Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chapter 1089: Hai phương pháp tu luyện hồn hạch thứ hai (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng vốn dĩ đã sở hữu thiên phú dị bẩm, mà Đường Vũ Đồng giờ đây đã trở thành Phong Hào Đấu La, Hoắc Vũ Hạo cũng đạt tới cấp 89. Cả hai người đều đã có đủ khả năng sử dụng loại năng lực tăng tốc đột ngột này.

Hai kiện hồn đạo khí phi hành này được Hiên Tử Văn đặt tên là siêu thanh phi hành cánh.

Hiên Tử Văn khi đó kiêu ngạo nói rằng, trong số tất cả hồn đạo khí phi hành trên đại lục, hai kiện này nhất định có thể xếp vào 10 loại hàng đầu. Bởi vì có rất ít hồn đạo sư cấp chín sẵn sàng tiêu tốn nhiều tâm huyết như vậy để chế tác loại hồn đạo khí này.

Chế tác hồn đạo khí cấp chín không chỉ yêu cầu hồn đạo sư cấp chín tiêu hao rất nhiều tinh lực, mà còn cần đầy đủ nguyên vật liệu mới được.

Vốn dĩ Sử Lai Khắc Học Viện và Đường Môn không giàu có về phương diện kim loại quý hiếm, nhưng theo thời gian trôi qua, Sử Lai Khắc Thành đã phát triển thịnh vượng hơn nhiều, dẫn đến một lượng lớn thương nhân đến định cư, cung cấp cho Đường Môn và Sử Lai Khắc một lượng lớn tài nguyên .

Ngành công nghiệp hồn đạo khí vẫn luôn được biết đến với lợi nhuận khổng lồ. Hồn đạo khí của Đường Môn cũng được bán cho người ngoài, rồi dùng hồn đạo khí để đổi lấy kim loại quý hiếm, khiến cho vật liệu bên trong Đường Môn trở nên phong phú hơn rất nhiều. Hơn nữa, đừng quên rằng mặc dù bên trong Đế quốc Nhật Nguyệt có rất nhiều hồn đạo sư cấp chín, nhưng nhu cầu về nguyên vật liệu cấp cao cũng tương đối lớn. Còn về phần Sử Lai Khắc Thành, Hiên Tử Văn và Hoắc Vũ Hạo là hai người duy nhất cần đến vật liệu chế tác hồn đạo khí cấp chín, cho nên vật liệu đỉnh cấp đều tập trung vào người bọn hắn, đủ đáp ứng mọi nhu cầu chế tác của hai người.

Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng tiếp tục phi hành với tốc độ khoảng một phần tư âm thanh. Tốc độ này vốn đã rất nhanh rồi, đủ để đảm bảo bọn hắn có thể duy trì ở trạng thái tốt nhất. Dựa vào Hạo Đông lực luân chuyển, tốc độ tiêu hao hồn lực và tốc độ hồi phục của bọn hắn gần như là ngang bằng nhau.

Hoắc Vũ Hạo nói: "Vũ Đồng."

"Hả?" Đường Vũ Đồng liếc hắn một cái.

Hoắc Vũ Hạo hơi nheo mắt lại, hỏi: "Nàng nghĩ thế nào nếu ta lựa chọn phương pháp âm dương hòa hợp để tu luyện hồn hạch thứ hai?"

Đường Vũ Đồng giật mình, đáp: "Vũ Hạo, đừng mạo hiểm! Không phải Huyền lão đã nói rồi sao, dùng phương pháp âm dương hòa hợp để tu luyện hồn hạch thứ hai vô cùng nguy hiểm."

Hoắc Vũ Hạo nói: “Nguy hiểm thì có nguy hiểm, nhưng lợi ích cũng rất lớn. Nếu ta có thể tu luyện thành công, ta tin rằng chỉ cần đột phá đến cấp bậc Phong Hào Đấu La, hiệu quả chiến đấu của ta sẽ có thể sánh ngang với Siêu cấp Đấu La. Nàng có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta đối mặt với Tử Thần Đấu La Diệp Tịch Thủy ở Minh Đấu sơn mạch không? Khi đó, lực lượng của Thú Thần Đế Thiên đã bao phủ cơ thể của ta, ta có thể cảm nhận rõ ràng rằng toàn bộ hồn lực bên trong đều tồn tại dưới dạng hồn hạch. Thực sự vô cùng cường đại. Tất thảy hồn lực đều được đè nén mãnh liệt. Ngay cả khi thứ lực lượng ấy chỉ rơi vào cơ thể vẫn còn rất yếu của ta, nhưng cũng đủ để đẩy lùi Tử Thần Đấu La, về sau ta nhất định sẽ cùng Thú Thần chiến một trận, nếu như ta kém hơn hắn về phương diện hồn hạch thứ hai, vậy thì việc khiêu chiến hắn sẽ càng khó khăn hơn.”

Đường Vũ Đồng hơi cau mày, nói: “Nhưng chàng làm như vậy vẫn quá nguy hiểm, hơn nữa, cho dù chàng dùng phương pháp đồng vị cộng hưởng để tu luyện hồn hạch thứ hai, sau này cũng có thể tu luyện được hồn hạch thứ ba mà! Tới lúc đó chàng sẽ có ba cái hồn hạch. Mặc dù thua kém về hồn hạch thứ hai, nhưng vẫn có thể khiêu chiến Thú Thần rồi. Hơn nữa, tại sao chàng lại muốn khiêu chiến Thú Thần?"

Hoắc Vũ Hạo khẽ thở dài một tiếng, nói: "Ta cũng là bất đắc dĩ phải làm như vậy. Thú Thần Đế Thiên từng cho ta một phiến nghịch lân, trên danh nghĩa là để bảo vệ ta, nhưng kỳ thực là để giám sát. Một khi ta tu luyện đạt đến một trình độ nhất định, hoặc nếu có lĩnh ngộ đặc biệt nào đó, nó sẽ quấy nhiễu ta, nếu muốn loại bỏ phiến nghịch lân này, ta phải đánh bại Đế Thiên, nếu không, trong tương lai ta sẽ không thể đạt đến đỉnh cao được."

Nói xong, hắn kéo áo, để lộ phần ngực ra cho Đường Vũ Đồng xem phiến nghịch lân.

Nhìn chiếc vảy rồng màu đen tuyền chứa đầy hoa văn, trong mắt Đường Vũ Đồng lóe lên một tia lạnh lùng: "Đế Thiên! Hừ!"

Hoắc Vũ Hạo siết chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, nói tiếp: "Cho nên, mỗi một bước tu luyện ta đều phải chọn phương pháp tốt nhất để thực hiện, chỉ như vậy mới có thể đánh bại được hắn. Dù sao, Đế Thiên đã xưng bá đại lục nhiều năm nay rồi, cũng chính là cường giả mạnh nhất đương thời. Danh tiếng của hắn cũng không phải là hư vinh."

Đường Vũ Đồng quay đầu nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, nghiêm túc hỏi: “Nếu tu luyện theo phương pháp âm dương hòa hợp, chàng có dám chắc sẽ thành công không? Ngoài ra, chàng đã nghĩ tới chưa? Sau này chàng nhất định phải tu luyện ra hồn hạch thứ ba, nếu không thì sẽ không thể trở thành Cực Hạn Đấu La. Nếu chàng tu luyện hồn hạch thứ hai bằng phương pháp đồng vị cộng hưởng, thì khi đạt đến hồn hạch thứ ba, chàng vẫn có thể sử dụng phương pháp tương tự, chỉ là sẽ khó hơn khi tu luyện hồn hạch thứ hai mà thôi. Nhưng nếu tu luyện theo phương pháp âm dương hòa hợp thì phải làm sao để tu luyện ra hồn hạch thứ ba đây? Dù sao thì chúng ta vẫn chưa có chút manh mối gì. Đã ngàn năm qua Đế Thiên vẫn chỉ có hai hồn hạch, chẳng lẽ hắn đã hài lòng với hai hồn hạch, không muốn có hồn hạch thứ ba sao? Hắn nhất định cũng muốn, nhưng vẫn chưa thành công. Đã nhiều năm như vậy, điều này cho thấy sau khi có được hồn hạch thứ hai bằng phương pháp âm dương hòa hợp, việc tu luyện hồn hạch thứ ba sẽ khó khăn đến mức nào.”

“Ừm.” Nghe Đường Vũ Đồng nói xong, Hoắc Vũ Hạo cũng khẽ gật đầu. Hắn đương nhiên biết Đường Vũ Đồng nói rất có lý, nhưng hắn lại không cam tâm nhượng bộ!

"Vũ Đồng, bất kể là đồng vị cộng hưởng hay là âm dương hòa hợp, trên thực tế, hồn hạch thứ ba chỉ là truyền thuyết mà thôi. Lúc đầu, ta lựa chọn sớm mở ra hồn hạch thứ nhất, chỉ đơn thuần là vì tăng tốc tu luyện. Ta không biết sau này bản thân có thể tạo nên kỳ tích, tu luyện ra hồn hạch thứ ba hay không, nhưng ta tin rằng chỉ cần có âm dương hòa hợp song hồn hạch, thì cho dù không đạt tới cấp bậc cực hạn Đấu La, ta vẫn có khả năng khiêu chiến Thú Thần. Đừng quên, ta còn là một hồn đạo sư cấp chín. Trong tương lai, sau khi ta đột phá đến Siêu Cấp Đấu La, thậm chí có thể xung kích tới Hồn Đạo Sư cấp mười nữa, cho nên ta rất muốn thử một lần."

Đường Vũ Đồng khẽ gật đầu, hỏi: "Vậy chàng nắm chắc được bao nhiêu phần? Nếu như mạo hiểm quá lớn, bất kể thế nào ta cũng sẽ không để chàng thử."

Hoắc Vũ Hạo đáp: "Thành thật mà nói, ta đúng là có chút dám chắc. Chúng ta mỗi ngày đều cùng nhau tu luyện, nàng hẳn là cũng cảm thụ được cường độ thân thể của ta rồi."

Vừa nghe được lời này, Đường Vũ Đồng lập tức đỏ mặt: "Ai cảm thụ thân thể của chàng chứ?"

Hoắc Vũ Hạo bật cười: "Ý ta là cường độ thân thể ấy, ta đã dùng qua rất nhiều loại thiên tài địa bảo rồi, còn luôn được sinh linh chi kim nuôi dưỡng. Sinh mệnh lực của ta mạnh hơn rất nhiều so với các hồn sư bình thường. Về điểm này, ta có lòng tin tuyệt đối, tuy rằng Vạn năm Huyền Băng Tủy trong cơ thể đã gần như bị hấp thụ hết, nhưng vẫn còn có một phần linh hồn, một khi ta muốn dùng toàn lực xung kích hồn hạch thứ hai, phần này cũng có thể trở thành lực lượng để ta sử dụng. Ngưng tụ hồn hạch cần hấp thu rất nhiều năng lượng, nhưng như vậy hẳn là đủ rồi, còn một điểm nữa là tinh thần lực của ta cũng đã đủ mạnh.

"Hai năm qua, chúng ta một lòng khắc khổ tu luyện, tinh thần lực cũng tăng lên với tốc độ kinh người, ngay cả bản thân ta cũng không khỏi kinh ngạc. Ta không biết tinh thần lực của ta hiện tại có thể so sánh với phong hào đấu la ở cấp độ bao nhiêu, nhưng ta cảm thấy ít nhất cũng đã đạt đến trình độ Siêu Cấp Đấu La rồi, điều này mang lại cho ta năng lực khống chế hồn lực lớn mạnh hơn rất nhiều so với những người bình thường.”

"Ta rất muốn thử một lần, cho dù có gặp nguy hiểm, ta cũng sẽ nhờ Huyền lão đích thân hộ pháp cho ta, nhất định có thể kịp thời khắc phục tình hình."

Nhìn thấy hắn kiên trì như vậy, Đường Vũ Đồng cũng rơi vào một thoáng suy tư, rồi gật đầu đáp: "Được, vậy chàng có thể thử, nhưng nhất định không được miễn cưỡng."

Hoắc Vũ Hạo vui mừng khôn xiết. Kỳ thực hắn lén lút tu luyện cũng không phải là không thể, nhưng hắn lại không muốn giấu diếm Đường Vũ Đồng điều gì cả. Nếu điều này có khả năng sẽ sinh ra một chút ghẻ lạnh, thì hắn thà từ bỏ còn hơn.

Trên mặt Đường Vũ Đồng toát ra một nụ cười: "Vậy sau này khi đạt đến cấp chín mươi tám, ta cũng sẽ chọn con đường giống chàng, chàng nhất định phải truyền thụ kinh nghiệm cho ta đấy."

Hoắc Vũ Hạo có chút bất đắc dĩ, đáp: "Lòng háo thắng của nàng đúng là không nhỏ mà!"

Đường Vũ Đồng nói: “Không phải là ta háo thắng, mà là ta không thể bị chàng bỏ lại phía sau.”

“Được.” Hoắc Vũ Hạo cũng không ngăn cản. Thực lực của Đường Vũ Đồng không hề yếu hơn hắn, đặc biệt là về mặt thiên phú. Hoắc Vũ Hạo mơ hồ có cảm giác, từ khi nàng trở lại với thân phận Đường Vũ Đồng, thực lực và tiềm lực của nàng đều trở nên có chút khó lường.

Khi Đường Vũ Đồng đột phá đến Phong Hào Đấu La, cũng là thời điểm Hoắc Vũ Hạo và Hiên Tử Văn cùng nhau bế quan chế tác hồn đạo khí cấp chín. Vì vậy, Hoắc Vũ Hạo không biết quá trình đột phá của nàng ra sao. Nhưng hắn biết, Đường Vũ Đồng sau đó cũng đã có được hồn linh. Vòng hồn hoàn thứ chín của nàng cũng chính là hồn linh.

Về phần tu luyện hồn hạch thứ hai, hiện tại đối với nàng vẫn là quá sớm, hắn trước tiên thử qua một chút, sau đó xem tình huống cụ thể ra sao đã. Bây giờ mà phản đối chẳng phải là tự tìm phiền phức sao?

Suốt một chặng đường êm đềm bình yên, những kiện tham trắc hồn đạo khí dò xét trên không của Tinh La Đế Quốc bên kia, căn bản không có khả năng phát hiện được thân ảnh của Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng. Vừa xế chiều, hai người đã đến được khu vực gần với Minh Đấu sơn mạch.

Minh Đấu sơn mạch chính là vị trí trọng yếu nhất, ở đây mật độ tham trắc hồn đạo khí trên không rõ ràng đã tăng lên rất nhiều. Quân đội của Tinh La đế quốc cũng đã được tái bố trí, mặc dù hiện tại khó lòng quan sát được toàn cảnh, nhưng vẫn có thể thấy được một sự biến hóa không hề nhỏ. Không nghi ngờ gì nữa, đây đều là những thay đổi do Tinh La Đế quốc thực hiện sau khi nghiên cứu phương pháp chiến đấu của Đế quốc Nhật Nguyệt.

Lúc bọn hắn còn cách Minh Đấu Sơn Mạch khoảng chừng trăm dặm, Hoắc Vũ Hạo kéo Đường Vũ Đồng lại, tận lực giảm tốc độ, cố ý để cho tham trắc hồn đạo khí trên không phát hiện ra.

Làm như vậy cũng là để tránh những rắc rối không cần thiết. Sau đó hai người liền lơ lửng, chờ đợi giữa không trung.

Quả nhiên, Tinh La Đế Quốc phản ứng rất nhanh, chỉ trong chốc lát, một đội Hồn Sư đã bay tới. Tất cả bọn họ đều sử dụng phi hành hồn đạo khí.

Đội ngũ này gồm có mười hồn sư. Không biết có phải vì ở Nhật Nguyệt Đế quốc, mô hình phân tán đội ngũ như vậy được sử dụng rất nhiều, nên Tinh La Đế quốc cũng học theo mà sử dụng cách tổ chức này không.

Tiểu đội hồn sư này có vẻ rất thân thiện. Rõ ràng đối phương không lỗ mãng tiếp cận, chỉ dừng bước bên cạnh tham trắc hồn đạo khí trên không, cố ý chờ bọn hắn đi tới. Hơn nữa, đối phương là đến từ phía quân đội bên kia, nên khả năng cao bọn họ là bạn không phải thù.

Hoắc Vũ Hạo lấy ra tấm thẻ mà Huyền Lão giao cho để tham gia lần hành động này, lập tức được thông qua, dưới sự dẫn dắt của tiểu đội hồn sư trước mặt, bọn hắn bay thẳng về phía Minh Đấu sơn mạch bên kia.

Không biết vì lý do gì, mỗi lần tới Minh Đấu sơn mạch, Hoắc Vũ Hạo đều có cảm giác khác lạ. Hắn sắp gặp lại Bạch Hổ Công Tước, lần này hắn đã cảm thấy bớt oán hận hơn trước rất nhiều rồi, nhưng thay vào đó lại là một loại cảm giác e ngại. Hắn vẫn có phần miễn cưỡng khi phải đối mặt với vị công tước này.

Mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng Bạch Hổ công tước cõng hắn bay lên trời, trong lòng hắn liền nảy sinh một loại cảm giác khó hiểu. Dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn biết bản thân thực sự rất tự hào khi có một người cha như vậy. Có thể nói, nếu không có Bạch Hổ Công tước, biên giới của Tinh La đế quốc tuyệt đối sẽ không được như ngày hôm nay, áp lực đối với Thiên Hồn đế quốc cũng sẽ không giảm bớt nhiều như vậy.

Nếu Hoắc Vũ Hạo là chất xúc tác trong cuộc chiến giành lại Minh Đấu sơn mạch khi trước, thì Bạch Hổ Công tước tuyệt đối có thể coi trụ cột vững chắc!

Đường Vũ Đồng thấp giọng nói: "Chàng có chút khẩn trương."

Hoắc Vũ Hạo miễn cưỡng cười, đáp: "Không có mà!"

Đường Vũ Đồng cười nói: "Còn nói không có, lòng bàn tay chàng đã đẫm mồ hôi rồi này, yên tâm, có ta ở bên cạnh chàng mà."

“Ừm.” Nghe được lời này từ nàng, Hoắc Vũ Hạo bất giác cảm thấy yên tâm hơn phần nào.

Đỉnh chính của Minh Đấu sơn mạch cũng là đỉnh núi bị Tử Thần Đấu La san phẳng trong trận chiến cuối cùng với Thú Thần Đế Thiên, hiện tại đây cũng là nơi đặt lều chỉ huy của Bạch Hổ Công Tước.

Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng trực tiếp được hộ tống tới đây.

Đỉnh núi rõ ràng đã được chuẩn bị chu đáo, trông có vẻ rất bằng phẳng. Ở khu vực rìa, rải rác rất nhiều hồn đạo khí, còn có thêm mấy trận địa hồn đạo khí đủ loại nữa. Trong số chúng, Gia Cát Thần Nỗ Pháo chính là thứ mà Hoắc Vũ Hạo quen thuộc nhất, cũng là loại hồn đạo khí có số lượng nhiều nhất.

Ở một nơi tương đối xa phía sau là một túp lều. Sở dĩ Bạch Hổ Công Tước chọn dựng doanh trướng của mình ở đây, là vì vị trí này có tầm nhìn bao quát, có thể quan sát rõ ràng mọi tình huống bên phía Nhật Nguyệt Đế Quốc.

Tinh La Đế Quốc cũng bỏ ra rất nhiều công sức vào việc trinh sát và dò xét, ít nhất thì ở phương diện phòng thủ cũng đã có kết quả không tồi. Đã có một số cuộc tấn công lén lút với quy mô nhỏ của Nhật Nguyệt Đế quốc được phát hiện và giải quyết kịp thời.

Đáp xuống mặt đất, Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng trực tiếp tiến vào doanh trướng dưới sự tiếp đãi của đám hồn sư.

Người còn chưa tiến vào, Hoắc Vũ Hạo đã theo thói quen mà phóng thích ra tinh thần tham trắc. Trong doanh trướng cũng khá đông, có hơn chục người, mà khí tức của mỗi một vị đều như núi cao biển rộng. Tuy nhiên, không ai trong số họ có thể phát hiện ra năng lực tinh thần tham trắc của Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo kéo theo Đường Vũ Đồng cùng tiến vào trong doanh trướng, vừa vào đến nơi đã ngay lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Chính giữa doanh trướng có một chiếc bàn cát khổng lồ. Bạch Hổ Công tước lúc này đang đứng trước bàn cát. Khi nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo, trong mắt hắn đột nhiên hiện lên một tia kinh ngạc.

Hai huynh đệ Đới Thược Hành và Đới Lạc Lê cũng đều ở đây, đứng ngay sau lưng Bạch Hổ Công tước. Đới Thược Hành mặc trang phục như một vị tướng, còn Đới Lạc Lê thì là trang phục cận vệ.

Trong số những người đang vây xung quanh bàn cát, có rất nhiều người quen với Hoắc Vũ Hạo. Trong số đó, bắt mắt nhất chính là Đấu La Độc Bất Tử, làn da toát ra một luồng ánh sáng màu xanh lục, khí tức thâm trầm. Thủ lĩnh của Bản Thể Tông vậy mà lại đích thân đến đây.

Nghe nói rằng trong trận chiến ở biên giới của Đế quốc Thiên Hồn, vị đấu la này đã bị trọng thương, vất vả lắm mới trốn thoát được. Bây giờ xem ra thương thế của hắn có lẽ đã hồi phục rồi.

Ngoài độc bất tử ra, còn có công chúa Duy Na của Đế quốc Thiên Hồn và công chúa Cửu Cửu của Đế quốc Tinh La cũng nằm trong danh sách. Còn lại hơn chục người cũng đều là các cao thủ cấp bậc phong hào đấu la, trong đó cũng có một ít siêu cấp đấu la.

Nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo, Bạch Hổ Công tước lập tức chủ động đến chào hỏi, cười lớn thành tiếng, dang rộng vòng tay về phía Hoắc Vũ Hạo: "Vũ Hạo, cuối cùng ngươi cũng tới rồi! Thật mừng khi được gặp lại ngươi!"

Hoắc Vũ Hạo còn chưa kịp phản ứng, Bạch Hổ công tước đã ôm chặt lấy hắn.

Bị hắn ôm lấy như vậy, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên cảm thấy trong lòng không khỏi run lên. Hắn vô thức dang rộng hai tay, cũng ôm lấy Bạch Hổ Công tước, trong mắt hiện lên một tia rung động.

Sau khi ôm nhau, Bạch Hổ công tước cũng quay sang chào hỏi Đường Vũ Đồng đang đứng bên cạnh, rồi lại lần nữa nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, trong mắt hiện lên một tia trêu chọc. Vừa rồi Hoắc Vũ Hạo cùng Đường Vũ Đồng tay trong tay, hắn cũng đã thấy tường tận.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương