Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 1067: Dung hợp, nàng đã trở lại! (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Kim sắc Quang Minh Long Thần Điệp phía sau Đường Vũ Đồng khẽ vỗ nhẹ, những tia sáng màu vàng tỏa ra như sương mù. Làn sương vàng này nhanh chóng bay về phía trước, vậy mà lại lao thẳng đến hoa văn Tam Xoa Kích trên trán nàng, nhanh chóng bị hoa văn Tam Xoa Kích hấp thụ.
Đây là……
Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nhìn Đường Vũ Đồng. Lúc này hắn là người ở gần với Đường Vũ Đồng nhất, hơn nữa hồn lực của Đường Vũ Đồng còn đang ở trong cơ thể hắn, cho nên hắn là người cảm nhận được sâu sắc nhất, nhưng căn bản vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Bởi vì trên người Đường Vũ Đồng không chỉ có đôi cánh là phát sinh biến hóa, ngay cả hồn lực truyền vào cơ thể hắn dường như cũng đang thay đổi. Thay đổi rõ ràng nhất trong số đó, chính là sự tồn tại cao cao tại thượng trong hồn lực của nàng đang nhanh chóng suy yếu, còn cảm giác quen thuộc và thân thiết thì lại càng được tăng cường, hồn lực ban đầu đối với hắn có sự bài xích, lúc này cũng đang yếu dần đi.
Cả hồn lực lẫn võ hồn của nàng thật sự đều đang thay đổi! Đây là việc mà một hồn sư có thể làm được sao? Chẳng lẽ đây là hồn kỹ do nàng tự sáng tạo?
Bản thân Hoắc Vũ Hạo cũng là một Hồn Sư thiên tài, có sự hiểu biết cực kỳ sâu rộng đối với những kiến thức về lĩnh vực Hồn Sư. Huống chi trong cơ thể hắn còn có ba con Hồn Thú cường đại: Tuyết Đế, Băng Đế và Thiên Mộng Băng Tằm, bọn họ đều có thể chỉ dạy cho hắn rất nhiều điều.
Nhưng vào lúc này, Hoắc Vũ Hạo trong lòng liên tục kêu gọi Tuyết Đế, Băng Đế, Thiên Mộng Băng Tằm, nhưng lại không nhận được bất kỳ lời hồi âm nào. Bao gồm cả Băng Hùng Vương và Bát Giác Huyền Băng Thảo, năm hồn linh dường như đều đang ngủ say, không có chút phản ứng nào.
Dần dần, đôi mắt Hoắc Vũ Hạo mở to ra. Bởi vì khi ánh sáng màu vàng bị hoa văn Tam Xoa Kích hấp thụ, đôi cánh trên lưng Đường Vũ Đồng cũng dần dần phát sinh biến hóa.
Đầu tiên, những chiếc lân phiến lập tức trở nên hư ảo, như thể chúng đã bị chính đôi cánh hấp thụ vậy. Long lân dần dần biến mất, màu vàng ban đầu cũng đã phai nhạt dần. Một màu lam nhàn nhạt bắt đầu xuất hiện ở phần rìa cánh, hơn nữa càng lúc càng đậm hơn.
"cái này……"
Hồn lực mà Đường Vũ Đồng truyền vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo cũng dần phát sinh biến hóa, cảm giác cự tuyệt dần dần chuyển thành cảm giác thân thiết, bắt đầu quấn lấy hồn lực của Hoắc Vũ Hạo như một sợi chỉ, sau đó…
Bắt đầu dung hợp!
Hoắc Vũ Hạo lập tức sửng sốt. Dung hợp sao? Vậy mà thật sự là dung hợp! Tốc độ dung hợp hồn lực của bọn hắn tuy rằng còn rất chậm, nhưng quả thật đang dần dần dung hợp! Tuy chậm rãi mà liên tục, hơn nữa còn đang dần dần có sự thay đổi về chất.
Giống như… giống như trước đây…
Hạo Đông lực!
Trong lòng Hoắc Vũ Hạo khẽ run lên, đôi tay lúc trước chỉ giơ cao cho có lệ, giờ đây lại vô thức siết chặt tay Đường Vũ Đồng, ánh mắt hắn nhìn Đường Vũ Đồng cũng bắt đầu có sự thay đổi.
Lực hút của Tam Xoa Kích màu vàng trên trán Đường Vũ Đồng dường như càng lúc càng tăng lên theo sự dung nhập của luồng sương vàng, và cùng với luồng ánh sáng màu vàng bị nó hấp thụ, lớp lân phiến trên cánh của Đường Vũ Đồng cũng hoàn toàn biến mất, nhanh chóng chuyển sang màu xanh lam.
Đôi cánh mất đi lân phiến, từ từ chuyển thành một màu xanh lam, xuất hiện những hoa văn màu vàng có hình chữ V.
Đây không còn là Quang Minh Long Thần Điệp nữa, mà là… Quang Minh Nữ Thần Điệp!
Trái tim Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn thắt lại. Lúc này, mọi nỗi thống khổ trong lòng hắn đều đã tan biến, thay vào đó là cảm giác nghẹt thở mãnh liệt.
Lần đầu tiên, hắn được trải nghiệm cảm giác tuyệt xử phùng sinh, tìm ra một tia hi vọng trong sự vô vọng. Sơn cùng thủy tận tựa như không có lối thoát, nhưng lại hiện ra một ngôi làng với những hàng liễu sẫm màu cùng những bông hoa rực rỡ (Sơn cùng thủy tận nghi không đường, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn). Vào lúc này, dường như giữa bầu trời đêm tối tăm bỗng hiện ra vô vàn màu sắc.
Đường Vũ Đồng nhìn Hoắc Vũ Hạo, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng dường như có vô tận tình yêu cùng sự tưởng niệm.
Nàng mỉm cười, nỗi lo âu trước đó dường như đã tan biến, chỉ còn lại một chút sự trêu chọc. Tuy nhiên, trên khuôn mặt tươi cười của nàng, đâu đó vẫn còn những giọt lệ óng ánh như pha lê.
Mọi người trên thuyền, trong đó có cả Huyền lão, đều không tự chủ được mà đứng bật dậy, ánh mắt của bọn họ đều đã ngưng động. Hoắc Vũ Hạo không hiểu chuyện gì, thì đương nhiên bọn họ cũng không hiểu nổi, không ai có thể đoán được Đường Vũ Đồng rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.
Cuối cùng, luồng ánh sáng màu vàng cuối cùng đã bị hoa văn Hoàng Kim Tam Xoa Kích trên trán Đường Vũ Đồng hấp thu hoàn toàn, thứ duy nhất còn sót lại trên người nàng là một màu kết hợp giữa lam sắc và kim sắc, cũng chính là tổ hợp mà Hoắc Vũ Hạo quen thuộc nhất, một màu mà hắn vẫn luôn ngày nhớ đêm mong.
“Ta không phải đang nằm mơ đấy chứ?” Hoắc Vũ Hạo ngơ ngác nhìn Đường Vũ Đồng. Thanh âm hắn run rẩy vang lên, khàn đến nỗi nghe như thể hắn đang rên rỉ chứ không còn là nói chuyện nữa.
“Đồ ngốc.” Đường Vũ Đồng hừ nhẹ một tiếng.
Đồ ngốc? Thật là một tiếng gọi quen thuộc mà!
Hoắc Vũ Hạo cảm thấy hốc mắt nóng lên, từng giọt lệ đột nhiên không kìm được nữa mà trào ra ngoài.
Giờ phút này, hắn cảm thấy như cả thế giới này phảng phất đều là hạnh phúc.
Mọi cảm xúc tiêu cực trong lòng hắn dường như đều đã bị quét sạch đi chẳng còn chút vết tích.
Hắn muốn nói điều gì đó, nhưng lại nghẹn ngào đến mức không thể mở lời nổi.
Đúng lúc này, đột nhiên hồn lực dâng trào từ trong tay Đường Vũ Đồng, tràn vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo như một trận lũ quét. Trong quá trình rót vào, hồn lực Huyền Thiên Công của Hoắc Vũ Hạo trong vô thức đã dung hợp hoàn toàn với nó.
Phải ! Đây chính là thứ mà bọn hắn cùng chia sẻ cho nhau, Hạo Đông Lực!
Lần cuối cùng hồn lực của bọn hắn dung hợp, là lúc đang ở trên chiến trường Nhật Nguyệt Đế quốc. Khi ấy Hoắc Vũ Hạo thậm chí còn chưa phải là Hồn Đế. Nhưng vào lúc này, khi hồn lực của bọn hắn lại lần này dung hợp, cả hai đều đã là cường giả cấp độ bát hoàn Hồn Đấu La rồi.
Hồn lực khổng lồ như thủy triều, dâng trào trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo tựa như một trận bão tố cuồng phong. Hồn hạch trên trán hắn lập tức được kích hoạt, toàn bộ hồn lực của hắn đều đang thăng hoa với tốc độ kinh người!
Đây là một cỗ lực lượng cường đại chưa từng có, Hoắc Vũ Hạo cảm giác như thể trong hồn lực thể lỏng của mình xuất hiện vô số vòng xoáy, mỗi vòng xoáy đều điên cuồng hấp thu và nén chặt hồn lực, khiến hắn càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Cỗ hồn lực này hoàn toàn nằm trong sự khống chế của hắn, từ tay phải chảy vào, từ tay trái chảy ra, lại lần nữa tràn vào trong cơ thể Đường Vũ Đồng.
Đường Vũ Đồng hai tay kéo lấy Hoắc Vũ Hạo, kéo hắn tiến lên một bước, mà nàng cũng nhào về phía trước một bước, hòa vào trong lòng hắn.
Đột nhiên, cơ thể của cả hai lóe lên. Tám chiếc hồn hoàn trên cơ thể bọn hắn đều tỏa ra một loại hào quang chói mắt không gì sánh bằng.
Hoắc Vũ Hạo lặng lẽ biến mất. Vị trí của hắn đột nhiên xuất hiện một con mắt thẳng đứng to lớn, tràn ngập sự dịu dàng và tình yêu thương.
Tu La Chi Đồng!
Đường Vũ Đồng cũng biến mất, hóa thành một đầu Quang Minh Nữ Thần Điệp to lớn lộng lẫy, cánh bướm khép lại, ôm trọn lấy con mắt thẳng đứng vào bên trong.
Tất cả ánh sáng trong nháy mắt liền hội tụ lại, khi nó lại lần nữa được phóng ra, mọi người đều không khỏi nheo hai mắt lại.
Ba đạo ánh sáng lam, vàng, lục đột nhiên bắn ra từ con mắt thẳng đứng khổng lồ kia, lúc này đã trở nên vô cùng kỳ dị, thâm sâu như thể phát ra từ một thế giới khác vậy.
Ba đạo ánh sáng đột nhiên lao thẳng lên không trung, cao đến hàng nghìn mét, hóa thành một cột sáng khổng lồ, như thể đang chống đỡ cả bầu trời.
Bên bờ hồ, Bối Bối sớm đã đứng ở đây, những chuyện phát sinh trên hồ đều đã chứng kiến hết thảy, lúc này khuôn mặt hắn đã đẫm lệ, lẩm bẩm nói: "Điêu tàn trong rực rỡ, Hoàng Kim Lộ."
Phải! Ba đạo ánh sáng kia không phải là võ hồn dung hợp kỹ chỉ thuộc về Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi sao? Điêu tàn trong rực rỡ, Hoàng Kim Lộ.
Mười năm trước, bọn hắn chính là dựa vào võ hồn dung hợp kỹ cường đại này để tạo dựng tên tuổi của mình trong học viện Sử Lai Khắc.
Hôm nay, mười năm sau, võ hồn dung hợp kỹ này đã thể hiện ra ánh hào quang thực sự của nó, uy lực so với lúc trước còn mạnh hơn gấp trăm lần. Mọi người đều hoàn toàn bị làm cho kinh hãi. Chùm ánh sáng màu vàng kim kia dường như đã lạc ấn trên không trung, ngưng tụ lại không hề tiêu tan.
Thụ nhãn khổng lồ bay lên không trung, hai đạo quang ảnh đồng thời sáng lên ở hai bên thụ nhãn, một bên là Băng Bích Đế Hoàng Hạt lóe lên kim cương băng tinh, tỏa ra một loại ánh sáng phỉ thúy, một bên khác là Hạo Thiên Chùy, toàn thân đều là một màu đen tuyền, nhưng lại có kim văn kỳ lạ lấp lóe, dày dặn tựa như đại địa chi thần thức tỉnh.
Hai đạo quang ảnh lập tức rơi vào thụ nhãn, đột nhiên, thụ nhãn phát sinh biến hóa. Trong vầng sáng méo mó, một chiếc chùy khổng lồ màu bích lục xuất hiện giữa không trung, ngang nhiên đánh thẳng vào bầu trời.
Trên bầu trời vang lên một tiếng ầm to lớn, toàn bộ Sử Lai Khắc Học Viện hiển nhiên đều chấn động rõ ràng. Trên trời cao xuất hiện một vầng sáng màu bích lục có đường kính hơn trăm mét, bên trong vầng sáng này là một lỗ đen sâu thẳm.
Phải, bầu trời đã bị đập nát thành một lỗ!
Từ Tam Thạch dùng một tay nắm chặt lấy vai Bối Bối, mấp máy từng chữ: "Nóng bỏng trong băng giá, Thiên Đế Chùy!"
Bầu trời vỡ ra, chùy ngưng động.
Hai bên của chiếc chùy màu bích lục lại lần nữa huyễn hóa ra hai đạo quang ảnh khác nhau, một bên là Tu La Chi Đồng màu vàng đỏ, một bên vẫn là Hạo Thiên Chùy đen nhánh nặng nề.
Cả hai hợp nhất, chiếc chùy màu bích lục vốn dĩ lơ lửng giữa không trung đột nhiên biến thành một màu kim sắc. Ngay sau đó, nó lập tức vỡ tan, trong đường kính một nghìn mét, vô số chiếc chùy vàng nhỏ bé lóe lên trong không trung. Sóng tinh thần mãnh liệt lan tràn khiến mọi người không khỏi chấn kinh trong lòng.
Giang Nam Nam bật khóc, ngã vào lòng ngực Từ Tam Thạch, Hòa Thái Đầu dùng thanh âm run rẩy nói: "Chân thật trong hư vô, Tâm Linh Phong Bạo. Trở về rồi, Đông Nhi thật sự trở về rồi!"
Trên không trung, tất cả quang mang cũng dần dần trở nên yên tĩnh lại, Băng Bích Đế Hoàng Hạt và Quang Minh Nữ Thần Điệp hiện ra, lặng lẽ nhìn nhau đắm đuối.
Khoảnh khắc tiếp theo, bọn hắn tiếp tục thực hiện lần dung hợp cuối cùng.
Thời điểm bọn hắn dung hợp, trên bầu trời gần như chỉ còn lại một vệt sáng màu vàng. Khoảnh khắc tiếp theo, một đôi chân xinh đẹp động lòng người di chuyển từ trong quang văn màu vàng bước ra, thân ảnh màu vàng lặng lẽ xuất hiện giữa khoảng không.
Nàng mặc trên người một bộ váy màu vàng lộng lẫy, trên trán mọc lên thụ nhãn cùng với thái dương văn. Tay trái nàng cầm một ngọn long thương mảnh khảnh, còn trong tay phải nàng cầm một cây Hoàng Kim Tam Xoa Kích tràn ngập uy nghiêm bá khí, nhưng cũng vô cùng lộng lẫy.
Mái tóc dài gợn sóng màu phấn lam của nàng xõa xuống phía sau lưng, dài đến tận chân. Khoảnh khắc nàng xuất hiện, mọi thứ xung quanh dường như đều mất đi vẻ hào nhoáng vốn có.
Sương băng nhu hòa bao bọc lấy cơ thể nàng, những bông tuyết như đang nhảy múa trong giữa không trung.
"Đây là……"
"Độc vũ trong sương giá, Quang Minh Nữ Thần!"
Đúng vậy, nàng đã trở lại rồi.
Bối Bối, Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu lúc này đều vô cùng phấn khích.
Bọn hắn và Vương Đông Nhi cũng đều là bạn thân! Khi Đông Nhi ngủ say, Hoắc Vũ Hạo đau buồn tột độ, vậy bọn hắn làm sao có thể không đau khổ chứ? Bọn hắn chỉ sợ động chạm đến nỗi buồn của Hoắc Vũ Hạo, cho nên không dám nhắc tới Vương Đông Nhi trước mặt hắn. Nhưng điều đó không có nghĩa là bọn hắn không đau buồn! Giống như Hoắc Vũ Hạo cũng rất lo lắng cho Đường Nhã vậy, vì cứu Đường Nhã mà không tiếc phải liều mạng. Bọn hắn đều là đồng bạn, đồng đội, là những người sinh tử có nhau, là Sử Lai Khắc Thất Quái.
Lúc này, khi bọn hắn tận mắt nhìn thấy Hoàng Kim Lộ, Thiên Đế Chùy, Tâm Linh Phong Bạo và cuối cùng là Quang Minh Nữ Thần một lần nữa tái hiện nhân gian, sự phấn khích của bọn hắn không cần nghĩ cũng biết cao đến mức nào.
Nhưng thật ra thì bọn hắn đều đã biết hôm nay Đường Vũ Đồng sẽ tới tham dự Duyên Hải Thần tương thân đại hội rồi. Trương Nhạc Huyên và Hàn Nhược Nhược cũng đều biết cả. Bọn hắn không nói trước cho Hoắc Vũ Hạo cũng chỉ vì sợ hắn sẽ có tâm lý mâu thuẫn, hơn nữa còn muốn tạo cho hắn một cái bất ngờ.
Hiện giờ, khi bọn hắn thực sự chứng kiến cảnh tượng này trên hồ Hải Thần, tuy đã dự đoán được trước rồi nhưng bọn hắn vẫn không khỏi cảm thấy hưng phấn tột độ.
Cùng với một làn sương băng nhàn nhạt, Quang Minh Nữ Thần từ trên trời giáng xuống. Giữa luồng ánh sáng vàng nhạt, khuôn mặt thần thánh xinh đẹp hiện lên cùng với mệnh vận chi nhãn trên trán, như thể đều đang báo hiệu cho sự trở lại của nàng.
Giờ phút này, ngay cả một cường giả cấp bậc siêu cấp Đấu La như Viện trưởng Ngôn Thiểu Triết cũng không khỏi kinh ngạc.
Mọi người đều có thể cảm nhận sâu sắc được sự cường đại của Quang Minh Nữ Thần. Đây chính là ánh sáng và băng giá kết hợp lại, hình thái tổ hợp cuối cùng giữa Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi, không, lúc này phải nói là hình thái tổ hợp cuối cùng giữa Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng mới đúng.
Quang Minh Nữ Thần đáp nhẹ xuống mặt băng, ánh mắt đảo một vòng xung quanh, trên khuôn mặt nàng hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.
Lúc trước, trong bốn chiêu võ hồn dung hợp kỹ của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi, ba chiêu đầu tiên đều lấy Hoắc Vũ Hạo làm chủ đạo, chỉ có Quang Minh Nữ Thần là do Vương Đông Nhi làm chủ. Đồng thời đây cũng là kỹ năng tối thượng trong cả bốn võ hồn dung hợp kỹ.
Bởi vì khi Quang Minh Nữ Thần xuất hiện, nàng sẽ sở hữu gần như toàn bộ năng lực của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi, đem thực lực của bọn hắn dung hợp một cách hoàn hảo vào với nhau.
Quang Minh Nữ Thần lại một lần nữa tái xuất! Mà Quang Minh Nữ Thần của hiện tại, cũng chính là tổ hợp của Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng khi đã là cường giả bát hoàn!
Võ hồn dung hợp kỹ kết hợp giữa hai cường giả bát hoàn, dù thế nào đi nữa, cũng đã sở hữu thực lực của cấp bậc Phong Hào Đấu La rồi. Giờ phút này, bọn hắn đã chân chính đứng ở trong cảnh giới cường giả hồn sư trên đại lục. Còn về việc Quang Minh Nữ Thần mạnh đến mức nào, trước mắt vẫn chưa có ai được rõ.
Quang Minh Nữ Thần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong mắt nàng hiện lên một tia phức tạp. Sau đó, một luồng ánh sáng vàng dịu nhẹ gợn sóng tỏa ra từ cơ thể nàng. Trong làn ánh sáng gợn sóng ấy, mọi thứ xung quanh dường như đều trở nên vô cùng hư ảo.
Hai đạo thân ảnh lặng lẽ tách ra, biến thành Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng nổi bật bên trên nền ánh sáng vàng.
Khi ánh mắt bọn hắn gặp nhau, khuôn mặt Hoắc Vũ Hạo đã đẫm lệ rồi. Một nam nhân thân cao tám thước, giờ đây lại đang òa khóc như một đứa trẻ, cảnh tượng cảm động khó lòng diễn tả.
Nỗi tưởng niệm dành cho Đông Nhi của Hoắc Vũ Hạo lớn đến mức thậm chí có thể biến thành Hạo Đông tam tuyệt, nhưng còn giờ phút này, phần tưởng niệm ấy đã hoàn toàn hóa thành yêu thương cùng những giọt nước mắt.
Hắn vạn lần cũng không nghĩ tới, hôm nay bản thân lại có được một niềm vui bất ngờ như vậy. Đối với hắn, niềm vui bất ngờ này chính là sinh mệnh thăng hoa, là sinh mệnh quyến luyến, là tất cả, là dũng khí để hắn tiếp tục sống, là niềm tin để hắn theo đuổi và vươn lên những tầm cao mới, tiến đến thần giới.
Khi Đông Nhi đang ngủ, đối với Hoắc Vũ Hạo mà nói, cả thế giới đều là một màu u ám xám xịt, nhưng vào lúc này, thế giới trong mắt hắn lại lần nữa được tô điểm với đầy những màu sắc tươi sáng.
“Đông Nhi!” Hoắc Vũ Hạo ôm nàng vào lòng. Lúc này hắn chỉ cảm thấy cả thân thể lẫn tinh thần đều đang thăng hoa, hồn lực trong cơ thể như đang sôi trào. Hạo Đông Lực nở rộ ngay lúc hắn ôm lấy Đường Vũ Đồng, kinh mạch trong người cũng dần dần được mở rộng, dao động hồn lực nồng đậm bao trùm lấy hắn và Đường Vũ Đồng một cách không thể khống chế nổi.
Đường Vũ Đồng nép vào trong ngực Hoắc Vũ Hạo, vòng tay ôm lấy lưng hắn, nhỏ giọng nói khẽ: "Ta là Đường Vũ Đồng, không phải Đông Nhi."
"Không quan trọng, những thứ này đều không còn quan trọng nữa." Hoắc Vũ Hạo xúc động nói. Hắn không nguyện ý buông nàng ra nữa. Cuối cùng hắn cũng tìm lại được tình yêu của mình rồi, cảm giác như thể vừa được tái sinh vậy.
Trương Nhạc Huyên và Hàn Nhược Nhược mỉm cười nhìn nhau, hai nàng đồng thời lớn tiếng nói: "Bách Niên Hảo Hợp, kết thúc buổi lễ. Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng, chúc mừng các ngươi."
“Cám ơn, cảm ơn.” Hoắc Vũ Hạo lúc này đã không thể nói thêm gì nữa rồi, lòng của hắn đã bị người đem nép trong ngực này lấp đầy. Mũi chân của bọn hắn chạm nhẹ lên mặt băng, lập tức phóng lên không trung, trong khoảnh khắc tiếp theo, bọn hắn biến thành một vệt ánh sáng màu vàng, biến mất vào sâu trong đảo Hải Thần.
Mãi đến lúc này, mọi người có mặt ở đây mới thực sự có chút phản ứng. Mặc dù hầu hết đều không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng dù gì bọn hắn cũng đã được chứng kiến kết quả rồi, một kết quả khiến người ta vừa kinh hãi vừa cảm động không gì sánh nổi.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí của toàn bộ Duyên Hải Thần tương thân đại hội đã được nâng lên đến đỉnh điểm.
Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng không quay lại Hải Thần Các, mà bay thẳng đến nơi võ trường mà bọn hắn đã từng thi đấu. Lúc này, nơi đây chính là nơi yên tĩnh nhất, sẽ không bị ai quấy rầy.
Hoắc Vũ Hạo vẫn ôm chặt lấy nàng, như thể không dám buông nàng ra dù chỉ một khoảnh khắc.
Cho đến giờ phút này, Hoắc Vũ Hạo vẫn cảm thấy mọi thứ trước mắt đều không mấy chân thực.
Không gì có thể chứng minh thân phận của Đường Vũ Đồng tốt hơn Hạo Đông Lực. Vì đây chính là thứ lực lượng chỉ thuộc về hai người bọn hắn!
Mặc dù Hạo Đông Lực bây giờ đã cường đại hơn trước không biết bao nhiêu lần, nhưng nguồn gốc của nó vẫn như cũ, đối với điều này hắn đã quá quen thuộc rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook