Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 1013: Ta chưa chết sao? (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Quất Tử sắc mặt kinh hãi, một lần nữa quỳ gối xuống đất: "Bệ hạ, không được. Làm sao ta có thể sinh con cho người khác được? Ta là Quất Tử của bệ hạ, thì mãi mãi chỉ có thể là Quất Tử của bệ ha. Không, ta không đồng ý."
Từ Thiên Nhiên có chút ngạc nhiên, xúc động nhìn vào mắt Quất Tử. Đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn cứu Quất Tử về, nàng ta phản đối mệnh lệnh của hắn. Nhưng lần phản đối này lại vô tình khiến cho lòng kiêu hãnh của hắn càng thêm thỏa mãn.
“Nếu có thể, không ai muốn để thê tử của mình mang thai đứa con của người khác, nhưng chuyện này quả thật không có sự lựa chọn, chỉ bằng cách này, chúng ta mới có thể ngăn cản người ngoài đàm tiếu. Ta đã chọn người rồi, hắn mang huyết mạch hoàng thất thuần khuyết, là họ hàng xa của ta, bởi vì võ hồn biến dị nên vừa là hồn sư cũng không phải hồn sư, địa vị trong hoàng thất cực kỳ thấp, chuyện này ngoại trừ nàng ra, không ai được biết. Ta sẽ cho người chỉ dạy nàng cách thực hiện. Nàng chỉ cần lấy hạt giống từ người hắn, gieo vào chính mình, rồi kết liễu hắn đi. Như vậy, sẽ không ai biết được bí mật này. Đừng lo lắng, đứa trẻ nàng sinh ra sẽ là con của chúng ta, ta sẽ nuôi nấng nó như con ruột của ta, trăm năm sau để nó kế thừa ngai vàng, có lẽ đến lúc đó chúng ta đã thống nhất được Đấu La đại lục rồi.”
Quất Tử ngẩng đầu, buồn bã nhìn Từ Thiên Nhiên: "Bệ hạ, không còn cách nào khác sao? Ta, ta thật sự không muốn."
Từ Thiên Nhiên sắc mặt lạnh lùng, đáp: "Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, nàng cho rằng ta nguyện ý làm vậy sao? Ta cũng đau lòng. Nhưng nũng may, bằng phương pháp này, ít nhất nàng sẽ không bị nam nhân khác chạm vào. Nàng trước tiên hãy đi chuẩn bị đi, ta sẽ cho người dạy nàng phải làm gì, ta đã để thái y tính toán thể trạng của nàng rồi, những ngày này chính là thời gian thuận lợi để nàng thụ thai.”
“Vâng.” Cơ thể Quất Tử run lên, nhưng cuối cùng nàng vẫn đồng ý, cúi đầu cung kính.
Từ Thiên Nhiên sắc mặt dịu dàng đi đôi chút, lần thứ ba đỡ nàng đứng lên, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng: "Nha đầu ngốc, nàng đừng suy nghĩ nhiều. Ta đã hứa sẽ đối xử với đứa con nàng sinh ra như thế nào, thì chính là như vậy. con của nàng, chỉ có ta mới đủ tư cách làm cha nó. Hãy cứ làm vậy đi."
“Vâng, thưa bệ hạ.” Quất Tử có chút uất ức, cúi đầu chào Từ Thiên Nhiên rồi từ từ rời khỏi căn phòng.
Sau khi ra khỏi cửa, vẻ mặt Quất Tử dần trở nên u sầu, nhưng sâu trong mắt nàng lại có chút lạnh lùng thoáng qua.
Từ Thiên Nhiên, ta làm sao lại không biết, dù thế nào đi nữa, ta cũng chỉ là công cụ của ngươi mà thôi. Dù là công cụ thân thiết nhất thì vẫn chỉ là công cụ.
Khi Hoắc Vũ Hạo tỉnh lại, hắn kinh ngạc phát hiện mình đang ở trong một căn phòng sạch sẽ. Căn phòng này trông rất quen thuộc. Mọi thứ xung quanh, thậm chí ngay cả mùi hương đều mang lại cảm giác thân quen.
Đây là đâu? Hoắc Vũ Hạo trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, ký ức trước đó liên tục hiện lên trong đầu.
Chẳng phải trước đó ta đã gặp Hắc Ám Thánh Long, Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao sao? Trước sự đe dọa của hắn, ta đã phải tự đâm mình chín nhát. Nhưng sao bây giờ lại không cảm thấy đau chút nào?
Hoắc Vũ Hạo theo bản năng sờ sờ trên người hắn, kinh ngạc phát hiện trên người hắn không có vết thương. Hắn vô thức phát động hồn lực, phát động cũng không có vấn đề gì, thân thể hắn quả thực lơ lửng nổi lên khỏi giường. Một làn sóng hồn lực mạnh mẽ đột nhiên lan tỏa khắp căn phòng.
Đây là…
Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc. Hắn phát hiện hồn lực trong cơ thể mình lúc này giống như cuồng phong biển cả, chỉ cần tác động nhẹ một cái, nó liền bắt đầu gợn sóng kịch liệt. Tại sao lại như vậy? Ta đang ở đâu?
“Bang!” Cánh cửa mở ra. Một thân ảnh bước vào, không phải là Nam Thu Thu đây sao?
Nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo từ trên giường ngồi dậy, Nam Thu Thu vui mừng khôn xiết: "A, Vũ Hạo, ngươi tỉnh rồi! Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi! Chuyện gì xảy ra vậy? Ngươi đã hôn mê suốt bảy ngày rồi."
Hoắc Vũ Hạo nhìn Nam Thu Thu, kinh ngạc hỏi: "Ta thật sự còn sống sao?"
Nan Thu Thu tiến lên vài bước, nhéo vào cánh tay hắn một phát.
"Ai da, ngươi làm gì vậy?" Hoắc Vũ Hạo đau đớn.
"Còn biết đau, thì đương nhiên không phải mơ rồi, nếu đã không phải mơ, chứng tỏ ngươi vẫn còn sống." Nam Thu Thu tức giận đáp.
Hoắc Vũ Hạo cười khổ: "Ta sống sót trở về cũng không dễ dàng gì, ngươi còn nhéo ta, ngươi còn có nhân tính không?"
Nam Thu Thu nhướng mày, chống tay lên hông, tức giận nói: "Ngươi còn dám nói? Ngươi một mình đến Thiên Đấu thành vui chơi cũng không mang theo ta, còn Đường Vũ Đồng vừa xuất phát là đã tìm thấy ngươi rồi. Chẳng phải ngươi đã nói rằng nàng ấy không phải là Đông Nhi sao?
Nghe nàng nhắc tới Đường Vũ Đồng, Hoắc Vũ Hạo có chút giật mình, hỏi: "nàng ấy đưa ta về à? Nàng ấy không sao chứ?"
Nam Thu Thu lạnh lùng đáp: "Làm sao ta biết nàng có ổn hay không? Nàng trở về bỏ ngươi ở lại đây, rồi không nói một lời liền rời đi, giống như một kẻ ngốc vậy."
Hoắc Vũ Hạo cau mày, trong lòng thở dài: Đường Vũ Đồng rốt cuộc vẫn không phải là Đông Nhi!
Tuy rằng không biết vì sao bản thân còn sống, nhưng xem ra Long Hoàng Đấu La cuối cùng cũng thả bọn họ đi. Tuy nhiên lúc đó hắn thương thế cực kỳ nghiêm trọng, sinh lực sắp bị cắt đứt, tại sao bây giờ lại không có chuyện gì? Giờ nghĩ lại, dường như đã có thứ gì đó chạm vào cơ thể hắn trước khi nhát chém cuối cùng kia kịp cắm vào người, khiến nó trượt khỏi trái tim.
Chẳng lẽ Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao cố ý làm như vậy? Thời điểm ấy, chỉ có mình hắn mới có thể làm được điều này.
Tuy nhiên, vết thương của hắn lúc đó rất nặng, làm sao có thể sống sót? Hơn nữa, hắn hiện tại chẳng những không cảm thấy khó chịu, mà hồn lực cũng càng tiến bộ hơn, cảm giác như đã chạm đến ngưỡng giới hạn rồi vậy. Rốt cuộc chuyện này là sao?
Trong lòng mang theo rất nhiều nghi hoặc, Hoắc Vũ Hạo đứng dậy khỏi giường, vận động thân thể. Toàn bộ cơ thể của hắn thực sự tràn đầy sức mạnh! Mọi thứ dường như đều hoàn hảo không tì vết.
Còn sống là tốt rồi, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy sau khi trải qua lần thập tử nhất sinh này, rất nhiều áp lực trong lòng đã được giải tỏa. Hắn không khỏi nghĩ đến những gì Đông Nhi đã nói trước đó - phải thường xuyên giải tỏa áp lực thì mới có thể tu luyện hiệu quả hơn được. Đúng vậy, hắn từ trước tới nay chịu quá nhiều áp lực, không ngờ lần này lại thật sự giảm bớt. Mặc dù cách giảm áp lực này không mấy dễ chịu.
"Này, ngươi đang suy nghĩ gì thế?" Nam Thu Thu thấy Hoắc Vũ Hạo không nói gì, bất mãn hỏi.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu: "Ta chẳng nghĩ gì cả, đúng rồi, Thu Thu, ta khi trở về trông như thế nào?"
Nam Thu Thu đáp: "Cũng khá tốt! Ngươi chỉ hôn mê thôi, còn lại không có gì. Còn Đường Vũ Đồng thì lại không nói lời nào, vẻ mặt ngơ ngác. Đại sư huynh thấy nàng không sao nên cũng chẳng hỏi thêm bất cứ điều gì."
Lúc hắn trở về trông rất tốt sao? Chín nhát chém mười tám lỗ mà lại không còn chút dấu vết nào cả à? Dường như để biết được những gì đã xảy ra sau đó, cách duy nhất là đi hỏi Đường Vũ Đồng.
"Thu Thu, ta đi gặp đại sư huynh trước." Nói xong, hắn bước ra ngoài.
Nam Thu Thu vội vàng đi theo hắn nói: "Đừng quên chuyện ngươi đã hứa với ta, Hiên lão sư sau khi nhìn thấy thứ kim loại mà ngươi yêu cầu ta mang về, dường như rất phấn khích."
"Được rồi, yên tâm đi, ngươi nhất định sẽ có phần." Hoắc Vũ Hạo cười, đáp.
Khi Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy Bối Bối, Bối Bối đang còn phải xử lý đủ loại công vụ. Nhìn thấy hắn đi vào, Bối Bối lúc đầu trông rất hạnh phúc, nhưng ngay lập tức sắc mặt tối sầm lại.
"Tiểu sư đệ, ngươi thật là không bao giờ chịu sửa đổi! Lần sau ngươi có nói thế nào, ta cũng sẽ không để ngươi dễ dàng rời khỏi tông môn đâu, mỗi lần ra ngoài, ngươi phải gây ra chuyện gì đó mới chịu vừa lòng phải không? Nói cho ta biết, lần này lại là chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao ngươi lại hôn mê, để Vũ Đồng phải đưa ngươi về? Nàng không chịu nói thì thôi đi, nhưng ngươi phải kể cho ta biết chuyện gì đã xảy ra chứ?
Hoắc Vũ Hạo cười khổ, đáp: "Đại sư huynh, ngươi đừng tức giận! Kỳ thật cũng không có chuyện gì, ta đến Thiên Đấu thành muốn bắt một tên tà hồn sư, để dò hỏi xem Tiểu Nhã lão sư cùng Tiểu Đào tỷ bây giờ ở đâu. Ta đã tìm khắp Thiên Đấu thành, nhưng không dò la được chút tung tích nào của họ. Sau đó khi ta bắt được tên tà hôn sư kia, liền gặp phải một đối thủ rất mạnh, hồn lực bị tiêu hao quá nhiều, cho nên mới rơi vào hôn mê, à, đúng rồi! ”
Nhắc đến Tà Hồn Sư, Hoắc Vũ Hạo lập tức nghĩ đến hai vấn đề quan trọng. Tà Hồn Sư hắn bắt được lúc đầu đã bị đóng băng, bỏ vào hồn đạo khí trữ vật, đã nhiều ngày như vậy rồi, không biết hắn còn sống hay không. Hơn nữa, Băng Hùng Vương còn ở Thiên Đấu thành bên kia! Đây là một vấn đề lớn.
“Sao vậy?” Bối Bối nghe thấy tiếng hắn hét lên thì giật mình.
Hoắc Vũ Hạo không nói gì, nhanh chóng truyền hồn lực vào trong hồn đạo khí giới chỉ. Ánh sáng rực rỡ lóe lên, một tượng băng to lớn liền xuất hiện trước mặt hắn.
Không thể không nói, thành tựu băng cực hạn của Hoắc Vũ Hạo hiện tại đã tiến bộ hơn nhiều so với trước đây. Lớp băng đã ngưng tụ suốt bảy tám ngày rồi, nhưng vẫn không hề có dấu hiệu tan chảy hay nứt vỡ. Tà Hồn Sư bị đóng băng bên trong vẫn giữ nguyên vẻ mặt kinh ngạc như cũ.
"Đây chính là tên Tà Hồn Sư mà ngươi bắt được sao?" Bối Bối kinh ngạc hỏi.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu đáp: "Đúng vậy! Ta thực sự đã tốn rất nhiều thời gian mới bắt được tên này."
Khi đối mặt với hắc ám thánh long Long Tiêu Dao, hắn không có chút sợ hãi nào, nhưng hiện tại nghĩ đến, trong lòng lại không khỏi run lên. Long Tiêu Dao đã đạt đến trình độ tu vi mà cho dù hắn dùng tinh thần tham trắc cũng không thể phát hiện ra được. Thậm chí Long Tiêu Dao còn mạnh hơn hắn về phương diện tinh thần lực, có thể dễ dàng tạo ra kết giới tinh thần ngăn cản tinh thần lực của hắn. Nếu Long Tiêu Dao cố ý nhắm vào hắn, hắn sẽ chẳng có cách nào ứng phó.
Đương nhiên, tinh thần lực của Long Tiêu Dao mạnh hơn hắn, nhưng mạnh hơn là về tổng số lượng chứ không phải trình độ. Tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo đã đạt tới trình độ hữu hình hữu chất rồi, cao hơn tinh thần lực của Long Tiêu Dao một bậc. Đây chính là ưu điểm của hồn sư hệ tinh thần. Đúng như Long Tiêu Dao nói, nếu Hoắc Vũ Hạo tu luyện linh mâu đến trình độ Siêu Cấp Đấu La, thì sẽ sở hữu thực lực có thể đương cự với hắn. Trên thực tế, với việc gia tăng băng cực hạn, khi đạt đến siêu cấp đấu la, Hoắc Vũ Hạo có đủ tự tin để thách thức mọi cực hạn đấu la.
Bối Bối bước lại gần Hoắc Vũ Hạo, nhìn vào tên Tà Hồn Sư còn đang bị đóng băng, hắn không còn buồn trách móc Hoắc Vũ Hạo về chuyến mạo hiểm trước đó nữa. Suy cho cùng, rất có thể họ có thể lấy được thông tin về Đường Nhã từ tên tà hồn sư này! Hắn tuy vẫn giữ được sự điềm tĩnh, nhưng hơi thở lúc này không khỏi trở nên nặng nề hơn.
“Sau khi tan băng hắn có thể hồi phục được không?” Bối Bối trầm giọng hỏi.
Hoắc Vũ Hạo nói: “Nếu là trong thời gian ngắn thì không thành vấn đề, nhưng hắn đã bị ta đông cứng thời gian quá dài, không ngờ ta lại hôn mê lâu như vậy, nên hiện tại ngay cả ta cũng không chắc chắn lắm. Tuy nhiên theo lý thuyết thì chúng ta vẫn còn cơ hội, dù sao tu vi của tên tà hồn sư này cũng ở cấp độ Hồn Thánh, cho dù có bị ta đóng băng thì hồn lực của hắn vẫn có thể bảo vệ cơ thể. Cứ thử xem.”
Nói xong, Hoắc Vũ Hạo giơ tay phải lên ấn vào tượng băng.
Nguyên tố băng dịa dàng, dần dần bị hút ra dưới sự kiểm soát tinh tế của hắn, nhẹ nhàng dung nhập vào cơ thể hắn. Từ khi tỉnh lại sau cơn mê, đây là lần thứ hai Hoắc Vũ Hạo kích hoạt hồn lực. Lúc này hắn tỉnh táo hơn hẳn khi vừa mới tỉnh lại, lập tức cảm nhận được hồn lực của bản thân đã tăng lên. Không chỉ hồn lực, ngay cả tinh thần lực của hắn dường như cũng đã tiến bộ. Hồn hạch giữa mi tâm của hắn càng lúc càng thâm thúy. Hồn hạch dường như được bao quanh bởi một tinh không vô tận, còn bản thân hồn hạch là một lỗ đen có thể thôn phệ mọi thứ.
Hoắc Vũ Hạo thầm nghĩ: Long Tiêu Dao rốt cuộc đã làm gì với ta? Sao ta lại cảm nhận được sức mạnh tăng lên rõ rệt như vậy? Không được, lúc rảnh rỗi nhất định phải đến học viện để kiểm tra xem hiện tại hồn lực của ta đã đạt đến cấp độ nào rồi.
Tảng băng trước mặt dần dần tan chảy dưới sự khống chế cẩn thận của Hoắc Vũ Hạo, nhưng không có nước chảy ra. Dưới sự kiểm soát của Hoắc Vũ Hạo, khi băng tan, nguyên tố nước sẽ tự phân tán vào không khí. Họ chỉ cảm thấy căn phòng trở nên ẩm ướt hơn đôi chút.
Băng dần dần tan, thân thể của tên tà hồn sư kia hoàn toàn lộ ra. Da trở nên mềm mại hơn, nhưng các chức năng cơ thể vẫn ở trạng thái đình trệ.
Chẳng mấy chốc, tảng băng đã tan chảy hoàn toàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook