Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Tuyết Đế nhìn thẳng vào hắn, nhưng hắn không dám nhìn nàng, chỉ có thể cúi đầu.

Một lúc sau, Tuyết Đế đột nhiên lại cười: “Ngươi quả thực là một tên ngốc. Chẳng trách người ta nói ngươi là kẻ ngốc khi ở cùng Vương Đông Nhi. Ngươi cho rằng nếu ngày đó Hắc Ám Thánh Long Long Tiêu Dao thật sự muốn giết ngươi, có thể dễ như thế sao? Chúng ta liền trơ mắt nhìn ngươi chết? Long Tiêu Dao ngay từ đầu hoàn toàn không có ý định giết ngươi, nếu không ngươi làm sao có thể bình an vô sự."

“A?” Hoắc Vũ Hạo ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Tuyết Đế.

Tuyết Đế hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi không hiểu sao? Ngày hôm đó người kia n không có ý định giết ngươi. Thật không biết trong đầu ngươi nghĩ cái gì. Với tu vi của hắn, nếu như thật sự muốn giết ngươi, xác thực có rất nhiều biện pháp, tránh né Địch Thiên cũng không phải là không thể. Nhưng ngay từ lúc bắt đầu hắn đã không có sát ý, ngươi một chút cũng không chú ý đến sao? Nếu hắn muốn giết ngươi, tại sao hắn lại làm vậy? Tại sao lại cần phải đưa ngươi ra ngoại thành. Trong thành đều là địa bàn của bọn họ, đưa ngươi ra ngoại thành có tác dụng gì?”

Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc hỏi: "Hắn không phải muốn giết ta? Vậy tại sao lúc đó hắn lại uy hiếp ta?"

Tuyết Đế nói: “Lúc đầu ta cũng không hiểu lắm, chỉ cảm thấy hắn chẳng những không muốn giết ngươi, mà còn không có ác ý đối với ngươi và Đường Vũ Đồng. Bằng không, ngươi cho rằng với bản lĩnh của ngươi có thể tấn công rất nhiều lần như vậy sao? Nếu không phải người ta cho phép ngươi, chỉ Hắc Ám lĩnh vực tịch mịch đơn giản cũng có thể hạn chế di chuyển dù chỉ một bước.

Hoắc Vũ Hạo cau mày nói: "Kỳ lạ, nếu Long Tiêu Dao không có ý hại ta và Vũ Đồng, vậy hắn xuất hiện ở đó có ý nghĩa gì? Nói nhanh cho ta biết đi, Tuyết Đế."

Tuyết Đế lạnh lùng nói: “Trước khi ta nói cho ngươi biết mục đích thực sự của hắn, trước tiên hãy nói về chuyện của chúng ta. Trước đây ngươi dự định bỏ rơi tất cả chúng ta, ngươi giải thích thế nào?”

Vẻ mắt Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ cười khổ nói: "Lúc ấy ta không có lựa chọn nào khác! Chẳng lẽ đối mặt với một vị Cực Hạn Đấu La, ngươi dự định khiến ta vô cùng tự tin sao? Lúc đó ta hoàn toàn không có biện pháp, nên mới đưa ra hạ sách này. Ta tin rằng Long Tiêu Dao có thể giữ lời. Dao găm của hắn chứa chất độc của nguyên tố hắc ám, nếu để Đường Vũ Đồng nhận lấy, nói không chừng nàng sẽ chết ngay lập tức. Thay vì như vậy, chi bằng để ta chịu. Bằng cách này ít nhất một người trong chúng ta có thể sống sót trở về đưa tin. Là nam tử hán đại trượng phu ̣, không thể để một cô gái bị đâm vì ta! Hơn nữa, tôi nhớ rằng Băng Đế đã nói rằng sau khi hấp thụ Vạn niên huyền băng tuỷ, bản nguyên của các ngươi đã được củng cố. Dù ta có chết, các ngươi cũng đủ khả năng tìm kí chủ lần nữa.”

uyết Đế thở dài nói: "Ngươi ngu ngốc thì thế nào? Băng nhi lúc đó chỉ mới nói như vậy, những gì nàng nói hoàn toàn dựa trên lý thuyết. Hiện tại, ta nghiêm túc nói cho ngươi biết. Kỳ thực, ba người chúng ta chính là tất cả đều hoàn toàn trói buộc vào ngươi, có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia. Tên Thiên Mộng kia có thể có cơ hội rời đi, nhưng lần trước ngươi ngưng tụ tinh thần hồn hạch, nó đã lấy đi chút tinh thần bản nguyên lực cuối cùng của hắn cho ngươi. tương đương với việc để một phần linh hồn dung hợp với ngươi. Nó đã trở thành một bộ phận trong cơ thể ngươi mà ngươi vẫn để nó ra đi, còn có lương tâm không?

“A?” Hoắc Vũ Hạo sửng sốt.

Tuyết Đế hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: "Nói đến Băng Băng, có thể rời đi được không? Băng Băng là võ hồn thứ hai của ngươi, sức mạnh bản nguyên đều trong hồn cốt của ngươi. Nếu ngươi chết, cho dù Băng Băng có thể trốn thoát ra ngoài thì sức mạnh cũng không bằng một phần trăm của bản nguyên.như một phần trăm của ban đầu. Nó sẽ tan và biến mất trước khi tìm thấy ký chủ. Trong số chúng ta, Bát Giác là người có khả năng rời đi cao nhất. Bởi vì nó chỉ đơn giản là linh hồn của ngươi, đã hấp thụ một chút năng lượng Vạn năm huyền băng, bổn nguyên ổn định, có cơ hội tìm được kí chủ.”

Nói đến đây, Tuyết Đế dừng lại một chút rồi mới tiếp tục: “Cuối cùng là ta. Năm ấy vì cứu ta, sư phụ của ngươi đã đốt cháy bổn nguyên thần thức của chính mình, biến ta thành linh hồn của ngươi. Bằng không, với sự ngươi yếu ớt của ngươi khi đó, làm sao có thể ngươi có chịu được năng lượng khổng lồ của ta k? Bổn nguyên của ta từ lâu đã được thầy của ngươi kết nối hoàn toàn với linh hồn của bạn thông qua việc thiêu đốt thần thức. Mặc dù ông ấy đã tốt bụng cứu ta, nhưng vì ngươi lại đem ta ràng buộc hoàn toàn với ngươi. Một khi ngươi chết, ta sẽ là người tiếp theo. Ngươi có hiểu không?"

Quả thực đây là lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo biết mối liên hệ giữa bản thân và tứ hồn là như thế này. Trong lòng hắn đột nhiên tràn ngập xấu hổ. Ý tứ của Tuyết Đế đã được thể hiện rất rõ ràng - nếu hắn chết, thì ngoài Bát Giác Huyền Băng Thảo, ba linh hồn có quan hệ mật thiết nhất với hắn cũng phải chết!

Trong lúc nhất thời, mặt Hoắc Vũ Hạo đỏ bừng, không biết nên nói cái gì mới tốt. Được sự giúp đỡ của các linh hồn, hắn đã mới có được như ngày hôm nay, nhưng lúc đó hắn thực sự đã nghĩ đến việc từ bỏ.

Tuyết Đế hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta nói với ngươi điều này, là để ngươi hiểu rằng hiện tại ngươi không phải sống cho chính mình mà là vì tất cả chúng ta cùng sống sót. Đúng vậy, có thể ngươi đã phải chịu đả kích nhất định trong tình yêu. Nhưng mà, nam tử hán đại trượng phu đội trời đạp đất, không có tình yêu ngươi liền không sống nổi nữa phải không?”

"Tuyết Đế, ta sai rồi, sau này sẽ không tái phạm nữa." Hoắc Vũ Hạo cúi đầu nói.

"Ừ." Tuyết Hoàng hừ một tiếng, "Được rồi, ngươi không cần như vậy, kỳ thật chúng ta cũng không có giận ngươi."

Nghe thấy giọng nói của nàng dịu lại, Hoắc Vũ Hạo lại ngẩng đầu lên: “Không giận ta thật sao?” Trong giọng hắn có chút kinh ngạc.

Tuyết Đế ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng thở dài nói: "Kỳ thực chúng ta đều rất hiểu ngươi, cũng biết ngươi sống không dễ dàng. Nhiều năm qua, ngươi mỗi ngày đều chịu khó tu luyện, không ngừng đối mặt các loại nguy hiểm, mà còn cũng đã phải chịu nhiều đả kích tinh thần. Thành thật mà nói, bạn đã đủ mạnh mẽ trong loài người. Tình huống ngày đó đổi lại người khác cũng sẽ xuất hiẹn tình trạng như thế. Cho nên ngươi không cần suy nghĩ quá nhiều. Chúng ta có thể hiểu rằng ngươi quá mệt mỏi, chịu đựng áp lực quá lớn.”

"Còn một điều ta muốn nói với ngươi là, hãy nhớ rằng chúng ta là linh hồn của ngươi và là một thể với ngươi. Dù bạn làm gì trong tương lai, trân trọng bản thân, chính là trân trọng chúng ta. Hơn nữa ngươi không cần phải đối xử với chúng ta như một gánh nặng. Chúng ta là một phần của ngươi, chia sẻ áp lực với ngươi là việc nên làm chứ không phải tạo áp lực.

Nhìn Tuyết Đế, vành mắt Hoắc Vũ Hạo dần dần đỏ lên. Kỳ thực, Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Đế vẫn luôn là một phần áp lực trong lòng hắn. Hắn biết rất rõ mục đích của những linh hồn to lớn này đang đi theo anh là gì. Nếu anh ta không thể làm được điều đó, chính là phụ lòng bọn họ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương