Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chapter 1091: Nhiệm vụ, kế hoạch. (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Ăn tối, uống trà xong xuôi, Bạch Hổ công tước sai người thắp sáng ngọn đèn bên trong doanh trướng lên.

Đới Lạc Lê cùng Cửu Cửu công chúa rời đi, toàn bộ doanh trướng lúc này chỉ còn lại Bạch Hổ công tước, Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng.

"Đại nhân, ngài có chuyện muốn nói với ta sao?" Hoắc Vũ Hạo hỏi.

Bạch Hổ Công Tước khẽ gật đầu, nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, trầm giọng nói: "Vũ Hạo, lần hành động này rất nguy hiểm, nếu không phải vai trò của ngươi quá đỗi quan trọng, ta cũng sẽ không để bọn hắn yêu cầu Sử Lai Khắc học viện đưa ngươi đến đây. Ngươi phải nhớ rằng nhiệm vụ của ngươi chỉ là đưa bọn hắn vào được Minh Đô một cách an toàn, đồng thời che giấu danh tính. Thế là đủ rồi. Thời điểm bọn hắn phát động tập kích, ngươi không cần tham gia. Một khi thấy rằng tình hình không ổn, ngươi phải lập tức chạy trốn, trở về đây, đừng lo lắng cho những người khác, hiểu không?”

Trong lòng Hoắc Vũ Hạo khẽ động, hắn rõ ràng nghe được trong lời nói của Bạch Hổ Công tước dường như có hàm ý khác.

"Đại nhân, mặc dù tam quốc Đấu La đại lục đều phái ra những hồn sư tinh nhuệ nhất cho lần hành động này, nhưng thành thật mà nói, đối với lần hành động này ta không có mấy lạc quan. Kế hoạch không đủ thấu đáo, kẻ địch thì quá mạnh, cho nên cơ hội thành công thực sự không hề cao. Nếu ta làm theo những gì ngài nói, không nỗ lực tham gia vào hoạt động này rồi tự mình rời đi, vậy bọn họ sẽ phải làm sao? Nếu họ rơi vào tay Đế quốc Nhật Nguyệt, thì chính là một đòn giáng mạnh vào chúng ta."

Bạch Hổ Công Tước trầm mặc trong giây lát. Cảm quan của Hoắc Vũ Hạo rất nhạy bén, hắn kinh ngạc phát hiện, trong ánh mắt của Đới Hạo lúc này vậy mà lại lộ ra một tia hổ thẹn.

"Vũ Hạo, ta không thể giải thích quá nhiều cho ngươi, chỉ cần nhớ kỹ, làm theo những lời ta nói là được, đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu."

Sau khi nghe được lời này từ Bạch Hổ công tước, sắc mặt của Hoắc Vũ Hạo dần dần trở nên nghiêm túc. Bạch Hổ công tước tuy rằng không nói rõ đầu đuôi, nhưng có một điểm đã được làm rõ, trong lần hoạt động này nhất định có ẩn giấu bí mật gì đó, và tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài. Nhưng rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu thì Bạch Hổ Công tước lại không chịu nói, hiển nhiên đây là một chuyện mà hắn khó lòng trả lời.

“Được, ta hiểu rồi.” Hoắc Vũ Hạo cũng không hỏi thêm gì nữa. Tuy rằng hắn cùng Bạch Hổ Công tước không tiếp xúc nhiều, nhưng dù sao cũng là có cùng huyết thống mà! Ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra rằng, trong tiềm thức hắn đã lựa chọn tin tưởng người cha mà hắn chưa từng công nhận này.

Bạch Hổ công tước nghiêm túc gật đầu, nói: “Ngươi nhất định phải làm theo lời ta đấy, nhớ kỹ.”

"Ừm."

Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng cũng được bố trí ở lại trong một doanh trướng trên đỉnh núi.

Đường Vũ Đồng đóng cửa lại, thấp giọng nói: "Xem ra, lần hành động này có không ít vấn đề! Bạch Hổ Công Tước là đang nhắc nhở chàng." Nàng nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo với một ánh mắt có chút kỳ quái. Người khác không biết quan hệ giữa Hoắc Vũ Hạo và Bạch Hổ Công tước, nhưng sao nàng có thể không biết cho được? Tuy nhiên, xét theo tâm trạng của Hoắc Vũ Hạo hôm nay, có vẻ như sự thù địch của hắn đối với Bạch Hổ Công tước đã không còn mãnh liệt như trước nữa. Theo quan điểm của Đường Vũ Đồng, đây chắc chắn là một chuyện tốt. Dù thế nào đi nữa, bọn họ vẫn là cha con mà! Và nàng cũng biết mối hận này đã khiến Hoắc Vũ Hạo phải bận tâm suốt một thời gian dài rồi.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu: “Nếu hắn không nói thì nhất định phải có nguyên nhân nào đó. Theo ta, giai đoạn đầu của lần hành động này hẳn sẽ không có vấn đề gì, nhưng khi tiến vào Minh Đô rồi thì khó nói sẽ ra sao. Dù thế nào đi nữa, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là đem những vị phong hào Đấu La kia đến được Minh Đô, còn lại thì không liên quan gì đến chúng ta nữa. Điều vừa rồi Bạch Hổ Công tước muốn truyền đạt cho ta kỳ thực chính là thông tin này, cho nên mới không ngừng nhắc nhở ta."

Đường Vũ Đồng nhìn bộ dạng suy tư của Hoắc Vũ Hạo, liền hỏi một cách thăm dò: "Hắn dường như rất quan tâm chàng."

Hoắc Vũ Hạo liếc nàng một cái, nói: "Vũ Đồng, nàng muốn hỏi gì thì cứ hỏi thẳng đi, giữa chúng ta không cần phải vòng vo."

Đường Vũ Đồng vỗ vỗ bả vai của hắn, nói: "Đáng ghét, ta chỉ quan tâm chàng thôi mà, chỉ là ta cảm thấy địch ý của chàng đối với hắn đã không còn mãnh liệt như trước nữa."

Hoắc Vũ Hạo cười khổ, nói: “Tuy rằng ta không muốn thừa nhận, nhưng xem ra là như vậy thật, trong những ngày nàng mất tích, ta có về thăm mộ mẹ ta. Mộ phần của mẹ ta đã được cải tạo, có vẻ như là do hắn làm. Hơn nữa sau này khi cùng tác chiến với Tinh La đế quốc, ta và hắn đã có tiếp xúc thường xuyên hơn, khó tránh khỏi bị hắn ảnh hưởng, tuy nhiên, ta vẫn muốn báo thù cho mẫu thân.”

Đường Vũ Đồng một thoáng yên lặng, liền gật đầu nói: "Những chuyện này để sau lại nói. Dù mục đích của bọn họ trong chiến dịch này là gì, thì mục tiêu cuối cùng vẫn giống nhau. Chẳng qua là cố gắng đả kích Đế quốc Nhật Nguyệt càng nhiều càng tốt, trì hoãn thời điểm mà Đế quốc Nhật Nguyệt phát động một cuộc chiến đích thực. Ngay khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ của mình, vẫn là nên nhanh chóng quay về học viện thôi."

Nàng không tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa, vì nàng hiểu rằng không thể ngay lập tức xóa bỏ hận thù trong lòng Hoắc Vũ Hạo. Dù sao hắn từ nhỏ đã bị ức hiếp, mẹ hắn cũng vì bệnh mà qua đời, tất cả đều có liên quan đến Bạch Hổ Công tước phủ. Nàng chỉ có thể khéo léo xoa dịu sự căm ghét trong lòng hắn. Cho dù sau này hắn muốn trả thù, ít nhất cũng sẽ có chút khả năng kiểm soát phương pháp trả thù của mình.

Hoắc Vũ Hạo nói: "Nàng nói không sai, dù mục đích của lần hành động này là như thế nào, thì kết quả cuối cùng cũng đều như nhau, chúng ta chỉ cần làm tốt phần mình là được, ta chỉ muốn bảo vệ một người, chính là nàng."

Đường Vũ Đồng bật cười, nói: "Ta là Phong Hào Đấu La đấy, ai bảo vệ ai còn chưa biết đâu."

Hoắc Vũ Hạo cũng cười: "Vậy cứ để nàng bảo vệ ta cũng được! Đến đây, bảo vệ ta đi." Nói xong, hắn liền dang rộng vòng tay về phía Đường Vũ Đồng.

Đường Vũ Đồng cười né tránh: “Vết sẹo vừa lành, chàng đã quên sạch cơn đau rồi phải không?”

Hoắc Vũ Hạo lập tức nhăn mặt: "Nàng à, lần này nàng quay về phải mời nhạc phụ đại nhân đến gỡ bỏ phong ấn đấy, nếu không ta sẽ phát điên mất."

Đường Vũ Đồng cười nói: "Ta cảm thấy hiện tại như vậy cũng khá tốt, chẳng phải đợi chờ chính là hạnh phúc sao?"

Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt chán nản, nói: "Không hạnh phúc chút nào."

Khuôn mặt Đường Vũ Đồng ửng đỏ, nói: "Nhanh chóng tu luyện thôi, ngày mai chúng ta phải lên đường rồi."

Trong một căn lều khác cách đó không xa, có hai người đang ngồi đối diện nhau, chính là Bản Thể Đấu La Độc Bất Tử cùng với Thiên Dương Đấu La.

"Độc huynh, trên đường chúng ta thật sự phải nghe tên tiểu tử kia chỉ huy sao?" Thiên Dương Đấu La có chút bất mãn hỏi Độc Bất Tử.

Độc Bất Tử khẽ gật đầu, đáp: "Thiên Dương, ngươi đừng coi thường tiểu tử kia, hắn giỏi nhất chính là tạo nên kỳ tích, võ hồn của hắn thuộc hệ tinh thần, năng lực ẩn thân cực kỳ độc đáo. Kế hoạch của chúng ta cũng sắp bắt đầu rồi. Chẳng lẽ ngươi đang khẩn trương đấy à? Nếu không, tại sao cứ mãi bồn chồn thế?

Thiên Dương Đấu La thở dài một tiếng, nói: "Cũng không thể nói là không khẩn trương. Nhìn tình hình của Thiên Hồn đế quốc, ta thật sự lo lắng cho Đấu Linh đế quốc! Thực lực tổng thể của Đấu Linh đế quốc kỳ thực không được tốt như Thiên Hồn đế quốc. Một khi chiến tranh lại được phát động, Đế quốc Thiên Hồn các ngươi ngăn không được, thì bọn ta càng là ngăn không nổi. Vì vậy, lần hành động này là bắt buộc. Tuy nhiên, ta thực sự vẫn không có lòng tin vào tiểu tử tuổi mới đôi mươi kia. Hắn vẫn còn quá trẻ. Một khi chúng ta bị bại lộ trước khi tiến được vào Minh Đô, sẽ không có chút cơ hội nào nữa."

Độc Bất Tử lãnh đạm nói: "Cho nên ta mới nói ngươi đang khẩn trương đấy. Ngươi không chú ý tới khí tức trên người tên thanh niên đó sao? Ngươi có thể biết tu vi của hắn hiện tại là bao nhiêu không?"

Thiên Dương Đấu La một thoáng sửng sốt, nói: "Có lẽ là thất hoàn chăng, lúc đó ta cảm nhận được hồn lực dao động của bọn hắn, có lẽ đều xấp xỉ thất hoàn."

Bản Thể Đấu La Độc Bất Tử lắc đầu, nói: "Không đúng, nếu cẩn thận cảm thụ, ngươi sẽ thấy rằng thực lực chân chính của bọn hắn nhất định không phải là những gì thể hiện ở bề ngoài. Sự dao động hồn lực ở cấp độ thất hoàn chỉ là ảo giác. Tinh thần lực của tiểu gia hỏa kia cực kỳ mạnh mẽ, đến ngay cả ta cũng gần như bị lừa. Tuy nhiên, sau khi cẩn thận cảm thụ, ta phát hiện ra rằng tinh thần lực của hắn sâu không thấy đáy, thậm chí ta cũng không thể nhìn ra tu vi thực sự của hắn, tuyệt đối không đơn giản chỉ là thất hoàn."

Thiên Dương Đấu La có chút không thể tin nói: "Hắn trông chỉ mới hai mươi tuổi, cho dù là đến từ Sử Lai Khắc học viện, nhưng hắn có tu vi thất hoàn cũng đã khá tốt rồi."

Bản Thể Đấu La Độc Bất Tử nói: “Ngày mai ngươi có thể cẩn thận cảm thụ, nhưng ta có thể khẳng định một câu, nếu ngươi muốn tiến vào Nhật Nguyệt đế quốc mà không để lại dấu vết, thì để tiểu tử kia nắm quyền chỉ huy hẳn là lựa chọn tốt nhất."

"Được, vậy cứ để hắn chỉ huy đi." Thiên Dương Đấu La hiển nhiên rất kiêng kỵ Độc Bất Tử, cũng không nói thêm về vấn đề này nữa.

"Độc huynh, tin tức đến từ Minh Đô là thật sao?" Thiên Dương Đấu La trầm giọng hỏi.

Độc Bất Tử khẽ gật đầu, nói: “Người của chúng ta đã nhiều lần xác nhận rồi, đó còn là đệ tử có năng lực nhất của ta, tin tức truyền đi nhất định không có vấn đề gì, sau khi ngươi thành công thì lập tức trốn đi thật xa, đừng lo lắng cho ta. Bọn ta có nội ứng hỗ trợ rồi, về mặt an toàn sẽ không có vấn đề gì ”.

"Được, vậy hãy cẩn thận."

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong, mọi người lại tụ tập bên trong doanh trướng của Bạch Hổ Công tước.

Hoắc Vũ Hạo vẫn nắm lấy tay Đường Vũ Đồng. Điều này không chỉ thể hiện mối quan hệ thân thiết giữa hai người, mà còn giúp bọn hắn luôn duy trì trạng thái mạnh mẽ nhất. Tất nhiên cũng chỉ có bọn hắn mới biết điều này.

Bạch Hổ Công tước trầm giọng nói: “Mọi người, lần hành động này có tầm quan trọng rất lớn, thậm chí có thể ảnh hưởng đến phương hướng chiến tranh sau này. Tuy nhiên, xin hãy nhớ rằng các vị là trụ cột của mỗi quốc gia. Chuyện không thể làm thì đừng miễn cưỡng, nhất định phải đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu. Chỉ khi các vị vẫn còn, chúng ta mới có hy vọng cho tương lai."

Lời này của Bạch Hổ Công tước rất nghiêm túc, chân thành đến mức khiến mọi người không khỏi cảm động.

Bản thể Đấu La Độc Bất Tử thở dài một hơi, nói: “Không ngờ ta lại có ngày rơi vào nông nỗi này, ngày xưa ta có lòng tin tuyệt đối có thể đánh đuổi đuổi địch ra khỏi quốc gia, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy thật nực cười. Sự hiểu biết của ếch ngồi đáy giếng khiến chúng ta bị tụt lại phía sau quá xa, nên chỉ có thể liều mình trong lần hành động này thôi. Dù thế nào đi chăng nữa, lần này chúng ta bắt buộc phải thành công. Chúng ta xin nhận tâm ý của công tước, nhưng nếu không có quyết tâm đối mặt với cái chết, thì lần hành động này sẽ không có khả năng thành công. Vì bản thân chúng ta, vì tổ quốc của chúng ta, dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải liều một phen. Được rồi, đi thôi.”

Độc Bất Tử có địa vị nổi bật trong giới hồn sư, ngang hàng với Huyền lão của Học viện Sử Lai Khắc. Bạch Hổ Công tước Đới Hạo đứng trước mặt hắn cũng chỉ là một tiểu bối mà thôi.

"Độc tiền bối, đi đường cẩn thận. Các vị tiền bối, chúc các vị chuyến đi này thuận buồm xuôi gió, sớm thắng lợi mà trở về." Nói xong, Đới Hạo lùi lại một bước, cung kính cúi đầu chào mọi người.

Độc Bất Tử nhìn về phía mọi người, sau khi quan sát xung quanh một vòng, hắn là người đầu tiên ngẩng cao đầu bước ra khỏi doanh trướng. Thiên Dương Đấu La theo sát phía sau. Tiếp đến là các vị phong hào Đấu La khác, Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng đi ở sau cùng.

Sau khi rời khỏi doanh trướng, Độc Bất Tử cũng không tiếp tục tiến về phía trước nữa, mà thay vào đó lại hướng tầm mắt về phía Hoắc Vũ Hạo: "Tiểu tử, từ lúc này cho đến khi tiến vào Minh Đô, bọn ta đều sẽ tuân theo chỉ dẫn của ngươi. Yên tâm, có lời này của ta, đảm bảo dọc đường sẽ không có người nào dám gây phiền toái với ngươi, tất cả những người ở đây, kể cả ta, đều sẽ nghe lời ngươi, bây giờ nên làm thế nào đây?”

Lời này của Bản Thể Đấu La rất độc đoán. Nhưng cũng chỉ có cường giả như hắn mới có thể thuyết phục được mười bốn vị Phong Hào Đấu La khác ngoài Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng, hắn có địa vị vô cùng cao trong giới hồn sư, những người khác sao dám không nghe theo.

Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nhìn vị Bản Thể Đấu La cường đại này. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Độc Bất Tử sẽ ủng hộ mình như vậy, hắn vẫn còn nhớ rất rõ mâu thuẫn giữa Bản Thể Đấu La và sư phụ của mình năm xưa. Bây giờ xem ra, để cứu quốc gia, Độc Bất Tử đã thực sự buông xuống tất thảy. Lần trọng thương khi trước có lẽ đã khiến hắn nhìn rõ được nhiều điều.

Nếu Độc Bất Tử đã ủng hộ như vậy, Hoắc Vũ Hạo đương nhiên cũng phải thể hiện ra sự hợp tác. Hắn vội vàng khom người hành lễ với Độc Bất Tử, nói: “Đa tạ sự tin tưởng của người. Ta không dám nhận làm chỉ huy, nhưng để an toàn tiến vào Nhật Nguyệt Đế quốc, ta sẽ dùng một số biện pháp giúp các vị tiền bối có thể ẩn thân. Cho nên ta cũng xin phiền các tiền bối hãy làm theo sự chỉ dẫn của ta trên đường đi, như vậy ta sẽ có thêm phần tự tin.”

Độc Bất Tử cười lãnh đạm, nói: "Không cần khách khí như vậy, nói thực tế đi."

Hoắc Vũ Hạo cũng biết, nếu không bộc lộ ra một ít năng lực của mình, những vị Phong Hào Đấu La này sẽ không dễ nói chuyện như vậy. Trong giới Hồn Sư luôn lấy cường giả vi tôn, điều này đúng ở vạn năm trước, và vạn năm sau cũng vẫn là như vậy. Hoắc Vũ Hạo mặc dù bây giờ đã là một Hồn Đạo Sư cấp chín, nhưng hắn lại thích xưng mình là Hồn Sư hơn. Có lẽ cũng vì hắn là một hồn sư xuất thân từ Sử Lai Khắc học viện.

Hai con ngươi của Hoắc Vũ Hạo khẽ lóe lên, trong mắt lấp lánh một tia sáng màu vàng nhàn nhạt. Dao động tinh thần nhẹ nhàng lặng lẽ lan rộng, bao trùm toàn bộ mười sáu vị Phong Hào Đấu La, trong đó có cả Đường Vũ Đồng.

Ngay từ đầu, không một ai trong số các vị phong hào Đấu La này có thể cảm nhận được tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo, mãi cho đến khi tinh thần cộng hưởng của hắn lặng lẽ xâm nhập vào tinh thần hải của mỗi người, bọn họ mới nhận ra.

Bao gồm cả Độc Bất Tử, vẻ mặt của những vị Phong Hào Đấu La đến từ tam đại đế quốc này trong nháy mắt liền phát sinh biến hóa.

Khi bọn hắn phát hiện ra có tinh thần lực xâm nhập vào tinh thần hải của mình, phản ứng đầu tiên của bọn hắn là kháng cự, cố gắng trục xuất luồng tinh thần lực này ra. Tinh thần hải chính là khu vực khống chế tinh thần cốt lõi của các hồn sư, làm sao có thể tùy ý để người khác xâm nhập được?

Chỉ có những Phong Hào Đấu La đến từ Tinh La Đế Quốc mới không có chút phản kháng nào, vì trước kia bọn họ đã được trải nghiệm tinh thần cộng hưởng của Hoắc Vũ Hạo rồi.

Tuy nhiên, bất kể có kháng cự hay không, tinh thần cộng hưởng của Hoắc Vũ Hạo vẫn dễ dàng dung nhập với tinh thần hải của bọn hắn. Nói cách khác, phản kháng vô ích.

Tinh thần cộng hưởng giống như một miếng băng gạc, mà tinh thần lực của những phong hào đấu la này thì lại giống như nước.

Ngay cả những phong hào Đấu La đến từ Tinh La Đế Quốc vốn đã quen thuộc với Hoắc Vũ Hạo, cũng không ngờ rằng tinh thần cộng hưởng của Hoắc Vũ Hạo lại có thể thần kỳ như vậy. Vừa ra tay, hắn đã kết nối trực tiếp với tinh thần lực của bọn hắn rồi, thậm chí cũng không cần bọn hắn phải làm gì cả.

Ngay sau đó, thế giới xung quanh liền hoàn toàn trở thành không gian lập thể. Một mô hình ba chiều 360 độ không có điểm mù ngay lập tức xuất hiện trong tâm trí của tất cả các vị phong hào đấu la. Giống như có thêm một con mắt nhìn xuống từ trên bầu trời vậy, mọi thứ đều trở nên vô cùng rõ ràng.

Thiên Dương Đấu La và những hồn sư khác đến từ Đấu Linh đế quốc là những người ít quen thuộc nhất với Hoắc Vũ Hạo, khi cảm nhận được ma lực mà tinh thần cộng hưởng mang lại, bọn hắn đều không khỏi tỏ ra kinh ngạc.

Điều khiến bọn hắn giật mình hơn nữa là điều xảy ra tiếp theo. Sau khi kết nối với bọn hắn, hình ba chiều 360 độ ngay lập tức phóng to và lan rộng về phía xa. Ngay lập tức, tuy mọi người vẫn đang đứng yên một chỗ, nhưng tầm nhìn của mỗi người vẫn liên tục khuếch tán ra xa. Chẳng mấy chốc, toàn bộ Minh Đấu Sơn mạch rộng lớn đều đã xuất hiện trong tầm mắt của bọn hắn.

Bản thể Đấu La Độc Bất Tử nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, hai mắt sáng ngời: "Tinh thần lực thật cường đại! Tiểu gia hỏa, đôi mắt của ngươi đã thức tỉnh lần thứ hai rồi à?"

Hoắc Vũ Hạo sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu nói: "Ta cũng không biết con mắt của ta có tính là thức tỉnh lần thứ hai chưa, nhưng võ hồn của ta đúng là đã có biến dị."

Độc Bất Tử thở dài một hơi, nói: “Thật đáng tiếc, nếu gặp được ngươi sớm hơn thì tốt rồi. Lão phu sẵn lòng nhận ngươi làm quan môn đệ tử, không cho lão gia hỏa Mục Ân kia chiếm lợi nữa."

Hoắc Vũ Hạo nghe được lời nói bất kính của hắn đối với lão sư, không khỏi khẽ nhíu mày. Độc Bất Tử cường đại đến mức nào, hiển nhiên có thể ngay lập tức nhìn thấy sự không vui trong mắt hắn, mới mỉm cười lãnh đạm, nói: "Ngươi không cần phải buồn bực, cho dù Mục Ân còn sống, ta vẫn sẽ gọi hắn như vậy. Khi xưa nếu không phải vì hắn, đại ca của ta cũng sẽ không chết.."

Nói đến đây, dường như có một làn sóng cảm xúc mơ hồ đọng lại trong sâu thẳm đôi mắt của Độc Bất Tử, vừa tang thương vừa thâm thúy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...