Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 1073: Thần Cách! Thần Giới! (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chẳng lẽ đây là một vị Cực Hạn Đấu La ẩn thế? Hơn nữa còn là Cực Hạn Đấu La hệ tinh thần, xét về thực lực thậm chí còn mạnh hơn cả Hắc Ám Thánh Long Long Tiêu Dao và Tử Thần Đấu La Diệp Tịch Thủy. Đây là lời giải thích duy nhất cho những gì đang xảy ra trước mắt. Trên thực tế, thực lực của vị cường giả này còn mạnh hơn Thú Thần Đế Thiên, nếu không trên người Hoắc Vũ Hạo có nghịch lân của Thú Thần, tại sao Thú Thần lại không bảo vệ được hắn? Đáp án chỉ có một - chính Thần Thú cũng không phát hiện được chuyện này.
“Tiểu gia hỏa, đừng đoán già đoán non nữa, suy đoán của ngươi đều sai cả rồi.” Một thanh âm nhu hòa vang lên. Ngay sau đó, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy mọi thứ mà linh hồn cảm nhận được đều bị quay cuồng. Từ trong hư ảo, một cỗ lực lượng vô hình tràn đầy uy lực xuất hiện, trong phút chốc xung quanh dường như biến hóa thành bảy sắc cầu vồng. Dần dần, những màu sắc biến mất, chỉ còn lại hai màu đen và trắng.
Hắc bạch song sắc không ngừng luân chuyển, bản thân Hoắc Vũ Hạo cũng không ngừng biến ảo trong sự luân chuyển ấy, nhưng dù ngoại giới xảy ra chuyện gì thì linh hồn của hắn vẫn luôn ổn định, không hề có chút tổn hại.
Bảo nguyên quy nhất, Hoắc Vũ Hạo tập trung kiềm chế bản thân, ổn định hồn lực. Sau một thời gian ngắn bị chấn kinh, hiện tại hắn đã ổn định trở lại. Cho dù lực lượng ngoại lai này là gì, cũng đều không phải là thứ mà hắn có thể đương cự lại, trong trường hợp này, hắn chỉ có thể chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Với năng lực của vị đại năng này, muốn làm hại hắn quả thật rất dễ dàng, nhưng mà người này cũng chỉ bắt đi linh hồn của hắn, hẳn là không có ác ý gì. Vì không thể đoán được nên hắn cũng chỉ có thể chờ đợi.
Chỉ mới chốc lát trôi qua, nhưng lại giống như vừa bước qua cả một kỷ nguyên vậy, mọi thứ xung quanh bỗng trở nên rõ ràng hơn. Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc phát hiện hắn đã lấy lại được quyền khống chế linh hồn.
Nơi đây là một sơn cốc, có vẻ ngoài tương đối bình dị, trong sơn cốc trăm hoa đua nở, bách thảo sinh trưởng. Từng cây đại thụ cao chót vót che khuất ánh nắng, thỉnh thoảng lại có vài đám mây trôi thổi ngang bầu trời, toàn bộ đều rực rỡ đầy màu sắc, hết sức động lòng người.
Hoắc Vũ Hạo đã biến trở lại thành bộ dạng con người, nhưng hiện tại hắn chỉ là một tinh thần thể, hoặc phải nói là linh hồn thể, đối với ngoại giới lúc này hắn chỉ cảm nhận được một loại cảm giác thoải mái đến lạ.
Lúc này, trong đầu hắn chợt nảy ra một ý niệm - nếu có thể hít thở một chút không khí ở sơn cốc này thì quả là một điều vô cùng mỹ diệu. Không khí ở đây hẳn phải rất trong lành, đồng thời tràn ngập thiên địa nguyên khí.
Vô thức hướng vào phía trong sơn cốc mà đi. Một con đường lát đá hiện ra dưới chân hắn, kéo dài thẳng một mạch vào bên trong sơn cốc. Nhiều loại cây cỏ khác nhau mọc ở hai bên lối đi. Bằng ánh mắt tinh tường của Hoắc Vũ Hạo, hắn nhanh chóng nhận ra được một số loại thiên tài địa bảo, thậm chí còn có nhiều loại thực vật mà chính hắn cũng không nhận ra, mỗi loại dường như đều ẩn chứa một lượng linh khí khổng lồ bên trong.
Con đường mòn uốn khúc hướng vào bên trong, Hoắc Vũ Hạo tiếp tục rảo bước khoảng mười phút thì khung cảnh trước mặt lại đột nhiên thay đổi, một tòa lương đình xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Trong lương đình có hai người đang ngồi, người bên trái là một thanh niên, nhìn qua thì có vẻ tuổi đời ngoài hai mươi, anh tuấn vô cùng, mái tóc dài màu vàng óng buông xuống vai, dáng vẻ bình thường nhưng lại tràn đầy tuấn tú.
Ngồi đối diện hắn là một lão giả tóc bạc. Lão già này tướng mạo trông thì bình thường, nhưng lại rất có thần thái. Hai người ngồi đối diện nhau, thản nhiên đánh cờ, trên người không có bất kỳ dao động hồn lực nào.
Hoắc Vũ Hạo thực sự không am hiểu gì về đánh cờ, nhưng hắn cũng hiểu được, nhất định là một trong hai vị trước mắt đã đem linh hồn của hắn đưa đến nơi đây.
Dù không biết đây là đâu, nhưng từ khi đến đây, tâm trạng của hắn đã dần ổn định trở lại rồi. Hắn chậm rãi bước tới, lặng lẽ đứng một bên quan sát ván cờ, cũng không nói lời nào.
Hoắc Vũ Hạo không biết đánh cờ, nhưng cũng biết nguyên tắc đã quan chiến thì không được mở miệng. Không quấy rầy người đánh cờ cũng là một loại lễ nghĩa.
Ván cờ dường như đã sắp đi đến hồi kết, chẳng bao lâu, vị lão giả kia nhíu chặt chân mày, hồi lâu mới nghĩ ra nước đi. Mặt khác, người trẻ tuổi này lại hạ cờ rất nhanh, bộ dạng vẫn vô cùng điềm tĩnh ung dung.
"Lão sư, tâm của người đã loạn rồi, cảm xúc dao động lớn như vậy, ván này người không có cơ hội thắng đâu." Thanh niên tóc vàng cười nói.
Lão giả tức giận, đáp: “Tiểu tử thối, trước giờ ngươi cũng không biết nhường ta lấy một lần, uổng công ta năm đó vất vả chỉ dạy ngươi thành tài, hừ!"
Thanh niên tóc vàng mỉm cười và nói: "Được rồi, đừng giận mà. Hôm nay ta sẽ làm bữa trưa. Thế nào?"
Lão giả hai mắt sáng lên: "Thật sao?"
Thanh niên tóc vàng gật đầu, đáp: "Nấu ăn là niềm vui của ta mà! Tài nấu nướng của ta đều là do người chỉ dạy, sao ta có thể nói lời không giữ lời được?"
Lão giả dường như rất hài lòng, ném cờ nhận thua, nói: “Được, ta thua, ngươi đi nấu cơm đi.”
Thanh niên tóc vàng gật đầu, nói: "Được, vậy người thu dọn bàn cờ đi."
“Ừ.” Lão giả xua tay một cái, cũng chưa nhìn rõ động tác của lão ra sao thì toàn bộ quân cờ trên bàn đột nhiên phóng lên, phân thành hai màu đen trắng, rơi vào hộp cờ hai bên.
Hoắc Vũ Hạo giật mình, hắn vừa rồi cũng không cảm nhận được chút dao động năng lượng nào cả!
Thanh niên tóc vàng đứng dậy, duỗi người một cái rồi đi về phía bên kia lương đình. Vừa đi vừa vẫy tay với Hoắc Vũ Hạo, nói: "Tiểu bằng hữu, ngươi cũng tới đây đi."
Khi thanh niên tóc vàng này nói chuyện với lão giả kia, Hoắc Vũ Hạo cũng không cảm thấy có gì bất thường, nhưng bây giờ khi hắn quay sang nói chuyện với Hoắc Vũ Hạo, Hoắc Vũ Hạo lập tức kinh ngạc khi phát hiện thanh âm mà thanh niên tóc vàng phát ra chính xác là của vị đại năng đã hút linh hồn của hắn ra khỏi bản thể. Thanh niên tóc vàng này thực sự là người đã đưa hắn đến đây sao?
Lúc này Hoắc Vũ Hạo đương nhiên không có cách nào từ chối, vội vàng đồng ý, đi theo thanh niên tóc vàng.
Lão giả vẫn ngồi yên tại đó, trên mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt, tự nhủ: "Tiểu tử, xem ra ngươi cũng có lúc tâm tình dao động! Nếu không, ngươi cũng sẽ không sốt ruột như vậy. Nhưng lựa chọn này của ngươi có lẽ sẽ đắc tội với người ta đấy! À không, là đắc tội với Thần mới đúng. Đây chẳng lẽ là cướp thức ăn trước miệng cọp trong truyền thuyết sao? Nhưng mà, ta thích.”
Hoắc Vũ Hạo đi theo thanh niên tóc vàng từ lương đình bước ra, lúc này mới nhìn thấy một cái tiểu viện tử cách đó không xa. Toàn bộ kết cấu của tiểu viện này đều được làm bằng gỗ, trong sân còn có vài đứa trẻ đang chơi đùa. Bên cạnh là một mỹ nữ dáng người mảnh khảnh, mặc váy dài màu đỏ đang chăm nom cho mấy đứa trẻ, trong khi một mỹ nữ khác mặc váy màu lam thì đang ngồi cách đó không xa, dường như đang ăn một thứ gì đó, nhưng đều không ngoại lệ, trên khuôn mặt các nàng đều tràn ngập thần sắc hạnh phúc.
Đây rõ ràng là một gia đình đang sống ẩn cư tại nơi thế ngoại đào nguyên mà. Không biết vì sao, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Hoắc Vũ Hạo bỗng nhiên dâng lên một tia hâm mộ. Khi nào hắn và Vũ Đồng mới có thể thành gia lập thất, rồi ẩn cư tại một nơi thế ngoại đào nguyên như vậy đây? Nếu được như vậy thì thật tốt. Chúng ta cũng sinh thật nhiều hài tử, sống một đời ngập tràn hạnh phúc.
"Ngươi ghen tị sao?" Thanh niên tóc vàng cười hỏi.
Hoắc Vũ Hạo không chút do dự gật đầu.
Thanh niên tóc vàng cười khổ nói: “Kỳ thật sống lâu như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy tịch mịch. Ta mặc dù có nhiều lão bà, nhưng các nàng thường xuyên không ở bên cạnh ta, hiện tại chỉ còn hai người nguyện ý ở lại, những người khác đều ra ngoài chơi rồi, không biết khi nào mới chịu về.”
"Nhiều lão bà?" Hoắc Vũ Hạo hiển nhiên không nghĩ tới thanh niên tóc vàng sẽ nói với mình như vậy, không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ, "Chỉ có một thê tử không phải tốt hơn sao? Càng nhiều người thì tình yêu sẽ càng bị phân tán."
Thanh niên tóc vàng cười khổ nói: “Lời này của ngươi cũng có lý, nhưng ta cũng là thân bất do kỷ thôi! Được rồi, không nói chuyện này nữa, đi, chúng ta đi nấu cơm, đại gia đình này mỗi ngày đều là ta hầu hạ chuyện cơm nước. Chẳng dễ dàng chút nào."
Nói xong, hắn dẫn Hoắc Vũ Hạo vào một căn phòng trong tiểu viện. Từ đầu đến cuối, hai mỹ nữ và những đứa trẻ kia dường như không hề nhìn thấy bọn hắn, mà chỉ quan tâm đến việc riêng của mình.
Thanh niên tóc vàng dẫn Hoắc Vũ Hạo vào phòng bếp. Nhìn từ bên ngoài, căn phòng này có vẻ không lớn, nhưng khi bước vào bên trong, Hoắc Vũ Hạo lại lập tức kinh ngạc khi phát hiện ra căn bếp này thật ra rộng đến hàng trăm mét vuông. Các loại nguyên liệu khác nhau được sắp xếp gọn gàng trong một khu vực, ngoài ra còn có một khu vực khác rõ ràng là dùng để nấu ăn.
Thanh niên tóc vàng nói: "Ngươi đứng một bên quan sát đi. Có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu còn phải xem bản lĩnh của ngươi." Nói nói dứt lời, hắn liền chậm rãi đi đến quầy bếp.
Vào lúc đó, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên cảm thấy thanh niên tóc vàng này dường như đã có chút thay đổi. Khí tức của hắn trở nên nặng nề như núi, một cảm giác ngột ngạt khó thở xuất hiện khiến linh hồn thể Hoắc Vũ Hạo rung chuyển trong giây lát.
Ngay sau đó, thanh niên kia bắt đầu chuyển động. Bàn tay phải của hắn khẽ run lên, sau đó ngón trỏ và ngón giữa tự nhiên xuyên vào trong chiếc túi vải trước bàn bếp, khi ngón tay rời khỏi túi vải, một luồng ánh sáng lạnh lẽo hiện ra. Đó là một thanh tiểu đao, chiều dài không quá năm tấc, lưỡi đao rất tinh xảo, cả lưỡi đao và chuôi đao ở phía sau đều có chiều dài bằng nhau, đều khoảng hai tấc rưỡi. Nửa phía trước của lưỡi đao tản mát ra một luồng ánh sáng màu lam nhàn nhạt, mặt bên cạnh lưỡi đao dường như được chạm khắc một loại hoa văn rất hung tợn.
Thanh niên tóc vàng xuất thủ bằng tay trái, một chiếc đĩa trống to lớn rơi xuống trước mặt hắn, cùng lúc đó, chín quả dưa chuột có kích thước tương tự nhau đồng loạt bay tới.
Hắn định nấu ăn à? Nhưng tại sao lại sử dụng một thanh đao nhỏ như vậy? Thậm chí thanh đao này không lớn bằng đao điêu khắc mà Hoắc Vũ Hạo thường dùng khi chế tạo hồn đạo khí nữa.
Hoắc Vũ Hạo mang theo một vẻ nghi hoặc, tiếp tục quan sát.
Thanh niên kia đột nhiên nhẹ giọng ngâm xướng: “quỷ thủ lạc xứ kinh thiên biến, điêu thành ba đào bá hồi toàn, thần công thiên cổ kim phương tại, đao khởi tàn nguyệt ánh lãnh tuyền.” Luồng ánh sáng màu u lam tiếp tục quay trên đĩa. Hoắc Vũ Hạo thấy rõ ràng, mỗi khi thanh niên kia đọc lên một chữ, trên chín quả dưa chuột sẽ xuất hiện một đạo vết tích, những mảnh dưa vụn cứ thế lần lượt rơi xuống. Khi chữ “tuyền” cuối cùng vang lên, tổng cộng hai trăm sáu mươi mốt đao đã được hạ xuống chỉ trong thời gian ngâm xướng ngắn ngủi này. Một vòng tròn những mảnh vụn màu xanh lục rơi ngay ngắn vào giữa cái đĩa, tạo thành một cái lục sắc hoa văn tròn trịa, đường vân rất rõ ràng, hoa văn hình vòng không chút sai lệch, thậm chí kích thước của tất cả các mảnh vụn cũng giống hệt nhau. Điều khiến Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nhất chính là thứ được điêu khắc phía trên mảnh dưa.
Chín cái đầu trông như được điêu khắc từ phỉ thúy, đầu ngẩng cao, bên trên có sừng, đỉnh đầu đầy lông, khóe miệng có râu, dưới trán là một hạt châu, rõ ràng là chín cái đầu rồng thúy ngọc! Những đầu rồng này sống động như thật, ngẩng đầu lên như đang thôn vân thổ vụ.
Đao pháp này…
Hoắc Vũ Hạo hai mắt lập tức mở to, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đao pháp tinh xảo như vậy. Đây không chỉ là điêu khắc, thậm chí có thể coi là sáng tạo rồi.
Hoắc Vũ Hạo rất am hiểu về chế tạo hồn đạo khí, kỹ năng điêu khắc cũng không tồi, nhưng cũng đều là khắc theo bản vẽ. Mà lúc này, đao pháp tràn ngập ý vị sáng tạo kia thật sự đã khiến hắn vô cùng rung động.
Thanh niên tóc vàng liếc nhìn hắn một cái, trên mặt toát ra một nụ cười nhàn nhạt. Tay trái làm ra một cái động tác hư ảo, đột nhiên, chiếc đĩa to lớn lơ lửng trong không trung. Phía dưới chiếc đĩa là một lớp sương mù dày đặc còn đang nâng đỡ. Làn sương mù này tản ra một cỗ hàn ý nhàn nhạt, không hề mãnh liệt nhưng lại khiến mọi thứ xung quanh dường như bị bao phủ bởi mây mù.
Tay trái của hắn vung sang một bên trong không trung, đột nhiên chiếc đĩa bắt đầu quay với tốc độ cực nhanh.
Mỗi khi phần đuôi của mỗi quả dưa chuột quay về phía trước mặt hắn, luồng ánh sáng màu u lam lại lập tức lóe lên. Sau ba vòng, Hoắc Vũ Hạo đã không nhìn ra nổi hắn đã hạ bao nhiêu đao nữa rồi, mà tay của hắn dường như chỉ rung lên có vài lần thôi. Những mảnh vụn màu xanh lục được bày ra bên dưới, tạo thành hình dạng chín đám mây. Dưới bối cảnh này, chín cái đuôi rồng màu ngọc phỉ thúy sinh động như thật xuất hiện.
Trong khoảnh khắc đuôi rồng xuất hiện, chín cái đầu rồng trong đĩa phảng phất như sống lại, giống như chín đầu Thanh Long đang lượn lờ trong mây mù, ung dung cử động trong đĩa, chín đầu Thanh Long trôi nổi dường như đang chơi đùa, thăm hỏi lẫn nhau.
Tay trái của thanh niên tóc vàng điểm một cái vào hư không, trên đầu ngón tay liền xuất hiện một quả cầu băng nhỏ. Chỉ bằng một cú búng tay, quả cầu băng lặng lẽ bay ra, đáp xuống chính giữa chín cái đầu rồng.
Đột nhiên, chín cái đầu rồng được khắc từ dưa chuột vậy mà bắt đầu chuyển động lên xuống, độ cao không đồng nhất, khi cơ thể chúng duỗi ra, Hoắc Vũ Hạo thực sự có thể nhìn thấy cơ thể chúng được nối với nhau bằng những miếng dưa chuột mỏng như tờ giấy, tuy là được nối lại nhưng không hề đứt đoạn.
Cửu Long đoạt châu, bay lượn tung hoành như thể thật sự có sinh mệnh, dưới làn sương băng nhàn nhạt, chúng trông như chín con rồng phỉ thúy đích thực vậy. Còn cái đĩa kia thì trông như một thế giới hư ảo, Cửu Long đằng vân, thiên biến vạn hóa.
Thanh niên tóc vàng vẫy tay trái, chiếc đĩa đựng chín con rồng bay sang một bên. Hắn quay lại nhìn Hoắc Vũ Hạo lúc này còn đang ngơ ngác, mỉm cười nói.
“Đây là món đầu tiên của hôm nay, đáng tiếc ngươi không thể ăn được.”
Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới tỉnh táo lại: "Tiền bối, đao pháp của ngài quả thực là siêu phàm, quá lợi hại rồi." Lúc này, hắn đã không còn ngôn từ nào để diễn tả nổi sự chấn động trong lòng nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook