Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chapter 964: Huyền Băng Tủy vạn năm (3)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Hoắc Vũ Hạo cười haha nói: “Vừa rồi đệ đã nghĩ đến những thứ này. Không thành vấn đề. Chỉ cần có thể hoàn thành nguyện vọng thứ ba, đệ cũng không lo lắng những chuyện này. Thiên Mộng huynh, huynh cũng không cần lo lắng cho đệ. Dưới sự trợ giúp của mọi người, đệ không còn là Vũ Hạo của ngày trước. Ít nhất, đệ vẫn còn là một gã Hồn Thánh, hơn nữa ta đã có hồn hạch. Đệ tin rằng, với năng lực của bản thân, đệ nhất định có thể tu luyện những gì mà mình đã đã mất. Nếu như đệ chỉ có một Võ Hồn là đôi mắt linh hoạt, thực lực của đệ cũng không yếu! Đừng lo lắng.”

Thiên Mộng Băng Tằm thở dài, quay đầu nhìn về phía Băng Đế: "Ngươi nghe được hết chưa?"

Băng Đế im lặng gật đầu.

Thiên Mộng Băng Tằm bình tĩnh nói: "Băng Băng, ngươi lựa chọn cái gì?"

Băng Đế không trả lời trực tiếp mà hỏi Thiên Mộng Băng Tằm: "Nếu ta lựa chọn rời đi, còn ngươi thì sao? Ngươi sẽ rời đi cùng ta chứ?"

Thiên Mộng Băng Tằm không chút do dự lắc đầu, quả quyết nói: "Sẽ không."

Băng Đế cau mày nói: "Ngươi đã từng nói yêu thích ta, vì sao không muốn ở cùng ta?"

Thiên Mộng Băng Tằm thản nhiên nói: "Đúng, ta thích ngươi, không, ta nên nói là ta yêu ngươi. Trong cuộc đời của ta, ngươi là một trong những bộ phận quan trọng nhất. Nhưng Vũ Hạo cũng vậy.”

“Đúng vậy, ban đầu khi ta dung hợp với Vũ Hạo đã giúp thực lực của hắn tăng lên. Nhưng mặt khác nếu không gặp hắn, có lẽ ta đã không còn tồn tại nữa. Chúng ta vẫn luôn sống dựa vào nhau, trợ giúp lẫn nhau mới đi được đến ngày hôm nay, cho nên, cho dù sau này Vũ Hạo có thể thành công chạm đến lĩnh vực kia hay không, ta sẽ luôn đồng hành cùng hắn. Dù hắn có thành công hay thất bại, ta cũng sẽ ở bên cạnh hắn. Ta là đồng bọn của hắn, cũng là huynh trưởng của hắn, từ lâu hắn ở trong ta đã là một trong những phần quan trọng nhất của cuộc sống.

“Vũ Hạo nói đúng, vì chúng ta, trên vai hắn đã gánh một trách nhiệm rất lớn. Ta tin rằng những lời hắn vừa nói đều là chân thành tha thiết nhất. Đối với hắn mà nói, chúng ta rời đi có lẽ là một loại giải thoát. Nhưng ta sẽ không đi. Cho dù tương lai có thế nào ta cũng sẽ đứng cùng với huynh đệ của ta.”

Sắc mặt Băng Đế có chút khó coi nói: “Còn ta thì sao? Ta cũng là một phần quan trọng trong phòng của ngươi, tại sao ngươi lại không chọn ở cùng với ta?”Thiên Mộng Băng Tằm thở dài một hơi, nói: “Ta muốn cùng ngươi biết bao! Nếu như sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ lựa chọn ở bên ngươi. Nhưng, nếu ngươi lựa chọn rời đi, ta không thể đi cùng ngươi. Sau khi ta làm bạn đi cùng Vũ Hạo đến đoạn đường cuối cùng, ta sẽ đi tìm ngươi. Nếu như ngươi còn sống ta sẽ đến bên cạnh bảo vệ và làm bạn với ngươi; nếu như ngươi không còn ở đây nữa, ta sẽ đến thế giới khác bầu bạn với ngươi. Tuy nhiên ta rất sợ chết, nhưng ta phải thừa nhận rằng ta thật sự đã sống đủ lâu. Tình yêu và tình bạn không thể có cả hai. Nếu ngươi làm đúng, Vũ Hạo làm sai, thì ta sẽ chọn ở bên cạnh ngươi. Nhưng bây giờ, có lẽ ngươi đã hiểu ta chọn cái gì.”

"Hừ!" Băng Đế tức giận hừ một tiếng: "Ngươi chờ đó!"

Trên mặt Thiên Mộng Băng Tằm hiện lên một nụ cười khổ: "Sự chờ đợi này có thể sẽ khiến ta đau khổ cả đời."

Băng Đế lạnh lùng nhìn ông ta, nói: "Đúng vậy, nhất định sẽ khiến ngươi đau khổ cả đời."

Băng Đế vừa nói vừa xoay người bay về phía Hoắc Vũ Hạo. Trong lòng Thiên Mộng Băng Tằm căng thẳng, ông ta khẩn trương đi theo.

Tuyết Hoàng mất đi trí nhớ chỉ nhận ra Hoắc Vũ Hạo, lập tức bay đến bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, có chút cảnh giác nhìn Băng Đế.

Băng Đế mỉm cười nhìn Hoắc Vũ Hạo, cười rất vui vẻ.

"Các ngươi đều sai rồi. Ta thật sự muốn hấp thu Huyền Băng Tủy vạn năm, hơn nữa ta phải thừa nhận, khi nhìn thấy nó trong lòng ta đã sinh ra lòng tham, ta nghĩ đây là lòng tham mà bất cứ hồn thú thuộc tính Băng nào cũng không tránh được. Nhưng lòng tham nào không đủ để dao động tín niệm của ta. Cho dù có thể chế tạo cơ thể mình thì sao? Với sự giúp đỡ của hồ Sinh Mệnh, Đế Thiên đã khổ luyện hơn tám mươi vạn năm nhưng vẫn chưa tìm được khả năng đặt chân trong thế Thần giới. Thần giới vẫn luôn cực kỳ khắc nghiệt với hồn thú chúng ta. Tuy nhiên, ta thực sự nhìn thấy hy vọng trên người Vũ Hạo. Tiếng gọi của Thần giới và sự ngưng tụ hồn hạch đều cho thấy ánh mắt lúc đầu của chúng ta là đúng. Đã như vậy, tại sao ta phải bọn gốc lấy ngọn chứ?”

Thiên Mộng Băng Tằm ngơ ngác nhìn bà ta, hỏi: "Không phải ngươi muốn chế tạo lại thân thể sao?"

Băng Đế trợn mắt nhìn nó, nói: "Ta nói muốn cải tạo thân thể khi nào?"

Thiên Mộng Băng Tằm có chút lắp bắp nói: "Như vừa rồi ngươi muốn nói, nếu như Vũ Hạo xảy ra chuyện gì mà nói, việc chế tạo thân thể sẽ cho phép ngươi lựa chọn một vật chủ khác!"

Băng Đế nói: "Ta thật sự đã nói như vậy, nhưng chỉ là nói mà thôi, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì? Chẳng lẽ ta không biết khả năng chế tạo thân thể cực kỳ nhỏ bé sao? Ngươi quá khẩn trương rồi. Đúng vậy, khi tiến vào đây Vũ Hạo đã phải chịu áp lực rất lớn, nhưng áp lực này đều nằm trong sự kiểm soát của ta, chỉ cần ta cảm thấy sức chịu đựng của hắn đạt đến giới hạn, ta có thể lập tức giúp hắn giải quyết áp lực.”

Khi bà ta nói, ánh sáng xanh trên người Băng Đế đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn. Phía sau Hoắc Vũ Hạo, bóng dáng của Băng Ngọc Đế Hoàng Bọ Cạp sáng lên. Cơn gió lạnh đang tấn công hắn đột nhiên biến mất, tri giác của hắn khôi phục lại.

"Không có áp lực, làm sao có thể tiến bộ? Chẳng phải lần trước hắn đã làm như vậy với Thu Thu sao? Làm cho Vũ Hạo cảm thấy áp lực dễ dàng như vậy sao? Nơi này thật phù hợp, sau khi trải qua thử thách này, khi hấp thu Huyền Băng Tủy vạn năm thật sự rất có lợi.

“Nhưng, Huyền Băng Tủy vạn năm nơi này, ít nhất ta phải hấp thu một nửa mới được.” Băng Đế nghiêm túc nói: “Thẳng thắn mà nói, có lẽ chúng ta không thể tìm được vật chủ nào tốt hơn Vũ Hạo, cho nên chuyện chế tạo thân thể này, ta chỉ nói mà thôi. Về phần tại sao ta lại muốn hấp thu Huyền Băng Tủy vạn năm để củng cố bổn nguyên của ta, nguyên nhân rất đơn giản.”

"Tại sao?" Thiên Mộng Băng Tằm hỏi.

Băng Đế trợn mắt nhìn ông ta, nói: “Đúng là đồ ngốc, lúc hắn ở thất hoàn ngươi cũng không thèm giúp Vũ Hạo ngưng tụ hồn hạch, điều này nhất định sẽ tăng tốc độ tu luyện của hắn, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ tới hay không? Ngưng tụ hồn hạch thứ hai cần phải có thực lực của Cực Hạn Đấu La, sau khi Vũ Hạo đạt đến cấp tám mươi chín, không đến năm mươi năm chỉ sợ không được.

“Huyền Băng Tủy vạn năm này chính là cơ hội của hắn, số lượng hắn có thể hấp thu được có hạn, sự hấp thu của ta tương đương với việc hấp thu Võ Hồn của hắn. Sau này khi hắn ngưng tụ ra hạch hồn thứ hai, ta sẽ dung nhập tất cả những năng lượng này vào cơ thể hắn, chỉ có như vậy hắn mới có cơ hội thành công."

Thiên Mộng Băng Tằm ngơ ngác nói: "Băng Băng, ngươi thật thông minh!"

Băng Đế khinh thường liếc nhìn ông ta một cái, nói: "Ta đương nhiên là khôn ngoan, không giống như cái tên cặn bã như ngươi, chỉ bày tỏ lòng trung thành mà không thắc mắc, ngươi tiếp tục thể hiện lòng trung thành của mình đi!"

“Ta..." Thiên Mộng Băng Tằm xấu hổ nói: "Băng Băng, ta sai rồi. Ta hiểu lầm ngươi rồi."

Băng Đế cười lạnh: "Không, không có hiểu lầm gì! Ngươi đối với Vũ Hạo thật tốt, các ngươi là huynh đệ, ta là người ngoài. Vũ Hạo được coi là rộng lượng, còn ngươi thì sao? Ngươi được họi là lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử. Từ giờ trở đi ngươi ít để ý đến ta đi.”

"Băng Băng, ta sai rồi. Ta sai rồi không được sao? Bà cô của ta ơi, ngươi muốn làm gì thì làm đi. Ta sai rồi, ta thật sự biết sao rồi.” Lúc này Thiên Mộng Băng Tằm mới hiểu được câu “ngươi sẽ phải đau khổ cả đời” kia của Băng Đế là có ý gì. Hiện tại ông ta đã cảm nhận sâu sắc.

Hoắc Vũ Hạo cũng cười khổ nhìn Băng Đế nói: "Hiểu lầm này thật sự là... Băng Đế, ta cũng sai rồi, đều là lỗi của ta. Đừng trách Thiên Mộng ca."

Thiên Mộng Băng Tằm lặng lẽ giơ ngón tay cái lên cho Hoắc Vũ Hạo.

Băng Đế cười haha nói: "Vũ Hạo, ngươi muốn loại bỏ chúng ta cũng không dễ dàng như vậy. Có áp lực mới có động lực. Không có gì, ta không trách ngươi. Ta luôn đối xử với ngươi như đệ đệ. Hơn nữa những lời nói vừa rồi của ngươi ta cảm thấy rất cảm động, không giống một số loài bò sát, hừ!”

“Ta… Oan cho ta…! Băng Băng.” Thiên Mộng Băng Tằm vội vàng tiến lên bắt lấy Băng Đế, lại bị Băng Đế mạnh mẽ hất ra.

Băng Đế lạnh lùng nhìn Thiên Mộng Băng Tằm nói: “Được rồi, khi về ta lại tính sổ với ngươi. Chúng ta mau chóng nói chuyện hấp thu Huyền Băng Tủy vạn năm đi. Không chỉ ta muốn hấp thu, cả ngươi, Tuyết Nữ và Bát Giác đều muốn. Tuyết Nữ phải hấp thu nhiều một chút. Có lẽ, như vậy mới có thể giúp nàng ấy khôi phục năng lực. Vũ Hạo, ngươi chỉ cần hấp thu một phần nhỏ. Huyền Băng Tủy vạn năm quá manh mẽ, nếu như ngươi hấp thu quá nhiều rất có thể sẽ lâm vào ngủ sau như Thiên Mộng trước đó. Nói như vậy, ngươi có thể ngủ một giấc mười năm. Chuyện này nhất định không được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...