Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chapter 963: Huyền Băng Tủy vạn năm (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Giờ phút này, Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy nước suối lạnh lẽo quanh người mình đã gần đạt đến độ không tuyệt đối trên lý thuyết. Nhiệt độ siêu thấp này khiến cơ thể hắn bắt đầu xuất hiện cảm giác tê liệt, nhưng hồn lực trong cơ thể hắn đang tham lam hấp thu luồng khí lạnh cực độ này.

“Bụp…” Hoắc Vũ Hạo đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ nhõm, áp lực xung quanh cơ thể đột nhiên giảm bớt, lập tức rơi vào một cái động nhỏ.

Trong động toàn là màu đen nhưng không có nước suối. Hoắc Vũ Hạo vô thức hé miệng hít thở,

Lập tức, một cơn ớn lạnh đáng sợ dựa theo hô hấp xâm nhập vào cơ thể hắn. Trong chốc lát, hắn cảm thấy mọi thứ về mình, kể cả trong linh hồn, dường như đều đông cứng lại. Thân thể của hắn lập tức cứng ngắc, đứng yên tại chỗ.

Hoắc Vũ Hạo vốn tưởng rằng mình đã có hiểu biết sâu sắc về thuộc tính Băng, nhưng ngay giờ phút này hắn mới thật sự hiểu rằng, những hiểu biết trước đây của hắn là chưa đủ. Ít nhất, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Băng thậm chí cả linh hồn đều có thể đông cứng lại. Đây mới thật sự thuộc tính Băng sao?

Trên trán, Vận Mệnh Chi Nhãn lặng yên mở ra. Đôi mắt mở dọc sâu thẳm, hồn hạc bên trong điên cuồng vận chuyển. Tinh thần lực khổng lồ bành trướng phóng thích ra bên ngoài, cứng rắn trợ giúp tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo thoát khỏi thuộc tính Băng cứng ngắc kia.

Cùng lúc đó, hào quang màu xanh sáng lên trước mặt hắn. Băng Đế yên lặng lơ lửng trước mặt hắn.

Cuối cùng Hoắc Vũ Hạo cũng nhìn rõ ràng mọi thứ xung quanh.

Đây chỉ là một cái động rất nhỏ, tổng cộng chỉ có mười mét vuông, độ cao không đến một trăm mét.

Hoắc Vũ Hạo nghiêng người đi vào.

Ở trong động này có rất nhiều trụ băng kỳ lạ, tổng cộng có hơn mười cây, giăng khắp nơi, có lớn có nhỏ. Mỗi một trụ băng đều trắng tinh khiết. Cho dù ánh sáng màu xanh trên người Băng Đế chiếu rọi xuống chúng vẫn trắng như ngọc.

Có một chất lỏng mơ hồ chảy trong trụ băng trắng như tuyết. Cái lạnh khủng khiếp tỏa ra từ những cột băng này.

Không giống với Băng Cực Thần Tinh, cái lạnh ở đây không có cách nào thu lại được. Không khí như đặc dính. Nồng độ của nguyên tố Băng đã đạt tới trình độ mà Hoắc Vũ Hạo căn bản không thể hấp thụ được. Trong không gian này, chỉ có những linh hồn như Băng Đế, Tuyết Đế, Bát Giác mới không bị ảnh hưởng.

“Chính là chỗ này. Đây chính là Huyền Băng Tủy vạn năm.”Băng Đế cảm khái nói.

Nghe được năm chữ này, tinh thần Hoắc Vũ Hạo chấn động.

Hiện tại thân thể của hắn đã không có cách nào di động, giống như đông cứng. Nhưng dưới sự trợ giúp của hồn hạch, cảm giác và tinh thần đều bình thường.

Băng Đế nói: “Vũ Hạo, ngươi không cần phải lo lắng. Chỉ là trong lúc nhất thời ngươi không thích ứng được cái lạnh ở đây mà thôi. Diện tích ở đây quá nhỏ, mà số lượng Huyền Băng Tủy vạn năm lại nhiều, cho nên nhiệt độ quá thấp. Nhiệt độ ở đây và độ không gần như là tuyệt đối, đó là nhiệt độ thấp nhất mà ta từng trải qua.”

Suy nghĩ của Hoắc Vũ Hạo hơi động, hắn hỏi Băng Đế: "Cực Hạn Chi Băng của chúng ta không phải là độ không tuyệt đối sao?"

Băng Đế lắc đầu nói: "Đương nhiên không phải. Khi nhiệt độ xuống thấp hơn âm 150 độ, có thể gọi là cực hạn. Đó là cấm khi của sinh mệnh, nhưng khoảng cách với độ không tuyệt đối chính thức vẫn còn rất lớn. Nhưng ở đây thì khác. Đây chính là nơi thực sự gần với độ không tuyệt đối! Mặc dù ở đây không có nhiều Huyền Băng Tủy vạn năm như ở nơi mà Thiên Mộng Băng Tằm tình cờ tìm thấy, nhưng bởi vì không gian ở đây là quá nhỏ thê nên không khí lạnh không thể nào thoát ra ngoài được, hoàn toàn đọng lại ở đây. Nhiệt độ ở đây thấp đến mức kinh người. Cho dù bây giờ ngươi không làm gì, chỉ cần yên lặng chờ ở đây, đối với ngươi đã có lợi rất lớn rồi. Trước tiên chúng ta tiến hành hấp thu Huyền Băng Tủy vạn năm, từ đó giảm bớt nồng độ khí lạnh ở đây, sau đó ngươi sẽ dần dần thích ứng, ngươi chỉ cần duy trì thanh tỉnh ý thức là được.”

“Được.” Hoắc Vũ Hạo cũng không nói thêm gì, hắn đã hiểu ý của Băng Đế. Trải nghiệm nhiều hơn trong thế giới cực kỳ lạnh lẽo hiếm thấy trên thế giới này sẽ mang lại lợi ích to lớn cho quá trình tu luyện Cực Hạn Chi Băng của hắn.

Hoắc Vũ Hạo tập trung tinh thần lực, yên lặng bắt đầu cảm thụ mọi thứ xung quanh.

Thân thể của hắn tuy đông cứng nhưng bên ngoài cơ thể có một tầng ánh sáng xanh như băng, lặng lẽ bảo vệ hắn. Có được Võ Hồn Cực Hạn Chi Băng hắn sẽ không bao giờ bị chết cóng. Chỉ là hơi lạnh ở đây quá mạnh, hiện tại hắn không thể ứng phó được.

Hào quang lóe lên, Thiên Mộng Băng Tằm trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo chui ra ngoài. Tuy không phải thuộc tính Băng nhưng đối mặt với Huyền Băng Tủy vạn năm, ông ta chắc chắn là người giàu kinh nghiệm nhất.

“Băng Băng, ngươi định làm gì?” Thiên Mộng Băng Tằm hỏi Băng Đế.

Trong tứ đại linh hồn, thần chí của hai người này là hoàn chỉnh nhất. Mặc dù thần chú của Bát Giác cũng được giữ lại rất tốt nhưng xuất thân của Thực Vật hệ hồn thú lại chỉ có mười vạn năm tu luyện nên trí tuệ của nó tương đối thấp. Hơn nữa trí nhớ của Tuyết Hoàng sau khi dung hợp linh hồn thì bị phong ấn, tất nhiên không thể giúp bọn họ đưa ra quyết định.

Băng Đế trầm giọng nói: “Huyền Băng Tủy vạn năm này là thiên tài địa bảo tinh khiết nhất thuộc tính Băng, dùng nó làm nguyên liệu, chúng ta sẽ có khả năng ngưng tụ ra thân thể một lần nữa. Tuy nhiên thân thể này vẫn dùng năng lượng làm chủ như trước nhưng chỉ cần chúng ta dung hợp thành công, cho dù sau này rời khỏi Vũ Hạo rất xa thì chúng ta cũng có thể sống sót. Đồng thời, nếu Vũ Hạo thật sự xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng có thể…”

Lúc này bà ta dừng lại, nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo truyền đạt câu hỏi của mình thông qua suy nghĩ: "Có thể cái gì?"

Băng Đế hít sâu một hơi, ánh mắt sáng rực nhìn hắn nói: “Có thể rời khỏi ngươi, tìm kiếm vật chủ mới có khả năng giúp chúng ta ký sinh suốt đời. Đã có Huyền Băng Tủy vạn năm, bổn nguyên tinh thần của chúng ta sẽ có vật dẫn, không dễ tiêu tán như vậy.”

Hoắc Vũ Hạo nói: “Được! Đây là chuyện tốt! Các ngươi mau dung hợp đi.”

Ánh mắt Thiên Mộng Băng Tằm lại sâu sắc hơn rất nhiều: “Băng Băng, như vậy không tốt.”

Băng Đế lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Có gì không tốt?”

Thiên Mộng Băng Tằm nhíu mày: “Ta có thể hiểu tâm trạng của ngươi, nhưng nếu lúc trước chúng ta muốn đi theo Vũ Hạo thì phải toàn tâm toàn ý, Chúng ta đã vào sinh ra tử nhiều như như vậy, chẳng lẽ ngươi không nhớ rõ sao?”

Băng Đế trầm mặc một chút nói: “Ta chỉ muốn dùng Huyền Băng Tủy vạn năm để cường hóa bổn nguyên của mình một chút, để bổn nguyên tinh thần của ta có một chỗ dựa thì có gì sai sao?”Thiên Mộng Băng Tằm lắc đầu nói: “Không, đây không phải tất cả ý tưởng của ngươi. Ta hiểu, ngươi muốn thử dùng Huyền Băng Tủy vạn năm để chế tạo thân thể. Ta nói cho ngươi biết hai điều. Thứ nhất, ngươi không thể nào làm được. Mặc dù Huyền Băng Tủy vạn năm là thiên tài địa bảo hệ băng nhưng nó cũng không thể giúp ngươi chế tạo thân thể. Không có cái dựa vào thì nó lấy cái gì để chế tạo? Thứ hai, nếu như ngươi làm như vậy, như vậy, ngươi sẽ không thể ở bên bọn ta nữa. Ta hiểu tâm trạng của ngươi khi nhìn thấy Huyền Băng Tủy vạn năm, thế nhưng ta phải ngăn cản gươi. Đây là một điều không có đường quay lại? Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy hy vọng trên người Vũ Hạo sao? Nếu như chúng ta đã có hy vọng, tại sao ngươi lại muốn mạo hiểm như vậy?”

Băng Đế phản đối nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương Vũ Hạo, ta chỉ là…”

Giọng nói của Thiên Mộng Băng Tằm đột nhiên trở nên nghiêm nghị: "Im ngay. Tất nhiên ta biết ngươi không muốn làm tổn thương Vũ Hạo, nhưng tại sao vừa rồi ngươi không nói với Vũ Hạo rằng trong quá trình đi vào hắn sẽ phải chịu áp lực rất lớn? Chỉ là ngươi không muốn sau khi đến đây Vũ Hạo sẽ ngăn cản ngươi, hấp thu Huyền Băng Tủy vạn năm để tăng cường bản thân thì không có vấn đề, nhưng ta sợ tâm tính của ngươi không công bằng. Băng Băng, đừng để bản thân mình rơi vào vực sâu!”

Băng Đế im lặng. Dù không muốn thừa nhận nhưng bà ta cũng hiểu rằng những gì Thiên Mộng Băng Tằm nói là sự thật.

Huyền Băng Tủy vạn năm đã khiến bà ta mặt hồ vốn tĩnh lặng đột nhiên nổi lên gợn sóng. Bà ta như nhìn thấy hy vọng. Bởi vì chưa từng thực sự dung hợp thiên tài địa bảo này nên bà ta ôm một phần hy vọng cố gắng chế tạo lại thân thể của mình. Đi theo Hoắc Vũ Hạo quả thực mang đến cho bà ta hy vọng, nhưng bà ta càng khao khát tự do hơn.

"Thiên Mộng huynh." Hoắc Vũ Hạo gọi.

Thiên Mộng Băng Tằm quay lại nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi, Vũ Hạo. Băng Băng không cố ý. Huyền Băng Tủy vạn năm có lực hấp dẫn đối với bất cứ hồn thú thuộc tính Băng nào.”

“Ta hiểu, ta không trách Băng Đế.” Hoắc Vũ Hạo nói: “Ta hiểu giá trị của tự do. Thiên Mộng huynh, ta gọi huynh là bởi vì muốn hỏi huynh, huynh có dùng Huyền Băng Tủy vạn năm để dựa vào hay không, có khả năng giúp mọi người chế tạo thân thể hay không? Nếu như có thể, ta nguyện ý giúp các ngươi. Thật sự. Cho dù mọi người có hấp thu Huyền Băng Tủy vạn năm này cũng không sao?”Thiên Mộng Băng Tằm cau mày nói: "Vũ Hạo, đệ có ý gì?"

Hoắc Vũ Hạo cười nói: "Thiên Mộng huynh, Băng Đế, đệ luôn biết các ngươi đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào đệ. Mà sự kỳ vọng này đối với đệ mà nói thật sự là một phần áp lực cực lớn! Nếu như các ngươi có thể chế tạo thân thể, như vậy đối với đệ mà nói, phần áp lực này tất nhiên sẽ biến mất. Đệ có thể dễ dàng làm một số việc mà mình muốn làm. Các ngươi không cần phải lo lắng, đôi mắt linh hoạt Võ Hồn của đệ đã lớn, cho dù Băng Đế rời khỏi đệ vẫn còn Võ Hồn thứ hai, cũng không sao. Đệ biết tự do rất quý giá. Cho nên, Thiên Mộng huynh, nếu thật sự có cách nào, huynh có thể giúp Băng Đế và chính mình. Nếu Tuyết Đế có thể vì vậy mà tỉnh lại thì càng tốt. Lúc trước, các ngươi trở thành linh hồn của đệ, mục tiêu thực ra là sống một cuộc sống tốt đẹp hơn! Hiện tại có cơ hội như vậy, tại sao các ngươi lại phải từ bỏ?"

Thiên Mộng Băng Tằm đang nhíu mày thì giãn ra, sắc mặt càng thêm kinh ngạc hơn. Ông ta nghe được, Hoắc Vũ Hạo nói rất chân thành, cũng không có chút châm chọc nào.

Băng Đế thì ngơ ngác nhìn Hoắc Vũ Hạo, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt.

Hoắc Vũ Hạo than nhẹ một tiếng: “Thật ra, trong lòng đệ vẫn luôn có ba nguyện vọng. Nguyện vọng thứ nhất là có thể báo thù cho mẫu thân, để cho người làm bà ấy tổn thương phải trả một cái giá rất đắt, đây là điều mà người làm con như đệ phải làm; nguyện vọng thứ hai của đệ là có thể tìm được Đông Nhi, đây là hạnh phúc của đệ; nguyện vọng thứ ba của đệ chính là giúp các người sống sót thật tốt. Thành tựu của đệ hôm nay có được đều là Thiên Mộng huynh và Băng Đế tạo cho. Đối với đệ mà nói, các ngươi vừa là thầy vừa là bạn. Sau khi hoàn thành ba nguyện vọng này, trên người đệ cũng chỉ có một phần trách nhiệm vì Sử Lai Khắc và Đường Môn mà thôi.

“Đệ thật sự muốn hoàn thành ba nguyện vọng này. Cho nên, Thiên mộng huynh, nếu như các ngươi có cách thì các ngươi có thể rời đi. Đệ sẽ không bao giờ bất mãn, chỉ hy vọng sau này mọi người vẫn có thể coi đệ như bằng hữu."

Giọng của Thiên Mộng Băng Tằm trầm hơn một chút: "Nhưng, Vũ Hạo, đệ có biết không? Nếu chúng ta đều rời bỏ đệ, có thể những bộ phận dung hợp với đệ vẫn sẽ tồn tại trong cơ thể đệ, nhưng tất cả hồn kỹ chúng ta giao phó cho đệ sẽ biến mất, thậm chí hồn cốt mà Băng Đế giao phó cho ngươi cũng sẽ biến mất. Có khả năng Võ Hồn thứ hai của đệ sẽ tan vỡ, đôi mắt linh hoạt Võ Hồn, đệ nhất hồn hoàn, bốn hồn kỹ cũng sẽ biến mất sau khi ta rời đi. Tuy đệ vẫn là Hồn Thánh nhưng thực lực sẽ rớt xuống ngàn trượng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...