Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 1074: Thần Cách! Thần Giới! (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Thanh niên tóc vàng mỉm cười, nói: "Muốn học không? Long Vu Tập Vũ đao pháp sau khi trải qua dung hội quán thông, đã đạt đến cảnh giới có thể sử dụng được trong tất cả các loại kỹ thuật rồi."
Một từ “có” ngay lập tức muốn thoát ra khỏi miệng Hoắc Vũ Hạo, nhưng sau đó hắn lại có chút do dự, nghi hoặc hỏi: “Tiền bối, nếu người có ý truyền thụ cho ta một loại đao pháp thần diệu như thế, vậy có cần điều kiện gì không?”
Thanh niên tóc vàng gật đầu, nói: "Đúng vậy, ngươi rất thông minh, trên đời này không có bữa trưa nào là miễn phí cả! Ngươi xem, món ăn này của ta tên là Cửu Thanh Thần Long Băng Vân Ẩn, chính là món ăn năm đó khi vừa mới xuất đạo, ta lấy huyễn đao công mà nổi danh."
Trong lòng Hoắc Vũ Hạo khẽ run lên, nói: "Vậy tiền bối cần ta làm gì?"
Thanh niên tóc vàng mỉm cười, nói: "Đừng lo lắng, chuyện này đối với ngươi mà nói, cũng là chuyện tốt. Điều kiện của ta rất đơn giản - nếu muốn học Long Vu Tập Vũ đao pháp của ta, thì ngươi phải kế thừa Thần vị của ta."
"Thần vị?" Hoắc Vũ Hạo nghe được hai chữ này, lập tức kinh hồn bạt vía. Cuối cùng hắn cũng tìm ra đáp án cho tất cả các câu hỏi trước đó của bản thân rồi.
Người trước mặt này, không, vị trước mặt này là thần chứ không phải người! Hoắc Vũ Hạo thầm nghĩ: Chẳng trách có thể dễ dàng hút linh hồn của hắn ra khỏi cơ thể, rồi đưa hắn đến nơi tựa như nhân gian tiên cảnh như thế này. Hóa ra đây chính là Thần giới. Trên đời này, vậy mà thật sự có Thần, thật sự có Thần!
Trong lúc nhất thời, Hoắc Vũ Hạo cảm giác được tinh thần hải của mình đang cuồn cuộn dâng trào, toàn thân đều không khỏi chấn động.
Mặc dù mục tiêu của hắn luôn là đạt được thần vị và trở thành thần, từ đó giúp những hồn linh của hắn đến được một thế giới khác, đạt được sinh mệnh vĩnh hằng, nhưng đối với thế giới này rốt cuộc có Thần hay không, trên thực tế, ở sâu trong thâm tâm Hoắc Vũ Hạo cũng vẽ ra một dấu chấm hỏi khổng lồ.
Hắn căn bản không dám chắc thần có thật sự tồn tại hay không, cho dù hắn đã từng cảm ứng được, nhưng đó dù sao cũng chỉ là một chút cảm ứng thoáng qua mà thôi. Còn giờ phút này, khi một vị Thần chân chính đứng ngay trước mặt, trong lòng hắn làm sao có thể không chấn động cho được?
Mọi thứ đều có thật, thần giới thật sự tồn tại, thần cũng thật sự tồn tại. Điều này thực sự quá kinh ngạc.
Thanh niên tóc vàng khẽ mỉm cười, nói: "Rất kinh ngạc sao? Thật ra sự cảm ngộ của ngươi sớm đã chạm đến cánh cửa Thần Giới rồi, chỉ có điều muốn từ người trở thành Thần, vẫn còn rất nhiều khảo nghiệm cần phải vượt qua."
"Xin tiền bối chỉ giáo." Hoắc Vũ Hạo cung kính nói. Đối với những vấn đề về Thần giới, hắn hoàn toàn mù mờ không biết gì, nhưng bản thân hắn lại rất muốn được hiểu thêm về thần giới, mà vị Thần trước mặt rõ ràng không hề có ác ý, hắn muốn tận dụng lúc này để xin thỉnh giáo thêm nhiều điều hơn.
Thanh niên tóc vàng mỉm cười, nói: “Thật ra cái gọi là Thần, chính là nhân loại đã đem thực lực bản thân tăng lên tới trình độ thuần khiết như thiên địa nguyên tố. Những người chúng ta thực lực càng tăng lên, lý giải đối với thiên địa đại đạo sẽ càng sâu rộng, cuối cùng là có thể tiến vào thần giới này. Ngươi cũng có thể hiểu rằng đây thực chất một mảnh đại lục do năng lượng thuần túy ngưng tụ mà thành, trôi nổi bên ngoài rất nhiều thế giới."
“Nhân loại tu luyện ở các thế giới khác nhau, bất kể dùng phương pháp gì để tu luyện, chỉ cần thực lực của bọn họ có thể nhận được sự thừa nhận từ Thần giới, đồng thời sở hữu thần vị, thì đều có thể tiến vào Thần giới.”
“Vậy thần vị là gì?” Hoắc Vũ Hạo vội vàng hỏi.
Thanh niên tóc vàng nói: “Không gian trong Thần giới có hạn, cho nên số lượng người mà nó có thể chứa đựng cũng có hạn. Vì vậy, nếu muốn đến Thần giới, ngươi cần phải có một vị trí cho riêng mình. Hơn nữa vị trí này phải phù hợp với sự lĩnh ngộ của chúng ta về thiên địa đại đạo, có liên quan mật thiết đến sự lĩnh ngộ ấy, thần vị thay đổi cũng biểu thị cho sự biến hóa của Thần Giới. Nói chung, có một số tình huống cho sự thay đổi thần vị. Ví dụ như nếu một vị thần chết đi trong quá trình theo đuổi thiên địa đại đạo, thì thần vị của hắn sẽ cần có người khác thừa kế, hoặc nếu một vị thần tự nguyện từ bỏ thần vị để đi đến một thế giới xa hơn, theo đuổi nhiều thiên địa đại đạo hơn, thì thần vị của hắn cũng sẽ được nhường lại, loại thoái vị này cần phải tìm một người thừa kế.”
Nói xong, hắn nhìn Hoắc Vũ Hạo một cách đầy ẩn ý.
Hoắc Vũ Hạo nói: "Nếu như người truyền thần vị cho ta, vậy thì chính là loại tình huống phía sau rồi, nhưng thần giới này rốt cuộc có thể chứa bao nhiêu thần cách?"
Thanh niên tóc vàng lắc đầu nói: “Chuyện này ta cũng không biết. Thần giới của chúng ta nắm giữ một trăm linh tám thế giới, Đấu La đại lục của các ngươi là một trong những thế giới cao năng, cái gọi là thế giới cao năng chính là thế giới rất dễ xuất hiện tồn tại lĩnh ngộ thiên địa đại đạo đạt đến đẳng cấp của Thần. Ta thì đến từ một thế giới cao năng khác, không phải từ Đấu La Đại Lục của ngươi. Người thực sự kiểm soát số lượng Thần Cách của Thần Giới là uỷ ban thẩm phán Thần Giới, gồm có hai vị Thần Vương và ba vị thẩm phán giả.
“Sau này nếu có thể đến Thần giới, ngươi tự nhiên sẽ hiểu những điều này. Trong Thần giới, ngoại trừ năm vị thần của uỷ ban thẩm phán ra, thì những vị thần cường đại nhất được gọi là Chủ thần, tổng cộng có ba mươi hai vị chủ thần. Phía dưới còn có các loại thần cách khác. Mà ta chính là một trong ba mươi hai vị chủ thần, cho nên nếu ngươi kế thừa thần vị của ta, tuyệt đối sẽ không khiến ngươi bị bôi nhọ."
Hoắc Vũ Hạo hỏi: “Vậy vì sao hồn thú trên Đấu La đại lục bọn ta không thể trở thành thần?”
Thanh niên tóc vàng khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: “Thú vật tiến hóa thành thần không dễ dàng như vậy, không phải vì Thần giới chúng ta cố ý cự tuyệt bọn chúng, mà là vì bọn chúng không có sự lý giải đủ sâu rộng đối với thiên địa đại đạo. Thú vật vốn dĩ trời sinh đã không thể có trí tuệ quá cao rồi, trừ khi chúng là những con thú cao cấp như long tộc, nhưng ngay cả đối với rồng, trí tuệ của chúng cũng cần phải phát triển trong một khoảng thời gian nhất định mới có thể được kích phát hoàn toàn. Cho nên dã thú khi sinh ra vốn có Tiên Thiên chi khí, nhưng bọn chúng lại không có khả năng hấp thụ, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng hạn chế sự phát triển của chúng trong quá trình tu luyện sau này. Xét về tuổi thọ, con người chúng ta không dài bằng thú tộc, nhưng đổi lại chúng ta có thiên phú dị bẩm về mặt trí tuệ. Sự kết hợp giữa trí tuệ và Tiên Thiên chi khí cho phép chúng ta có được năng lực lĩnh ngộ và tốc độ tu luyện vượt xa thú vật cùng các chủng tộc khác. Một khi trí năng được khai mở, toàn bộ quá trình trưởng thành sẽ diễn ra vô cùng suôn sẻ, rất nhanh sẽ vượt qua bản năng thiên phú của thú tộc.”
Hoắc Vũ Hạo thở dài một hơi, nói: "Vậy người vì cái gì mà muốn truyền lại thần vị cho ta? Đây là chốn nhân gian tiên cảnh, còn có gia đình của người ở bên, rõ ràng là tốt đẹp biết bao mà!"
Thanh niên tóc vàng nhìn Hoắc Vũ Hạo với ánh mắt kỳ quái, sau một lúc mới nhẹ nhàng thở dài: “Ta sẽ không lừa ngươi, mặc dù thành thần có rất nhiều ưu điểm, nhưng bên cạnh cũng có nhược điểm, chính là sự tịch mịch. Những vị thần có thể sống tại thần giới này đều là những người có thể chịu đựng được sự tịch mịch. Trong thần giới này muốn cái gì là có cái đó, vô hình chung sẽ khiến ngươi mất đi cảm giác hạnh phúc. Sau khi truyền lại thần vị cho ngươi, ta muốn mang theo người nhà đi tìm một thần giới khác, trải nghiệm thế giới bên ngoài."
“Một Thần giới khác?” Hoắc Vũ Hạo kinh hãi, “Có nhiều hơn một Thần giới sao?”
Thanh niên tóc vàng mỉm cười, nói: “Đương nhiên, thần giới của chúng ta nắm giữ một trăm linh tám thế giới, vậy còn bên ngoài một trăm linh tám thế giới này thì sao? Đại đạo vô biên, ta tin rằng ở không gian xa xôi kia nhất định còn có những thần giới khác, đây cũng chính là điều mà ta muốn khám phá. Ta đã ở Thần giới nhiều năm, và loại cuộc sống bình yên này không phải là điều ta muốn. Các con của ta cũng sẽ tự mình hạ giới lịch luyện sau khi ta rời đi, còn ta sẽ dẫn những lão bà của mình đi tìm kiếm tung tích của những thần giới khác. Có lẽ một ngày nào đó ta sẽ quay trở lại đây. Dù lúc ấy ta đã không còn thần vị nữa, nhưng với năng lực của ta thì vẫn có thể ở lại đây, tự sáng tạo ra một tiểu thế giới bên trong thần giới. Đã giải thích như vậy rồi, giờ ngươi có nguyện ý kế thừa thần vị của ta không?"
Hoắc Vũ Hạo trầm ngâm một lát, hỏi: "Tiền bối, vì sao lại chọn ta?"
Thanh niên tóc vàng đáp: "Bởi vì tất cả những gì ngươi đã trải qua ta đều đã nhìn thấy, có rất nhiều điểm giống ta, nhưng lại vượt trội hơn ta ở không ít chỗ. Chí ít thì ngươi một lòng một dạ hơn ta nhiều." Nói đến câu cuối cùng này, hắn không khỏi nở một nụ cười khổ, “Về phương diện tình cảm, ta không thể một lòng một dạ như ngươi được, cả về năng lực cũng vậy. Mặc dù ta đã đem vạn pháp quy nhất trước khi trở thành thần, nhưng năng lực hỗn tạp trước kia vẫn còn ảnh hưởng đến ta, nếu không thì với tu vi này của ta đã đủ để cạnh tranh vị trí ủy ban rồi, hy vọng sau khi kế thừa thần vị của ta, ngươi có thể tiến thêm một bước, đạt đến đỉnh phong của thần giới.”
Thanh âm của thanh niên tóc vàng từ đầu đến cuối đều vô cùng trầm ổn, nhưng lại khiến Hoắc Vũ Hạo cảm thấy nhiệt huyết không khỏi sôi trào.
Đứng ở đỉnh phong Thần giới sao?
"Vậy người cần ta trả giá gì? Hay nói cách khác, người muốn ta trải qua loại khảo nghiệm nào?" Hoắc Vũ Hạo hít sâu một hơi, hỏi ra vấn đề mà hắn muốn biết nhất.
Thanh niên tóc vàng gật đầu nói: "Ngươi đã trải qua rất nhiều khảo nghiệm rồi. Mặc dù những khảo nghiệm đó không phải do ta giao cho ngươi, nhưng ta đã nhìn thấy tất cả những gì ngươi đã làm để vượt qua những khảo nghiệm ấy. Bên trong thần vị của ta vốn dĩ cũng chứa đầy sự ngẫu nhiên. Sự lý giải và tiềm năng về băng thuộc tính cùng năng lực tích hợp cảm xúc vào hồn kỹ của ngươi đã khiến ta đưa ra sự lựa chọn này. Tất nhiên ngươi vẫn phải trải qua khảo hạch, nhưng khảo hạch này không phải do ta đưa ra. Bây giờ ta sẽ gieo xuống hạt giống Thần tính vào người ngươi, thời điểm tu vi của ngươi đạt đủ điều kiện, ta tự nhiên sẽ dẫn ngươi đến Thần Giới. Và khảo hạch cuối cùng mà ngươi phải đối mặt chính là đánh bại tất cả những kẻ muốn ngăn cản ngươi đến Thần giới. Sau khi làm được điều đó, ngươi sẽ được gặp lại ta."
Từ chối sao? Hoắc Vũ Hạo căn bản không có lý do gì để từ chối. Thân là một nhân loại, mục đích của hắn vốn dĩ chính là khắc khổ tu luyện để đến được Thần Giới mà!
"Tiền bối, sau khi thành thần, ta có thể mang theo người mình yêu cùng đến thần giới được không?"
Thanh niên tóc vàng mỉm cười, nói: “Đương nhiên có thể. Chỉ cần ngươi có thể trở thành thần, đồng thời kế thừa vị trí chủ thần của ta, thì ngươi có đủ tư cách để mang theo một số người thân cận cùng đến Thần giới. Tình huống của Thần Giới và các thế giới bên ngoài cũng tương tự nhau, thực lực càng mạnh thì quyền lên tiếng càng lớn. Vì vậy, nếu muốn mang theo nhiều người hơn thì ngươi sẽ phải cố gắng nhiều hơn mới được."
Nghe được lời này từ thanh niên tóc vàng, tia lo lắng cuối cùng của Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn tan biến, hắn cung kính hành lễ với thanh niên tóc vàng, nói: “Ta nguyện ý kế thừa thần vị của người.”
Sau khi những lời đơn giản này phát ra từ miệng Hoắc Vũ Hạo, một luồng ánh sáng màu vàng đột nhiên lóe lên trên người thanh niên tóc vàng. Linh hồn thể của Hoắc Vũ Hạo cũng tỏa ra một luồng ánh sáng tương tự.
Nụ cười trên mặt thanh niên tóc vàng dần dần biến mất, thay vào đó là sự trang nghiêm trịnh trọng.
"Hoắc Vũ Hạo, kể từ giờ phút này, ngươi là người thừa kế của ta. Thân là thành viên của Thần giới, ta không thể can thiệp vào mọi việc ở hạ giới. Tuy nhiên, sau khi có được hạt giống thần tính của ta, sự trưởng thành của ngươi nhất định sẽ thuận lợi hơn. Thần vị của ta tên là Tình Tự. Ngươi càng có lý giải sâu rộng về phương diện cảm xúc, thì sau này việc kế thừa thần vị của ta sẽ càng thuận lợi hơn."
Vừa nói, hắn vừa giơ tay phải lên, duỗi ra ngón trỏ, chậm rãi chạm vào trán Hoắc Vũ Hạo.
Đột nhiên, toàn thân Hoắc Vũ Hạo run rẩy kịch liệt, giống như linh hồn đang được một cỗ lực lượng đặc thù tiến hành tẩy rửa vậy.
Trong phút chốc, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy hồn lực của bản thân đã có sự biến hóa, không phải trở nên cường đại hơn, mà là thăng hoa. Loại cảm giác thăng hoa này hắn cảm thấy rất quen thuộc, chính là thứ mà hắn cảm nhận được trên người Tử Linh Thánh Pháp Thần, vong linh thiên tai Y Lai Khắc Tư.
Đây chẳng lẽ là khí tức của thần thức sao?
"Đúng vậy, chính là thần thức. Sau khi tiếp nhận hạt giống thần tính của ta, linh thức trong linh hồn của ngươi sẽ dần dần chuyển hóa thành thần thức, và sẽ cùng tăng trưởng theo tu vi của ngươi. Tuy nhiên, ta phải nhắc nhở ngươi, trừ phi rơi vào thời điểm sinh tử, nếu không thì ngươi tuyệt đối không thể phóng thích thần thức của mình, bởi vì một khi bị người khác cướp đi hạt giống thần tính, không chỉ ngươi chết mà thần vị của ta cũng sẽ bị bọn chúng cướp đoạt, cho nên ngươi nhất định phải cẩn thận, vì chính mình, cũng vì để bảo vệ cho thân nhân của ngươi, tuyệt đối đừng cho bất cứ ai biết rằng ngươi đã thu được hạt giống thần tính, kể cả những người thân cận nhất xung quanh ngươi."
"Vâng!" Hoắc Vũ Hạo cung kính đáp ứng, cảm thấy linh hồn mình không ngừng tiến bộ, trong lòng hắn tràn đầy cảm giác kinh hỉ.
Thanh niên tóc vàng mỉm cười, nói: “Ngoài hạt giống thần tính ra, ta còn có hai thứ muốn tặng cho ngươi, tin rằng chúng sẽ giúp ngươi trưởng thành thuận lợi hơn, sớm ngày trở thành người thừa kế của ta. Chúng và thần tính sẽ cùng một chỗ lạc ấn trong thân thể ngươi, cùng ngươi dung hợp. Hãy nhớ lời ta, dù là ở phương diện tu luyện hay tình cảm, thì một lòng một dạ chính là ưu điểm lớn nhất của ngươi. Đi đi."
Vừa nói, thanh niên tóc vàng vừa vẫy tay. Hoắc Vũ Hạo cảm giác hết thảy xung quanh đều trở nên hư ảo, trong nháy mắt tiếp theo, linh hồn thể của hắn không còn cảm nhận được tình hình của thế giới bên ngoài nữa. Một luồng ánh sáng màu vàng lóe lên xung quanh cơ thể hắn, mọi thứ đều trở nên hư ảo.
"Thần vị của ta là Tình Tự Thần, ta tên là Dung Niệm Băng."
Trong đầu hắn vang lên thanh âm cuối cùng này, Hoắc Vũ Hạo dần dần mất đi ý thức.
Linh hồn thể của Hoắc Vũ Hạo vừa biến mất, trên mặt Dung Niệm Băng liền hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, tiếp tục việc nấu nướng của mình.
“Việc ngươi lựa chọn tiểu tử này, có liên quan đến phương diện thiên phú nấu nướng không?” Trong nháy mắt, lão giả từng chơi cờ với Dung Niệm Băng xuất hiện bên cạnh hắn, có chút buồn cười hỏi.
Dung Niệm Băng mỉm cười, đáp: "Có một chút. Đáng tiếc, hiện tại để hắn học nấu ăn cũng đã muộn rồi, lúc này ta rất cần hắn kế thừa thần vị của ta. Bằng không, ta thật muốn thu hắn làm đệ tử, đem những đỉnh cấp trù nghệ mà năm đó người chỉ dạy cùng những lĩnh ngộ của bản thân ta, đều truyền lại cho hắn."
Lão giả nhỏ giọng nói: "Lần này ngươi chơi hơi lớn rồi! Tiểu tử này thế nhưng là do người kia chọn, ngươi thì hay rồi, trực tiếp chen ngang như vậy. Sau này mà hắn phát hiện, nhất định sẽ hận ngươi chết mất!"
Dung Niệm Băng cười hắc hắc, nói: “Ai bảo hắn không tự ra mặt chứ? Hơn nữa, cho dù Hoắc Vũ Hạo kế thừa thần vị của ta, cũng không thể tách rời quan hệ với hắn được, có thêm một vị chủ thần ủng hộ, so với việc bản thân hắn tự phân ra một cái thần vị Chủ Thần không phải sẽ tốt hơn sao? Vấn đề duy nhất là hắn không thể lười biếng, nhưng ta thì có thể. Chẳng lẽ người không muốn cùng ta đi đến những thần giới khác sao? "
Lão giả cười hắc hắc, đáp: “Ngươi đúng là người quyết đoán! Bây giờ cho dù hắn có phát hiện ra cũng không thể làm gì được, muốn trút giận cũng chỉ có thể trút giận lên người tiểu tử kia thôi. Ta thực sự cảm thấy đáng thương cho tiểu tử kia! Các ngươi đều quá ác độc, lại đi bắt nạt một người trẻ tuổi như vậy.”
Dung Niệm Băng hơi nheo mắt, nói: “Lửa thử vàng gian nan thử sức. Ta vừa rồi có nói với hắn, hy vọng hắn có thể đứng ở đỉnh phong của Thần giới, câu này không phải là nói đùa đâu. Hơn nữa ta cũng cho rằng, năng lực của ta vô cùng thích hợp với hắn. Chẳng lẽ người không cảm thấy vậy sao?"
"Ngươi luôn có lý, nhanh nấu cơm đi, ta đói rồi."
"Vâng, Quỷ Trù sư phụ."
Màu vàng, vẫn là một màu vàng. Khi Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn phát hiện bản thân mình và Đường Vũ Đồng vậy mà vẫn đang dùng hồn lực dung hợp, cùng nhau tu luyện.
Trong tâm tình tràn ngập yêu thương ấy, Hạo Đông lực của bọn hắn dường như lại có sự tăng tiến. Số lượng vòng xoáy màu vàng ít nhất cũng đã tăng gấp đôi. Và trong những vòng xoáy này, mặc dù không thể nén được một lượng hồn lực khổng lồ như hồn hạch, nhưng tổng lượng hồn lực mà chúng mang theo cũng nhiều hơn bình thường rất nhiều. Điều này khiến hồn lực của bọn hắn không ngừng tăng lên trong khi giao thoa với nhau.
Phải chăng mọi thứ vừa rồi chỉ là một giấc mơ? Có phải ta đã bị ảo giác không?
Sau khi Hoắc Vũ Hạo tỉnh táo lại, hắn dần dần hồi tưởng những trải nghiệm trước đó khi linh hồn rời khỏi cơ thể - thanhniên tóc vàng, nhân gian tiên cảnh, một tòa lương đình…
Tình Tự Thần, Thần vị?
Rốt cuộc những điều này là hư ảo hay là chân thực?
Nếu là chân thực thì tất cả những chuyện vừa rồi thật quá không thể tưởng tượng nổi. Thú Thần Đế Thiên tưởng rằng hắn đã phong ấn được Hoắc Vũ Hạo bằng nghịch lân của mình, nhưng trên thực tế, khi một vị thần xuất thủ, hắn căn bản không thể làm được gì. Thậm chí còn chẳng hề phát giác ra được có điều gì không đúng.
Hoắc Vũ Hạo vừa nghĩ, vừa đem ý niệm đắm chìm bên trong hồn lực, âm thầm cảm nhận hồn lực biến hóa.
Rất nhanh, hắn kinh ngạc phát hiện, nguyên nhân khiến Hạo Đông lực trở nên ngưng thực và cường đại hơn, đồng thời thỉnh thoảng xuất hiện những vòng xoáy có thể ngưng tụ hồn lực, không phải vì tu vi của hắn có sự tiến bộ, mà là hồn lực của bản thân hắn đã phát sinh biến hóa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook