Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chapter 1063: Ta chỉ muốn tham dự qua loa chiếu lệ thôi (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Đường Vũ Đồng! Phải, nàng là Đường Vũ Đồng!

Nhiệt huyết đang sôi sục của Hoắc Vũ Hạo ngay lập tức bị một chậu nước đá đổ ào xuống, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy có chút đờ đẫn. Nhìn khuôn mặt quen thuộc cùng mái tóc dài gợn sóng, hắn cũng biết đó là Đường Vũ Đồng. Đông Nhi có mái tóc thẳng, chỉ có Thu Nhi và Quang Minh Nữ Thần mới có tóc dài gợn sóng.

Nàng là Đường Vũ Đồng, không phải Đông Nhi.

Đường Vũ Đồng ngơ ngác nhìn Hoắc Vũ Hạo, nhìn thấy hắn từ cực kỳ kinh ngạc chuyển sang cực kỳ thất vọng, nàng giống như mất đi linh hồn, trong lòng không khỏi cảm thấy đau đớn kịch liệt.

Nàng hét lên trong lòng: Ta là Đường Vũ Đồng, ta thực sự không phải Vương Đông Nhi, cũng không phải Vương Thu Nhi. Ta là Đường Vũ Đồng!

Hoắc Vũ Hạo trước giờ đã trải qua không ít sóng gió, chỉ sau một thời gian ngắn tâm trạng thăng trầm, rốt cuộc hắn cũng tỉnh táo lại. Hắn cười tự giễu, gật đầu với Đường Vũ Đồng, sau đó quay người rời đi mà không nói thêm một lời nào, bước nhanh về hướng mình vừa xuất phát, như thể đang chạy trốn vậy.

Hắn thậm chí còn không nói một lời nào với người ta à! Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả các nam học viên nội viện đều không khỏi kinh ngạc há hốc mồm.

Một mỹ nữ tuyệt thế giai nhân như vậy lại để hắn nhấc mũ lên mà không chút phản kháng nào, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là nàng thật sự có ý với hắn! Ấy thế mà hắn thậm chí không nói một lời, liền quay về như thể đang bỏ chạy vậy!

"Oa, đẹp thật đấy!!"

Hoắc Vũ Hạo vừa rời đi, đám học viên ngoại viện cũng thông qua hồn đạo khí phóng đại mà nhìn thấy được tình huống trong hồ, mỹ nữ tuyệt sắc Đường Vũ Đồng lập tức trở thành tiêu điểm trong mắt bọn họ.

Đúng vậy, nàng thật sự rất đẹp. Dù ở đâu đi nữa, nàng cũng có thể trở thành trung tâm của mọi sự chú ý.

Hàn Nhược Nhược và Trương Nhạc Huyên nhìn nhau, Trương Nhạc Huyên khẽ gật đầu với nàng.

"Tiếp theo là vòng thứ hai." Hàn Nhược Nhược cao giọng nói: "Sau vòng làm quen đầu tiên, tiếp theo là lúc để các nữ tử này bày tỏ bản thân mình vừa ý với ai. Cho nên, vòng thứ hai có tên là Nhất Kiến Khuynh Tâm, quy tắc rất đơn giản, mỗi nữ học viên sẽ nhận được một cái công tắc có thể điều khiển hồn đạo đăng dưới chân mình, các nàng sẽ lần lượt bật đèn cho từng nam học viên. Chỉ những nam học viên đã nhận được đèn từ các nữ học viên mới có thể tiếp tục ở lại đây tham gia vào vòng sau. Còn nếu không có nữ học viên nào để lại ánh đèn thì thật đáng tiếc, nam học viên đó sẽ phải rời khỏi sự kiện lần này. Trước khi bắt đầu vòng thứ hai, các nam học viên trước tiên cần phải xếp lại vị trí, dựa theo số lượng mũ mà trước đó đã nhấc lên được để tiến hành sắp xếp."

Trong toàn bộ năm vòng của Duyên Hải Thần tương thân đại hội, vòng thứ hai này chính là vòng yêu cầu thời gian ngắn nhất, nhưng lại là một bài khảo nghiệm vô cùng quan trọng đối với các nam học viên. Bởi vì trong vòng này, dù có thực lực mạnh đến đâu, lòng tự tin cao đến mức nào, chỉ cần không có nữ học viên nào thắp đèn thì đều sẽ bị loại ngay lập tức. Số lượng nam học viên vốn đã lớn hơn nhiều so với số lượng nữ học viên rồi, cho nên vòng này vốn dĩ được tạo ra là để đào thải bớt số lượng.

Hoắc Vũ Hạo vốn dĩ đang đứng ở hàng cuối cùng, hắn hy vọng có thể tiếp tục đứng ở vị trí này, nhưng trước đó vì hắn đã nhấc được mũ của Đường Vũ Đồng lên, nên đành phải đổi vị trí. Tuy hắn chỉ nhấc được có một chiếc mũ tre, nhưng trước đó cũng chỉ có tám người có thể nhấc thành công, nên thành ra Hoắc Vũ Hạo bị chuyển lên vị trí bên phải ở hàng đầu tiên.

"Các hải thần tiên tử, xin hãy cân nhắc cho thật nghiêm túc, ta cho các vị thời gian một phút. Nhất định phải suy nghĩ cho kỹ đấy nhé! Hơn nữa, ta nhấn mạnh lại rằng nếu các vị không thắp đèn cho bất kỳ nam học viên nào ở đây, điều đó cũng đồng nghĩa với việc các vị tự nguyện từ bỏ lần tương thân đại hội này, rời khỏi hồ Hải Thần."

Các nữ học viên đương nhiên đều có kế hoạch của riêng mình, không ai biết trong lòng bọn họ đã để ý đến người nào hay chưa. Cách nhau trăm mét, các nàng dường như đều lộ ra một vẻ im ắng.

Một phút nhanh chóng trôi qua. Theo tín hiệu của Trương Nhạc Huyên, Hàn Nhược Nhược tiếp tục chủ trì.

"Được rồi, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu vòng thứ hai - Nhất Kiến Khuynh Tâm. Trước hết xin mời tất cả các vị hải thần tiên tử thắp đèn cho các nam học viên. Ở vòng thứ hai này, thắp đèn không có nghĩa rằng đây là lựa chọn cuối cùng của mình, mà chỉ thể hiện rằng bản thân có ấn tượng tốt với người đó mà thôi, đồng thời cho người đó một cơ hội, cũng là cho chính mình một cơ hội, tin rằng hắn cũng sẽ để ý đến vị nữ tử đã để lại ánh đèn cho bản thân. Bắt đầu đi!”

Người đầu tiên phải đối mặt với khảo nghiệm chính là vị nam học viên cấp Hồn Thánh, người trước đó đã nâng được tám chiếc mũ.

"Ba, hai, một, bắt đầu! Thắp đèn cho nam học viên số một!"

Hơn một nửa số chùm sáng màu vàng đã bị dập tắt ngay lập tức, sau đó còn có thêm một vài ánh đèn bị dập tắt theo, như thể còn đang phân vân không biết có nên tắt hay không.

Nam học viên số một lúc này tim đã nghẹn đến tận cổ, cho dù thực lực của bản thân hắn có mạnh đến đâu, một khi tất cả nữ học viên đều không chọn, hắn sẽ phải lập tức rời khỏi sự kiện. Lúc này hắn âm thầm hối hận, nếu biết trước thì ở vòng đầu tiên hắn đã không hành động hung hãn như vậy rồi. Bị vị mỹ nữ số tám chê là "hèn hạ" chắc chắn đã làm giảm ấn tượng của toàn bộ nữ học viên đối với anh.

May mắn thay, tu vi cấp độ Hồn Thánh của hắn vẫn còn chút sức hấp dẫn, hơn nữa, mọi người đều là học viên nội viện với nhau, đường dài rồi cũng có lúc gặp lại, cũng nên giữ lại một chút nhân duyên. Cuối cùng, hắn vẫn còn giữ được năm ánh đèn chưa bị dập tắt, cũng không trực tiếp bị loại bỏ.

Nam học viên thứ nhất vừa tiến vào vòng Nhất Kiến Khuynh Tâm liền nhận phải đả kích như thế, cảm xúc của các nam học viên phía sau hiển nhiên đều trở nên căng thẳng hơn phần nào. Có trời mới biết những nữ học viên này đang nghĩ cái gì.

Đây đúng là sói nhiều thịt ít mà! Chỉ có mười sáu nữ học viên, nhưng lại có đến ba mươi sáu nam học viên. Nữ học viên nội viện ở Sử Lai Khắc trước giờ vẫn luôn là được săn đón như vậy. Trong lúc nhất thời, bầu không khí căng thẳng lập tức bao trùm toàn bộ hồ Hải Thần.

Tuy nhiên, các nam học viên có thể xếp ở hàng đầu này đều là những người đã thể hiện tốt ở vòng đầu tiên, thực lực tương đối mạnh. Kết quả của một số nam học viên kế tiếp đều không tệ, đều nhận được hơn một nửa số đèn từ các nữ học viên.

Vòng thứ hai trôi qua rất nhanh, mặc dù Hoắc Vũ Hạo được xếp ở khá xa tại hàng đầu, nhưng chỉ một hồi đã đến lượt hắn rồi.

"Tiếp theo, hãy thắp đèn cho nam sinh hiện đang đứng ở vị trí thứ tám. Ba, hai, một, bắt đầu."

Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo cho đến giờ phút này vẫn còn hơi đờ đẫn. Sự xuất hiện của Đường Vũ Đồng đã kích thích hắn rất nhiều, khiến lòng tưởng niệm của hắn về Đông Nhi trong lúc nhất thời đã tăng cao đến cực điểm. Hắn lúc này cảm thấy toàn thân rã rời, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây, trở về căn phòng của mình, tựa như một con sói đơn độc tự mình liếm láp vết thương. Vì vậy, hắn ước gì tất cả ánh đèn đều bị dập tắt, để hắn có thể trực tiếp rời đi.

Tuy nhiên, trái với những gì hắn mong muốn, giữa tiếng reo hò của đám học viên ngoại viện ở bờ hồ phía xa, không một chùm sáng nào trong số mười sáu ánh đèn bị dập tắt, tất cả đều vì hắn mà lưu lại.

Đừng nói đến bản thân Hoắc Vũ Hạo, ngay cả Trương Nhạc Huyên và Hàn Nhược Nhược đều không khỏi ngạc nhiên.

Phải biết, mặc dù Hoắc Vũ Hạo đã nhấc được mũ của Đường Vũ Đồng ở vòng đầu tiên, nhưng hắn không thể hiện ra chút thực lực nào của bản thân cả, mà trái lại còn là người trông tầm thường nhất. Vậy tại sao tất cả các nữ tử này đều lưu lại ánh đèn cho hắn? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Bản thân Hoắc Vũ Hạo cũng không khỏi giật mình, lần này hắn chỉ muốn nhanh chóng rời đi, nhưng tại sao lại càng được hoan nghênh hơn trước rồi?

Hắn vẫn còn nhớ rõ khi lần đầu tiên tham gia Duyên Hải Thần tương thân đại hội, khi ấy có đến mười bảy vị hải thần tiên tử, tại vòng thứ hai này cũng chỉ có đèn của Vu Phong là bị dập tắt. Lần này mặc dù vẫn là mười sáu ngọn đèn, nhưng điểm khác biệt là hắn nhận được sự tán thành từ tất cả những vị nữ tử ở đây. Trong số các nam học viên trước đó, chưa có ai đạt được thành tích tốt như hắn cả.

Trên thực tế, sở dĩ Hoắc Vũ Hạo có thể đạt được kết quả tốt như vậy không chỉ vì may mắn.

Các nữ học viên nội viện này đều được đám nam học viên nuông chiều, quan tâm hết mực. Mỗi người bọn họ không chỉ vô cùng thông minh, có thực lực, mà còn sở hữu nhãn quan phi thường.

Có hai lý do chính khiến Hoắc Vũ Hạo được nhất trí thông qua. Nguyên nhân đầu tiên là biểu hiện của hắn ở nhà ăn trước đó. Khi ấy cũng có một vài nữ học viên tham gia tương thân đại hội đêm nay đang dùng bữa, các nàng đã tận mắt chứng kiến ​​Hoắc Vũ Hạo ngay cả hồn hoàn cũng không phóng thích, mà đã uy hiếp được vị lão sư trung niên có tu vi Hồn Đấu La kia! Đây là thực lực bậc gì chứ? Hơn nữa, Hoắc Vũ Hạo mặc dù không đặc biệt tuấn tú, nhưng lại có khí chất không tầm thường, dù đặt ở đâu cũng có thể dễ dàng thu hút sự chú ý.

Nguyên nhân thứ hai chính là Đường Vũ Đồng.

Đường Vũ Đồng tuy rằng mới vào học viện chưa lâu, nhưng nàng vừa làm trợ giáo, vừa là một nữ học viên nội viện, sở hữu thân phận kép, bình thường cũng có tiếp xúc không ít lần với các nữ học viên nội viện khác. Các nữ học viên này đều thật lòng ngưỡng mộ Đường Vũ Đồng. Sau khi các vị học trưởng quyền lực của thế hệ trước như Trương Nhạc Huyên, Hàn Nhược Nhược, Ngũ Trà lần lượt rời đi, thì hiện tại Đường Vũ Đồng chính là trụ cột của các nữ học viên nội viện, hơn nữa nàng còn là một tuyệt sắc mỹ nhân.

Khi những nữ tử khác nhìn thấy Đường Vũ Đồng thực sự để Hoắc Vũ Hạo nhấc mũ ra khỏi đầu mà chẳng hề phản kháng, bọn họ đều rất kinh ngạc, đồng thời càng có thêm hứng thú với Hoắc Vũ Hạo.

Một nam học viên mà ngay cả Đường Vũ Đồng cũng phải công nhận, có thể là người bình thường được sao?

Cho nên mới có cảnh tượng thần kỳ là toàn bộ ánh được đều được lưu lại vì Hoắc Vũ Hạo như lúc này.

Khóe miệng của Hoắc Vũ Hạo có chút giật giật, nhưng dù gì đi nữa, ai mà chẳng có chút hư vinh trong lòng, toàn bộ mười sáu ánh đèn đều được lưu lại khiến tâm tình của hắn cảm thấy dễ chịu hơn phần nào, đương nhiên không còn ý định nhảy xuống hồ rồi độn thủy chạy mất nữa.

Nhất Kiến Khuynh Tâm lại được tiếp tục, bắt đầu từ hàng thứ hai trở đi, các nam học viên không còn được may mắn như vậy nữa. Bọn hắn không nhấc lên được một chiếc mũ nào, nên cũng chẳng để lại ấn tượng sâu sắc gì trong lòng đám nữ tử, chẳng mấy chốc mà mọi ánh đèn đều vụt tắt.

Đến cuối vòng thứ hai, tổng cộng có mười tám nam học viên bị loại. Tỷ lệ đào thải này đã đạt mức cao kỷ lục trong những năm gần đây. Hiện tại số lượng nam học viên đã bị lược bỏ một nửa, chỉ còn lại mười tám người, nhưng dù vậy, số lượng nam học viên vẫn nhiều hơn bên nữ hai người.

Tỷ lệ bị đào thải lần này cao như vậy cũng có liên quan đến sự xuất chúng của các nữ học viên khóa này, điều kiện của bọn họ đều rất tốt, cho nên tiêu chuẩn chọn đạo lữ đương nhiên cũng cao. Tình huống hiện tại gần như đã là tỷ lệ một đối một rồi. Các nam học viên còn lại lần lượt chuẩn bị, cảm thấy bản thân đang có cơ hội rất lớn để giành lấy mỹ nhân!

Sau vòng thứ hai, mười tám nam học viên còn lại lần lượt xếp thành một hàng.

Hoắc Vũ Hạo là người không muốn nổi tiếng nhất, chỉ muốn làm qua loa cho xong, nhưng vì kết quả ở vòng thứ hai quá tốt nên hắn nghiễm nhiên được đứng ở vị trí đầu tiên, bất đắc dĩ phải đứng ở vị trí thu hút sự chú ý nhất.

Lần này người lên tiếng là Trương Nhạc Huyên.

"Sau hai vòng đầu tiên, tin rằng mọi người đã có đôi chút hiểu về nhau rồi. Tiếp theo, chúng ta sẽ bước vào vòng thứ ba - Nhị Kiến Chung Tình. Lần này các vị nữ tử hãy chú ý nhé, không thể tùy ý lựa chọn như vòng thứ hai đâu. Lần này nếu đã đưa ra sự lựa chọn, các ngươi phải chịu trách nhiệm về lựa chọn của mình, mỗi nam học viên sẽ có một phút để giới thiệu về bản thân, sau khi giới thiệu xong thì phải đến gặp ta, báo số hiệu của một hải thần tiên tử mà các ngươi ái mộ. Khi tất cả các nam học viên đều đã giới thiệu xong, các nữ học viên sẽ bắt đầu đưa ra lựa chọn của mình, sự lựa chọn này cũng là đại diện cho sự lựa chọn cuối cùng của các ngươi, mỗi nữ tử chỉ được chọn một lần, không thể đổi ý, sau khi lựa chọn xong, chúng ta sẽ bắt đầu vòng thứ tư luôn.”

"Các nam học viên, xin lưu ý rằng khi thể hiện bản thân, các ngươi có thể đồng thời sử dụng những năng lực mà các ngươi cho là cường đại, đồng thời cũng có thể giới thiệu về tu vi của bản thân hay gì cũng được, miễn là các ngươi cảm thấy lời giới thiệu của mình có thể thu hút các vị nữ học viên bên kia. Lần này để thể hiện sự công bằng, chúng ta sẽ xáo trộn thứ tự, đồng thời rút thăm để quyết định xem ai sẽ tiến hành trước.”

Nghe được lời này, Hoắc Vũ Hạo liền thở phào nhẹ nhõm. Hắn không thể nhớ rõ những vòng phía sau ra sao, nhưng rõ ràng không phải ra sân đầu tiên đã là một chuyện tốt rồi, hắn cũng chỉ muốn làm qua loa chiếu lệ thôi.

"Bắt đầu rút thăm. Người đầu tiên bọn ta rút thăm ra được chính là Hoắc Vũ Hạo!"

“Cái gì?” Vẻ mặt vừa mới thả lỏng của Hoắc Vũ Hạo đột nhiên cứng đờ lại. Sao chưa gì đã rút đến ta rồi?

"Hoắc Vũ Hạo, ngươi có thể bắt đầu giới thiệu về bản thân, một phút bắt đầu." Trương Nhạc Huyên nhìn Hoắc Vũ Hạo, nở một nụ cười như có như không.

“Ồ.” Hoắc Vũ Hạo đáp ứng một tiếng, nghĩ thầm: Giới thiệu thì cứ giới thiệu thôi.

"Xin chào mọi người, ta tên là Hoắc Vũ Hạo." Hoắc Vũ Hạo điều khiển phiến lá hoa súng dưới chân bay về phía trước một đoạn, sau đó tự giới thiệu.

Phải, chỉ một câu vậy thôi.

"Xong rồi à?" Trương Nhạc Huyên tức giận, tên này thực sự là muốn dùng hết sức để làm qua loa đây mà!

Hoắc Vũ Hạo hướng về phía Trương Nhạc Hảo gật đầu, nghĩ thầm: Dù sao ta cũng chỉ tới cho có lệ, đâu thể ép ta giới thiệu bản thân được.

Nhưng hắn lại không hề biết rằng, lời tự giới thiệu đơn giản vừa rồi ngược lại còn khơi dậy sự hứng thú của đám nữ học viên nhiều hơn.

Trương Nhạc Huyên hừ lạnh một tiếng, nói: "Lời giới thiệu của ngươi quá đơn giản rồi, làm sao mà các hải thần tiên tử có thể đưa ra quyết định được. Nếu ngươi xấu hổ thì để ta giới thiệu thay ngươi vậy."

Ta xấu hổ á? Hoắc Vũ Hạo dở khóc dở cười.

Trương Nhạc Huyên cao giọng nói: "Hoắc Vũ Hạo, học viên nội viện Sử Lai Khắc, Đường Môn đệ tử."

Nghe xong câu này, Hoắc Vũ Hạo không khỏi cảm thấy hài lòng, dù sao đây cũng là sự thật, hơn nữa Trương Nhạc Huyên còn lên tiếng công khai Đường Môn, cũng coi như là một cơ hội tốt để quảng bá cho Đường Môn, vậy mà nãy giờ bản thân hắn không nghĩ tới! Tại đây thế nhưng lại hội tụ đủ cả đám học viên ở cả nội viện lẫn ngoại viện mà.

Tuy nhiên, lời giới thiệu sau đó của Trương Nhạc Huyên ngay lập tức khiến khuôn mặt của hắn càng lúc càng trở nên chua chát.

"Hoắc Vũ Hạo gia nhập vào học viện Sử Lai Khắc ở tuổi mười một. Trong bài khảo nghiệm đầu tiên kể từ khi nhập học, hắn và hai đồng bạn đã cùng nhau giành lấy ngôi vị quán quân chung cuộc. Sau đó, hắn bắt đầu thể hiện ra thiên phú đáng kinh ngạc. Sở hữu song sinh võ hồn, lần trước khi học viện kiểm tra thực lực thì hắn đã ở cấp bậc Hồn Thánh, còn thực lực hiện tại thì chưa rõ. Hắn từng đại diện cho học viện hai lần tham gia toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện đấu hồn đại tái. Lần đầu tiên tham gia, hắn chỉ mang thân phận đội viên dự bị, nhưng cuối cùng lại trở thành chủ lực, lật ngược tình thế trong trận chiến cuối cùng, giành lấy chức quán quân chung cuộc, bảo vệ vinh quang của học viện Sử Lai Khắc, kết quả là hắn cùng các đồng bạn được phong tặng danh hiệu Sử Lai Khắc Thất Quái, đồng thời hắn chính là chủ khống chiến hồn sư trong Sử Lai Khắc Thất Quái, là nhân vật linh hồn, nòng cốt chân chính.

"Trong lần thứ hai tham dự đấu hồn đại tái, mặc dù do âm mưu của Nhật Nguyệt Đế Quốc nên không giành được chức quán quân, nhưng lúc đó hắn là người đại diện cho Đường Môn. Hai vị trí đứng đầu cuối cùng chính là Đường Môn và Sử Lai Khắc học viện chúng ta, với thành tích xuất sắc ấy, không thể nghi ngờ, hắn đã trở thành học viên ưu tú nhất lần đại tái đó.”

"Còn có một chuyện mà ta tin rằng mọi người đều rất quen thuộc, Hoắc Vũ Hạo cũng là người sáng lập nên Truyền Linh Tháp, người phát minh ra hồn linh, đồng thời là Tháp chủ danh dự của Truyền Linh Tháp.”

"Ngoài ra, hắn còn có rất nhiều cống hiến xuất sắc cho học viện, nhiều chuyện khó có thể công bố. Những thành tích tích lũy được đã khiến hắn trở thành thành viên trẻ nhất trong lịch sử Hải Thần Các. Hắn chính là niềm kiêu hãnh của nội viện chúng ta, hoàn toàn xứng đáng là người lãnh đạo thế hệ mới.”

Sau khi nghe được lời giới thiệu từ Trương Nhạc Huyên, toàn bộ khu vực xung quanh đều rơi vào một mảng im ắng, ai nấy đều không nói nên lời. Các hải thần tiên tử từng người cũng khẽ há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Hoắc Vũ Hạo. Đám nam học viên bên này cũng không khác gì.

Có lẽ các phân đoạn giới thiệu khác vẫn chưa thể làm rung động bọn hắn, nhưng việc Hoắc Vũ Hạo là người phát minh ra hồn linh, sáng lập nên Truyền Linh Tháp, bọn hắn nghe xong mà không khỏi kinh hãi từ tận đáy lòng.

Cho đến nay, cái tên Hoắc Vũ Hạo vẫn không được nhiều người biết đến, là vì hắn có những cái danh hiệu khác trong học viện. Chỉ cần nhắc đến Truyền Linh Tháp chủ, thành viên trẻ nhất của Hải Thần Các, chỉ sợ mỗi một học viên nào của Sử Lai Khắc cũng đều nghe nhiều đến thuộc lòng rồi!

Truyền Linh Tháp chủ, thành viên trẻ nhất của Hải Thần Các, cả hai thân phận này đều có khí chất vô cùng chói mắt.

Ở ngoại viện bên kia, Kim Sa kinh ngạc đến mức hàm suýt thì rơi xuống đất. Dù thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng không thể tin được, người hôm nay cùng mình chào hỏi, nói chuyện hồi lâu lại chính là vị học trưởng truyền kỳ kia của học viện. Lúc này hắn thậm chí còn không dám kể với đám bạn học, chỉ sợ chẳng có ai tin mình.

Trương Nhạc Huyên sau khi giới thiệu xong, liền mỉm cười nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, nói: "Vũ Hạo, ngươi có hài lòng với lời giới thiệu của ta không?"

Hoắc Vũ Hạo lúc này còn có thể nói gì đây? Muốn không bị chú ý nữa, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

Mãi đến lúc này, từ bờ hồ Hải Thần mới truyền đến những làn sóng cảm thán.

Trên thuyền lớn, Tiên Lâm Nhi cau mày, nói với Huyền lão: "Huyền lão, đẩy Vũ Hạo lên đầu sóng ngọn gió như vậy mà được sao? Hắn có vẻ không hài lòng lắm đâu!"

Huyền lão khẽ mỉm cười, đáp: “Có gì không được chứ? Sau này hắn nhất định sẽ là người đứng đầu thế hệ mới, giờ cũng nên để mọi người làm quen với hắn đi. Nếu không, tiểu tử này sẽ luôn nghĩ đến chuyện lười biếng."

Ngôn Thiểu Triết tán thành gật đầu, nói: "Ta hoàn toàn đồng ý với thuyết pháp của Huyền lão. Ta nghĩ với tốc độ tu luyện hiện tại của hắn, sau này hắn hoàn toàn có thể trực tiếp tiếp quản chức vị Các Chủ Hải Thần Các. Ha ha."

Huyền lão tức giận nói: “Ngươi cũng muốn lười biếng phải không?”

Ngôn Thiểu Triết mỉm cười, cũng không nói thêm lời nào, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Hoắc Vũ Hạo trên hồ Hải Thần lúc này, trong lòng hắn vậy mà lại tràn ngập cảm giác cười trên nỗi đau của người khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương