Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

“Đã lâu rồi ta mới bị thương, không ngờ lão độc lại tàn nhẫn như vậy, lựa chọn con đường này, thà đứng trước mặt hàng trăm vạn con người, hi sinh vì quốc gia, còn hơn sống thêm mấy năm. Những người thuộc thế hệ chúng ta, lại ít đi một người rồi."

Diệp Tịch Thủy bình thản nói: "Ngươi không hỏi ta vì sao lúc đó ta không giúp ngươi à? Ngươi không muốn chất vấn ta sao?"

Long Tiêu Dao lắc đầu: "Sao phải hỏi? Trong lòng đã có đáp án thì cần gì phải hỏi? Kỳ thật, ta luôn biết địa vị của ta trong lòng ngươi là gì. Tuy vậy, e rằng những gì ta có thể cho ngươi cũng không còn nhiều nữa."

Thanh âm của Diệp Tịch Thủy đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Nếu ngươi muốn rời đi, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản, ngươi có thể rời đi bất cứ lúc nào."

Long Tiêu Dao quay người, nhìn vào sắc mặt tái nhợt của Diệp Tịch Thủy, thanh âm đột nhiên trở nên dịu dàng: "Tịch Thủy, nếu ta muốn rời đi thì đã đi từ lâu rồi. Làm sao có thể đợi đến bây giờ? Nếu ta đã hứa với ngươi năm đó, dùng phần đời còn lại để trả giá cho tội lỗi ta đã gây ra, thì nhất định sẽ làm cho bằng được, sở dĩ ta nói như vậy là vì kiếp người sau cùng cũng sẽ đi đến hồi kết! Độc Bất Tử cũng vậy, và ta cũng vậy."

Thân thể Diệp Tịch Thủy khẽ run lên, trong nháy mắt liền tiến đến trước mặt Long Tiêu Dao, bàn tay có những đầu móng đỏ tươi đột nhiên ấn lên ngực Long Tiêu Dao.

Long Tiêu Dao không nhúc nhích, cũng không có ý định ngăn cản nàng, mặc cho nàng ấn lòng bàn tay vào ngực hắn.

Một lúc sau, sắc mặt Diệp Tịch Thủy cũng dần dần thay đổi: "Thương thế của ngươi nghiêm trọng như vậy sao?"

Long Tiêu Dao mỉm cười, nụ cười của vô cùng dịu dàng: "Ta rất vui khi cảm nhận được chút quan tâm đến từ ngươi. Ngươi yên tâm, chưa thể chết ngay được, ta vẫn sẽ bảo vệ ngươi thêm một đoạn thời gian nữa. Tịch Thủy, bất kể ngươi đối với ta thế nào, thì trong lòng ta, ngươi vẫn là nữ nhân duy nhất ta yêu trong suốt cuộc đời này."

Hơi thở của Diệp Tịch Thủy bỗng trở nên gấp gáp, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng mà hung ác, nhìn chằm chằm vào Long Tiêu Dao. Một lúc lâu sau, nàng đột nhiên quay người lại, hóa thành một đạo quang ảnh màu đỏ rồi biến mất chỉ trong nháy mắt.

Long Tiêu Dao trên mặt hiện lên một tia cay đắng, không hề có bi thương, mà chỉ có một tia hối hận sâu sắc. Nhắm mắt lại: "Ta sớm đã muốn rời khỏi thế giới này, nhưng cuối cùng, ta vẫn không nỡ buông bỏ ngươi!"

"Oa, Oa..." Từng tiếng khóc nỉ non vang vọng khắp không trung, thân thể vốn đang phi hành vô cùng nhanh của Thiên Dương Đấu La cũng đột nhiên dừng lại, vẻ mặt trở nên cực kỳ lúng túng.

“Mẹ, mẹ, mẹ!” Thanh âm trong trẻo vang lên từ trong nôi. Phản ứng đầu tiên của vị Phong Hào Đấu La có tu vi chín mươi bảy cấp này chính là dừng lại.

Trên không trung gió thổi rất mạnh, hắn vẫn luôn dùng hồn lực che chắn cho cái nôi trong lòng, mà lúc này, hắn cảm nhận được đứa bé trong ngực mình đang kịch liệt giãy giụa, kèm theo đó là từng tiếng khóc thảm thiết, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào.

Thiên Dương Đấu La dừng lại, những người khác cũng lần lượt dừng lại theo, ánh mắt mọi người đều tập trung vào lòng ngực của hắn.

Thiên Dương Đấu La buông lỏng vòng tay một chút, một cái đầu nhỏ đột nhiên chui ra từ trong lòng hắn.

Đó là một cậu bé nhỏ nhắn tinh xảo, làn da vô cùng trắng trẻo mịn màng, như thể bóp nhẹ cũng chảy ra nước vậy, mái tóc một màu đen láy, đôi mắt to tròn cũng mang màu đen, mặc dù lúc này đang đầm đìa nước mắt, nhưng những người nhìn thấy hắn đều không khỏi tán thưởng, thật là một tiểu tử xinh đẹp.

Y phục trên người hắn được làm bằng tơ lụa mịn màng, khiến làn da hồng hào của hắn càng thêm bắt mắt. Lúc này, hắn lớn tiếng bật khóc, thanh âm lại càng vang dội.

"Cái này..." Thiên Dương Đấu La trước đó chỉ nghĩ đến việc hoàn thành nhiệm vụ, thời điểm bọn hắn bắt đi thái tử của Nhật Nguyệt đế quốc, đứa nhóc này ngủ vô cùng say sưa. Nhưng giờ đây khi tỉnh dậy, hắn lại khiến toàn bộ chư vị Phong Hào Đấu La đều như chết lặng.

Ngoại trừ Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng, vị Phong Hào Đấu La trẻ tuổi nhất tham gia lần hành động này cũng đã ngoài tám mươi rồi, cho dù bọn hắn đã lập gia đình từ khi còn trẻ, nhưng vì địa vị nên cũng không thể tự tay chăm sóc con cái được!

"Chuyện này, Đường cô nương, ngươi là nữ nhân, có thể dỗ hắn được không?" Vừa nói, Thiên Dương Đấu La liền đi tới trước mặt Đường Vũ Đồng, đem hài tử giao ra.

Đường Vũ Đồng cũng có chút ngơ ngác, nàng thì đúng là một nữ nhân rồi, nhưng là nữ nhân chưa lấy chồng! Cho dù mỗi ngày đều ở cùng Hoắc Vũ Hạo, nhưng vẫn chưa từng làm loạn. Nàng vô thức ôm lấy đứa bé, không khỏi có chút hoảng sợ, không biết nên ôm thế nào mới tốt.

Có lẽ cũng nhờ hào quang nữ tính thật sự bộc lộ uy lực, sau khi được nàng ôm, cậu bé lập tức ngừng khóc. Chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn vào Đường Vũ Đồng, hắn đưa ngón trỏ vào miệng, dáng vẻ trông rất hiếu kỳ.

Thấy hắn ngừng khóc, Thiên Dương Đấu La mới thở phào nhẹ nhõm.

“Dì, bú sữa!” Thanh âm thản nhiên của tiểu tử này lập tức khiến Đường Vũ Đồng đỏ mặt xấu hổ. Hơn nữa, tên này còn đưa bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của mình nắm lấy vạt áo ngực của Đường Vũ Đồng.

"A——" Xung quanh còn có nhiều người như vậy, Đường Vũ Đồng nhất thời hét lên một tiếng.

Hoắc Vũ Hạo cũng đồng thời sửng sốt, không chút do dự, hắn ôm lấy đứa bé từ trong tay Đường Vũ Đồng.

Trên người Đường Vũ Đồng còn có cái phong ấn thần bí kia, nếu tiểu gia hỏa này chạm vào chỗ không nên chạm, lực phản kích mà phong ấn sinh ra sợ rằng sẽ vượt quá sức chịu đựng của một đứa trẻ khoảng chừng một tuổi.

“Oa—” Tiểu từ này không được như ý, liền lần nữa bật khóc.

Hoắc Vũ Hạo trước giờ cũng chưa từng chăm sóc cho một đứa trẻ nào. Trong lúc nhất thời không khỏi có chút bối rối, vội vàng vỗ về, cố gắng trấn tĩnh hắn.

Kỳ lạ thay, hắn chỉ vỗ nhẹ mấy cái, tiểu gia hỏa này lại ngừng khóc, một đôi mắt to đen lay láy nhìn chằm chằm vào hắn.

Đứa trẻ thực sự quá đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của hắn, ai nhìn cũng muốn nhéo hoặc hôn hắn một cái thật mãnh liệt.

Hơn nữa, không biết vì lý do gì, khi Hoắc Vũ Hạo nhìn hắn, trong lòng liền dâng lên một loại cảm xúc khó tả.

Đây chính là con của Quất Tử!

“Oa——” Hoắc Vũ Hạo còn chưa kịp thở dài nhẹ nhõm thì đứa bé lại bật khóc.

Thiên Dương Đấu La hơi cau mày, nói: "Làm sao bây giờ? Quá ồn ào rồi, hay là đánh hắn bất tỉnh đi."

Cặp lông mày của Đường Vũ Đồng đột nhiên dựng thẳng lên: "Hắn chỉ là một đứa bé mà, vậy mà ngài cũng nói được, nếu hắn bị thương thì biết làm sao? Chẳng lẽ hắn đói bụng rồi à?"

Hoắc Vũ Hạo liên tưởng đến động tác muốn bú sữa của hắn, lập tức khẳng định nói: "Hẳn là đói rồi. Chỉ là đứa trẻ nhỏ như vậy hẳn là phải bú sữa."

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào Đường Vũ Đồng.

Đường Vũ Đồng xấu hổ, nói: "Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta, ta cũng không có đâu..."

Một vị Phong Hào Đấu La có chút kinh nghiệm nói: “Đứa nhỏ này gần một tuổi ba tháng rồi, đã có thể ăn đồ ăn bình thường, tuy rằng cũng cần uống sữa, nhưng không hoàn toàn cần thiết. Hiện tại chúng ta đã rời khỏi Minh Đô, khoảng cách cũng khá xa rồi, vậy hay là lấy cho hắn chút đồ ăn trước, để hắn bình tĩnh lại đã?

"Được rồi, đành phải vậy thôi." Thiên Dương Đấu La vừa rồi bị Đường Vũ Đồng khiển trách, hắn cảm thấy có chút mất mặt, nhưng ngẫm lại, hắn vậy mà muốn đánh ngất một đứa trẻ còn chưa cai sữa, đúng là quá hổ thẹn, nên cũng lập tức đồng tình.

Mọi người đều từ trên không trung hạ xuống, tìm đến một ngọn núi tương đối hẻo lánh.

Chỉ là không ai có kinh nghiệm cho trẻ ăn. Cuối cùng nhiệm vụ này vẫn là do Hoắc Vũ Hạo đảm nhiệm.

Dù nói thế nào đi nữa, đứa trẻ này cũng là con trai của Quất Tử, Hoắc Vũ Hạo biết rõ, bây giờ có nói gì với những vị phong hào đấu la trước mặt này cũng vô dụng, trước tiên phải rời khỏi Đế quốc Nhật Nguyệt rồi tính tiếp. Nhưng dù thế nào đi nữa hắn cũng phải bảo vệ đứa trẻ này, dù mang thân phận gì thì đứa trẻ này cũng là vô tội. Hơn nữa, hắn còn là cốt nhục của Quất Tử!

Ở nơi hoang vu, không có thứ gì gọi là mỹ thực. Hoắc Vũ Hạo đun chút nước nóng, ngâm vào chút lương khô rồi đút cho tiểu gia hỏa này ăn.

Tiểu tử này cũng không kén chọn, thứ gì cũng ăn, có đồ ăn thì tự nhiên sẽ ngừng khóc. Nhưng đôi mắt to đen lay láy của nó vẫn mãi nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo.

Thực tế đã chứng minh, hài tử trên một tuổi không chỉ ăn được một ít thức ăn của người lớn, hơn nữa còn có thể đi lại. Mặc dù bước đi không vững vàng lắm, nhưng khi Hoắc Vũ Hạo buông hắn ra một lúc, tiểu tử Từ Vân Hãn này lại có thể bắt đầu tự mình bước đi. Hơn nữa, hắn đúng là không biết sợ người lạ, ăn xong không những ngừng khóc, mà trên mặt còn luôn vẽ lên một nụ cười, nhìn bộ dạng ngây thơ này của hắn, trên mặt chư vị phong hào đấu la không khỏi lộ một ra vẻ hiền hòa. Thật là một tiểu tử dễ thương!

Dạo quanh một vòng, tiểu gia hỏa lần nữa quay về chỗ Hoắc Vũ Hạo, dường như rất chăm chú nhìn hắn, một lúc sau mới ngọt ngào gọi: "Ba ba!"

Một tiếng gọi này khiến Hoắc Vũ Hạo suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

Tiểu gia hỏa này cũng không phải là người đầu tiên gọi hắn là cha, tuyết nữ khi xưa cũng từng gọi như vậy rồi. Tuy nhiên, Hoắc Vũ Hạo lại ngạc nhiên phát hiện, lúc trước tuyết nữ gọi hắn là cha, hắn chỉ cảm thấy xấu hổ. Nhưng khi tiểu gia hỏa này gọi, điều hắn cảm nhận được lại là sự rung động.

Như thể có một loại duyên phận vô hình nào đó, thông qua tiếng gọi này mà lôi kéo bọn hắn lại với nhau vậy.

Hoắc Vũ Hạo có mệnh vận chi nhãn, đối với vận mệnh cực kỳ mẫn cảm, khi tiểu gia hỏa này vừa gọi hắn, hắn dường như cảm nhận được vận mệnh của bản thân và tiểu gia hỏa này quả thực có chút tương liên.

Lúc này hắn cũng đã hạ quyết tâm.

Lại ôm đứa nhóc vào lòng, Hoắc Vũ Hạo trêu chọc hỏi: “Ngươi tên gì?”

"Vân Hãn." Tiểu gia hỏa trả lời rất lưu loát. Qua vài lần tiếp xúc vừa rồi, Hoắc Vũ Hạo phát hiện, tiểu tử Từ Vân Hãn này mặc dù đã có thể nói, nhưng hắn cũng chỉ có thể nói được hai chữ, hơn nữa phải là những chữ đặc biệt quen thuộc. Không thể hơn được nữa.

Theo bản năng, hắn thơm một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào kia, khuôn mặt mũm mĩm của Từ Vân Hàn vô cùng mềm mại đàn hồi, quả thực giống mẫu thân của hắn như đúc.

"Ha ha ha!" Tiểu gia hỏa bị thơm một cái, dường như cảm thấy ngứa ngáy, rụt cổ lại mỉm cười.

Hoắc Vũ Hạo cũng bật cười, tiểu tử này thật đáng yêu.

Đường Vũ Đồng đi tới, cùng hắn trêu chọc Từ Vân Hãn, mỉm cười nói: "Không ngờ chàng nuôi dạy trẻ con giỏi như vậy, đây gọi là tự học không cần thầy sao?"

Hoắc Vũ Hạo cũng cười, đáp: "Không bằng nói ta có thiên phú đi, sau này chúng ta có con, ta nhất định sẽ là một người cha tốt."

Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Vũ Đồng có chút ửng đỏ, nhưng cũng không lảng tránh ánh mắt dịu dàng của hắn, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.

Đúng lúc này, giữa hai người đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt tươi cười, đôi mắt to chăm chú nhìn vào Đường Vũ Đồng: “Ba ba, của ta.”

Đường Vũ Đồng bật cười, nói: "Ba ba ngươi không có ở đây, hắn là..." Nói đến đây, nàng bỗng dừng lại, trong ánh mắt có chút ảm đạm nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo.

Nụ cười trên mặt Hoắc Vũ Hạo cũng thu liễm lại, nhẹ nhàng xoa đầu Từ Vân Hãn.

Một lúc sau, cậu bé ăn uống no nê, liền chơi mệt quá mà ngủ thiếp đi, mọi người lại tiếp tục lên đường, chư vị Phong hào Đấu La tuy không nói gì, nhưng nếu cẩn thận cảm thụ sẽ thấy bầu không khí giữa mọi người rõ ràng có phần ngưng trọng hơn.

Mọi người đều phi hành rất nhanh, lãnh thổ của Đế quốc Nhật Nguyệt quá rộng lớn, truy binh nếu không xác định được phương hướng cụ thể của bọn hắn thì chắc chắn không thể nào đuổi kịp.

Dựa vào năng lực tinh thần tham trắc mạnh mẽ, Hoắc Vũ Hạo liền dẫn dắt mọi người lần nữa vượt qua phòng tuyến biên giới thành công, quay trở lại phạm vi Minh Đấu Sơn Mạch. Bay thẳng về hướng đỉnh núi chính rồi mới đáp xuống.

Trở lại đây, sắc mặt của chư vị Phong Hào Đấu La cuối cùng cũng buông lỏng đi không ít. Cuối cùng cũng đã trở lại, tuy rằng nhiệm vụ không thể nói là đã hoàn thành trọn vẹn, nhưng chí ít cũng hoàn thành hơn một nửa.

Từ Thiên Nhiên, hoàng đế của Nhật Nguyệt Đế Quốc đã bị trọng thương, đồng thời còn bắt được thái tử Từ Vân Hãn. Nhưng đổi lại, bản thể Đấu La cũng đã vĩnh viễn nằm lại Nhật Nguyệt Đế Quốc, mãi mãi không thể quay về.

Bạch Hổ Công tước đích thân ra nghênh đón bọn hắn, nhìn vẻ mặt ngưng trọng của mọi người, lại không nhìn thấy thân ảnh của bản thể đấu la Độc Bất Tử, ánh mắt của Bạch Hổ Công tước không khỏi hiện lên một tia ảm đạm.

Đến lều chỉ huy, Bạch Hổ công tước nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, nói: "Vũ Hạo, ngươi thuật lại mọi chuyện đi."

Hoắc Vũ Hạo gật đầu, trong lòng hắn vẫn ôm lấy Từ Vân Hãn, lúc này tiểu tử đang ngủ rất say, lập tức, hắn đem toàn bộ chi tiết những gì nhìn thấy trong lần hành động này, cặn kẽ thuật lại, riêng việc bản thể đấu la Độc Bất Tử giao cho hắn bản thể bí mật thì hắn không tiết lộ.

Bạch Hổ Công tước nghe xong, liền thống khổ nheo mắt lại, một lúc sau mới nói: “Bản thể tiền bối từng cầu xin ân tình, trước khi rời đi hắn đã nói với ta, vết thương cũ trên người hắn không thể lành được nữa. Lần hành động này hắn nhất định phải dốc toàn lực giết chết Từ Thiên Nhiên, khi ấy ta cảm thấy có gì đó không đúng, hiện tại xem ra, có lẽ hắn sớm đã nghĩ thông suốt rồi..."

Mọi người đều cúi đầu buồn bã, đặc biệt là những cường giả của bản thể tông. Cái chết của cực hạn đấu la chắc chắn đồng nghĩa với sự suy tàn của bản thể tông bọn hắn. Cộng với số lượng lớn tinh anh đã bỏ mạng trong chiến tranh, không có thời gian vài trăm năm, e rằng bản thể tông không thể hồi phục được nguyên khí.

Bạch Hổ công tước cuối cùng cũng đưa mắt nhìn về phía Từ Vân Hãn trong lòng ngực Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt không khỏi hiện lên một tia phức tạp, vốn dĩ bắt giữ thái tử cũng không phải là ý tưởng của hắn, hắn một đời anh dũng, vậy mà lại bắt được một đứa trẻ để uy hiếp Đế quốc Nhật Nguyệt, từ đáy lòng hắn không muốn làm vậy.

Tuy nhiên, Đế quốc Nhật Nguyệt quá hùng mạnh, đến mức nếu không có biện pháp đối phó, khi lôi đình vạn quân của bọn chúng kéo đến, hắn thực sự không có chút tự tin nào về việc bản thân có thể bảo vệ được lãnh thổ quê hương.

Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía Bạch Hổ công tước: "Công tước đại nhân, chúng ta nên làm gì với đứa nhỏ này đây? Người định xử lý hắn thế nào." Bọn họ là người muốn lợi dụng đứa trẻ này, cũng không phải hắn.

Bạch Hổ Công tước trong mắt lộ ra một tia do dự, vô thức hỏi: “Vũ Hạo, ngươi có đề nghị gì không?”

Hoắc Vũ Hạo không chút chần chừ, đáp: “Chiến tranh là chuyện của nam nhân, không liên quan gì đến trẻ con. Dù hắn có thân phận gì thì cũng chỉ là một đứa trẻ, sao có thể dùng trẻ con để uy hiếp đối phương được? Hơn nữa, với tính cách của Từ Thiên Nhiên, nếu hắn chưa chết thì việc bắt giữ thái tử cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hắn có thể sinh ra một thái tử, chẳng không thể sinh ra đứa thứ hai sao?"

Lời này của Hoắc Vũ Hạo cũng rất có lý. Nếu Từ Thiên Nhiên thật sự bị bản thể Đấu La Độc Bất Tử giết chết, thái tử lại bị bắt đi, như vậy tam quốc đấu la đại lục gần như không cần làm gì, Nhật Nguyệt đế quốc cũng sẽ tự rơi vào hỗn loạn vì tranh đoạt ngai vàng.

Bởi vì rắn đã mất đầu, hoàng đế lại không có người thừa kế, ai lại không muốn thống trị một đế quốc hùng mạnh như vậy mãi mãi?

Tuy nhiên, Từ Thiên Nhiên chưa chết, Đế quốc Nhật Nguyệt hiển nhiên cũng không rơi vào nội loạn, trong trường hợp này, chỉ việc bắt giữ thái tử chưa hẳn đã có hiệu quả, trừ khi Từ Thiên Nhiên vô cùng coi trọng đứa con này, nguyện ý vì hắn mà trả một cái giá khổng lồ. Bằng không, nếu hắn thật sự từ bỏ vị thái tử này, thì hết thảy những nỗ lực của mọi người đều sẽ trở thành công cốc.

"Ý của ngươi là, chúng ta bắt được thái tử cũng vô dụng sao?" Thanh âm của Thiên Dương Đấu La đột nhiên cao lên vài phần, bọn hắn vất vả lắm mới bắt được thái tử trở về, lời nói của Hoắc Vũ Hạo mặc dù hiên ngang lẫm liệt, nhưng cũng khiến bọn hắn cảm thấy khó chịu vô cùng. Đặc biệt là những vị Phong Hào Đấu La đã cùng Thiên Dương Đấu La đi bắt thái tử. Lúc này, bọn hắn đều lộ ra một vẻ không vui.

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói: "Ta không có ý xúc phạm. Tuy nhiên, nếu biết trước mục tiêu lần này thực ra là một hài tử, ta đã không tham gia rồi."

Thiên Dương Đấu La lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Hài tử? Cha của đứa hài tử này chính là người đã ra lệnh cho quân đội của Nhật Nguyệt đế quốc càn quét Thiên Hồn đế quốc đấy. Nếu không vì lẽ đó, bản thể tiền bối sao có thể hi sinh thân mình để đã tạo cơ hội cho bọn ta bắt giữ hắn. Ngươi tuổi còn trẻ, cũng rất thông minh. Nhưng đứng trên đỉnh cao của đạo đức, liệu có thể giữ cho đất nước của mình tránh khỏi diệt vong không? Vì lợi ích của đất nước, dù có làm tiểu nhân thì đã làm sao?”

Hoắc Vũ Hạo lãnh đạm nói: “Sở dĩ bản thể tiền bối lựa chọn tấn công Nhật Nguyệt tế thiên đài thay vì tự tay bắt cóc đứa bé này, có lẽ cũng vì hắn khinh thường. Bằng không, vào ngày tế thiên, tất cả các quan chức cao tầng của Đế quốc Nhật Nguyệt sẽ tập trung trên tế thiên đài. Cho dù không có dương đông kích tây, thì với thực lực của bản thể tiền bối, việc lẻn vào cung điện để bắt cóc đứa trẻ này có gì mà khó khăn? Các vị chẳng lẽ không nhận ra sao?”

Nghe hắn nói xong, sắc mặt mọi người đều thay đổi, biểu cảm của chư vị Phong Hào Đấu La cũng trở nên khó coi hơn.

Thiên Dương Đấu La nhìn về phía Bạch Hổ Công Tước, nói: "Công tước đại nhân, lần hành động này, Hoắc Vũ Hạo đã nỗ lực không nhỏ, trợ giúp rất nhiều cho bọn ta. Hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn cũng có thể trở về Sử Lai Khắc Học Viện rồi, những chuyện sau này chúng ta nên tự bàn bạc. Hắn thân là hậu bối, không nên tiếp tục can dự.”

Bạch Hổ công tước gật đầu, nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, nói: "Vũ Hạo, Thiên Dương tiền bối nói đúng, lần này ngươi đã giúp đỡ bọn ta rất nhiều rồi, hiện giờ đi xuống nghỉ ngơi trước đã, sau đó sớm ngày trở về học viện. Những chuyện khác cứ giao cho bọn ta xử lý đi."

Trong thâm tâm, làm sao hắn có thể không đồng ý với những gì Hoắc Vũ Hạo nói chứ? Nhưng vẫn còn đó một kẻ địch hùng mạnh, hơn nữa trước mặt chư vị phong hào Đấu La này, hắn chỉ có thể lựa chọn tận lực bảo vệ cho Hoắc Vũ Hạo thôi.

Vừa nói, Bạch Hổ Công tước vừa đi tới trước mặt Hoắc Vũ Hạo, ôm lấy Từ Vân Hãn từ trong lòng hắn.

Hoắc Vũ Hạo sắc mặt có chút lạnh lùng, chăm chú nhìn vào Bạch Hổ công tước, lúc Từ Vân Hãn bị Bạch hổ công tước bế đi, hắn đột nhiên hỏi: "Công tước đại nhân, nếu là con trai của người bị bắt đi, đối phương muốn người trả một cái giá thật lớn, người có trả không?”

Bạch Hổ Công tước sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy ánh mắt Hoắc Vũ Hạo lúc này có chút chướng mắt, nhưng vẫn không chút do dự mà trả lời: “Nếu cái giá mà đối phương yêu cầu trả là nhắm đến cá nhân ta, vậy thì dù cho phải trả giá bằng chính mạng sống, ta cũng sẽ cứu con mình, nhưng nếu cái giá mà đối phương muốn ta trả là phản bội tổ quốc, vậy thì ta sẽ báo thù cho con trai ta!”

Khóe miệng Hoắc Vũ Hạo nhấc lên, rồi đột nhiên bật cười thành tiếng: "Được, hay cho việc báo thù cho con trai. Quả thực là một vị công tước trung thành chính trực! Ha ha, ha ha ha ha!" Trong tiếng cười lớn, Hoắc Vũ Hạo kéo theo Đường Vũ Đồng, quay người rời khỏi doanh trướng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...