Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 1075: Xuất quan (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Hoắc Vũ Hạo phát hiện bên trong hồn lực Huyền Thiên Công của bản thân giờ đây còn có thêm một tầng ánh sáng kỳ lạ. Loại ánh sáng này tựa như ảo mộng, như thể đang đem hai màu đen trắng dung hòa vào hồn lực vốn có của hắn.
Theo tu vi của Hoắc Vũ Hạo tăng lên, hồn lực Huyền Thiên Công giờ đây đã biến thành một màu vàng nhàn nhạt, hiện tại mặc dù hồn lực của hắn vẫn là một màu vàng nhạt như cũ, nhưng bên ngoài lại có thêm một tầng ánh sáng nữa, chính là do hai màu hắc bạch song sắc tạo thành.
Sau khi có thêm một tầng ánh sáng này, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên phát hiện phẩm chất hồn lực của bản thân dường như đã phát sinh biến hóa, trở nên càng thêm cao quý hơn, tràn ngập một loại dao động kỳ lạ. Loại dao động này có quan hệ tương quan với linh hồn, như thể đã hoàn toàn dung hợp với tinh thần lực và linh thức của hắn. Nói cách khác, có vẻ như tinh thần lực, hồn lực và linh thức của hắn giờ đây không còn phân biệt rõ ràng nữa, mà đã trở thành cùng một loại lực lượng tương đồng nhau.
Hắn nhìn vào Đường Vũ Đồng ở bên cạnh, bản thân hồn lực của Đường Vũ Đồng sau khi dung hợp với Hạo Đông Lực cũng đã có chút thay đổi. Hồn lực của nàng ban đầu có màu vàng, giờ đây còn có thêm một tầng màu lam tím. Hoắc Vũ Hạo đã từng nhìn thấy loại ánh sáng màu lam tím này trước đây rồi. Lần đầu tiên hắn thử dung hợp với võ hồn của Đường Vũ Đồng, hồn lực của Đường Vũ Đồng cũng trông như thế này. Hắn vẫn còn nhớ như in cảm giác cao quý, thậm chí có phần vượt trội ấy.
Trước đó, khi hai người tiến hành dung hợp võ hồn trên hồ Hải Thần, Đường Vũ Đồng dường như đã thu hồi một thứ gì đấy bằng cách sử dụng phù văn Hoàng Kim Tam Xoa Kích trên trán, bây giờ xem ra thứ nàng thu hồi hẳn là tầng ánh sáng màu lam tím này. Hiện tại, sau khi hồn lực của Hoắc Vũ Hạo có được thêm một tầng ánh sáng màu đen trắng, thì hồn lực của Đường Vũ Đồng cũng đồng thời khôi phục tầng ánh sáng màu lam tím này. Bản chất hồn lực của hai người họ đều đã phát sinh biến hóa, nhưng sự dung hợp của bọn hắn vẫn hoàn hảo như cũ. Còn Hạo Đông Lực của cả hai cũng đã có phát sinh những biến hóa căn bản.
Phải chăng mọi điều mà ta cảm nhận được vừa nãy, toàn bộ đều là sự thật? Trong lòng Hoắc Vũ Hạo khẽ chấn động, đây đã là lời giải thích hợp tình hợp lý duy nhất rồi.
Nếu nói như vậy thì có thể giải thích được sự xuất hiện của tầng ánh sáng màu đen trắng phía trên hồn lực của hắn, cũng có thể giải thích được thứ bên trong hồn lực của hắn rốt cuộc là cái gì. Tầng ánh sáng màu đen trắng này có lẽ chính là thứ mà Tình Tự Thần gọi là thần tính. Trong trường hợp này, hắn và võ hồn của Đường Vũ Đồng vẫn có thể dung hợp như cũ, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy tầng ánh sáng bên ngoài hồn lực của nàng, vậy chẳng phải có nghĩa là trong hồn lực của Vũ Đồng cũng có thần tính tồn tại sao? Sở dĩ trước đây hắn không thể hoàn thành dung hợp võ hồn với nàng, chính là vì nàng sở hữu thần tính và có cấp bậc hồn lực cao hơn hẳn bản thân hắn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hoắc Vũ Hạo bỗng nhiên thông suốt. Tuy hắn không biết thần tính của Đường Vũ Đồng là từ đâu mà đến, nhưng tuyệt đối không phải là chuyện xấu, thậm chí có thể coi là chuyện tốt nữa ấy chứ. Hạo Đông Lực ban đầu của bọn hắn, sau khi dung hợp hoàn tất thì sẽ có cường độ gấp khoảng 1,5 lần tổng hồn lực của hai người cộng lại, mà Hạo Đông Lực của bọn hắn hiện tại dường như đã tăng thêm tận năm mươi phần trăm lực lượng. Nói cách khác, nếu bây giờ bọn hắn dung hợp võ hồn, thì tu vi hồn lực thuần túy của cả hai đã có thể đạt tới cấp bậc Phong Hào Đấu La cấp chín mươi hai rồi. Đương nhiên, bởi vì bọn hắn còn chưa có được hồn lực bản nguyên của hồn hạch, cho nên năng lực khôi phục hồn lực của bọn hắn vẫn không thể so sánh được với Phong Hào Đấu La bình thường.
Tuy nhiên, đừng quên rằng võ hồn của bọn hắn đều thuộc loại mạnh nhất thiên hạ đương đại, chiến đấu cũng không phải chỉ so đấu tiêu hao, nếu bàn về phương diện lực bạo phát, thì Hoắc Vũ Hạo vô cùng tự tin đối với bản thân mình.
Tình Tự Thần, Thần vị! Ta thật sự đã được thần chọn trúng sao?
Người mình yêu thương trở về, rồi đến thần vị xuất hiện, mọi thứ dường như đều trở nên tốt đẹp hơn bao nhiêu. Loại cảm giác khổ tận cam lai trước đây, nhất thời làm tình yêu trong lòng Hoắc Vũ Hạo càng thêm dâng trào mãnh liệt, Hạo Đông Lực cũng theo đó mà luân chuyển mượt mà tự do hơn. Hoắc Vũ Hạo dần dần chìm vào trạng thái nhập định, tiếp tục cùng Đường Vũ Đồng tu luyện.
Trên trán Đường Vũ Đồng, ánh sáng tại phù văn Hoàng Kim Tam Xoa Kích khẽ lóe lên, luồng ánh sáng lam tím trên đó tiếp tục dâng trào, dung nhập vào cơ thể nàng. Không giống như Hoắc Vũ Hạo, nàng sớm đã bước vào trạng thái nhập định, hoàn toàn đắm mình trong tình yêu sâu đậm của Hoắc Vũ Hạo, cảm giác vô cùng thoải mái.
Bản thân nàng cũng có một số biến hóa kỳ lạ, điều này được thể hiện phần lớn thông qua sự hợp nhất giữa các đoạn ký ức của nàng. Dưới sự ảnh hưởng của tình yêu từ Hoắc Vũ Hạo, những ký ức hỗn loạn ấy dần dần hợp nhất một cách hoàn mỹ, triệt để khôi phục hết thảy mọi thứ thuộc về nàng, bao gồm cả ký ức lẫn cảm xúc.
"Cái gì? Hai người bọn hắn còn chưa ra ngoài à?" Từ Tam Thạch kinh ngạc nhìn Bối Bối, "Đã mấy ngày rồi? Cứ cho là đêm tân hôn đi nữa thì cũng không nên lâu như vậy chứ? Kể từ ngày luận bàn cùng Ngôn viện trưởng, Vũ Hạo và Vũ Đồng đã ở trong Hải Thần Các được bảy ngày rồi, đến giờ vẫn chưa ra nữa, được thật đấy!”
Bối Bối tức giận, nói: “Nào, đừng có suy bụng ta ra bụng người nữa. Ta nghe Huyền lão nói bọn hắn là đang tu luyện, hơn nữa có vẻ như đã tiến bộ rất nhiều, hẳn là tiến vào trạng thái nhập định rồi, thậm chí có khả năng đã tiến vào trạng thái minh tưởng thâm sâu. Nếu bàn về thiên phú thì trong bảy người chúng ta, tiểu sư đệ và Vũ Đồng vẫn là cao nhất!”
Từ Tam Thạch cười khổ, đáp: “Thật lòng mà nói, vốn dĩ ta còn có chút không phục, nhưng từ lần trước khi tiểu sư đệ trở về, ta liền bị thuyết phục hoàn toàn rồi. Cùng và người với người mà có thể cách biệt như vậy, thật là làm ta tức chết! Chúng ta cũng phải nỗ lực hơn nữa. Tiểu sư đệ không phải muốn luyện chế đan dược sao, không biết mấy loại đan dược này có thể giúp chúng ta tăng tiến lên bao nhiêu đây."
Bối Bối nói: "Ngươi đừng chỉ nghĩ về mặt tốt. Sử dụng ngoại vật để tăng tiến thì mãi mãi chỉ là ngoại đạo, không gì sánh ngang với việc bản thân khắc khổ tu luyện được."
Từ Tam Thạch cười khúc khích, nói: “Đừng làm bộ làm tịch nữa, chẳng phải ngươi cũng có hứng thú với đám đan dược đó sao? Chúng ta không giống mấy hồn đạo sư khác. Chúng ta đều đã tu luyện từ thuở nhỏ rồi, sở hữu một nền tảng vô cùng vững chắc, hơn nữa, nguyên liệu mà tiểu sư đệ dùng để luyện dược đều là thiên tài địa bảo, một khi thành công, đối với chúng ta căn bản là không có tác dụng phụ gì. A, phải, Tiểu Nhã mấy ngày nay như thế nào rồi?"
Nghe Từ Tam Thạch nhắc đến Đường Nhã, ánh mắt Bối Bối bỗng nhiên dịu dàng hơn rất nhiều: “Mặc dù thân thể nàng vẫn còn rất yếu, nhưng tinh thần đã có dấu hiệu tốt hơn, dường như trí nhớ cũng bắt đầu khôi phục rồi. Nhờ có Sinh Linh Thủ Vọng của tiểu sư đệ vẫn luôn đặt bên người Tiểu Nhã, mặc dù sinh mệnh lực của nàng vẫn đang tiếp tục bị ăn mòn, nhưng dựa theo tốc độ hiện tại, có lẽ vẫn cầm cự được hai, ba năm nữa."
Từ Tam Thạch gật đầu, nói: “Ta vẫn luôn để mắt tới phòng đấu giá bên kia. Sau khi chúng ta tuyên bố nhiệm vụ ra ngoài, bây giờ đã bắt đầu có người mang theo thuốc trở về rồi. Mặc dù Lam Ngân Hoàng thật sự vẫn chưa xuất hiện, nhưng đánh giá từ tình huống trước mắt, thật đúng là có không ít cường giả cũng tham dự vào nhiệm vụ của chúng ta, vừa có thực lực vừa có số lượng, tin rằng không bao lâu nữa sẽ có người đưa về Lam Ngân Hoàng thôi."
Bối Bối nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Hy vọng là vậy, vì Tiểu Nhã mà đã khiến mọi người chịu nhiều phiền phức rồi."
Từ Tam Thạch tức giận, nói: "Ngươi nói vậy mà nói được à, chúng ta là huynh đệ, Tiểu Nhã nói không ngoa thì chính là Môn chủ của Đường Môn chúng ta, còn nói nhẹ một chút thì là tẩu tử của ta, tất cả bọn ta có thể nào không giúp sức được sao?"
Bối Bối mỉm cười, nói: "Được rồi, ngươi mau đi điều giáo những người trẻ tuổi kia đi. Trang bị của ba quân đoàn hồn đạo sư bên phía chúng ta bây giờ về cơ bản cũng đã đầy đủ rồi, ngươi đi giúp đỡ nhiều một chút. Tiểu sư đệ lúc trước nói rất đúng, lực lượng hồn sư kết hợp với hồn đạo khí, mới là xu thế phát triển chân chính trong tương lai. Mặc dù trước đây chúng ta vẫn luôn xem nhẹ việc phát triển hồn đạo khí, nhưng đế quốc Nhật Nguyệt bên kia cũng có những khuyết điểm nhất định, đó là bọn chúng quá dựa dẫm vào hồn đạo khí. Về phương diện tác chiến theo quân đoàn thì bọn chúng rất mạnh, nhưng nếu nói về sức chiến đấu cá nhân, chờ nhóm hồn đạo sư này của chúng ta được huấn luyện đầy đủ, nhất định sẽ cho bọn chúng biết mặt."
Từ Tam Thạch gật đầu, nói: "Hy vọng chúng ta có thể sớm bù đắp chênh lệch với Nhật Nguyệt Đế Quốc về phương diện hồn đạo khí. Được rồi, ta đi trước đây."
Nói xong, Từ Tam Thạch quay người bước ra ngoài. Bối Bối cũng bắt tay vào giải quyết các loại công vụ.
Đế quốc Nhật Nguyệt, hoàng cung.
Quất Tử mặc một bộ váy dài màu trắng, lặng lẽ ngồi bên trong viện tử tắm nắng, cả người đều lộ ra vẻ uể oải.
Trên đầu vai của nàng khoác lên một tấm áo lông, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng nhạt, làn da không tì vết ánh lên một loại hào quang lóa mắt, càng khiến vẻ đẹp của nàng thêm phần lung linh.
Nàng nhẹ nhàng dùng tay phải vuốt ve bụng mình, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy một vẻ ngọt ngào, nhưng đôi khi lại lơ đãng, như thể đang nghĩ đến điều gì đó.
“Gầm——” Một tiếng long ngâm trầm thấp vang lên, dao động hồn lực nồng đậm trộn lẫn với sóng tinh thần mãnh liệt từ từ phóng ra bên ngoài.
Toàn thân Hoàng Kim Thụ khổng lồ đều trở nên sáng rực, dường như đang hấp thu một loại năng lượng cường thịnh, lại giống như đang ngăn cản thứ năng lượng ấy không bị rò rỉ ra bên ngoài.
Tiếng long ngâm vừa rồi không phát ra từ miệng của một ai đó, mà đến từ một vòng xoáy kim sắc. Vòng xoáy màu vàng này xuất hiện ở ngay giữa Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng.
Lòng bàn tay của hai người bọn hắn vẫn hướng vào nhau, vòng xoáy màu vàng này từ từ xoay tròn phía trên lòng bàn tay của họ.
Luồng ánh sáng màu vàng này tỏa ra rực rỡ đến mức lóa mắt, óng ánh như sao trời, như thể bên trong chứa đựng ngàn vạn các vì tinh tú vậy.
Đúng vậy, đây chính là Hạo Đông Lực hoàn toàn mới của bọn hắn, cũng hoàn toàn khác biệt với bản thân nó khi trước.
Hạo Đông Lực này vô cùng thuần khiết, mặc dù không chứa đựng thần tính tương ứng của bọn họ, nhưng vẫn dung hợp một cách hoàn hảo hồn lực của cả hai.
Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng dường như đồng thời mở mắt cùng một lúc. Trong mắt Hoắc Vũ Hạo tràn ngập một loại ánh sáng màu tím, đồng thời còn có hai luồng ánh sáng đen trắng trong nháy mắt hóa thành hình vòng cung, sau đó quay trở lại sâu trong con ngươi của hắn.
Còn trong mắt Đường Vũ Đồng, luồng ánh sáng lam tím lặng lẽ hội tụ, lóe lên, đôi mắt trong trẻo liếc nhìn đối phương, ánh mắt cực kì thông suốt.
Hai người mỉm cười nhìn nhau, sau đó đồng thời rút lòng bàn tay lại. Vòng xoáy màu vàng trước mặt liền biến thành bốn luồng không khí, khi bọn hắn thu tay lại, bốn luồng không khí cũng theo đó mà dung nhập vào cơ thể của cả hai.
Hoắc Vũ Hạo nhìn vào Đường Vũ Đồng, trong mắt tràn ngập vui sướng cùng thâm tình.
Đường Vũ Đồng cũng nhìn hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp tuy có điểm một vài đám mây hồng thẹn thùng, nhưng ánh mắt lại không hề có ý định trốn tránh hắn.
Hoắc Vũ Hạo giang rộng cánh tay ôm nàng vào lòng, cảm nhận được Hạo Đông Lực vẫn lan tràn trên cơ thể của cả hai, hắn nhẹ giọng nói: “Vũ Đồng, lần này ta thật sự có thể cảm nhận được rất rõ ràng, Đông Nhi của ta đã trở lại.”
“Cám ơn chàng.” Đường Vũ Đồng nhẹ giọng, nói.
Hoắc Vũ Hạo cười, nói: "Đáng lẽ ta nên cảm ơn nàng mới phải, nàng trở về bên cạnh ta cũng tương đương với việc mang cho ta một cái sinh mệnh hoàn toàn mới đấy!"
Đường Vũ Đồng nhẹ nhàng nói: "Sao không cảm ơn chàng được chứ? Chàng có biết vừa rồi ta cảm thấy thế nào không?"
“Cảm thấy thế nào?” Hoắc Vũ Hạo tò mò hỏi.
Đường Vũ Đồng đáp: "Ta cảm thấy bản thân mình cuối cùng cũng đã trở thành một ta hoàn chỉnh."
“Hoàn chỉnh?” Hoắc Vũ Hạo không khỏi nghi hoặc.
Đường Vũ Đồng nói: "Đúng vậy! Ngày hôm ấy nhìn thấy chàng vì ta mà chịu đựng chín đao mười tám động, ký ức bị phong ấn trong đầu liền được khôi phục, từ khi ấy ta luôn có cảm giác như bản thân mình là sự kết hợp của rất nhiều người. Trong đầu ta có rất nhiều phân đoạn ký ức hỗn loạn. Mặc dù ký ức của Đông Nhi vẫn chiếm vị trí chủ đạo, nhưng bởi vì nó vừa mới được hồi phục, nên vô cùng mâu thuẫn với ký ức của ta lúc ấy và những ký ức về tuổi thơ. Vì vậy, khoảng thời gian đó ta thực sự rất đau khổ. Ta không thể nhận ra rốt cuộc bản thân mình là ai, là Đường Vũ Đồng hay là Vương Đông Nhi.
"Nhưng bây giờ đã khác, ta đã nhận thức được rõ ràng rồi, dù là Đường Vũ Đồng hay Vương Đông Nhi đối với ta đều không còn quan trọng nữa. Chàng đã giúp ta cảm nhận được rất nhiều điều, nhờ đó mà ký ức của Đông Nhi cuối cùng cũng đã được dung hợp hoàn toàn, bây giờ ta đã là một chỉnh thể. Ta là Đường Vũ Đồng, cũng là Vương Đông Nhi, nhưng bất kể mang tên gì đi nữa, chàng vẫn là người ta yêu."
Vừa nói, nàng vừa ôm chặt lấy Hoắc Vũ Hạo, dụi mặt vào lòng hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập thần sắc thỏa mãn.
"Đúng vậy! Bất kể nàng tên gì, nàng đều là người ta yêu." Hoắc Vũ Hạo lặp lại lời nói của Đường Vũ Đồng.
Vô thanh thắng hữu thanh, hai người im lặng ôm chầm lấy nhau, lần tu luyện này, rốt cục đã giúp bọn hắn tìm ra được tình yêu thuần khiết bên trong đối phương. Vương Đông Nhi trở về, mặc dù nàng đã đổi danh tự, thế nhưng, nàng vẫn là Đông Nhi thân yêu của hắn.
"Nếu hai ngươi còn có ý định diễn trò cho đám lão già bọn ta xem, thì cứ tiếp tục, nếu không thì mau mau trở về Đường Môn của các ngươi đi. Trong bảy ngày này, các ngươi đã hấp thụ một phần ba thiên địa nguyên lực do Hoàng Kim Thụ tản mát ra, chỉ sợ có mất ba đến năm năm nữa cũng khó mà khôi phục được.” Thanh âm tức giận của Huyền lão truyền đến.
Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng vội vàng tách nhau ra, mặt đỏ bừng, bọn hắn đều bị thanh âm của Huyền lão làm cho giật nảy cả mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook