Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 945: Thử nghiệm, thất bại? (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
"Này, ngươi không sao chứ? Tại sao lúc nào ngươi cũng ngu ngốc như vậy? Chẳng lẽ lần trọng thương này đã khiến não ngươi bị tổn thương sao?" Đường Vũ Đồng đang bay bên cạnh Hoắc Vũ Hạo cuối cùng không nhịn được hỏi. Tên này đã giữ bộ dạng như vậy mấy ngày liền, mọi người đều lo lắng cho hắn nhưng lại không dám hỏi nhiều vì sợ kích thích đến hắn. Hắn luôn nói không sao nhưng nhìn bộ dạng như vậy, thật sự không ổn chút nào!
Hoắc Vũ Hạo đang suy nghĩ thì nghe thấy giọng nói của Đường Vũ Đồng, mạch suy nghĩ của hắn đột nhiên hỗn loạn, hắn khẽ cau mày nói: "Ta đương nhiên không sao, ta chỉ đang suy nghĩ một chuyện mà thôi."
Đường Vũ Đồng trợn mắt nhìn hắn, nói: "Có chuyện gì mà có thể nghĩ đến vài ngày? Có bệnh cũng không sao, chỉ cần nhanh chóng chữa trị là được. Đừng cố gắng chịu đựng!”Hoắc Vũ Hạo tức giận nói: "Ta không có bệnh, ta rất khỏe, chỉ là có một số vấn đề cần suy nghĩ nhiều hơn, ngươi đừng làm đứt mạch suy nghĩ của ta." Nói xong, hắn vừa bay vừa suy nghĩ.
Tên này! Đường Vũ Đồng trừng mắt nhìn hắn, nhưng hắn lại không có chút phản ứng nào. Đúng là không nhìn ra lòng tốt mà, hừ!
Bọn họ bay từ sáng đến trưa, Từ Tam Thạch dẫn đầu đội đề nghị mọi người hạ cánh và nghỉ ngơi. Cũng trùng hợp, địa điểm đáp xuống lần này lại nằm cạnh một con sông lớn.
Con sông lớn này rộng khoảng trăm mét, nước sông chảy xiết, tuy không tính là trong veo nhưng xét về lượng nước, nhìn màu nước trong xanh thì cũng khá tốt.
"Hoắc Vũ Hạo, ta muốn ăn cá nướng. Sông lớn như vậy nhất định sẽ có rất nhiều cá, nhất định rất thơm ngon." Nam Thu Thu tung tăng như chim sẻ nói.
"A? Cá nướng?" Hoắc Vũ Hạo nhìn nàng, không khỏi có chút sững sờ.
Từ Tam Thạch mỉm cười nói: "Đúng vậy, Vũ Hạo, ngươi làm món cá nướng là đệ nhất thiên hạ, làm cho chúng ta lần nữa đi. Đợi sau này trở lại học viện, chri sợ mọi người đều rất bận rộn. Ngươi cũng đừng suy nghĩ gì nữa, để cho đầu óc nghỉ ngơi một chút. Cho dù đang nghĩ gì, cũng nên thay đổi tâm trạng đi."
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của mọi người, Hoắc Vũ Hạo biết không thể từ chối, chỉ có thể gật đầu rồi chạy đi bắt cá.
Vừa nghe nói sẽ ăn cá nướng, Đường Vũ Đồng lặng lẽ nuốt nước miếng. Nàng vẫn còn nhớ rõ mùi thơm nồng nàn tươi sống lần trước.
Đối với cường giả cấp bậc Hồn Thánh mà nói, bắt cá là một chuyện quá dễ dàng. Lần này Hoắc Vũ Hạo sử dụng một phương pháp đơn giản lại thô thiển.
Hắn đóng băng nước sông, biến nước sông thành một quả cầu băng, sau đó dùng thuật nổ băng làm nổ trong nước. Sóng xung kích mạnh mẽ lập tức khiến một mảnh cá sông nổi lên. Sau đó, hắn dùng phương pháp Khống Hạc Cầm Long để kéo những con cá này vào bờ.
Toàn bộ quá trình chỉ mất khoảng mười giây mà thôi. Sau đó hắn bắt đầu xử lý đống cá này. Diệp Cốt Y và Nam Thu Thu ăn ý cùng nhau đi kiếm củi. Những người khác cũng đang giúp đỡ, chuẩn bị lương khô và nhóm lửa.
Động tác của Hoắc Vũ Hạo cực kỳ nhanh. Những suy nghĩ mấy ngày nay đã giúp ích cho hắn rất nhiều, càng ngày hắn càng cảm thấy mình đã tìm đúng đường, cho nên, hắn nóng lòng muốn tiếp tục suy nghĩ.
Một lúc sau, cá đã xử lý xong, lửa cũng đã nhóm xong, bắt đầu nướng cá.
Không có gì khác so với lần trước, kỹ thuật nướng cá của Hoắc Vũ Hạo vẫn rất điêu luyện. Những miếng cá nướng nhanh chóng xuất hiện trên tay mọi người để họ thưởng thức.
"Ngon quá, ngon thật." Nam Thu Thu vừa ăn vừa vui vẻ reo hò.
Đường Vũ Đồng cũng đang ăn, nhưng nàng phát hiện, món cá nướng hôm nay có chút khác so với món cá nướng nàng ăn trên đường đến Tinh La Đế Quốc lần trước. Mặc dù hương vị vẫn ngon như trước, độ nóng cũng được kiểm soát nhưng vẫn thiếu cái gì đó. Nói một cách nghiêm túc hơn, dường như trong món cá nướng này không có linh hồn.
Đường Vũ Đồng ngồi bên cạnh Giang Nam Nam, nhịn không được thấp giọng hỏi: "Nam Nam tỷ, tỷ có cảm thấy cá nướng hôm nay với lần trước có gì khác biệt không?"
Giang Nam Nam sửng sốt một chút: "Khác sao? Không có! Rất ngon. Muội không thấy ngon sao?"
Đường Vũ Đồng lắc đầu nói: "Không phải là không ngon, chỉ là, muội luôn cảm thấy nó thiếu gì đó so với lần trước.”
Giang Nam Nam ngẩn người một lúc, một lúc sau, trong mắt nàng hiện lên ý gì thâm trầm, thấp giọng nói: “Hình như đúng là thiếu thiếu gì đó. Lần trước khi Vũ Hạo nướng cá cho mọi người, đệ ấy tưởng muội là Đông Nhi. Khi nướng, hắn đã dồn hết cảm xúc bên trong vào đó. Sau này, đệ ấy nhận ra muội không phải là Đông Nhi cho nê, lần này đãi ngộ của muội và mọi người cũng giống nhau.”
“Ừm?" Đường Vũ Đồng kinh ngạc nhìn Giang Nam Nam, sau đó lại nhìn cá nướng trong tay.
Thiếu tâm tình? Thiếu đi linh hồn? Bên trong một miếng cá nướng có thể chứa đầy cảm xúc sao? Vậy thì tình cảm của hắn đối với Đông Nhi sâu đậm đến mức nào…!
Nàng không biết tại sao, nhưng nghĩ đến điều này, trong lòng nàng có chút ghen ghét.
Mọi người hài lòng khi được ăn cá nướng, lại tiếp tục lên đường.
Khi bọn họ trở về Sử Lai Khắc Thành thì trời đã khuya. Đám người Từ Tam Thạch trực tiếp quay trở lại Đường Môn. Hoắc Vũ Hạo cùng Đường Vũ Đồng đi tới học viện Sử Lai Khắc.
Với tư cách là đội trưởng, Hoắc Vũ Hạo đương nhiên phải báo cáo tình hình chuyến đi lần này cho Huyền Lão. Còn Đường Vũ Đồng cũng không phải là người trong Đường Môn, nàng chỉ sinh hoạt ở học viện Sử Lai Khắc mà thôi.
Khi màn đêm buông xuống, Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng không có bay mà đi về phía học viện Sử Lai Khắc. Đây là thể hiện sự tôn trọng đối với học viện.
Trải qua khoảng thời gian này, Sử Lai Khắc Thành đã có thay đổi không nhỏ. Với sự đầu tư toàn lực của học viện và sự hỗ trợ của Đấu La Đại Lực tam quốc, tốc độ xây dựng Sử Lai Khắc Thành chắc chắn là số một trên lục địa này.
Với tốc độ hiện tại, nhiều nhất chỉ trong một năm nữa, toàn bộ thành trì mới của Sử Lai Khắc Mới sẽ thành hình. Trong ba năm nữa, thành trì mới này sẽ được tạo dựng hoàn chỉnh.
Phải biết, sau khi Sử Lai Khắc Thành được thành lập, quy mô của nó sẽ có thể sánh ngang với đế đô của Tinh La Thành và Thiên Đấu Thành và chỉ đứng sau Minh Đô, thành phố lớn nhất đại lục của Nhật Nguyệt Đế Quốc.
Cánh cổng học viện đã đóng lại, nhưng chuyện này đương nhiên không làm khó được Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng. Hoắc Vũ Hạo không muốn làm phiền người khác nên trực tiếp phóng thích mô phỏng hồn kỹ, để cho mình và Đường Vũ Đồng vào trạng thái ẩn thận, lén lút leo tường vào.
Cách đó không xa, hồ Hải Thần đã ở trong tầm mắt. Hoắc Vũ Hạo đi đến bên hồ thì dừng lại, Đường Vũ Đồng cũng vậy.
Trăng đêm nay rất đẹp, ánh trăng chiếu sáng hồ Hải Thần, chiếu rọi những ánh sáng sóng trong vắt. Ánh trăng mềm mại dịu nhẹ, bên cạnh bờ là tầng tầng lớp lớp thực vật, phía xa xa là đảo Hải Thần như ẩn như hiện, giống như tiên cảnh nơi hạ giới.
Hoắc Vũ Hạo nhìn mọi thứ trước mắt, không khỏi có chút ngẩn người. Chẳng phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy Đông Nhi khi là nữ nhi ở hồ Hải Thần sao?
Hải Thần Duyên trên Hồ Hải Thần, mọi chuyện xảy ra khi đó đều để lại ấn tượng rất sâu sắc trong hắn.
Đồ ngốc, hắn đúng là đồ ngốc. Hắn ở cùng nàng lâu như vậy, vậy mà cũng không biết nàng là nữ tử. Thật đúng là đồ ngốc!
Nhớ lại những điều ngọt ngào khi ở bên Đông Nhi, Hoắc Vũ Hạo không khỏi nở một nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng, giống như khi nhìn xuống ánh trăng ở dưới kia, hắn lại nhìn thấy Đông Nhi.
Đông Nhi, nàng thật sự vẫn luôn ở bên ta sao? Thế nhưng, tại sao nàng không hiện thân đến gặp ta?
Hoắc Vũ Hạo vừa suy nghĩ, hắn vô thức đưa tay chạm vào ngực mình, lấy ra chiếc khăn tay mà hắn luôn trân trọng.
Khi Đường Vũ Đồng đi cùng hắn đến bên hồ, nàng bị cảnh đẹp trên hồ Hải Thần làm cho sửng sốt trong giây lát, sau đó nàng chuẩn bị quay trở lại đảo Hải Thần. Nhưng nàng lập tức nhận ra, Hoắc Vũ Hạo lại đang ngẩn người. Tuy nhiên, lần này khác với lần trước. Lúc trước hắn chỉ ngẩn người, nhìn hắn chỉ thấy sự đần độn, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Nhưng lúc này hắn lại đang ngẩn người, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng trong hồ. Khóe miệng hơi xong lên, trên mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Đường Vũ Đồng nhìn hắn đưa tay vào trong ngực lấy chiếc khăn tay ra, nàng cảm thấy cái khăn vô cùng quen thuộc, nàng lập tức ngẩn người. Đây không phải khăn tay của nàng sao?
Hoắc Vũ Hạo nhắm mắt lại, cầm chiếc khăn tay, chậm rãi hít một hơi thật sâu. Không khí ẩm ướt bên hồ Hải Thần hòa cùng mùi cỏ cây xộc vào mũi, mùi vị quen thuộc trong đầu hắn và mùi thơm của chiếc khăn tay khiến hắn cảm thấy say sưa, tinh thần lập tức thả lỏng.
Đường Vũ Đồng chỉ đứng bên cạnh nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên. Hắn cầm khăn tay của nàng làm gì? Chẳng lẽ, đêm đó hắn biết nàng ở bên cạnh hắn sao?
Hoắc Vũ Hạo mở mắt ra, cúi đầu nhìn chiếc khăn trong tay, khẽ thở dài: "Đông Nhi, khi nào thì nàng mới bằng lòng quay lại bên cạnh ta? Nàng thật sự đã quên ta rồi, hay là nàng có chuyện gì khó nói? Nếu như nàng có chuyện gì khó nói, tại sao không thể để ta đối mặt với nàng?”
Đồ khốn! Hắn thật sự coi khăn tay của nàng là nàng ấy. Đường Vũ Đồng đột nhiên mím môi tức giận.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn đắm chìm trong hồi ức đẹp đẽ, tất nhiên sẽ không chú ý tới những thay đổi cảm xúc của Đường Vũ Đồng. Nhưng Đường Vũ Đồng cũng không có làm phiền hắn, chỉ đứng ở chỗ đó chờ đợi.
Tên bại hoại này cũng khá tận tâm. Trong đầu Đường Vũ Đồng không khỏi nhớ lại lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo. Lúc đó hắn gần như ngay lập tức lao tới và ôm lấy nàng. Cái ôm đó thật nóng bỏng, tràn đầy cảm xúc, mặc dù lúc đó Đường Vũ Đồng có chút tức giận nhưng nàng vẫn có cảm giác như muốn hoà tan trong vòng tay hắn. Bây giờ nhìn lại, mặt nàng vẫn có chút nóng lên.
Một lúc sau, Hoắc Vũ Hạo tỉnh táo lại, áy náy nhìn Đường Vũ Đồng bên cạnh: "Xin lỗi, vừa rồi ta có hơi thất thần, cảm ơn ngươi."
Đường Vũ Đồng sửng sốt một chút: "Cám ơn ta cái gì?"
Hoắc Vũ Hạo cười nói: "Cảm ơn ngươi đã không đánh thức ta, cảm giác về nhà thật tốt, chúng ta đi thôi." Nói xong, hắn đứng dậy, giống như một con chim lớn bay về phía hồ Hải Thần.
Mũi chân của hắn nhẹ nhàng chạm vào mặt hồ, dưới chân lập tức ngưng tụ thành một mảng băng, chống đỡ cơ thể hắn. Khoảnh khắc tiếp theo, hắn nhanh chóng sải bước về phía trước, phiêu đãng như nước chảy.
Đường Vũ Đồng đi theo hắn, không giẫm lên băng mà chỉ lặng lẽ bay phía sau lưng hắn. Vừa rồi Hoắc Vũ Hạo nói lời cảm ơn với nàng, trong mắt hắn tràn đầy vẻ hưng phấn, dường như khi rời khỏi học viện Sử Lai Khắc nàng mới nhìn thấy. Khí đó, hắn coi nàng là Vương Đông Nhi. Còn bây giờ, Hoắc Vũ Hạo như đã quay về trạng thái đó.
Đường Vũ Đồng định nói với Hoắc Vũ Hạo rằng chiếc khăn tay này là của nàng, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của hắn, nàng đã từ bỏ ý định trong đầu. Dù sao chỉ có một chút hy vọng thì vẫn tốt hơn là không có gì.
Sau khi hai người leo lên đảo Hải Thần, Hoắc Vũ Hạo đi tới Hải Thần Các, Đường Vũ Đồng lập tức quay về chỗ ở của mình. Có Hoắc Vũ Hạo đi báo cáo, nàng tất nhiên không cần phải đi theo.
Đi vào Hải Thần Các, Hoắc Vũ Hạo quỳ ở trước Hoàng Kim Thụ, cung kính dập đầu lạy ba cái trước Hoàng Kim Thụ.
“Lão sư, con đã về. Có lẽ ngài rất khó tin, lần này đi ra ngoài, con đã gặp được tiền bối Diệp Tịch Thủy. Hiện tại bà ấy đã là Tử Thần Đấu La của Nhật Nguyệt Đế Quốc, là tà hồn sư cấp bậc Cực Hạn Đấu La, là hồn đạo sư cấp mười đứng ở vị trí thứ nhất bên trên đại lục.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook