Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 1068: Còn phải vượt qua một cửa ải của cha ta (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Đường Vũ Đồng nằm trong lòng Hoắc Vũ Hạo, lặng lẽ cảm nhận từng nhịp tim vội vã của hắn. Hai người ôm chầm lấy nhau, ánh trăng sáng trên cao chiếu rọi xuống tạo thành hai đạo thân ảnh lê dài trên mặt đất.
Một lúc lâu sau, Đường Vũ Đồng mới nhẹ nhàng đẩy Hoắc Vũ Hạo ra, từ trong ngực hắn duỗi thẳng người lên.
Hoắc Vũ Hạo cúi đầu nhìn vào Đường Vũ Đồng. Nàng bắt gặp ánh mắt này của hắn, không khỏi có chút rung động. Ánh mắt của hắn nóng bỏng đến mức tưởng như có thể làm tan chảy cả vàng.
"Vũ Hạo."
“Ừm.” Hai tay của Hoắc Vũ Hạo vẫn ôm lấy eo nàng, một chút cũng không nỡ buông lỏng. Hắn sợ chỉ cần lỡ tay thả lỏng, nàng sẽ lại rời xa hắn ngay lập tức.
Đường Vũ Đồng nhẹ nhàng nói: "Cho ta một chút thời gian, được không?"
Hoắc Vũ Hạo có chút giật mình, đáp: "Đông Nhi, nàng làm sao vậy?"
Đường Vũ Đồng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Ta nói cho chàng biết, ta là Đường Vũ Đồng, không phải Vương Đông Nhi. Thật sự thì ta là Đường Vũ Đồng."
“Hả?” Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nhìn nàng, nghi hoặc hỏi: “Hôm nay không phải nàng đến tham dự Duyên Hải Thần tương thân đại hội là vì đã khôi phục trí nhớ à?”
Đường Vũ Đồng lại khẽ lắc đầu, nói: "Chính xác mà nói, hẳn là khôi phục lại những ký ức thuộc về Vương Đông Nhi mới đúng."
Hoắc Vũ Hạo càng thêm bối rối, nhìn nàng với ánh mắt nghi hoặc: "Đông Nhi, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Đường Vũ Đồng dịu dàng nói: "Sau này chàng có thể gọi ta là Vũ Đồng. Đây mới là tên thật của ta, Đông Nhi cũng chỉ là một cái tên giả thôi."
Hoắc Vũ Hạo lập tức gật đầu, đối với hắn cái tên chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là Đường Vũ Đồng.
Trong mắt Đường Vũ Đồng hiện lên đôi chút bối rối, cười khổ nói: “Thành thật mà nói, hôm nay ta đã phải đoán đo rất nhiều mới quyết định đến gặp chàng ở hồ Hải Thần này. Bởi vì ta biết bản thân vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị kỹ lưỡng. Nghe ta nói một chút, được không?"
“Ừm.” Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo đột nhiên có chút khẩn trương. Tuy rằng hắn rất cao hứng khi được trùng phùng cùng Đông Nhi, nhưng nhìn biểu tình của Đường Vũ Đồng lúc này thì mọi chuyện có vẻ như không đơn giản như vậy. Làm sao hắn có thể không lo lắng cho được?
Đường Vũ Đồng nắm lấy tay hắn, kéo hắn ngồi xuống tại một bãi đất bằng phẳng gần đó.
"Chàng còn nhớ chuyện xảy ra ngày hôm ấy không? Chúng ta đã bị Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao bức ép, chàng vì cứu ta mà phải chịu chín đao mười tám động." Đường Vũ Đồng nói xong những lời này, thanh âm liền trở nên có chút run rẩy. Dù thời gian đã trôi qua rất lâu nhưng nàng vẫn không khỏi bàng hoàng mỗi khi nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm ấy.
“Ngày hôm ấy, khi nhìn thấy chàng chấp nhận gánh hết tất cả vì ta với vẻ mặt thờ ơ, ta cảm thấy lòng mình tràn ngập thống khổ, đau đớn vô cùng. Đến lúc đó ta mới biết thế nào gọi là cảm giác đau lòng đến mức không thể thở nổi. Loại cảm giác này, có lẽ ta vĩnh viễn cũng không thể quên được.”
"Khi đó, thật ra ta đã có chút tình cảm đối với chàng, chỉ là ta lại không thể hiểu được cảm giác đó là gì. Nhưng ta biết rõ, khi chàng vì ta mà chịu một đao kia, chắc chắn không phải vì chàng thích ta, mà bởi vì ta là đồng bạn của chàng, có lẽ một phần nguyên nhân cũng là vì ta và Vương Đông Nhi trông rất giống nhau, hơn nữa, thứ ta nhìn thấy trong mắt chàng lúc đó không phải đau đớn mà là sự giải thoát. Khi đó ta đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, không chỉ vì nỗi đau mà chàng phải chịu đựng, mà còn bởi vì ánh mắt của chàng tràn đầy sự giải thoát. Mãi đến lúc ấy ta mới thực sự nhận ra được tình yêu của chàng dành cho Vương Đông Nhi sâu đậm đến mức nào.”
“Mỗi lần chàng đâm xuống một đao, càng khiến tâm trí ta lại bị kích thích nhiều hơn một phần. Chẳng mấy chốc, tâm tình của ta liền có chút sụp đổ. Khi nhìn thấy chàng đâm xuống một đao cuối cùng vào cơ thể, đó chắc chắn là một đao chí tử, ta liền cảm thấy trong sâu thẳm nội tâm mình có thứ gì đó lập tức tan vỡ ra, đau đớn đến mức không lời nào có thể diễn tả được, lúc đó ta như vừa mở ra được một đạo phong ấn, vô số ký ức ùa vào trong đầu khiến ta bất tỉnh.”
"Khi tỉnh dậy, ta chỉ còn thấy chàng nằm ở bên cạnh ta, hơn nữa chàng vẫn chưa chết, tình hình lúc ấy dường như cũng không có gì xấu. Ta có chút bối rối bởi vì lúc đó, trong đầu ta xuất hiện rất nhiều, rất nhiều ký ức. Những ký ức này làm ta vừa hoảng sợ vừa bối rối. Ta không thích loại cảm giác đó, nhưng dường như lại rất thích sự trở lại của những ký ức này. Thế là ta cõng chàng trên lưng đưa trở lại Đường Môn. Sau khi gửi gắm chàng ở đấy, ta liền quay về đảo Hải Thần, lấy danh nghĩa bế quan để sắp xếp lại những ký ức hỗn loạn này.”
"Dần dần ta hiểu ra toàn bộ mọi chuyện. Đúng vậy, phán đoán ban đầu của chàng không sai. Ta là Vương Đông Nhi, hoặc phải nói là, ta đã từng là Vương Đông Nhi. Tuy nhiên trong trí nhớ của ta, ký ức này về Vương Đông Nhi không phải là duy nhất. Chẳng lẽ chàng không để ý sao? Khi ta còn là Vương Đông Nhi, trong thời gian ở bên chàng ta chưa từng kể cho chàng nghe về tuổi thơ của ta. Bởi vì lúc đó Vương Đông Nhi không thể nhớ được những gì đã xảy ra từ thời thơ ấu. Và bây giờ ta là Đường Vũ Đồng, không phải Vương Đông Nhi, giờ ta chính là một ta hoàn chỉnh. Ký ức về Vương Đông Nhi là từ những năm ta ở bên chàng. Ngoài ra, ta vẫn còn rất nhiều ký ức về thời thơ ấu của mình, và thậm chí một số những mảnh ký ức của Vương Thu Nhi.”
"Ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng xét về tình hình hiện tại thì ký ức của Vương Đông Nhi đang chiếm vị trí chủ đạo trong toàn bộ ký ức của ta. Ký ức tuổi thơ và những mảnh ký ức của Vương Thu Nhi dường như đã được dung hợp với ký ức chủ đạo rồi. Ta có chút bối rối, cũng chẳng biết nên, nhưng ta biết rằng không thể đánh mất chàng được. Chàng rất quan trọng đối với ta. Thế nhưng ta lại không thể lừa dối chàng được, ta không thể nói với chàng rằng ta đơn thuần chỉ là Vương Đông Nhi. Mà ta thực sự là Đường Vũ Đồng. Ngoài ký ức tuổi thơ và những mảnh ký ức của Vương Thu Nhi, ta còn có những ký ức chỉ thuộc về Đường Vũ Đồng trong khoảng thời gian ta xa cách chàng. Ta vừa vô cùng bối rối, vừa vô cùng hoảng sợ, không biết chàng có sẵn lòng chấp nhận một ta như thế này hay không. Mà ta vẫn chưa thể tự mình giải quyết triệt để chuyện này. Ta vẫn cần thời gian để nhìn rõ bản thân mình hơn.”
Sau khi nghe Đường Vũ Đồng thuật lại mọi chuyện, Hoắc Vũ Hạo không khỏi có chút đờ đẫn, nhưng dần dần, ánh mắt hắn lại trở nên dịu dàng, không chỉ trìu mến mà còn tràn ngập bi thương.
Hắn buông lỏng cánh tay, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc dài gợn sóng màu phấn lam của nàng, dịu dàng nói: "Nha đầu ngốc, nàng suy nghĩ nhiều quá. Vào thời khắc ta cùng hồn lực của nàng dung hợp, một lần nữa huyễn hóa ra Hạo Đông Lực, thì nàng chính là Đông Nhi của ta. Thực ra ta có thể hiểu được tình huống mà nàng đề cập đến. Sở dĩ nàng trở nên như vậy có lẽ là vì khi còn nhỏ nàng đã mắc phải một chứng bệnh kỳ lạ. Nếu ta sớm biết nàng là Đông Nhi bị mất trí nhớ, thì cho dù nàng đã hoàn toàn quên mất ta, ta cũng sẽ tìm đủ mọi cách để khiến nàng yêu ta lần nữa, còn hiện tại trí nhớ của nàng chỉ là có chút mơ hồ, làm sao ta có thể không chấp nhận nàng chứ ? Chỉ cần ta chắc chắn nàng là Đông Nhi của ta, không, bây giờ ta nên nói nàng là Vũ Đồng của ta, thế là đủ rồi, ta sẽ thật lòng yêu nàng, trân trọng nàng, chờ nàng hoàn toàn dung hợp toàn bộ những ký ức vào với nhau, tìm lại được chính mình. Ta có cả cuộc đời để chờ đợi mà, không vội, ta không vội chút nào. Nhưng lần này, dù thế nào đi nữa ta cũng sẽ không bao giờ để nàng rời xa ta. Ta sẽ luôn ở bên nàng, ở đâu có nàng thì ở đó có ta, không ai có thể chia cắt được chúng ta”.
Đường Vũ Đồng hốc mắt dần dần đỏ lên, vừa nghe hắn thành tâm thổ lộ, nàng vừa dựa vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại: "Vũ Hạo, chàng có biết không? Ta thật sự vẫn chưa chuẩn bị tinh thần, ta rất sợ sẽ không có cơ hội chứng minh với chàng rằng ta là Đông Nhi của chàng, ta sợ chàng sẽ cho rằng ta không còn là Đông Nhi thuần túy nữa, rồi cự tuyệt ta, tuy nhiên ta không thể không đi thử một lần, vì nếu bỏ lỡ cơ hội này, ta không biết sau này còn có cơ hội khác hay không. Bây giờ ta thực sự rất hạnh phúc. Ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để dung hợp hoàn toàn ký ức của Đông Nhi với những ký ức khác. Nhưng ta phát hiện ra rằng, ngoại trừ ký ức tuổi thơ ra thì tất cả những ký ức còn lại đều chứa đầy hình bóng của chàng.”
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, nói: "Đủ rồi đấy!"
Thân thể Đường Vũ Đồng đột nhiên hơi động, quay đầu nhìn Hoắc Vũ Hạo.
“Sao vậy?” Hoắc Vũ Hạo lập tức nhận ra sự thay đổi của nàng.
Đường Vũ Đồng khẽ cau mày, nói: "Vũ Hạo, nếu như chúng ta ở cùng nhau, về sau có thể sẽ gặp chút phiền toái, chỉ sợ chàng còn phải trải qua một cửa ải của cha ta nữa."
Hoắc Vũ Hạo cười, đáp: "Ta trong thế hệ trẻ hiện nay cũng coi như là ưu tú rồi. Chẳng lẽ nhạc phụ đại nhân còn muốn phản đối ta à?"
Đường Vũ Đồng khẽ lắc đầu, nói: “Không đơn giản như vậy đâu, ta là con gái duy nhất của cha, tình yêu của cha dành cho ta chắc chắn không thua kém bất cứ ai. Cha từng nói sau này ai muốn làm con rể của người thì đều phải chấp nhận khảo nghiệm khắc nghiệt nhất của người mới được."
Hoắc Vũ Hạo không chút do dự, nói: “Việc này cũng đúng mà, nhạc phụ khảo nghiệm con rể cũng là chuyện đương nhiên, dù khảo nghiệm có khó khăn đến mấy, ta cũng sẽ chấp nhận. Hơn nữa, ta cũng tin rằng nếu nhạc phụ biết ta yêu nàng nhiều đến nhường nào, thì nhất định không làm khó ta quá đâu."
"Nhưng, phụ thân của ta… " Đường Vũ Đồng vừa nói đến đây, trên trán nàng đột nhiên lóe lên quang văn Hoàng Kim Tam Xoa Kích, nửa câu sau cũng không có nói ra. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng hơi đỏ lên, sắc mặt trở nên có chút quái dị.
Hoắc Vũ Hạo không hề chú ý tới điểm này, liền ôm Đường Vũ Đồng vào lòng, lúc này trong lòng hắn chỉ cảm thấy một sự thỏa mãn khôn cùng.
Đường Vũ Đồng nép vào trong ngực hắn, chậm rãi nhắm mắt lại. Khó mà tưởng tượng nổi những ngày này trong lòng nàng đã phải chịu đựng sự dày vò đến mức nào, cảm giác lo lắng bất an không lúc nào là không đeo bám trong lòng, nhưng giờ đây cuối cùng nàng cũng được ở bên người mình yêu, làm sao có thể không vui cho được?
Đường Vũ Đồng giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào hoa văn Hoàng Kim Tam Xoa Kích trên trán mình, nàng không khỏi bĩu môi, trông như đang tức giận với ai đó.
Sáng sớm, bình minh hóa thành những tia sáng rực rỡ trong suốt nơi chân trời phương xa, dần dần lan rộng, mang theo những giọt sương sớm mềm mại chiếu rọi vào bóng dáng bích lục trong diễn võ trường.
Hoắc Vũ Hạo chậm rãi mở mắt ra, tử quang ẩn hiện nơi đáy mắt, một tia tử khí lập tức bị hắn hút vào cơ thể. Khí tức cả người bừng lên như vừa được thức tỉnh.
Hắn cúi đầu nhìn Đường Vũ Đồng đang ngủ ngon lành trên đùi mình, ánh mắt bỗng trở nên ôn hòa vô cùng.
Phải, hai người bọn hắn đã ở đây suốt đêm qua. Họ cũng không nói gì nhiều mà chỉ ôm chầm lấy nhau, cảm nhận nhịp tim và tình cảm của nhau, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ trong cảm giác say đắm ấy. Chỉ trong một đêm, sương mù tồn đọng trong lòng họ suốt thời gian qua dường như đã được gột rửa. Khi Hoắc Vũ Hạo mở mắt ra, nhìn vào ánh sáng chiếu rọi từ chân trời phía xa, hắn cảm thấy mọi mệt mỏi bấy lâu nay dường như đều đã tan biến hết, không chỉ về thể chất mà còn cả về tinh thần.
Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Đường Vũ Đồng, phát hiện tình cảm của hắn dành cho nàng dường như đã có chút thay đổi so với trước đây, ngoài tình yêu ra còn có thêm một chút trân trọng. Đối với hắn, không có gì đáng mừng hơn việc Đông Nhi quay lại với mình. Giống như những gì đã nói với Đông Nhi đêm qua, hắn sẽ không bao giờ để nàng rời xa mình thêm một lần nào nữa, bất kể là khi nào hắn cũng sẽ ở bên chăm sóc nàng, bảo vệ nàng cho đến hết cuộc đời này.
"Ta còn thắc mắc rốt cuộc hai người các ngươi đi đâu rồi? Thì ra là ở đây. Đêm qua các ngươi ngủ ở đây à?" Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên, đánh thức Hoắc Vũ Hạo ra khỏi dòng suy tư. Khi quay lại nhìn, vừa hay nhìn thấy đại sư tỷ Trương Nhạc Huyên đang từ bên dưới đi lên với một nụ cười như ẩn như hiện, rất nhanh đã đến bên cạnh bọn họ rồi.
Đường Vũ Đồng cũng từ trong mộng tỉnh lại. Đêm qua gối đầu lên đùi Hoắc Vũ Hạo, nàng ngủ rất thoải mái. Vừa mơ màng mở mắt ra, nàng ngay lập tức nhìn thấy Trương Nhạc Huyên, liền vội vàng ngồi dậy, cúi đầu kêu lên một tiếng: "Đại sư tỷ."
Trương Nhạc Huyên mỉm cười, nói: "Các ngươi cuối cùng cũng đoàn tụ, không khiến bọn ta uổng phí sức lực, xem ra các ngươi đã giải thích với nhau xong xuôi mọi chuyện rồi."
Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nhìn vào Trương Nhạc Huyên, nói: "Đại sư tỷ, thì ra ngươi đã biết từ đầu rồi..."
Trương Nhạc Huyên cười, nói: "Đương nhiên, nếu không thì ngươi cho rằng ta vì sao lại muốn giúp nàng! Vì sao lại sắp xếp cho ngươi được đơn độc định tình? Nhưng thật lòng mà nói, hôm qua tiến hành được một nửa rồi mà ta vẫn cảm thấy chưa dám chắc được điều gì. Bởi vì ta không biết Vũ Đồng sẽ dùng phương pháp nào để thuyết phục một con lừa bướng bỉnh như đệ, nhưng xem ra nàng vẫn là có biện pháp!"
Hoắc Vũ Hạo gãi đầu, hiện tại đối với hắn mà nói, chuyện tối qua đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là hắn đã tìm được Đông Nhi, không, nên nói rằng hắn đã tìm được Đường Vũ Đồng mới phải.
"Đại sư tỷ, mới sáng sớm đã tìm ta làm gì vậy?" Hoắc Vũ Hạo thật sự có chút bất mãn với việc Trương Nhạc Huyên phá hỏng khoảng thời gian ấm áp ngọt ngào của bọn hắn!
Trương Nhạc Huyên trợn to mắt, nói: "Vũ Hạo, ta biết ngay đệ là người có được thứ mình muốn liền quên hết mọi thứ mà! Tìm được Vũ Đồng rồi, chính sự đều quên hết, đệ có còn muốn tốt nghiệp hay không?"
"A? Phải rồi, ta..." Hoắc Vũ Hạo thật sự quên mất hôm nay bản thân còn phải thực hiện khảo hạch tốt nghiệp! Hơn nữa, Vương Ngôn lão sư ngày hôm qua cũng đã nói rằng khảo hạch tốt nghiệp của hắn sẽ cực kỳ khó khăn. Khi còn đang tham gia Duyên Hải Thần tương thân đại hội hắn vẫn luôn suy tư về chuyện đó, dự định làm qua loa cho xong rồi quay về chuẩn bị cho khảo hạch, nhưng về sau Đường Vũ Đồng khôi phục ký ức của Đông Nhi, Hạo Đông Lực lại lần nữa được dung hợp. Mọi chuyện xảy ra khiến hắn quên luôn cả sự tình khảo hạch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook