Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 1099: Thái tử! (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Một khắc sau, mười đạo thân ảnh lần lượt bay đến không một tiếng động, cầm đầu là Thiên Dương Đấu La đang ôm trong tay một cái bọc, vừa đáp xuống mặt đất, hắn lập tức trầm giọng nói: “Đi mau. Minh Đô toàn thành giới nghiêm, chúng ta cứ đi trước rồi hẵng nói. Vũ Hạo, vẫn do ngươi chỉ đạo."
Nhìn nét mặt nghiêm trọng của Thiên Dương Đấu La, có thể thấy hắn cũng đã biết về cái chết của bản thể đấu la rồi.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, tinh thần tham trắc cộng hưởng trong nháy mắt được khai mở, những người khác cũng không dám lơ là, đồng thời phóng người bay lên không trung.
Tuy nhiên, Hoắc Vũ Hạo vừa mới dẫn mọi người bay lên không trung, trên mặt liền hiện lên một vẻ kinh ngạc, tinh thần lực của hắn nhạy bén như vậy, muốn hoàn thành việc cộng hưởng tinh thần tham trắc, trước tiên hắn phải bao trùm lấy những người xung quanh đã. Số lượng các vị Phong Hào Đấu La bao gồm cả hắn cùng Đường Vũ Đồng hẳn là mười sáu người mới đúng, bởi vì so với lúc đến đây, bọn hắn đã mất đi bản thể Đấu La Độc Bất Tử rồi.
Nhưng khi hắn cùng mọi người bay lên, hắn nghe thấy rõ ràng có đến mười bảy nhịp tim, thứ mà Thiên Dương Đấu La đang ôm trong lòng kỳ thực là một sinh vật sống.
Rốt cuộc đấy là gì?
Theo bản năng, Hoắc Vũ Hạo giải phóng ra tinh thần tham trắc lướt qua, điều đầu tiên hắn cảm nhận được chính là một sự dao động tinh thần vô cùng nhu hòa yếu ớt, so với những vị phong hào Đấu La khác thì đơn giản là một trời một vực, nhưng một chút dao động tinh thần nhẹ nhàng như vậy lại khiến tâm thần của hắn chấn động kịch liệt, một cảm giác khó tả lập tức lan tràn khắp cơ thể.
Theo như tinh thần tham trắc, trước tiên hắn thấy được một cái nôi nhỏ, trong chăn có một đứa bé đang ngủ say, nhịp tim và dao động tinh thần đều là từ đứa bé này mà ra!
…
Đế quốc Nhật Nguyệt, hoàng cung!
"Cái gì? Thái tử điện hạ đã..." Quất Tử toàn thân run rẩy, nhìn chằm chằm vào cung nữ đang cấp báo, trên mặt dường như không còn một giọt máu.
"Không, không thể..." Quất Tử điên cuồng hét lên, lập tức lao về phía tẩm cung của mình. Nàng dù là một người điềm tĩnh, nhưng khi nghe tin con trai của mình biến mất không chút dấu vết, trong lòng nàng không khỏi lâm vào hỗn loạn.
Dù là lúc bản thể đấu la Độc Bất Tử tự bạo hồn hạch, dẫn động thiên địa dị biến, nàng vẫn vô cùng điềm tĩnh.
Khi nhìn thấy phu quân của mình, Từ Thiên Nhiên, hoàng đế của Đế quốc Nhật Nguyệt ngã xuống tại Nhật Nguyệt tế thiên đài, nàng vẫn điềm tĩnh như cũ.
Tuy nhiên, làm sao nàng có thể giữ nổi bình tĩnh khi biết tin cốt nhục của mình đã đột ngột biến mất chứ. Không còn tâm tư để chủ trì đại cục, nàng chỉ biết điên cuồng lao về phía tẩm cung.
…
"Đứa nhỏ này là..." Hoắc Vũ Hạo ngơ ngác nhìn Thiên Dương Đấu La, tuy rằng hắn đã mơ hồ đoán được lai lịch của đứa bé còn khoảng chừng một tuổi này, nhưng vẫn có chút không dám tin.
Thiên Dương Đấu La trên mặt lộ ra một tia hổ thẹn: "Cũng chẳng còn cách nào khác, nếu không dùng biện pháp này, làm sao có thể gây nên hỗn loạn cho nhật nguyệt đế quốc đây. Đáng tiếc không giết được Từ Thiên Nhiên, bằng không nhật nguyệt đế quốc nhất định sẽ lâm vào nội loạn. Tam quốc đấu la đại lục chúng ta cũng không cần lo gì nữa rồi.”
Hoắc Vũ Hạo có chút ngơ ngác, Đường Vũ Đồng cũng tương tự, bọn hắn có nằm mơ cũng không ngờ rằng tam quốc Đấu La Đại Lục sẽ phái ra mười lăm vị Phong Hào Đấu La, thậm chí còn trả giá bằng việc Bản Thể Đấu La Độc Bất Tử tự bạo, mục tiêu thực sự lại là một đứa bé.
Cũng vào lúc này, tất cả những gì Hoắc Vũ Hạo nghi hoặc đột nhiên đã trở nên rõ ràng. Cuối cùng hắn cũng hiểu được nhiệm vụ thực sự của chiến dịch này là gì.
Lần này không chỉ có một, mà là hai nhiệm vụ, tập kích giết chết Từ Thiên Nhiên và bắt cóc thái tử Từ Vân Hãn.
Sở dĩ bản thể Đấu La Độc Bất Tử nguyện ý tự bạo, có lẽ còn liên quan mật thiết đến thể trạng của hắn, nếu không thì chẳng có lý do gì mà một cường giả đỉnh cấp như vậy lại chấp nhận ra đi. Hắn trả giá bằng tính mạng của bản thân, mục đích đương nhiên là muốn giết Từ Thiên Nhiên, đồng thời còn cũng dựa vào thực lực cường đại của mình để thu hút sự chú ý từ các thế lực nòng cốt tại Minh Đô. Điều này tạo ra cơ hội cho Thiên Dương Đấu La cùng những người khác hành động.
Đúng như Thiên Dương Đấu La đã nói, nếu Từ Thiên Nhiên và con trai của hắn một chết một mất tích, thì nội bộ của Nhật Nguyệt đế quốc vừa mới ổn định chắc chắn sẽ lâm vào đại loạn.
Tình huống đó cũng chính là điều mà tam quốc đấu la đại lục muốn thấy nhất. Kế hoạch này với sự hy sinh của bản thể đấu la, đã trở nên vô cùng hoàn mỹ.
Tuy nhiên, đây là mười lăm vị phong hào đấu la đấy! Những cường giả đỉnh cấp thiên hạ, vậy mà thực sự ra tay với một đứa bé sao.
Hoắc Vũ Hạo cuối cùng cũng hiểu tại sao trước khi rời khỏi Minh Đấu Sơn Mạch, hắn lại nhìn thấy vẻ mặt hổ thẹn của Bạch Hổ Công tước. Trong chiến tranh không thể đánh bại người ta, vậy liền ra tay với hài tử của đối phương. Mặc dù chiến tranh vô cùng tàn khốc, nhưng phải sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy vẫn khiến hắn cảm thấy cực kỳ hổ thẹn.
Đặc biệt, đứa trẻ bị bọn hắn bắt cóc không chỉ là con trai của Từ Thiên Nhiên, không chỉ là thái tử của Nhật Nguyệt đế quốc. Mà nó còn là con trai của Quất Tử!
Trong đầu Hoắc Vũ Hạo gần như ngay lập tức hình dung ra dáng vẻ bi ai của Quất Tử, Quất Tử vốn dĩ là một cô nhi, khi xưa cha mẹ cùng người thân của nàng đều chết thảm trong chiến tranh, điều này khiến tính cách của nàng có chút vặn vẹo, cuối cùng sau khi có con, nàng mới có lại được người thân máu mủ. Nhưng giờ đây cốt nhục duy nhất ấy lại bất ngờ bị bắt cóc, đả kích mà nàng phải gánh chịu thật sự khó mà tưởng tượng.
Thiên Dương Đấu La cũng không giải thích gì thêm, chỉ tăng tốc bay về phía xa, Hoắc Vũ Hạo kéo theo Đường Vũ Đồng, vẫn sử dụng hồn kỹ mô phỏng và tinh thần tham trắc cộng hưởng để khống chế toàn bộ trận hình, chỉ là trong lúc nhất thời, lòng hắn tràn ngập một loại cảm giác ngột ngạt khó tả.
Bản thể Đấu La lựa chọn tự bạo, chứ không phải tự ra tay bắt cóc đứa nhỏ này, e rằng cũng có phần vì hổ thẹn!
Làm sao có thể, làm sao kế hoạch lại là như vậy...
Hoắc Vũ Hạo có chút đau khổ nhắm chặt hai mắt.
Đường Vũ Đồng truyền âm, nói: "Vũ Hạo, chàng phải bình tĩnh lại. Trước tiên chúng ta phải rời khỏi khu vực nguy hiểm này đã rồi mới tính đến những chuyện khác."
"Ừm." Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu, hắn biết, ít nhất thì vào lúc này, hắn căn bản không thể làm gì khác được. Trước mặt mười bốn vị Phong Hào Đấu La, mà còn ở thời điểm bản thể đấu la Độc Bất Tử vừa qua đời khiến cảm xúc của mọi người trở nên nặng nề, dù hắn có nói gì cũng là vô dụng, thậm chí còn có khả năng phản tác dụng. Hắn không còn cách nào khác ngoài việc rời khỏi đây trước, thực hiện lời hứa với bản thể đấu la, đưa mọi người bình an trở về.
Chỉ nửa tiếng sau khi bọn hắn rời đi, Minh Đô bạo phát như ong vỡ tổ. Toàn bộ các hồn sư cường đại, Thánh Linh Giáo và quân đội đều được huy động để tìm kiếm tung tích của thái tử.
Trong hoàng cung Minh Đô, Từ Thiên Nhiên đã tỉnh lại sau cơn hôn mê.
Hắn dựa vào thành giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, trong ánh mắt tràn đầy một vẻ oán hận.
Hắn bị thương rất nặng, không chỉ về thể xác, mà đáng sợ hơn là đến cả linh hồn cũng bị trọng thương, tinh thần hải suýt thì vỡ nát. Nếu không phải một kích cuối cùng kia của bản thể đấu la Độc Bất Tử bị hai tầng màn chắn cản lại, đồng thời hắn còn có một kiện hồn đạo khí phòng ngự tinh thần cấp chín, e rằng hắn đã bị uy áp cường đại kia triệt để tiêu diệt rồi.
Tuy nhiên, khi vừa mới tỉnh lại thì tin dữ liền ập đến, thái tử Từ Vân Hãn đã bị một cường giả vô danh bắt cóc.
Cũng vì lý do này mà Từ Thiên Nhiên đã giết rất nhiều người, lúc này sắc mặt tuy tái nhợt nhưng khó có thể che giấu được sát ý sâu xa trong ánh mắt hắn!
"Được được được, được lắm Bản Thể Đấu La, được lắm Thánh Linh Giáo!" Từ Thiên Nhiên suýt chút nữa đã nghiến nát hàm răng của mình.
Nếu không phải bản thể đấu la Độc Bất Tử tự bạo, làm sao có thể thu hút sự chú ý của toàn bộ bọn hắn, nếu không phải Thánh Linh Giáo ích kỷ, cùng bọn hắn tham gia bảo vệ hoàng cung và tế thiên đài bên kia, làm sao đám cường giả ngoại lai này có thể đắc thủ?
Từ Thiên Nhiên nổi giận đùng đùng, hận không thể giết hết tất cả bọn chúng. Hắn vừa ngồi vững ngai vàng, sau tế thiên đại điển, chính là điểm khởi đầu cho kế hoạch bá nghiệp vĩ đại của hắn. Nhưng những chuyện như thế này lại xảy ra.
Tế thiên đại điển không chỉ bị hoãn lại, người dân tổn thất nặng nề, uy tín của hắn bị đả kích to lớn, mà quan trọng hơn là ngay cả thái tử cũng bị bắt đi rồi.
“Đừng khóc nữa!” Từ Thiên Nhiên hét lên với Quất Tử đang quỳ khóc bên dưới: “Khục khục khục!” Nói xong, hắn liền không ngừng ho khan.
Sắc mặt Quất Tử thậm chí còn tái nhợt hơn cả Từ Thiên Nhiên, thanh âm run rẩy: "Bệ hạ, bệ hạ, ngài nhất định phải cứu Vân Hãn, phải cứu Vân Hãn! Nó mới chỉ một tuổi ba tháng thôi!"
“Đứng dậy đi.” Từ Thiên Nhiên trầm giọng nói.
Quất Tử miễn cưỡng đứng dậy, vịn vào mặt bàn bên cạnh.
Từ Thiên Nhiên chỉ vào chiếc giường trước mặt, Quất Tử liền đi tới ngồi xuống, nhưng lúc này, nàng trông giống như một người mất hồn vậy.
"Quất Tử, ta hiểu cảm giác của nàng. Nhưng với tình hình hiện tại, nàng cũng nên hiểu mục đích của những kẻ bắt cóc Vân Hãn là gì."
Quất Tử đương nhiên hiểu, nhưng càng hiểu, tâm tình của nàng càng trầm xuống, trong ánh mắt tràn đầy khẩn cầu: "Bệ hạ, Vân Hãn là hài tử của chúng ta, hắn là thái tử của ngài! Dù thế nào đi nữa, ngài cũng phải cứu hắn, ta cầu xin ngài, làm ơn.”
Từ Thiên Nhiên trong mắt hiện lên một tia tàn ác: "Cứu? Nàng muốn ta cứu hắn như thế nào? Những kẻ bắt cóc hắn nhất định là đồng phạm với bản thể đấu la. Mục đích của bọn chúng vô cùng đơn giản, chính là ngăn cản ta phát động chiến tranh, san bằng tam quốc đấu la đại lục. Bọn chúng cho rằng chỉ như vậy đã có thể ngăn cản được ta sao? Nếu ta đã có thể sinh ra một thái tử, thì cũng có thể sinh thêm một thái tử thứ hai. Nếu bọn chúng đã bắt được thái tử, vậy ta sẽ để bọn chúng cùng chết theo thái tử. Quất Tử, nàng nhất định phải bình tỉnh lại, ta có thể cho phép nàng thống lĩnh tam quân, lập tức phát động chiến tranh với bọn chúng, dùng máu của bọn chúng để tế thái tử!
"Không..." Quất Tử điên cuồng hét lên, sắc mặt trong nháy mắt giống như một tờ giấy vàng. Nàng không ngờ Từ Thiên Nhiên sau một hồi suy nghĩ, lại có thể nói ra những lời như vậy. không nghi ngờ gì nữa, lời này của hắn đã chính thức phán tử hình cho con trai của chính mình!
Cái gì mà sinh ra một thái tử, thì cũng có thể sinh thêm một thái tử thứ hai. Thái tử căn bản không phải là cốt nhục của hắn, mà chỉ là công cụ của hắn thôi, hắn đương nhiên sẽ không cảm thấy đau lòng. Nhưng Vân Hãn lại là con trai của nàng! Làm sao nàng có thể bỏ mặc an nguy của nó đây?
Ánh mắt Từ Thiên Nhiên bỗng trở nên hung ác, hắn giơ tay bóp lấy cổ Quất Tử, khuôn mặt hung dữ lộ rõ sát ý: “Nàng dám làm trái ý ta?”
Khuôn mặt tinh xảo của Quất Tử đỏ bừng lên vì khó thở, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Từ Thiên Nhiên không chút dao động. Toàn thân nàng run lên vì giận dữ.
Nếu trước đây nàng có phần cảm kích đối với Từ Thiên Nhiên, thì lúc này mọi cảm xúc trong lòng đều đã trở thành hư vô.
Trước đây lúc hắn mang nàng về, còn không phải là để huấn luyện nàng thành công cụ sao? Nhưng sau đó, nàng cứu được hắn, trong thâm tâm coi như đã trả hết nợ.
Nàng nguyện ý làm mọi việc vì hắn, chủ yếu là để đạt được mục đích riêng, đó là trả thù. Tuy nhiên, ở bên nhau đã lâu, làm sao trong lòng lại chẳng có chút cảm tình nào được?
Nhưng giờ phút này, Quất Tử mới thật sự hiểu được nàng đã ngây thơ đến cỡ nào, đối mặt với một người đàn ông như vậy, nhân tình thế thái liệu có đủ sức ràng buộc hắn hay không? Những kỳ vọng, cảm tình trong lòng nàng toàn bộ đều chỉ là vô ích, thật nực cười khi đặt hy vọng vào con người này.
Từ Thiên Nhiên nhìn thấy ánh mắt của nàng, trong lòng vô cớ mà chấn động, tim đập thình thịch, trong đầu đột nhiên truyền đến một cơn đau dữ dội, hắn vô thức buông tay, Quất Tử liền ngã xuống ngay bên cạnh hắn.
Từ Thiên Nhiên đặt tay lên trán, đau đớn nhắm hai mắt lại.
"Bỏ đi, nàng muốn làm gì thì làm đi. Trước tiên cứ dùng toàn lực tìm kiếm tung tích thái tử đã. Nếu không tìm được hắn thì chúng ta sẽ bàn cách khác, nàng đi đi."
Quất Tử toàn thân run rẩy đứng dậy, cúi đầu, thanh âm khàn khàn run run hướng về Từ Thiên Nhiên, nói: "Đa tạ bệ hạ." Vừa dứt lời, nàng cứ quỳ gối như vậy bò ra khỏi tẩm cung của Từ Thiên Nhiên.
Nhưng điều mà Từ Thiên Nhiên không thể nhìn thấy, chính là đôi mắt của Quất Tử lúc này tràn ngập sự oán giận và hung tợn. Nhưng sát ý ấy đã hoàn toàn được nàng kiềm chế, không để lộ chút gì ra bên ngoài.
…
Long Tiêu Dao lẳng lặng đứng trong phòng tối, không có lấy một tia sáng nào, hai tay chắp sau lưng, trong ánh mắt tràn đầy một vẻ cô độc.
"Ngươi bị thương?" Một thanh âm khàn khàn nhưng sắc bén vang lên, căn phòng cũng sáng rực một tầng ánh sáng màu đỏ sậm, Tử Thần Đấu La Diệp Tịch Thủy lặng lẽ đứng ở phía sau, cách Long Tiêu Dao không xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook