Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chapter 1062: Ta chỉ muốn tham dự qua loa chiếu lệ thôi (1)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Trương Nhạc Huyên nói: "Hồ Hải Thần Duyên Hải Thần, đêm nay là thời gian diễn ra Duyên Hải Thần tương thân đại hội mỗi năm một lần. Ta tin rằng mọi người cũng đã mong đợi từ lâu. Tương thân đại hội được chia thành năm vòng tất cả. Mọi người chắc hẳn đều đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi. Ta nhắc lại một lần nữa, một khi rơi xuống nước, bất kể là nam hay nữ đều sẽ bị loại hết.”

"Chúng ta cũng sẽ bình chọn ra ngôi vị hải thần tiên tử xinh đẹp nhất và nam học viên hạnh phúc nhất. Tuy nhiên, trước tiên thì các ngươi phải làm lộ ra mũ trùm che mặt của các hải thần tiên tử đã. Đây cũng là bước đầu tiên để các nam học viên thể hiện thực lực của mình."

Hàn Nhược Nhược tiếp lời: "Đúng vậy. Sau đây chúng ta sẽ bắt đầu vòng thứ nhất - tinh tinh tương tích. Bắt đầu từ hàng đầu tiên bên trái, mỗi nam học viên đều có thể phát huy hết năng lực của bản thân, cố gắng nâng mũ trùm của nữ học viên đối diện lên. Nhưng cũng không nên thể hiện quá mức đâu, nếu không, lỡ như có nữ học viên nào đó nhịn không được mà tấn công các ngươi, ta chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy gì, hơn nữa, như đại sư tỷ đã nói, tuyệt đối đừng để bị rơi xuống nước. Các vị nam học viên, có thể bắt đầu rồi."

Hàn Nhược Nhược vừa nói dứt lời, một vị nam học viên liền phóng lên, bảy chiếc hồn hoàn trên người tỏa sáng rực rỡ, rõ ràng là một vị đệ tử nội viện cấp bậc Hồn Thánh. Hắn hoàn toàn phi hành trên không khung, bay thẳng về phía nữ học viên đối diện.

Hoắc Vũ Hạo lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, không nghĩ tới khảo hạch tốt nghiệp ngày mai nữa. Nhìn thấy vị nam học viên đang bay kia, hắn không khỏi âm thầm gật đầu. Thực lực của học viên nội viện quả thực vẫn mạnh mẽ như xưa. Nam học viên này nhìn qua thì có vẻ lớn tuổi hơn Hoắc Vũ Hạo, võ hồn dường như thuộc loại mẫn công, tốc độ thực sự rất nhanh, khó trách trước đó hắn có thể chiếm được vị trí thứ nhất.

Đối với Hồn Thánh mà nói, khoảng cách một trăm mét cũng chỉ cần một cái chớp mắt là có thể đến nơi. Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên nam học viên này tham gia Duyên Hải Thần tương thân đại hội. Thấy mình đã sắp đến được trước mặt các nữ học viên, hắn đột nhiên nhấc tay lên, một luồng gió mạnh được tạo ra bởi hồn lực của hắn, khiến cho mũ trùm của các nữ học viên bất ngờ bị hất lên cao, mà không chỉ mũ trùm, cả những chiếc váy dái cũng không khỏi bị nhấc lên.

Đây cũng không phải âm hiểm bình thường nữa rồi, đối với nữ nhân mà nói, khi váy và mũ trùm đồng thời bị nhấc lên cùng một lúc, họ sẽ phải lựa chọn như thế nào?

Giữa những tiếng cảm thán, một vài nữ học viên thiếu kinh nghiệm lập tức hạ tay che lại váy của mình, quên mất việc thi triển hồn kỹ, khiến cho mũ trùm bị thổi bay đi mất.

Cứ như vậy, mũ trùm trên đầu của tám trong số mười sáu nữ học viên đã bị thổi bay, lộ ra khuôn mặt thật.

"Các vị học tỷ, học muội, đắc tội rồi." Nam học viên kia cười lớn tiếng, trong mắt còn mang theo vài phần hèn mọn, xoay người trên không mà quay về, cũng không có ý định vén mạng che mặt của các nữ học viên khác nữa.

“Hèn hạ!” Một thanh âm vang lên. Trong số các nữ học viên, một người đứng ở vị trí chính giữa đột nhiên giơ tay về phía hắn, cũng không hề phóng thích hồn kỹ mà chỉ đấm một quyền vào không trung. Đột nhiên, kèm theo một tiếng long ngâm trầm ổn, một quả cầu kim sắc quyền kình lao thẳng về phía nam học viên cấp bậc Hồn Thánh đang lơ lửng trên không trung, oanh kích hắn ta. Còn chiếc mũ trùm của nữ học viên này vẫn còn nguyên như cũ, chưa được vén lên.

Vị nam học viên kia còn đang đắc ý thì quyền kình liền ập đến. Chỉ là hắn cũng chẳng để tâm gì mấy, bởi vì trên người vị nữ học viên này không hề toát ra khí tức cường thế.

Hắn dùng cả hai tay để chặn lại, vốn định mượn lực để quay trở về phía bờ hồ. Tuy nhiên, khi lòng bàn tay vừa chạm vào kim sắc quyền kình, hắn lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

Trong kim sắc quyền kình này ẩn chứa một cỗ dao động hồn lực cực kỳ bá đạo, tại thời điểm tiếp xúc, nó đột nhiên bùng nổ.

Mặc dù nam học viên kia đã kịp thời thi triển hồn kỹ phòng thân rồi, nhưng vẫn bị thổi bay lên không trung, còn hộ thể hồn kỹ thì bị đánh cho nút vụn, rơi thẳng xuống mặt hồ.

Tuy nhiên, nam học viên kia dù sao cũng là đệ tử nội môn của Sử Lai Khắc học viện, hắn lơ lửng trên không tủng, hít một hơi thật sâu, ổn định lại khí huyết đang dâng trào trong cơ thể. Một đôi cánh màu bạc lập tức duỗi ra sau lưng hắn, khẽ vỗ một cái, liền lướt nhanh trở về như một mũi tên bạc, nhẹ nhàng đáp xuống phiến lá hoa súng.

Phía xa xa trên bờ, đám đệ tử ngoại viện bỗng nhiên ồ lên reo hò, tán thưởng màn trình diễn tuyệt vời của vị học trưởng nội viện kia. Nhưng bọn họ không biết rằng trán của học trưởng nội viện mà bọn họ đang tán thưởng, lúc này đã rơi đầy mồ hôi lạnh, khí huyết trong cơ thể vẫn không ngừng dâng trào, hắn cần liên tục thôi động hồn lực để hóa giải sự xâm lấn của cỗ hồn lực bá đạo vừa rồi.

Nữ học viên đó là ai vậy? Thật mạnh quá! Nàng có lẽ không chỉ là một hồn sư có tu vi Hồn Thánh thôi đâu, chỉ sợ đã là một cường giả bát hoàn Hồn Đấu La rồi. Trời ạ! Lần này trong đám nữ học viên còn có một Hồn Đấu La sao? Chẳng phải điều đó có nghĩa là đám nam học viên chúng ta sẽ lại bị đàn áp à?

Duyên Hải Thần tương thân đại học không chỉ là một buổi xem mắt bình thường, mà còn là một cuộc đối đầu giữa các nam nữ học viên ở mức độ nhất định. Vị nam học viên cấp Hồn Thánh này tưởng rằng mình đã là người mạnh nhất trong số các nam học viên đến tranh tài ngày hôm nay rồi, nhưng khi nữ tử này vừa ra tay thì hắn lập tức phải cam bái hạ phong, không chán nản thì mới là lạ.

Hoắc Vũ Hạo đứng tại vị trí cuối ở hàng thứ ba, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, bởi vì tiếng hét của nữ tử vừa rồi nghe rất quen thuộc. Nhưng vì đó chỉ là một tiếng hét bất chợt nên hắn nghe cũng không được rõ lắm.

Hàn Nhược Nhược hài hước nói: "Nữ học viên số tám, không thể trực tiếp tấn công nam học viên trừ khi đối phương xâm phạm đến phạm vi hình trụ nơi ngươi đang đứng. Tuy nhiên nam học viên số một quả thực là quá hèn mọn, nên lần này cứ qua đi, nhưng không được có lần sau đâu đấy."

Nghe được lời nói của nàng, các nam học viên đều thở phào nhẹ nhõm. Mấy vị cô nương này đúng là quá hung hãn, nếu hơn chục nữ học viên cùng nhau tấn công, thì chẳng phải tất cả mọi người ở đây đều sẽ bị đánh văng xuống nước sao?

Trương Nhạc Huyên nói: "Được rồi, nam học viên số hai, đến lượt ngươi. Phải chú ý cư xử cho lịch thiệp vào đấy."

Nam học viên số hai đã học được một bài học từ nam học viên đầu tiên, chỉ dám rón rén đi loanh quanh, các nữ học viên lúc này đều đã có sự chuẩn bị, khiến chuyến đi này của hắn trở nên vô ích, đến một lớp khăn che mặt cũng không làm lộ ra được, đành chán nản trở về.

Tổng cộng chỉ có mười sáu nữ học viên, mới lượt đầu tiên mà đã có tám chiếc mũ trùm bị hất lên, đây thực sự là một tình huống rất hiếm gặp tại Duyên Hải Thần tương thân đại hội. Nhưng như vậy, các nam học viên phía sau sẽ càng khó mà thể hiện hơn. Những nữ học viên có thể bảo vệ được mạng che mặt ở lượt đầu tiên, thực lực đều không hề yếu.

Ba mươi sáu nam học viên lần lượt lên thử sức, phải rất lâu mới có một người trong số họ vén được mạng che mặt của một nữ học viên lên.

Hoắc Vũ Hạo xếp ở vị trí cuối cùng, đang quan sát màn trình diễn của các nam học viên phía trước. Nhóm nam học viên này có cả thảy ba vị Hồn Thánh, còn lại đều ở cấp độ Hồn Đế và Hồn Vương. Như vậy đã là không tệ rồi, nhưng vấn đề âm thịnh dương suy trong nội viện Sử Lai Khắc thì vẫn luôn tồn tại. Ngoài nữ học viên số tám là người ra tay đầu tiên, còn có ít nhất bốn nữ học viên khác đã thể hiện ra thực lực cấp bậc hồn thánh, mỗi người trong số đó đều tương đối mạnh.

Vì vậy, khi đến lượt Hoắc Vũ Hạo, nam học viên xếp thứ ba mươi sáu, chỉ còn bốn nữ học viên là còn đội mũ trùm.

"Này, ta còn tự hỏi sao tìm nửa ngày rồi mà không thấy ngươi đâu. Vũ Hạo, sao ngươi lại chạy về phía sau cùng này rồi? Đúng là càng tu luyện càng thụt lùi mà! Còn có bốn vị hải thần tiên tử là chưa lộ mặt. Đến lượt ngươi…" Trương Nhạc Huyên trực tiếp gọi tên Hoắc Vũ Hạo. Nàng vừa gọi thành tiếng, ánh mắt của Huyền lão và những người khác trên con thuyền cách đó không xa tự nhiên cũng rơi vào người Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo âm thầm cười khổ trong lòng: Đại sư tỷ, không phải ngươi nói chỉ muốn ta đến tham gia qua loa thôi à? Sao còn gọi tên ta làm gì?

Tuy nhiên, dù là nghĩ như vậy nhưng vì đã đến tham gia rồi, cũng nên tham gia cho đàng hoàng một chút. Hắn thực sự không dám nhảy xuống nước rồi dùng thủy độn chuồn đi. Ngày mai còn phải tham gia khảo hạch tốt nghiệp nữa, Vương Ngôn cũng đã nhắc nhở hắn rồi, lúc này hắn căn bản không dám đắc tội với vị đại sư tỷ này.

Hoắc Vũ Hạo tiến lên, trực tiếp từ trên phiến lá hoa súng bước ra ngoài. Đúng vậy, là bước đi! Hắn bước từng bước chậm rãi trên mặt nước, hướng về phía mười sáu nữ học viên đối diện. Nhìn qua thì kém rất xa so với các học viên đi trước, thậm chí còn chẳng có hồn hoàn sặc sỡ lóa mắt xuất hiện, chỉ một thân một mình điềm đạm bước về phía trước.

Trương Nhạc Huyên tự nhủ: "Tên này thật đúng là muốn làm qua loa cho xong đây mà!"

Trên bờ, các học viên ngoại viện nhìn về phía vị học trưởng nội viện cuối cùng đang thể hiện, không khỏi có chút nghi hoặc.

"Này, nhìn xem, vị học trưởng này sao có thể tự do đi lại trên mặt hồ được nhỉ? Đây là năng lực gì vậy?"

"Ta đoán hắn là cường giả cấp bậc Hồn Thánh, đang cố ý khống chế độ cao phi hành, nhưng làm cách nào có thể đi lại điềm đạm như vậy?"

"Không, năng lực của vị học trưởng này là băng, khi hắn bước đi, sẽ có một lớp băng nhanh chóng ngưng tụ dưới chân, nên mới có thể đi lại thoải mái như vậy. Nếu là đang bay thì không thể điềm đạm được như vậy đâu." Người đang nói chính là Kim Sa, vị học đệ mà trước đó Hoắc Vũ Hạo đã gặp qua. Có thể nói ra những lời này, hiển nhiên không phải bởi vì hắn có thị lực tốt, lúc này trên bờ chỉ có một chút ánh sáng mờ mịt, khoảng cách xa lại như vậy, hắn làm sao có thể nhìn rõ được? Trước đó khi Hoắc Vũ Hạo bước lên đảo, hắn đã để ý đến tình huống dưới chân Hoắc Vũ Hạo nên mới có phát hiện ra.

Trong lúc đám học viên ngoại viện còn đang nghị luận rôm rả, thì Hoắc Vũ Hạo đã đi tới trước mặt các nữ học viên rồi.

Vốn dĩ hắn vốn định đi lướt qua mặt những nữ học viên này một vòng rồi quay về, nhưng đại sư tỷ Trương Nhạc Huyên lại đang háo hức nhìn, nếu hắn thật sự làm như vậy, e rằng đại sư tỷ sẽ không buông tha hắn.

Nghĩ đến đây, hắn bất tri bất giác đã đi đến vị trí nữ học viên số tám có giọng nói quen thuộc rồi, hắn giơ tay muốn đỡ lấy chiếc mũ tre trên đầu nàng.

Phải, hắn muốn lấy đi mũ trùm của nàng. Tốc độ của Hoắc Vũ Hạo không hề nhanh, chẳng khác gì tốc độ của một người bình thường. Theo hắn, nữ học viên này trước đó đã thể hiện ra thực lực cường đại như vậy, một khi hắn nhắm vào mũ trùm, đối phương có thể dễ dàng phản kháng lại, sau đó hắn hiển nhiên có thể bỏ cuộc, trở về vị trí của mình.

Tuy nhiên, điều khiến Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc chính là nữ học viên này không hề có ý định bảo vệ mũ trùm, mặc cho Hoắc Vũ Hạo đã cầm đến mép mũ rồi.

“Chuyện này…” Hoắc Vũ Hạo lúc này đã không thể nào thu tay được nữa, chẳng lẽ bây giờ lại buông tay quay về, không gỡ xuống nữa sao? Như vậy thì không chỉ thiếu tôn trọng với nữ học viên này, mà còn là một sự khinh thường đến Duyên Hải Thần tương thân đại hội nữa!

Trong lúc tuyệt vọng, hắn chỉ có thể nhẹ nhàng nhấc chiếc mũ lên. Hoắc Vũ Hạo vì sợ rằng nữ học viên này quên mất việc ngăn cản mình lại, nên từng động tác đều cố tình làm thật chậm, chỉ cần nữ học viên này có chút phản kháng, hắn sẽ lập tức buông tay, trả lại mũ cho nàng.

Nhưng từ đầu đến cuối đều không nhớ hắn mong đợi, nữ học viên này không hề có ý định động thủ, để mặc cho hắn từ từ nhấc mũ của mình lên, lộ ra khuôn mặt thật.

Trên chiếc mũ tre có một tấm mạng che mặt rất dài, Hoắc Vũ Hạo phải đem tấm màn nâng lên đến đỉnh đầu thì mới có thể nhìn thấy tướng mạo của nữ học viên này.

Đột nhiên, bàn tay đang cầm chiếc mũ tre của hắn lập tức cứng lại, đôi mắt có chút bất đắc dĩ ban đầu trong nháy mắt cũng trở nên ngưng động, ngay cả những phiến băng ngưng tụ dưới chân hắn cũng phát ra một tiếng “cạch cạch” nhẹ, như thể có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.

Xuất hiện trước mặt hắn là một khuôn mặt xinh đẹp lanh lẹ, mặc một chiếc váy dài màu trắng, trên người như thể đang tỏa ra một luồng ánh sáng màu vàng, càng khiến nàng trông giống như một nữ thần giáng thế.

Mái tóc dài màu lam hồng của nàng xõa ra phía sau lưng, đôi mắt cùng màu ẩn chứa những cảm xúc phức tạp không thể tả. Khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, thanh tú như sứ trắng, được bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt, mỗi một điểm trên người nàng đều quá ư hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức khiến người ta cảm thấy nghẹt thở. Vào lúc này, tất cả các hải thần tiên tử đã lộ ra chân diện xung quanh nàng đều bị lu mờ, dường như chỉ có luồng ánh sáng vàng xung quanh nàng mới thực sự đang tỏa sáng.

Cách đó không xa, các nam học viên nội viên đang tham gia Duyên Hải Thần tương thân đại hội đều trợn tròn mắt ra nhìn. Giờ phút này trong mắt bọn họ khó có thể nhìn thấy người nào khác nữa, chỉ có vị hải thần tiên tử chân chính này thôi.

Bàn tay cầm chiếc mũ tre của Hoắc Vũ Hạo không khỏi run lên. Trong mắt hắn lập tức bộc phát những dao động cảm xúc khó tả: "Đông Nhi!"

Hắn vô thức kêu lên, lớp băng dưới chân lấy thân thể hắn làm trung tâm, nhanh chóng đông cứng lại trong giây lát rồi lan ra xung quanh. Tất cả các hải thần tiên tử bên cạnh đều cảm thấy chân mình như thể đang đạp lên mặt đất vậy, không còn lo lắng phiến lá hoa súng dưới chân sẽ bị lật nữa.

Từng hơi thở của Hoắc Vũ Hạo liền trở nên gấp gáp, thậm chí bờ môi cũng liên tục run rẩy.

Kể từ khi đến Duyên Hải Thần tương thân đại hội hôm nay, trái tim hắn vẫn luôn tràn ngập tưởng niệm về Đông Nhi. Vào lúc này, khi người trông giống hệt Đông Nhi này thực sự xuất hiện trước mặt hắn, hắn cảm giác như vừa được quay trở lại cái đêm tương thân đại hội cách đây mấy năm ấy, một đêm thơ mộng mà cả đời này hắn cũng khó lòng quên được.

Đông Nhi của ta, nàng đã quay về rồi sao?

Hoắc Vũ Hạo tùy ý ném chiếc mũ tre đi, lúc này hắn vẫn không thể tin vào mắt mình, lòng tràn ngập bối rối, thậm chí có chút không biết nên làm gì.

“Ta là Đường Vũ Đồng.” Một thanh âm thanh lãnh tràn đầy cảm xúc phức tạp khẽ vang lên, khiến Hoắc Vũ Hạo đang hưng phấn cực độ cũng ngay lập tức bị đứng hình tại chỗ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương