với Long Hoàng Đấu La rồi, mà chỉ đang chờ đợi cơ hội bỏ trốn thôi.

Tu La Chi Đồng và Mệnh Vận Thẩm Phán là những bước đầu tiên trong việc tạo ra cơ hội. Khi vận rủi xuất hiện trên người đối thủ, thì cũng đồng nghĩa với việc may mắn đứng về phía hắn.

Còn hai đạo ánh sáng đen trắng kia chính là hai đại hồn kỹ của hồn hoàn thứ sáu Tam Nhãn Kim Nghê, Linh Hồn Tước Đoạt và Mệnh Vận Chi Thương, có thể ngay lập tức làm giảm khả năng phòng thủ vật lý và phòng thủ tinh thần của đối thủ.

Nhưng Hoắc Vũ Hạo kỳ thật cũng không biết hai loại hồn kỹ này đối với Cực Hạn Đấu La rốt cuộc có tác dụng hay không.

Tiếp theo là đòn tinh thần công kích mạnh mẽ nhất của hắn - Tu La Chi Đồng bản linh hồn xung kích! Hắn đã dồn toàn bộ sức lực cho đòn này, đến mức màu vàng hồng gần như đã biến thành màu máu.

Trong số tất cả các năng lực của hắn, chỉ có đòn tinh thần công kích này là tiệm cận cấp độ cực hạn đấu la nhất. Hoắc Vũ Hạo thực sự đã phải trả giá rất đắt để câu được chút thời gian ngắn ngủi đó. Thậm chí tinh thần hải của hắn còn xuất hiện những vết rạn nứt.

Nhưng chính khoảnh khắc đình trệ ấy đã cho phép hắn giải trừ Tu La chi đồng và xuất hiện đằng trước linh hồn xung kích thông qua không gian chuyển dịch. Hắn đã lợi dụng lòng kiêu hãnh của Long Hoàng Đấu La. Hắn cược rằng Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao sẽ dùng tinh thần lực của mình để chống lại sự linh hồn xung kích của hắn.

Cuối cùng hắn đã thắng cược. Hắn đã dùng chính cơ thể của mình để chống chọi lại đòn tấn công của Long Hoàng Đấu La. Hồn kỹ phụ trợ, mệnh vận đầu cốt của tam nhãn kim nghê- Mệnh Vận Phán Quyết đã được kích hoạt. Mệnh Vận Phán Quyết có thể giúp hắn miễn nhiễm với ba đòn tấn công thuộc tính tinh thần trong một ngày.

Lúc trước, Hoắc Vũ Hạo có thể thoát khỏi phạm vi tấn công của Tà Nhãn Bạo Quân cũng là nhờ vào hồn kỹ này.

Cơ hội đã đến!

Cánh cổng đen đó thực ra đã được triệu hồi từ lúc hắn sử dụng Tu La chi đồng rồi. Dựa vào tinh thần hồn hạch của bản thân, hắn đã chia tâm trí ra để cùng lúc thực hiện hai nhiệm vụ, mặc dù chịu phải gánh nặng khổng lồ, nhưng đã thành công triệu hồi được vong linh bán vị diện.

Việc Hoắc Vũ Hạo phải làm bây giờ chính là bước cuối cùng. Hắn vẫn đang đánh cược rằng đòn linh hồn xung kích mạnh nhất của hắn có thể khiến Long Tiêu Dao, người đã dính phải đòn linh hồn tước đoạt trước đó, sẽ bị trì trệ trong giây lát.

Nếu thành công, hắn có thể mang Đường Vũ Đồng vào vong linh bán vị diện và trốn thoát.

Võ Hồn Chân Thân Tu La chi đồng, Mệnh Vận Thẩm Phán, Linh Hồn Tước Đoạt, Vận Mệnh Chi Thương, Linh Hồn Xung Kích, Không Gian Chuyển Dịch, Mệnh Vận Phán Quyết, và khai mở vong linh bán vị diện. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, Hoắc Vũ Hạo liên tục sử dụng tám loại hồn kỹ. Mục đích là để mở ra một cơ hội cho bản thân và Đường Vũ Đồng trốn thoát.

Hắn đã thành công rồi sao?

Bóng tối buông xuống đúng lúc thân thể của Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng sắp hoàn toàn tiến vào cánh cổng dẫn tới vong linh bán vị diện.

Cả thế giới dường như bị đóng băng trong bóng tối này.

Một giọng nói già nua vang vọng.

"Chỉ một chút thôi, thật sự chỉ còn thiếu một chút nữa thôi."

Một bộ móng vuốt hắc long khổng lồ lóe lên ánh sáng tím sẫm, vươn ra tóm lấy cánh cổng đen tuyền nơi mà Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng đang chuẩn bị trốn vào.

Cánh cổng màu đen lập tức sụp đổ. Hai cơ thể vốn đã mờ nhạt đến mức gần như biến mất, lúc này lại trở nên rõ ràng như ban đầu, rồi đột ngột bị kéo lùi lại do bị luồng sáng màu đen quấn lấy.

Cảm giác im ắng và bóng tối bao trùm đột nhiên biến mất, Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng ngã xuống đất gần như cùng lúc.

Đường Vũ Đồng trong mắt tràn đầy kinh hãi, đỡ thân thể đang suy sụp của Hoắc Vũ Hạo gắng gượng đứng dậy, vẻ mặt xinh đẹp càng thêm nghiêm túc.

Trong bóng tối, Hắc Ám Thánh Long, Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao, lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, lần này nụ cười đã hoàn toàn biến mất.

Hắn tập trung nhìn chằm chằm vào Hoắc Vũ Hạo, trong mắt dâng lên cảm xúc khó tả.

"Bây giờ ta phải thừa nhận, ngươi tài năng hơn so với ta lúc còn trẻ, thành tựu cũng cao hơn." Long Tiêu Dao chân thành nói: "Với tinh thần lực của ngươi hiện tại, chưa đạt đến bát hoàn mà đã có được hồn hạch hệ tinh thần rồi. Trong tương lai khi ngươi đạt đến cấp độ Siêu Cấp Đấu La, sẽ có năng lực tranh đấu với ta, còn nếu một ngày nào đó ngươi có thể thăng đến Cực Hạn Đấu La, thì ngươi sẽ ngang hàng với Thú Thần và Tà Đế. Hôm nay nếu ta không có Hắc Ám Lĩnh Vực, thì ngươi đã trốn thoát thành công rồi. Đó có lẽ sẽ là trò cười lớn nhất của ta ở cái tuổi này.

Hoắc Vũ Hạo thoát khỏi vòng tay nâng đỡ của Đường Vũ Đồng, đứng thẳng người, lau đi vết máu trên miệng và mũi, lạnh lùng đáp: "Nhưng cuối cùng bọn ta vẫn không thể rời đi, phải không?" Máu chảy từ miệng và mũi hắn không phải do Long Tiêu Dao gây ra, mà đây chính là cái giá phải trả khi hắn liên tục sử dụng tám loại hồn kỹ cường đại. Tám hồn kỹ này đều đã được vận dụng đến mức cực hạn, lúc này tinh thần hải của hắn thậm chí còn xuất hiện một vài vết nứt. Đầu hắn hiện giờ đau như búa bổ, không thể sử dụng tinh thần công kích với cường độ như trước được nữa.

"Nhưng chúng ta vẫn chưa thua, chưa chết thì rõ ràng là chưa thua." Đường Vũ Đồng đứng bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, liền tiến lên một bước, chặn lại trước mặt Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo trừng mắt sửng sốt, Đường Vũ Đồng quay đầu nhìn hắn: "Sao ngươi không tin ta? Nếu vừa rồi chúng ta cùng nhau tấn công, có lẽ đã thành công rồi. Ngươi đúng là quá cứng đầu"

Nhìn ánh mắt bất mãn của nàng, Hoắc Vũ Hạo nhất thời sững sờ. Trong đầu hắn chợt nảy ra một ý nghĩ - nếu đó là Đông Nhi thì tốt biết bao! Nếu có Đông Nhi cùng hợp tác, có lẽ chúng ta đã thành công rồi!

"Bây giờ đến lượt ta!" Đường Vũ Đồng hừ lạnh một tiếng, sau đó lao lên như gió.

Nàng vừa xinh đẹp vừa đầy lòng kiêu hãnh. Vào lúc này, nàng trông như một nữ thần ánh sáng đang còn soi rọi bóng tối, mang theo sự quyết tâm như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa, bất khuất tiến thẳng về phía trước.

Mái tóc xoăn dài gợn sóng xanh hồng của nàng bay lên không trung, nàng lao thẳng về phía trước, phát ra một tiếng long ngâm quyết liệt. Ánh sáng vàng rực rỡ kéo dài như một ngọn lửa phía sau lưng nàng.

Nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt Long Tiêu Dao. Nhìn thấy vẻ quyết tâm và kiêu hãnh trên mặt Đường Vũ Đồng, hắn chậm rãi giơ tay phải lên.

Lúc này, thân thể Đường Vũ Đồng đột nhiên dừng lại ở giữa không trung, bảy hồn hoàn trên người nàng bỗng nhiên tỏa sáng rực rỡ.

Hồn hoàn của nàng cũng không hề tầm thường - đen, đen, đen, đen, đen, đen, đỏ! Sáu cái đen và một cái đỏ, sáu cái hồn hoàn vạn năm, và một cái hồn hoàn mười vạn năm. Nàng có thiên phú không hề thua kém Hoắc Vũ Hạo.

Sở dĩ Bối Bối nhờ cậy Đường Vũ Đồng đến khuyên Hoắc Vũ Hạo trở về, không chỉ vì nàng ấy trông giống Đông Nhi, mà lý do quan trọng hơn là nàng có đủ thực lực. Bảy chiếc siêu cấp hồn hoàn khiến nàng cường đại hơn nhiều so với những hồn thánh bình thường.

Bảy hồn hoàn lung linh càng khiến ánh sáng màu vàng trên cơ thể nàng càng thêm mạnh mẽ. Trên trán nàng xuất hiện một đạo hoa văn hình đinh ba, lập tức phủ một tầng màu lam lấp lánh lên luồng sáng vàng trên người nàng.

Trong luồng sáng lam vàng ấy, Đường Vũ Đồng hơi ngẩng đầu lên, mái tóc dài nhẹ nhàng tung bay. Một tiếng long ngâm trong trẻo phát ra từ miệng nàng. Trong luồng sáng lam vàng rực rỡ ấy, một hình ảnh cự long với đủ 7 loại màu sắc, lấy cơ thể nàng làm trung tâm, từ từ hiện ra.

Đó là một con cự long tỏa sáng lấp lánh 7 loại màu sắc. Thân thể của nó nhìn qua thì rất hư ảo, nhưng trong hư ảo lại có một cỗ uy nghiêm dường như có thể trấn áp mọi thứ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương