Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chapter 941: Thức tỉnh, khai ngộ (3)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Kinh mạch toàn thân hắn gần như đứt gãy toàn bộ, hắn chẳng những không chết hơn nữa mới chỉ ba bốn ngày đã có thể xuống đất đi lại! Đây không phải là kỳ tích thì là cái gì nữa? Nếu không phải bọn họ tương đối hiểu rõ Hoắc Vũ Hạo, quả thật bọn họ sẽ có hắn là bất tử chi thân.

Nhìn sắc mặt Hoắc Vũ Hạo vẫn tái nhợt như trước, Từ Tam Thạch nói: “Vũ Hạo, đêm nay đệ muốn ai chăm sóc đệ?”

Lời vừa nói ra, khuôn mặt của Diệp Cốt Y và Nam Thu Thu đột nhiên đỏ lên. Đường Vũ Đồng đang ăn cảnh bên cạnh, tay cầm thìa run lên, vài giọt nước canh rớt ra ngoài.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói: “Không cần. Nơi đây là quân doanh của quân đoàn Tây Bắc, rất an toàn. Đệ hiện tại đã có thể tự mình di chuyển nên không cần người chăm sóc. Mấy ngày nay thật sự rất cảm ơn mọi người, để mọi người lo lắng rồi. Qua hai ngày nữa, thân thể của ta hồi phục, chúng ta sẽ quay lại học viện.”

Nghe Hoắc Vũ Hạo nói không cần người chăm sóc, Diệp Cốt Y và Nam Thu Thu có chút thất vọng - vậy là không có cơ hội tiếp xúc gần gũi với Hoắc Vũ Hạo như vậy nữa. Còn Đường Vũ Đồng lại thở dài một hơi. Buổi tối hôm nay lúc ăn cơm, nàng thậm chí không dám liếc nhìn Hoắc Vũ Hạo. Mỗi khi nhớ tới khoảnh khắc lau chùi thân thể cho Hoắc Vũ Hạo, nàng lại cảm thấy xấu hổ và cực kỳ hối hận. Làm sao nàng có thể làm được chuyện đó chứ? Thật sự không thể tin được mà.

Từ Tam Thạch liếc nhìn ba vị cô nương, trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ quái, nói: "Được rồi, vậy buổi tối đệ chú ý một chút. Đúng rồi, lều của Vũ Đồng sát bên cạnh đệ, nếu thân thể đệ có chỗ nào không thoải mái thì có thể gọi nàng ấy. Nàng ấy mới có thể đến đó nhanh nhất. Đúng không, Vũ Đồng?”“A?” Đường Vũ Đồng ngẩng đầu lên, nhìn Từ Tam Thạch, rồi lại nhìn Hoắc Vũ Hạo một chút, sắc mặt nàng rõ ràng có chút cứng ngắc, gật gật đầu.

Nhìn bộ dạng của nàng, Hoắc Vũ Hạo cho rằng nàng không muốn chăm sóc mình, hắn chặn lại nói: “không sao đâu Vũ Đồng, có lẽ ta cũng sẽ không làm phiền ngươi nữa.”

“Ừm.” Đường Vũ Đồng đáp lại một tiếng, lại cúi đầu xuống.

Sau bữa cơm tối, mọi người về lều của mình để nghỉ ngơi. Hiện tại quân doanh quân đoàn Tây Bắc rất vắng vẻ, phần lớn quân đội đã đến núi minh Đấu. Bạch Hổ công tước và công chúa Cửu Cửu đều ở đó chủ trì đại cục, tất nhiên không ở đây.

Hoắc Vũ Hạo khoanh chân ngồi trên giường, hân thể của hắn đã tốt hơn nhiều. Kinh mạch trong có thể hắn đã được thông nối, việc tiếp theo hắn cần phải làm đó chính là thích ứng với những kinh mạch mới này, đồng thời để cho Sinh Mệnh Lực nuôi dưỡng củng cố kinh mạch trong vài ngày tới, vậy thì hắn mới có thể khôi phục hoàn toàn được.

Sinh Linh Chi Kim thật sự là tồn tại thần kỳ!

Ý niệm của Hoắc Vũ Hạo khẽ động, ánh sáng xanh lóe lên, Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận lặng yên xuất hiện trước mặt hắn, mũi kiếm hướng xuống dưới, treo lơ lửng giữa không trung.

Nó vừa xuất hiện, lập tức chiếu rọi gian phòng có chút lờ mờ thành một gian phòng màu xanh biếc. Ánh sáng xanh mờ nhạt, sinh mệnh nồng đậm lập tức đập vào mặt hắn.

Hoắc Vũ Hạo giơ một tay lên, Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận lập tức rơi vào tay hắn. Lưỡi kiếm của nó cũng không tính là dài, chỉ khoảng bảy tấc, chuôi kiếm dài khoảng bốn thốn, chỉ có thể gọi là dao găm nhỏ nhất.

Nhưng khi cầm chặt nó, Hoắc Vũ Hạo lập tức cảm thấy toàn thân mình tràn đầy Sinh Mệnh Lực, trong cơ thể bị chiếu rọi thành một màu xanh biếc.

Hoắc Vũ Hạo nhảy từ trên giường nhảy xuống, từ trong trữ vật giới chỉ của mình lấy ra một khối kim loại cứng rắn. Dao găm trong tay nhẹ vung lên, sau khi ánh sáng xanh hiện lên, khối kim loại kia bỗng nhiên biến mất, không để lại dấu vết tồn tại nào.

Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận chỉ lóe lên một tia sáng, cũng không có thay đổi quá lớn, nhưng Hoắc Vũ hạo lại có thể cảm nhận được, bên trong nó có nhiều hơn một tia không thuộc về Sinh Mệnh Lực của nó.

Ý niệm của Hoắc Vũ Hạo lại khẽ đồng lần nữa, Hoàng Kim Long Thương bắn ra từ Vận Mệnh Chi Nhãn, kết hợp với chuôi của Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận. Lập tức, Hoàng Kim Long Thương lóe sáng một chút, hấp thụ Sinh Mệnh Lực vốn thuộc về vật thể vừa rồi.

Trong lòng Hoắc Vũ Hạo khẽ động. Đúng như lời của Vương Thu Nhi nói lúc trước, Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận và Hoàng Kim Long Thương là một đôi tồn tại để bổ sung cho nhau.

Hoàng Kim Long Thương hấp thu Sinh Mệnh Lực có thể bổ sung cho Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận, còn Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận hấp thu Sinh Mệnh Lực của vật thể cũng có thể bổ sung cho Hoàng Kim Long Thương. Nếu như cả hai có thể kết hợp với nhau thì sức mạnh của hai bên sẽ tăng lên, hơn nữa sẽ tăng lên một cấp độ tương đối đáng sợ.

Trước kia Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận và Hoàng Kim Long Thương lần lượt thuộc về hắn và Vương Thu Nhi, tất nhiên không thể nào làm như vậy được. Hơn nữa, khi đó Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận cũng chỉ là một con dao khắc, kích thước quá nhỏ. Hiện tại, kích thước của Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận đã tăng lên, cả hai đều thuộc về Hoắc Vũ Hạo, vậy có thể thử không nhỉ?

Hoắc Vũ Hạo vừa suy nghĩ, dùng một tay nắm lấy mũi của Hoàng Kim Long Thương, sau đó gắn chuôi Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận vào trong đó.

Lập tức, ánh sáng xanh tỏa ra từ mũi dao của Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận và ánh sáng vàng tỏa ra từ Hoàng Kim Long Thương tạo ra chấn động nhỏ, đấu đá rồi dung hợp lẫn nhau.

Cũng không thể buộc chúng lại với nhau được? Liên kết đơn giản cũng không thể phát huy được đặc tính bổ sung của chúng! Đến cuối cùng làm thế nào mới được?

Hoắc Vũ Hạo có chút khó khăn. Hắn có thể mơ hồ cảm nhận được con đường hắn chọn là đúng, nhưng làm sao có thể dung hợp cả hai lại là một vấn đề lớn.

Hoắc Vũ Hạo nhíu mày, lâm vào trầm tư. So với việc Sinh Mệnh Lực khổng lồ của Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận phóng ra ngoài, có vẻ Hoàng Kim Long Thương đã thu vào rất nhiều. Chắc là vì nó đã uống đủ máu tươi, bản thể lộ ra một loại khí khắc nghiệt.

Chúng đều có đặc tính hấp thu Sinh Mệnh Lực. Điểm khác nhau chính là, Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận có thể nuốt được Sinh Mệnh Lực của vật thể, chuyển hóa chúng thành Sinh Mệnh Lực cần thiết cho nhân loại và động vật. Hoàng Kim Long Thương thì trái lại.

Làm sao có thể kết hợp hai thứ này lại đây?

Để chúng dán chặt vào nhau, Hoắc Vũ Hạo đang chìm trong suy tư, đồng thời đang cảm nhận sâu sắc những thay đổi sau khi chúng dán chặt vào nhau.

Rất nhanh, Hoắc Vũ Hạo lập tức phát hiện ra, sau khi hai thứ này dán chặt vào nhau, bản thân cũng không có thay đổi quá nhiều, không bài xích cũng không hấp dẫn lẫn nhau, giống như hai cá thể đơn giản, khi dính vào nhau cũng không có thay đổi gì.

Hoắc Vũ Hạo lại lấy một khối kim loại khác ra thử, quả nhiên, lần này có thay đổi.

Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận đầu tiên tỏa sáng trong giây lát, sau đó ánh sáng vàng trên Hoàng Kim Long Thương lưu chuyển. Nhưng chỉ trong chốc lát, sự tương tác của cả hai cũng đã hoàn thành.

Xem ra, không thể cưỡng ép chúng dung hợp với nhau, ít nhất hiện tại hắn không có năng lực đó.

Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, Vận Mệnh Chi Nhãn trong mắt lóe lên, trước tiên hắn đem Hoàng Kim Long Thương trả lại chỗ cũ. Đúng lúc này, hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Dùng lực lượng của bản thân cũng không thể để chúng dung hợp với nhau, nhưng nếu để chúng gặp nhau trong Vận Mệnh Chi Nhãn thì sao?

Bên trong Vận Mệnh Chi Nhãn ẩn chứa một Vận Mệnh Lực kỳ dị mà ngay cả Thần Thú Đế Thiên cũng không thể nhìn thấu. Đúng là vì Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận ở bên trong Vận Mệnh Chi Nhãn của Hoắc Vũ Hạo, Thần Thú Đế Thiên cũng không có cách nào cảm nhận được sự hiện hữu của nó.

Trước kia, Hoắc Vũ Hạo đều phân biệt và lưu giữ riêng chúng trong Vận Mệnh Chi Nhãn để ân cần chăm sóc, cũng chưa thử cho chúng tiếp xúc với nhau. Nếu như đổi cách thức chăm sóc thì sao?

Nghĩ đến đây, Hoắc Vũ Hạo lập tức để Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận vào trong Vận Mệnh Chi Nhãn của mình, hơn nữa còn khống chế để nó ở cùng một chỗ với Hoàng Kim Long Thương.

Dưới sự tác động của Vận Mệnh Lực, chúng bình tĩnh tựa vào nhau, cũng không có gì khác biệt như khi ở bên ngoài.

Dục tốc bất đạt, Hoắc Vũ Hạo cũng không nóng vội. Với hắn mà nói, nếu như chúng có thể dung hợp với nhau thì sẽ có bất ngờ, cho dù không thể dung hợp thì cũng chẳng sao. Chúng vẫn là vương bài của Hoắc Vũ Hạo.

Sau khi xử lý xong hai thứ tồn tại như thần khí này, Hoắc Vũ Hạo lại quay trở lại hồi ức hồn lực của Đế Thiên.

Lúc này, mặc dù thân thể của hắn chưa bình phục hoàn toàn, nhưng Tinh Thần Lực gần như đã khôi phục. Trong cơ thể tràn đầy hồn lực.

Hắn thật sự không dám tiến hành thí nghiệm trong cơ thể mình, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề thì rất phiền phức. Nhưng ở bên ngoài cơ thể thì không phải lo. Tuy nhiên Hoắc Vũ Hạo biết, có lẽ hắn nên đợi sau khi cơ thể bình phục hoàn toàn mới tiến hành thử nghiệm, thế nhưng, hiện tại hắn thật sự không chịu nổi lực hấp dẫn này. Sau khi nhìn thấy Diệp Tịch Thủy, hắn càng thêm khát vọng để nâng cao thực lực. Hiểu rõ và nắm giữ những bí mật về hồn lực của Đế Thiên chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho việc tăng tu vi của bản thân.

Sau khi suy nghĩ, Hoắc Vũ Hạo lập tức quyết định thử. Dù sao cũng là tiến hành thí nghiệm bên ngoài cơ thể, chỉ cần khống chế được thì cũng gây hại cho bản thân. Lần trước khi tiến hành thí nghiệm trong người, gắn đã có thể khống chế để hồn lực dừng lại, cho nên bên ngoài cơ thể cũng sẽ không có vấn đề gì.

Sau khi tự an ủi mình, hắn lập tức hành động.

Hoắc Vũ Hạo giơ tay phải lên, một luồng hồn lực từ từ xuất hiện. Hồn lực của Huyền Thiên Công hiện ra một màu trắng nhàn nhạt, đó chính là hồn lực thuần túy nhất trước khi dung hợp với bất kỳ Võ Hồn nào của hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...