Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chapter 1098: Cái chết của Độc Bất Tử (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

"Lão Long, ta cả đời đều tùy hứng mà làm, khuyết điểm lớn nhất của ta là không chiến thắng được Mục Ân. Nhưng ta cũng đã sống lâu hơn hắn rồi, sau này nếu ngươi muốn nói mấy lời hèn hạ về ta, ta sẽ ghi nhận, đối với ta, đó cũng chỉ là mấy lời khen thôi. Thời gian đã hết. Ngươi có thể giúp ta một chút, xem ta khi hoàn toàn tự bạo, có thể đạt đến cấp độ nào được không? À, nhân tiện, sau cùng thì ta vẫn còn mục đích thứ tư, chính là ám sát Từ Thiên Nhiên, bất kể thành công hay không, ta cũng sẽ thử. Nếu không, ta làm sao có thể cam tâm được?"

vừa nói dứt lời, Độc Bất Tử đột nhiên cười lớn, sau đó toàn thân lập tức lơ lửng giữa không trung, lặng yên bất động.

Toàn bộ bầu trời dường như cũng ngưng đọng trong giây lát, mọi dao động năng lượng đều dừng lại. Ngay cả Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao cũng không ngoại lệ.

Trong mắt Long Tiêu Dao liền hiện lên một tia kinh hãi, chỉ trong chớp mắt, tầng khí màu đen đậm đặc bắt đầu biến mất, xung quanh cơ thể hắn xuất hiện một luồng ánh sáng màu trắng bạc kỳ lạ.

Hào quang màu trắng bạc này va chạm dữ dội với không gian tĩnh lặng xung quanh.

Khóe miệng Bản Thể Đấu La Độc Bất Tử hiện lên một nụ cười quái dị, hắn liếc nhìn Long Tiêu Dao lần cuối, sau đó, thân thể to lớn cao tới ngàn mét của hắn đột nhiên co rút lại, tập trung vào vị trí bụng dưới, trong nháy mắt hội tụ lại.

Vào khoảnh khắc đó, trên bầu trời như thể có thêm một lỗ đen, thiên địa nguyên khí điên cuồng hội tụ về phía cái lỗ này.

Cơ thể khổng lồ của Độc Bất Tử đột nhiên sụp đổ, tốc độ sụp đổ nhanh đến mức mọi người đều cảm nhận được một cổ lực hút cực lớn từ không trung truyền đến, mấy trăm vạn thường dân, thậm chí là những người ở gần Nhật Nguyệt tế thiên đài nhất, đều bị lực hút này kéo lên khỏi mặt đất, hai chân trôi nổi giữa không trung, toàn thân lơ lửng ở độ cao vài mét.

Lòng dân vừa mới ổn định lại đôi chút, bỗng nhiên trở nên hỗn loạn vô cùng, tiếng gào chói tai, tiếng thét thảm thiết, tiếng kêu ầm ĩ, ai ai cũng điên cuồng giãy giụa.

Độc Bất Tử biến mất, thay vào đó là một viên tinh thể khổng lồ, viên tinh thể này trông giống như một con quay, có màu xanh lục, được bao quanh bởi một luồng bích lục quang mang, nhưng bên trong đó lại hiện lên một vùng tăm tối, như thể muốn nuốt chửng tất cả. Ngay cả ánh sáng màu bạc xung quanh cơ thể Hắc Ám Thánh Long Long Tiêu Dao cũng bị nó nuốt chửng vài phần.

Khóe miệng Long Tiêu Dao hiện lên một nụ cười khổ, không hổ là Bản Thể Đấu La! Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, cấp độ của hồn hạch này đã hoàn toàn đạt đến trình độ cực hạn đấu la rồi, điểm khác biệt duy nhất là cực hạn đấu la có hai hạch hồn, trong khi Độc Bất Tử chỉ có một.

Độc Bất Tử đã thiêu đốt toàn bộ bản nguyên, thậm chí cả linh hồn của hắn, lúc này, mọi thứ tuy rằng đều chìm vào yên tĩnh, nhưng chỉ trong tích tắc sau, cơn bão tố kinh hoàng nhất đã ập đến.

Đến, đến rồi à? Hơi thở của mỗi người dường như đều bị đình trệ, nhìn lên bầu trời, ai ai cũng đều có cảm giác giống như một tai họa đang ập đến.

Tuy nhiên, vào lúc này, phương hướng của Minh Đô đột nhiên sáng lên, bốn cột ánh sáng màu trắng nhu hòa không hề báo trước, cứ vậy phóng thẳng lên không trung.

Bốn cột ánh sáng này thoạt đầu không dễ nhìn thấy, chỉ to cỡ một cái thùng nước, nhưng sau đó chúng khuếch trương với tốc độ kinh người.

Chẳng bao lâu sau, bốn cột sáng kia đã có đường kính hơn trăm mét, xuyên thủng bầu trời, luồng ánh sáng trắng mãnh liệt đâm xuyên qua những đám mây đen trên không trung.

Hồn hạch màu bích lục vẫn đang tập trung lực lượng, dường như bị kích thích, nó ngân lên một thanh âm trầm trầm khó lòng nghe được. Những vết nứt nhỏ bắt đầu xuất hiện tại không gian xung quanh hồn hạch.

Từ Thiên Nhiên đang ở bên trong tấm màn chắn ánh sáng màu vàng của Nhật Nguyệt tế thiên đài, mặc dù cũng bị ảnh hưởng bởi hồn hạch của bản thể Đấu La ngoài kia, nhưng vẫn miễn cưỡng cử động được, hắn lại đi lên tầng bảy của tế thiên đài, tay phải chỉ vào lên trời, một thanh trường kiếm màu vàng liền xuất hiện từ trong lòng bàn tay. Ngay sau đó, thanh âm vang dội của hắn liền truyền đi xa.

"Ta được ông trời sủng ái, kế thừa đại nghiệp thống nhất đại lục, bảo vệ con dân nhật nguyệt, tà ma ngoại đạo vậy mà dám phạm đến thiên uy. Nay ta mượn cửu thiên chi lực để trấn áp ngươi, vĩnh viễn không được siêu sinh. Ánh sáng Nhật Nguyệt của ta, vĩnh viễn chiếu rọi đại địa. "

Sau một khắc, trên người Từ Thiên Nhiên lóe lên một luồng sáng màu vàng, nét mặt lộ ra một vẻ uy nghiêm lạnh lùng, trên cơ thể hiện ra một đạo tia sét màu tím, đột nhiên, toàn thân hắn tỏa ra một luồng ánh sáng màu tím vàng, dưới đám mây đen bao phủ, hắn lập tức lại trở thành trung tâm của sự chú ý.

Thanh trường kiếm được giơ lên ​​cao, như thể muốn đâm xuyên qua bầu trời, tay hắn tạo ra động tác dẫn dắt giữa không trung. Đột nhiên, bốn cột ánh sáng khổng lồ ở phía xa lập tức bay lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, bắn thẳng về hướng bên này.

Không gian xung quanh được khống chế bởi Bản Thể Đấu La Độc Bất Tử, vậy mà lại không có tác dụng gì với bốn cột sáng khổng lồ này. Cột sáng xẹt ngang bầu trời, lập tức, bạch quang lan rộng, biến thành một lớp màn chắn khổng lồ nở rộ theo chiều ngang.

Cũng vào lúc này, hồn hạch dường như đã không còn tụ lực nữa, hồn hạch màu bích lục từ từ rơi xuống, trực tiếp hướng về nhật nguyệt tế thiên đài.

Bạch quang lóe lên, tấm khiên ánh sáng được tạo ra vô cùng kịp thời, bao phủ hàng trăm vạn thường dân, thậm chí là cả một nửa Minh Đô cách đó không xa.

"Đinh--"

Lập tức vang lên một thứ âm thanh sắc nét mà hàng trăm vạn con người sẽ không thể nào quên.

Giữa trời và đất, thời gian cùng không gian lại lần nữa ngưng đọng. Nhưng lần này, ngay cả Từ Thiên Nhiên ở trong màn chắn ánh sáng của Nhật Nguyệt tế thiên đài cũng đứng bất động một chỗ.

"Bùm——"

Hào quang màu bích lục lan ra bên ngoài, hắc ám cũng theo đó mà lan rộng. Lần này không chỉ là mây đen nữa, mà như một màn đêm đột ngột ập xuống vậy, trên bầu trời có vô số các vì tinh tú, nhưng vẫn không nhiều bằng thứ hắc ám dường như muốn thôn phệ tất cả kia.

Lớp màn chắn ánh sáng màu trắng khổng lồ điên cuồng rung chuyển, xung quanh hạch tâm, luồng ánh sáng màu bích lục vẫn tiếp tục lan rộng, chấn động kịch liệt.

Thứ sức mạnh này có thể ví như thiên uy, trong tích tắc đã được nâng lên đến đỉnh điểm.

Ánh mắt của Từ Thiên Nhiên lần đầu tiên không giữ nổi bình tĩnh nữa, lúc này cũng lộ ra một vẻ kinh hãi. Một cỗ uy áp cực lớn từ trên trời giáng xuống, trấn áp lấy hắn, khiến hắn không thể thở nào thở nổi.

Chín vòng hồn hoàn lần lượt bay lên, sau lưng hắn còn xuất hiện một con cự long màu tím, đây cũng là võ hồn của hắn, thực lực của hắn đã đạt đến cửu hoàn. Hoàng đế của Nhật Nguyệt Đế quốc, tuổi đời mới ngoài ba mươi, nhưng không ngờ đã là một cường giả cấp độ Phong hào Đấu La rồi, đồng thời còn sở hữu võ hồn diệt thiên long vô cùng cường đại.

Ý niệm điên cuồng trong không trung kịch biến, lực lượng đáng sợ vào lúc này mới bộc lộ ra toàn bộ. Tuy nhiên, thứ hắn phải đối mặt chính là thiên uy, thiên uy mà bản thể đấu la Độc Bất Tử đã dẫn động ra.

Nhưng rốt cuộc, luồng hào quang màu bích lục kia vẫn bị chặn lại hoàn toàn nhờ vào lớp màn chắn bạch sắc ở bên ngoài.

Tuy nhiên, Từ Thiên Nhiên, người kiêu hùng đứng trên Nhật Nguyệt Tế thiên đài, lấy kiếm chỉ thiên, giả bộ làm ra dáng vẻ cường giả, liền phun ra một ngụm máu tươi rồi chậm rãi ngã xuống đất.

"Rầm rầm--"

Tiếng oanh tạc dữ dội cho đến thời điểm này vẫn còn đang vang vọng.

Phía dưới, những người dân lơ lửng bỗng nhiên rơi vào hỗn loạn, một trận oanh tạc kinh khủng vẫn khiến bạch quang dâng trào trên bầu trời, hồn lực dao động kịch liệt lan ra hàng trăm dặm. Khắp vùng ngoại ô phía nam, những đỉnh núi gần đó hầu như đều bị san phẳng ngay lập tức.

“Bệ hạ!” Quất Tử là người đầu tiên lao lên Nhật Nguyệt tế thiên đài. Vào thời điểm vừa rồi, ngay trước khi vụ nổ lớn diễn ra, nàng cảm thấy như cổ họng mình bị bóp nghẹt. Nàng chính là người ở gần tầng bảy nhất, cũng là người có cảm giác trực tiếp nhất. Từ Thiên Nhiên bị trọng thương không phải do vụ nổ điên cuồng mà bản thể Đấu La Độc Bất Tử gây ra, mà là do một cỗ lực lượng tựa như ý niệm của thiên uy.

Đúng vậy, vụ nổ hồn hạch này là oanh kích diện rộng, và đã bị chặn lại bởi thứ lực lượng kỳ dị kia của Minh Đô. Nhưng sau khi vụ nổ lớn bắt đầu, một cỗ ý niệm thuần túy nhất đã đột phá hai tuyến phòng thủ và trực tiếp ra tay với Từ Thiên Nhiên.

Một vị cực hạn đấu la điên cuồng tự bạo, thật sự quá đáng sợ. Nếu như không phải Từ Thiên Nhiên đã tu luyện đến trình độ phong hào đấu la, một kích vừa rồi e rằng đã đủ để hắn hồn phi phách tán rồi.

Như Độc Bất Tử đã nói trước khi chết, hắn có bốn mục tiêu, hơn nữa mỗi mục tiêu đều đã được hoàn thành. Tuy rằng hắn tới đây để làm mồi nhử tấn công Từ Thiên Nhiên, nhưng mục đích thực sự của mồi nhử vẫn là tiêu diệt vị đế quân này.

Ôm lấy Từ Thiên Nhiên, Quất Tử vội vàng truyền hồn lực vào cơ thể hắn, nhưng nàng lại kinh ngạc phát hiện, bản thân căn bản không làm được, trong cơ thể Từ Thiên Nhiên có một cỗ tinh thần lực điên cuồng đang xung đột với tinh thần lực của chính hắn. Như lửa với nước vậy. Chiến trường chính là nằm bên trong cơ thể Từ Thiên Nhiên, hiện giờ vị đế vương có tu vi Phong Hào Đấu La này, thất khiếu đều đang chảy máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.

Lúc này, Quất Tử cũng thể hiện ý chí kiên cường của một chiến thần đế hậu. Nàng một tay bế Từ Thiên Nhiên lên khỏi mặt đất. Cùng lúc đó, lấy ra hồn đạo khí khuếch đại âm thanh từ trong ngực Từ Thiên Nhiên, lớn tiếng nói: “Mọi người, để ngăn chặn sự tà ma tập kích, bệ hạ đã dùng chính cơ thể của mình để dẫn động thiên địa lực lượng. Hiện giờ tà ma đã chết, những bệ hạ cũng đã bị thương. Ta là chiến thần đế hậu của bệ hạ, chỉ cần có bệ hạ và ta ở đây, liền có thể bảo hộ cho Nhật Nguyệt đế quốc chúng ta quốc thái dân an. Bệ hạ chỉ là tạm thời bị thương, không cần lo lắng, hiện tại mời quân đội chỉ huy người dân trở về Minh Đô, kẻ nào gây chuyện, giết không tha!”

Sự hoảng loạn ban đầu cuối cùng cũng dịu xuống, dưới tác động đến từ những lời nói này của Quất Tử.

"Chiến Thần, Chiến Thần, Chiến Thần!" Các binh sĩ đột nhiên đồng thanh hét lên, tiếng hô chiến thần đinh tai nhức óc đã trấn áp mọi âm thanh hỗn loạn xung quanh.

Là đế hậu, đồng thời cũng là nữ chiến thần của Đế quốc Nhật Nguyệt, địa vị của Quất Tử trong quân đội đã tăng lên như diều gặp gió, hiện giờ nàng đã trở thành thần tượng trong quân đội. Dưới sự nỗ lực có chủ ý của Từ Thiên Nhiên, danh tiếng của nàng đã vượt qua tất cả những nhân vật quan trọng khác trong quân đội.

Lúc này khi nàng vừa lên tiếng, binh lính liền đồng loạt hưởng ứng, hơn nữa, tai họa rốt cuộc đã bị chặn lại, trong lúc nhất thời, lòng người dần dần ổn định, tiếng hoan hô cũng chậm rãi xuất hiện.

Dù thế nào đi nữa, tế thiên đại điển hôm nay tuy bị hủy hoại, nhưng hàng trăm vạn con người cũng đã được chứng kiến một ​​cảnh tượng thần kỳ, ít nhất thì trong mắt bọn hắn, chính nghĩa cuối cùng cũng đánh bại tà ác, tà ma đã bị diệt trừ.

Mây đen trên không trung dần dần tán đi, ánh mặt trời lại lần nữa chiếu rọi mặt đất, bầu trời quang đãng, mọi thứ đều đã biến mất, bao gồm cả Hắc Ám Thánh Long, Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao.

Hoắc Vũ Hạo đứng ở nơi xa, trong mắt tràn đầy bi thương. Tuy nhiên, hắn vẫn chưa biết mục đích thực sự của bản thể đấu la Độc Bất Tử, mặc dù hắn chỉ mới tiếp xúc vài lần với vị cường giả tiệm cận cực hạn đấu la này. Tuy nhiên, tận mắt nhìn hắn vì đất nước, vì kế hoạch mà tự bạo hồn hạch của bản thân, làm sao không cảm thấy bi thương cho được? Mà ngay cả quyển bản thể bí mật, giờ đây cũng trở thành một gánh nặng trong lòng hắn.

Hướng về bầu trời đang dần sáng lên, Hoắc Vũ Hạo chậm rãi cúi người hành lễ.

"Bản thể tiền bối, dù thế nào đi nữa, người vẫn xứng đáng là một vị anh hùng của đất nước và con dân. Ta chắc chắn sẽ mang chiến công của người trở về với Đế quốc Thiên Hồn. Cũng sẽ giúp người truyền thừa bản thể bí mật cho đời sau. Người yên tâm, ta sẽ nỗ lực hết sức để tiếp ứng cho những người khác ”.

Nếu vụ oanh kích kia đã không gây ra sinh linh đồ thán, vậy Hoắc Vũ Hạo đương nhiên cũng không cần đi tinh lọc cho những linh hồn đó nữa.

Mà Đường Vũ Đồng không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh hắn rồi.

Nhìn thấy nàng, trong mắt Hoắc Vũ Hạo không khỏi có chút áy náy: “Vũ Đồng, thực xin lỗi, ta lại quá kích động rồi.”

Đường Vũ Đồng tiến về phía trước, nắm lấy tay hắn: "Đại trượng phu có việc nên làm, cũng có việc không nên làm, nhưng lần sau đừng bỏ ta lại phía sau nữa. Dù sống chết ra sao, chúng ta đều phải ở bên nhau. Chỉ khi chúng ta ở bên nhau, tỉ lệ sống mới được tăng cao."

Hoắc Vũ Hạo nắm chặt tay nàng, nói: "Chúng ta đi đến điểm hẹn thôi. Nếu ta đoán không lầm, mục đích chính của việc bản thể tiền bối hy sinh là để cầm chân toàn bộ kẻ địch tại tế thiên đài. Có lẽ Thiên Dương tiền bối cũng đã làm xong việc rồi, gặp được bọn họ, chúng ta sẽ lập tức rời đi, trở về Tinh La."

Cả hai lại lần nữa phóng lên, biến mất trong không trung, thẳng hướng điểm hẹn đã định trước mà bay đi.

Sự việc Bản Thể Đấu La Độc Bất Tử tự hủy quả thực quá hoành tráng, chí ít thì hiện tại, chỉ tính việc duy trì trật tự trong Minh Đô thôi cũng tiêu tốn rất nhiều tinh lực từ những người cầm quyền rồi.

Hoàng đế bị trọng thương, lúc này thiếu đi một người cai trị đất nước chân chính, mà tình thế hỗn loạn này cũng chính là thời cơ tốt nhất để rời đi.

Trước đó hắn cũng đã nhìn thấy Quất Tử, cũng như nhìn thấy chiến thần đế hậu của Đế quốc Nhật Nguyệt. Quất Tử giờ đã trở nên uy quyền hơn, có lẽ cũng sẽ sớm trở lại chiến trường. Quất Tử, ngươi cũng biết, ta thực sự không muốn chạm mặt cùng ngươi trên chiến trường đâu.

Địa điểm gặp mặt ở ngay bên ngoài vùng ngoại ô phía đông, nơi gần đế quốc Tinh La nhất, bọn hắn giương đông kích tây, tưởng thật mà giả, tưởng giả mà thật, ban đầu Hoắc Vũ Hạo còn cho rằng kế hoạch này quá mức sơ sài, nhưng thực ra lại cực kỳ tinh vi dưới sự việc tự bạo hồn hạch của bản thể đấu la Độc Bất Tử.

Khi Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng đến được địa điểm tiếp ứng, liền kinh ngạc phát hiện đã có bốn vị phong hào Đấu La đợi sẵn ở đây rồi.

Khuôn mặt của bọn hắn đều rất khó coi, toàn bộ đều là những tồn tại cấp bậc Siêu Cấp Đấu La, và hai người trong số đó còn đến từ bản thể tông. Hiển nhiên, bọn hắn đều đã nhìn thấy sự việc bản thể đấu la tự bạo.

“Các vị tiền bối, xin nén bi thương.” Hoắc Vũ Hạo còn có thể nói gì hơn đây? Hắn cũng chỉ thốt ra được lời này, sau đó liền kéo Đường Vũ Đồng lặng lẽ bước sang một bên.

Bầu không khí quá sức u ám, cái chết của một cường giả đỉnh cấp xưng hùng tại giới hồn sư, chắc chắn là một đả kích cực mạnh không thể diễn tả thành lời đối với bất kỳ ai trong số bọn hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...