Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chapter 1072: Hạo Đông tam tuyệt mất hiệu lực (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Làm sao có thể? Sau khi võ hồn của Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng dung hợp, bọn hắn cùng lắm cũng chỉ có thể đạt đến trình độ Phong Hào Đấu La! Làm thế nào sức mạnh Cực Hạn Băng của hắn có thể tăng lên nhiều như vậy? Đường Vũ Đồng rõ ràng là không có năng lực thuộc tính băng mà!

Nếu Ngôn Thiểu Triết có thể nhìn thấy trạng thái hiện tại của Hoắc Vũ Hạo, hắn sẽ hiểu tại sao bản thân lại chịu thua thiệt.

Trên vai Hoắc Vũ Hạo, Bát Giác Huyền Băng Thảo nhẹ nhàng đung đưa, mà phía sau Hoắc Vũ Hạo còn có thêm bốn thân ảnh nữa.

Năm đại linh hồn cùng nhau xuất hiện!

Trong ngũ đại hồn linh của Hoắc Vũ Hạo, trừ Thiên Mộng Băng Tằm là đồng thời sở hữu thuộc tính băng và tinh thần ra, thì tứ đại hồn linh còn lại đều là Cực Hạn Băng!

Sau khi Hoắc Vũ Hạo dung hợp với Băng Hùng Vương Tiểu Bạch, hắn không chỉ biến Tiểu Bạch thành hồn linh và hồn hoàn của mình, mà còn một lần nữa cải thiện thuộc tính băng cực hạn của hắn tăng lên không ít.

Theo lời của Tuyết Đế, nhiệt độ thấp nhất của băng cực hạn do Hoắc Vũ Hạo khống chế, hiện tại đã đạt tới âm hai trăm hai mươi độ. Nhiệt độ này đã ngang bằng với thành tích mà Băng Đế có thể đạt được trong thời kỳ hoàng kim của mình rồi.

Phải biết, Băng Đế thân là tồn tại xếp hạng thứ bảy trong Thập Đại Hung Thú, mặc dù thực lực của nàng ở thời kỳ hoàng kim chưa đạt đến trình độ Cực Hạn Đấu La của nhân loại, nhưng cũng không thua kém là bao.

Lúc này, ngũ đại hồn linh đều đồng loạt xuất hiện, mặc dù không thể tăng cường hồn lực cho Hoắc Vũ Hạo, nhưng về phương diện băng thuộc tính, lại đủ để giúp hắn tăng lên tới cực hạn trong cực hạn. Hơn nữa, trong những hồn kỹ của hồn hoàn thứ tám mà Băng Hùng Vương giao phó cho Hoắc Vũ Hạo, có một cái chính là Bạo Phong Tuyết.

Bạo Phong Tuyết này sau khi được dung hợp vào Tuyết Vũ Cực Băng Vực, nó đã không còn là một hồn kỹ đơn thuần nữa, mà là một tổ hợp hồn kỹ mạnh mẽ dưới sự khuếch đại của hồn linh. Cho nên dù có phải đối mặt với võ hồn Quang Minh Phượng Hoàng có tu vi đạt đến cấp chín mươi bảy, vẫn đủ sức tạo nên một lực áp chế nhất định.

Đối mặt với áp lực, trên mặt Ngôn Thiểu Triết dần dần hiện lên một nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Được, rất tốt!" Hoắc Vũ Hạo càng cường đại, thì hắn lại càng vui vẻ. Lần luận bàn hiện tại, hắn vốn dĩ là muốn tìm hiểu xem thực lực của tiểu tử này đã đạt tới trình độ như thế nào rồi.

Vừa dứt lời, sắc mặt của Ngôn Thiểu Triết bỗng nhiên trở nên ngưng trọng. Ngay sau đó, hai tay hắn một đưa lên trên một đưa xuống dưới, lòng bàn tay hướng vào nhau, toàn thân lại chuyển sang màu vàng kim giống như khi chống lại Linh Hồn Xung Kích của Hoắc Vũ Hạo.

Điểm khác biệt giữa lần này và lần trước là khi toàn thân hắn chuyển sang màu vàng kim, một luồng ánh sáng vàng nhu hòa tỏa ra từ đan điền của hắn. Một đầu kim sắc tiểu Phượng Hoàng dường như đang bay múa phía trước đan điền.

Ngay khi con Kim sắc tiểu Phượng Hoàng này vừa xuất hiện, Quang Minh Phượng Hoàng hỏa diễm vốn dĩ bị đàn áp trước đó lại đột nhiên bùng cháy mãnh liệt, ngọn lửa này như biến thành một loại chất lỏng màu vàng, ngay lập tức bùng phát ra phía bên ngoài.

Lần này, bất kỳ bông tuyết nào gặp phải thứ chất lỏng màu vàng kim kia cũng đều lập tức bị bốc hơi, nhiệt độ siêu cao chỉ trong phút chốc đã đem Cực Hạn Băng xua tan đi. Tuyết Vũ Cực Băng Vực ngay lập tức sụp đổ.

Hoắc Vũ Hạo kinh hãi đến mức phải lập tức thu hồi lĩnh vực. Bởi vì hắn phát hiện ra rằng nếu tiếp tục duy trì Tuyết Vũ Cực Băng Vực lâu hơn nữa, hồn lực của hắn sẽ ngay lập tức bị cạn kiệt chỉ trong vòng vài nhịp thở. Điều này sẽ tiêu hao đến Hạo Đông Lực mà hắn và Đường Vũ Đồng cùng nhau giải phóng!

Ngôn Thiểu Triết lại xuất hiện ở trước mặt bọn hắn, nhìn lấy Hoắc Vũ Hạo rồi khẽ gật đầu một cái, nói: "Tiểu sư đệ, phẩm chất Cực Hạn Băng của ngươi đã coi như không tệ rồi, ngươi cảm thấy thế nào?"

Hoắc Vũ Hạo sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt hơi thay đổi, buột miệng hỏi: "Người là đang dùng hồn kỹ tự sáng tạo để thôi động hồn kỹ và hồn lực của chính mình sao?"

Ngôn Thiểu Triết khẽ mỉm cười, nói: "Đúng vậy, đây là một loại kỹ thuật mà năm đó ta nghiên cứu ra. Cũng nhờ kỹ thuật này mà ta có thể trở thành viện trưởng hệ võ hồn đấy. Các ngươi cần phải trải nghiệm nhiều hơn nữa. Mặc dù thời thế hiện nay, hồn đạo khí phát triển càng lúc càng nhanh, nhưng hồn sư chúng ta vẫn có những tiềm năng vô tận có thể khai thác được.”

“Vâng.” Hoắc Vũ Hạo cung kính đáp ứng một tiết. Hắn biết Ngôn Thiểu Triết là đang chỉ điểm cho mình với tư cách là đại sư huynh.

Ngôn Thiểu Triết mỉm cười, gật đầu một cái: “Ngươi không cần nản chí, vừa rồi ta phá hủy lĩnh vực của ngươi là nhờ vào việc lợi dụng lực lượng của hồn hạch, còn võ hồn cực hạn băng của ngươi lại không có hồn hạch, phẩm chất hồn lực ngưng tụ ra đương nhiên sẽ không bằng ta rồi. Ngoài ra, ta lấy hồn kỹ tự sáng tạo để dẫn động hồn kỹ Quang Minh Phượng Hoàng hỏa diễm của bản thân, khiến cho phẩm chất của hồn kỹ lập tức tăng lên một bậc, mới có thể tạo ra hiệu quả như vừa rồi. Ta nói như vậy, ngươi có hiểu được không?"

Nghe xong lời này của Ngôn Thiểu Triết, trong lòng Hoắc Vũ Hạo khẽ động, mơ hồ hiểu ra điều gì đó, nhưng cũng không hiểu được hoàn toàn. Xem ra còn phải tự nghiên cứu thêm mới được.

Ngôn Thiểu Triết cười, nói: “Được rồi, luận bàn hôm nay đến đây thôi, học quá nhiều đôi khi cũng là một loại tham lam. Ta biết thực lực của ngươi và Vũ Đồng vẫn chưa được phát huy hết, hy vọng thời gian ba năm sẽ cho các ngươi tiến bộ hơn nữa. Lần tiếp theo các ngươi khiêu chiến ta, ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu đấy.”

"Cảm tạ sư huynh chỉ điểm." Hoắc Vũ Hạo cảm kích nói với Ngôn Thiểu Triết. Mặc dù Ngôn Thiểu Triết giảng giải không phải là quá nhiều, nhưng đối với Hoắc Vũ Hạo, chỉ vài câu nói ngắn ngủi này thôi cũng đã cho hắn lợi ích không nhỏ rồi.

Trong Sử Lai Khắc học viện, người có năng lực chỉ dẫn cho Hoắc Vũ Hạo tốt nhất thật ra không phải là Huyền lão, mà là Ngôn Thiểu Triết. Bởi vì Ngôn Thiểu Triết và hắn có thể coi là nhất mạch tương thừa, đều là đệ tử của Mục lão. Ngôn Thiểu Triết nhập môn sớm hơn hắn nhiều, cũng am hiểu sâu hơn đối với các loại năng lực của Mục lão nhất mạch. Với một trận chiến như vừa rồi, Hoắc Vũ Hạo còn cần trở về tiêu hóa một đoạn thời gian thì mới cảm ngộ được hết tinh túy bên trong.

Vòng bảo hộ được mở ra, Huyền lão mỉm cười đi tới trước mặt Ngôn Thiểu Triết, nói: "Sao ngươi không tạo thêm chút áp lực cho hai tiểu gia hỏa này?"

Ngôn Thiểu Triết mỉm cười đáp lại: "Đôi khi áp lực quá lớn cũng không phải là chuyện tốt. Vũ Hạo hiện tại không cần áp lực nữa, bản thân hắn đã cảm nhận được nguy cơ rồi. Vừa rồi hắn hẳn là đã ngộ ra không ít. Hơn nữa, thành thật mà nói thì ta có chút sợ tiểu tử này, hắn vừa đánh trúng ta một đòn, cũng không biết là loại năng lực gì mà có thể khiến ta dựng tóc gáy, giống như đang phải đối mặt với một mối nguy hiểm rất lớn vậy. Tiếp tục chiến đấu như vậy ta chỉ sợ lật thuyền trong mương thôi!"

"Hả?" Huyền lão kinh ngạc nhìn Ngôn Thiểu Triết, "Ngươi sợ thua sao?"

Ngôn Thiểu Triết cười khổ đáp: "Đúng vậy! Ta thật sự không thể đả thương bọn hắn. Nếu hai tiểu gia hỏa này toàn lực chiến đấu, mà ta lại không thể dùng sát chiêu thì chỉ sợ bản thân sẽ bị thương. Năng lực mà Vũ Hạo thi triển lên người ta cũng chẳng rõ là có tác dụng gì, nhưng ngay cả lúc này, cảm giác nguy hiểm đó vẫn còn tồn tại.”

Huyền Lão cười, nói: "Vừa rồi ta cảm nhận được, tiểu gia hỏa này thật sự không tầm thường! Từ lúc tu vi đột phá đến bát hoàn, hắn đã đạt tới một cấp độ hoàn toàn khác. Hiện tại hắn chỉ cần tích lũy thêm một chút thời gian nữa thôi. Ta hi vọng hắn có thể sớm ngày trưởng thành.”

Ngôn Thiểu Triết nói: “Ta chỉ sợ giục tốc bất đạt nên cũng không tạo thêm áp lực cho bọn hắn nữa. Băng Cực Hạn của Vũ Hạo đã đạt được phần tinh túy nhất rồi, và chắc chắn có liên quan đến hồn linh của hắn. Nhiệt độ Cực Hạn Băng của hắn đã đạt đến mức độ cường đại nhất mà ta từng thấy, chí ít thì trong lịch sử học viện Sử Lai Khắc chúng ta cũng chưa từng xuất hiện qua ghi chép về thành tích cao hơn. Nếu lúc sau ta không kích hoạt Phượng Hoàng Chân Hỏa, chỉ sợ đã không làm gì được hắn rồi. Ta thực sự muốn nhìn xem, sau khi hắn sở hữu Cực Hạn Băng hồn hạch, hồn lực Cực Hạn Băng này có thể đạt đến trình độ nào? Theo ta, cho dù Đường Vũ Đồng không thực hiện dung hợp vũ hồn cùng hắn, thì bây giờ dù hắn có phải đơn độc chạm trán với một phong Hào Đấu La bình thường đi nữa, vẫn có sức đánh một trận."

Huyền lão khẽ gật đầu, nói: "Thời gian ba năm hẳn là đủ để hắn trưởng thành rồi. Chỉ là ta không chắc liệu Tam Quốc Đấu La Đại Lục có thể kiên trì được ba năm hay không thôi."

Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng trực tiếp trở về Hải Thần Các. Đúng như Ngôn Thiểu Triết dự liệu, sau trận chiến vừa rồi, Hoắc Vũ Hạo đã có được một số cảm ngộ nhất định, hắn phải nhanh chóng trở về và tiêu hóa những cảm ngộ này. Hơn nữa, hiện tại hắn không thể sử dụng Hạo Đông tam tuyệt nữa rồi, điều này ảnh hưởng rất lớn đến hắn, nhất định phải có sự điều chỉnh lại, không thể tiếp tục chiến đấu theo phong cách như trước kia được nữa.

Sự kết hợp giữa hồn kỹ tự sáng tạo và hồn hoàn hồn kỹ, hoàn hoàn có thể tính là một chủ đề mới lạ đối với Hoắc Vũ Hạo. Điều này không có trong chương trình giảng dạy của học viện Sử Lai Khắc. Đánh giá từ những năng lực mà Ngôn Thiểu Triết đã thể hiện ra trước đó, thì có lẽ hắn ít nhất cũng phải đạt đến cấp độ Hồn Đấu La thì mới có thể bắt tay vào tu luyện loại kỹ thuật này. Bây giờ Hoắc Vũ Hạo bắt đầu cất bước, cũng xem như là đúng lúc.

Hoắc Vũ Hạo không phải là người duy nhất có chút cảm ngộ, mà Đường Vũ Đồng cũng tương tự. Sau khi hai người trở lại phòng của Hoắc Vũ Hạo, liền ngồi xếp bằng trên giường, bốn tay chạm vào nhau, cùng vận chuyển Hạo Đông Lực tiến hành tu luyện.

Đây là lần đầu tiên bọn hắn cùng tu luyện sau khi dung hợp vũ hồn. ạo Đông Lực mênh mông hùng hậu, so với lúc trước quả thật là một trời một vực. Chỉ sau một vòng tuần hoàn, Hoắc Vũ Hạo lập tức cảm thấy tu vi hồn lực của mình đã có chút tăng lên, Vạn Năm Huyền Băng Tủy trong cơ thể cũng đã sắp hoàn toàn bị luyện hóa.

Điều mà Ngôn Thiểu Triết cũng không biết, chính là nguyên nhân khiến tu vi Cực Hạn Băng của Hoắc Vũ Hạo tiến bộ nhanh và có nhiệt độ thấp đến vậy, thực ra có liên quan mật thiết đến Vạn Năm Huyền Băng Tủy.

Hoắc Vũ Hạo vẫn chưa phát động toàn lực trong trận chiến vừa rồi, sức chiến đấu thực tế của hắn còn phải tính thêm các đại hồn linh vào mới được.

Hồn linh của Hoắc Vũ Hạo khác với các hồn sư bình thường, các đại hồn linh của hắn đã được ổn định linh thức thông qua Vạn Năm Huyền Băng Tủy, bản thân chúng có một mức độ độc lập nhất định, không cần hoàn toàn dựa vào hồn lực của hắn để chiến đấu. Một khi những hồn linh này được phát động và bổ trợ cho nhau, lại thêm kinh nghiệm thực chiến dày dặn của Tuyết Đế, Băng Đế, tuy không thể giúp Hoắc Vũ Hạo đánh bại Ngôn Thiểu Triết, nhưng ít nhất cũng có thể giúp hắn cầm cự trong một đoạn thời gian.

Lúc này, Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng bốn tay chạm vào nhau, hồn lực trong cơ thể không ngừng dao động, khuấy động, qua mỗi chu kỳ tuần hoàn, tu vi của hắn đều có dấu hiệu tăng lên đáng kể. Mặc dù sau khi đạt tới cảnh giới bát hoàn, mỗi lần thăng cấp đều cần một lượng hồn lực khổng lồ, nhưng xét theo tốc độ tu luyện hiện tại của bọn hắn, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy trong vòng ba năm hắn thật sự có khả năng chạm tới ngưỡng cửa của Phong Hào Đấu La! Phải biết, hắn thế nhưng là người sở hữu võ hồn cực hạn, một khi trở thành Phong Hào Đấu La rồi, với võ hồn cực hạn này, hắn liền có thực lực đủ để khiêu chiến với những siêu cấp Đấu La thông thường.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn đắm chìm trong thể ngộ của bản thân, đồng thời cảm xúc không ngừng dao động.

Đường Vũ Đồng chính là Đông Nhi, nàng giờ đã quay về với hắn, khiến tâm tình Hoắc Vũ Hạo nhất thời vui vẻ lên không ít. Dù đã đánh mất Hạo Đông tam tuyệt, nhưng Hoắc Vũ Hạo lại không hề cảm thấy nuối tiếc chút nào, điều gì có thể khiến hắn phấn khởi hơn việc người mình yêu thương quay lại bên cạnh mình chứ?

Đồng thời, hắn cũng phát hiện ra tầm quan trọng của cảm xúc đối với việc sáng tạo hồn kỹ.

Ở một khía cạnh nào đó, cảm xúc chính là một phần của tinh thần lực, nhưng cũng không hoàn toàn tương đồng, đó là một loại lực lượng khó mà giải thích cho rõ được. Ban đầu, lý do quan trọng nhất khiến Hạo Đông tam tuyệt mạnh mẽ đến vậy là vì chúng chứa đựng những cảm xúc mãnh liệt nhất của hắn. Mà sau khi thi triển Hạo Đông tam tuyệt, di chứng xuất hiện cũng là do cảm xúc mà ra.

Vì cảm xúc có thể tăng cường năng lực cho hồn kỹ tự sáng tạo, nên sau khi mất đi Hạo Đông tam tuyệt, liệu còn có thể dung hợp cảm xúc vào những hồn kỹ tự sáng tạo khác không?

Quang Minh Nữ Thần chắc chắn là hồn kỹ cơ bản nhất do chính Hoắc Vũ Hạo tự sáng tạo ra rồi, trên thực tế thì Hạo Đông tam tuyệt cũng được diễn hóa từ nó mà ra. Bây giờ Hạo Đông tam tuyệt không dùng được nữa, hắn đành phải nỗ lực hết mình với Quang Minh Nữ Thần thôi.

Hạo Đông tam tuyệt vốn dĩ là dựa vào cảm xúc tưởng niệm, bây giờ Vũ Đồng đã trở về với hắn rồi, vậy thì tưởng niệm này nên chuyển thành cái gì đây?

Yêu! Phải, chính là cảm xúc của tình yêu.

Ngay khi Hoắc Vũ Hạo nghĩ tới đây, hắn đột nhiên cảm thấy tinh thần hải của mình rung chuyển dữ dội, sau đó tình yêu trong lòng hắn tựa như thủy triều lao về phía Đường Vũ Đồng.

Thân thể Đường Vũ Đồng khẽ run lên. Bản thân tinh thần hải của nàng vốn dĩ đã có phần hỗn loạn rồi, trí nhớ của Vương Đông Nhi vừa mới thức tỉnh, còn chưa hoàn toàn dung hòa với ký ức tuổi thơ của nàng, giờ đây lại bị kích thích bởi tình yêu mãnh liệt của Hoắc Vũ Hạo, nàng cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều chấn động dữ dội, khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ ửng lên, khóe miệng dần dần tỏa ra một nụ cười.

Thứ tình yêu sâu đậm này giống như một loại thiên tài địa bảo quý giá nhất vậy, nhẹ nhàng xoa dịu đi tinh thần hải, giúp nàng tiến hành dung hợp ký ức.

Tình yêu vốn là một chủ đề muôn thuở, và cũng chỉ có tình yêu mới thực sự là vĩnh hằng .

Vương Đông Nhi cũng được, mà Đường Vũ Đồng cũng không sao, cái tên dù sao cũng chỉ là cái tên mà thôi. Đường Vũ Đồng một mực khẳng định nàng là Đường Vũ Đồng chứ không phải Vương Đông Nhi, đây vô tình lại là nguyên nhân khiến ký ức của nàng không thể hoàn toàn dung hợp. Trong lòng nàng có chút e sợ rằng tình cảm của mình dành cho Hoắc Vũ Hạo không phải là chân thực, nên sâu trong lòng luôn có một tia phản kháng.

Giờ phút này, dưới sự ảnh hưởng của tình yêu sâu đậm đến từ Hoắc Vũ Hạo, ký ức của Đường Vũ Đồng không những dung hợp nhanh hơn, mà tâm tình của nàng cũng theo đó xuất hiện biến hóa.

Tình yêu say đắm của Vương Đông Nhi dành cho Hoắc Vũ Hạo đã được truyền tải ra ngoài, liền trở thành cảm xúc chủ đạo của Đường Vũ Đồng, hòa vào tình yêu do Hoắc Vũ Hạo phóng thích. Hạo Đông Lực theo đó mà âm thầm thăng hoa. Bên trong Hạo Đông Lực, những cảm xúc thăng trầm trong tình yêu cũng dần dần xuất hiện. Bọn hắn giờ đây không chỉ tiến hành dung hợp vũ hồn mà còn dung hợp cả cảm xúc lẫn tinh thần, đạt tới sự dung hợp chân chính.

Hoắc Vũ Hạo vui mừng khôn xiết khi cảm thấy tình yêu của mình đã được Đường Vũ Đồng đáp lại. Yêu là tương hỗ, chỉ có hai bên thật lòng yêu thương lẫn nhau thì mới có thể không ngừng thăng hoa.

Mà hiện tại, điều mà Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng cảm nhận được cũng chính là thứ tình yêu thăng hoa này. Theo tình yêu đọng lại trong tim bọn hắn, một luồng ánh sáng trắng mờ nhạt liền dâng lên trên cơ thể cả hai người. Luồng ánh sáng dịu nhẹ tiếp tục dao động, bao bọc bọn hắn như một cái kén lớn.

Hồn lực, tinh thần lực và thậm chí cả linh hồn của bọn hắn đều được tẩy lễ trong trong thứ tình yêu bao dung nồng đậm này, phẩm chất hồn lực cũng đang thay đổi một cách thần kỳ. Hoa văn Tam Xoa Kích màu vàng trên trán Đường Vũ Đồng phát ra một luồng ánh sáng vàng nhàn nhạt, lặng lẽ chảy ngược vào trong cơ thể Đường Vũ Đồng. Khí tức hồn lực của Hoắc Vũ Hạo cũng bắt đầu phát sinh biến hóa kỳ lạ.

Đông Nhi, ta yêu nàng. Vũ Đồng, ta yêu nàng. Một thanh âm tràn ngập yêu thương quanh quẩn trong đầu Hoắc Vũ Hạo.

Đột nhiên, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy tinh thần bản thân phấn chấn hơn hẳn, sau một khắc, tinh thần lực dường như đã rời khỏi cơ thể. Không phải hắn chưa từng có loại cảm giác này, mà tất cả những lần trước đều là do hắn chủ động phóng thích tinh thần lực ra ngoài. Khi tinh thần lực đạt đến cấp độ hữu hình hữu chất, việc đưa linh hồn ra khỏi cơ thể cũng là chuyện bình thường.

Tuy nhiên, lần này có vẻ không giống. Khi Hoắc Vũ Hạo cẩn thận cảm nhận, hắn kinh ngạc phát hiện, dường như không phải tinh thần lực của hắn tách ra khỏi cơ thể, mà là linh hồn của chính hắn. Đúng vậy, không phải tinh thần lực mà là linh hồn thuần túy!

Linh hồn của con người vô cùng mong manh, một khi đã rời khỏi cơ thể sẽ ngay lập tức không ngừng tiêu tán. Lúc này, khi Hoắc Vũ Hạo phát hiện linh hồn của mình đã rời khỏi cơ thể, hắn lập tức kinh ngạc khi nhận ra linh hồn mình đang được bao bọc bởi một tầng ánh sáng trắng mờ nhạt. Dưới sự bảo vệ của lớp ánh sáng trắng này, linh hồn của hắn trở nên vô cùng ổn định, không hề có dấu hiệu tiêu tan.

Linh hồn của hắn ở bên ngoài, thậm chí còn nhìn thấy thân thể của chính mình đang ngồi một chỗ tu luyện cùng với Đường Vũ Đồng, bốn lòng bàn tay chạm vào nhau. Một luồng ánh sáng màu trắng dịu nhẹ bao bọc lấy cơ thể của bọn hắn. Dù ở trong trạng thái linh hồn nhưng Hoắc Vũ Hạo vẫn có thể cảm nhận được rất rõ hồn lực, tinh thần lực và cảm xúc đều đang cùng nhau thăng hoa.

Chuyện này là sao đây? Tại sao linh hồn ta lại rời khỏi thể xác? Hoắc Vũ Hạo cố gắng khống chế linh hồn của mình trở về thể xác, nhưng lại kinh ngạc phát hiện hắn căn bản không thể làm được.

Ngay sau đó, trong cõi u minh dường như có một sức mạnh kỳ dị đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt kéo linh hồn của hắn ra khỏi Hải Thần Các, đến bên cạnh Hoàng Kim Thụ rồi nhanh chóng bay lên không trung.

Bên ngoài, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, soi rọi toàn bộ Sử Lai Khắc Học Viện. Hoắc Vũ Hạo trong lòng có chút hoảng sợ. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải một tình huống kỳ lạ như vậy, không biết tiếp theo sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa đây.

Cảm giác linh hồn rời khỏi thể xác rồi liên tục bay lên không trung, thật sự không thoải mái chút nào. Hoắc Vũ Hạo cảm giác được linh hồn của mình càng lúc càng rời xa cơ thể, mặc dù cảm ứng vẫn còn, nhưng hắn không cách nào khống chế được linh hồn, mặc cho nó tiếp tục bay cao lên không trung!

Tại sao? Có chuyện gì xảy ra với ta vậy? Hoắc Vũ Hạo không tìm được đáp án, trong lòng bắt đầu tràn ngập cảm giác hoảng sợ tột độ.

Hắn phải vất vả lắm mới tìm lại được Đường Vũ Đồng, nhưng rồi linh hồn của mình lại rời khỏi cơ thể một cách kỳ quái. Rốt cuộc là tại sao? Có chuyện gì đã xảy ra vậy?

Hắn không khỏi hét lên trong lòng: ta không muốn rời đi! Ta không muốn rời xa Vũ Đồng, ta còn phải bảo vệ và yêu thương nàng nữa!

Cơn hoảng loạn tột độ khiến tâm tình của Hoắc Vũ Hạo càng lúc càng bộc phát những dao động cảm xúc mãnh liệt hơn, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc này một cách tuyệt vọng.

Ngay lúc này, đột nhiên xuất hiện một cỗ khí tức nhu hòa bao trùm lấy linh hồn hắn. Khí tức này rất kỳ lạ, trong đó dường như cũng có những dao động cảm xúc vừa khổng lồ vừa thuần khiết. Sau khi nó xuất hiện, Hoắc Vũ Hạo cảm nhận được một loại cảm giác vô cùng thoải mái lan tỏa khắp linh hồn, như được ngâm mình trong dòng suối nước ấm áp vậy. Những cảm xúc tiêu cực như sợ hãi, hoảng sợ đều bị cuốn trôi ngay lập tức, thay vào đó là những cảm xúc thoải mái, nhẹ nhõm, tin cậy lại nhanh chóng được dâng trào.

Rốt cuộc là chuyện gì đây? Đã phát sinh chuyện gì?

Hoắc Vũ Hạo thông minh như vậy, nếu đến lúc này mà hắn còn không đoán ra được chút ít gì, thì hắn đã không phải là Hoắc Vũ Hạo rồi. Khi cỗ khí tức tràn ngập cảm xúc thoải mái này tẩm bổ cho linh hồn hắn, hắn cũng lập tức tỉnh ngộ lại. Lần này linh hồn rời khỏi cơ thể chắc chắn không phải do việc tu luyện của bản thân có vấn đề, mà là do sự can thiệp của ngoại lực, cưỡng ép linh hồn của hắn phải rời khỏi cơ thể.

Lúc này, những cảm xúc tiêu cực trong linh hồn hắn đã hoàn toàn bị cuốn trôi, chỉ còn lại là sự bàng hoàng.

Rốt cuộc là loại lực lượng nào có thể cưỡng ép đẩy linh hồn của hắn ra khỏi cơ thể? Phải biết, tinh thần lực của hắn dù sao thì cũng đã đạt tới cảnh giới Hữu Hình Hữu Chất rồi! Hơn nữa, với Vận Mệnh Đầu Cốt do Vương Thu Nhi giao phó cho, hắn còn có năng lực Vận Mệnh Phán Quyết, mỗi ngày có thể miễn dịch ba lần công kích hệ tinh thần.

Lúc trước, ngay cả đòn công kích siêu mạnh của Tà Nhãn Bạo Quân cũng không thể kết liễu được hắn, nhờ có Vận Mệnh Phán Quyết mà hắn giữ được một mạng. nhưng giờ đây hắn thậm chí còn không có cơ hội kháng cự trước cỗ lực lượng đang đem linh hồn của bản thân hút ra này. Đối thủ phải cường đại đến mức nào mới có thể làm được như vậy chứ?

Hoắc Vũ Hạo mặc dù không biết đầu đuôi của chuyện này ra sao, nhưng hắn cũng mơ hồ đoán được chút ít, người có thể làm được việc này nhất định là một cường giả, và hẳn là không có ác ý với hắn, nếu không thì đã chẳng phí công xoa dịu những tâm tình tiêu cực của hắn rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương