Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 981: Quất Tử, Quất Tử, Quất Tử! (3)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Lúc này nhìn thấy Quất Tử rơi vào tay địch, tuy ngoài mặt bà ta vẫn bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng bà ta rất lo lắng. Bà ta không nghi ngờ Quất Tử, dù sao, lần này trước khi phát động, bọn họ vẫn còn rằng mục tiêu lần này là một vị cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La, hơn nữa rất có thể là Siêu Cấp Đấu La, nếu không thì không cần thiết lập một cái bẫy như vậy.
Mặc dù trên người Quất Tử có một vòng bảo hộ vô địch, nhưng vòng bảo hộ vô địch này thực ra cũng có giới hạn, khi đối mặt trực diện với một tồn tại ở cấp độ Siêu Cấp Đấu La, nó không thể hoàn toàn ngăn được đòn tấn công của đối thủ.
“Tránh ra, nếu không ta sẽ để nàng và ta chôn cùng nhau.” Hoắc Vũ Hạo nói ngắn nhưng có lực, dưới sự cố ý khống chế của hắn, thanh âm khàn khàn, già nua, căn bản không thể đoán được tuổi tác, thậm chí ngay cả giới tính cũng khó phân biệt.
“Thả nàng ra!” Hỏa Phượng Đấu La gầm lên một tiếng, đột nhiên sải bước về phía trước, một đạo hào quang đỏ rực mãnh liệt như ẩn như hiện xuất hiện sau lưng bà ta.
Thật ra, cho dù ở bên trong Nhật Nguyệt Đế Quốc, những người có thể chính thức trở thành cường giả hồn đạo sư đều có thành tích Võ Hồn cao, chẳng hạn như Hỏa Phượng Đấu La trước mặt.
Hoắc Vũ Hạo cười lạnh nói: "Nếu muốn nàng chết thì cứ làm đi. Bằng không thì tránh đường ra." Vừa nói, hắn vừa nhấc bàn tay đang giữ cổ họng Quất Tử lên, nhìn như muốn dùng sức. Quất Tử cũng rất hợp tác rên rỉ, với vẻ mặt đau đớn.
"Dừng lại!" Trong lòng Hỏa Phượng Đấu La cực kỳ khẩn trương, vẻ ngoài bình tĩnh đã không thể duy trì được nữa. Trong ánh mắt bà ta có ánh sáng lóe lên, bọn họ vất vả thiết lập cạm bẫy như vậy để dụ dỗ người này mắc lừa nhưng cuối cùng lại bị hắn bắt được chủ soái trong vạn quân, thực lực của người này quá mạnh, chẳng những hiểu ẩn hình, mô phỏng, lại còn có năng lực thuộc tính Băng mạnh mẽ. Chẳng lẽ, hắn là Võ Hồn song sinh trong truyền thuyết sao? Hay là phối hợp hồn đạo khí mạnh mẽ? Trong khoảng thời gian ngắn, phán đoán của Hỏa Phượng Đấu La không rõ cho lắm, nhưng bà ta biết rất rõ nếu như để người này chạy mất nhất định sẽ là thả hổ về rừng, muốn bắt hắn lần nữa quả thật là khó như lên trời. Tuy nhiên, nếu không buông tha, lúc này Quất Tử nằm trong tay người này, Quất Tử không chỉ là thống soái tam quân mà còn là hoàng hậu của đế quốc! Nếu sự an toàn nàng xảy ra vấn đề gì, không ai có thể chịu trách nhiệm này.
Hoắc Vũ Hạo không quan tâm Hỏa Phượng Đấu La nghĩ gì, hắn ép Quất Tử đi từ từ về phía trước. Tốc độ của hắn không nhanh, nhưng tinh thần lực mạnh mẽ của hắn lại bắt đầu phóng thích ra một cỗ uy thế đáng sợ, ngay khi tu vi của hắn chỉ mới cấp hai, hắn chỉ mượn mô phỏng khí tức của Băng Đế đã dọa nạt một nhóm hồn thú trong học viện Sử Lai Khắc. Trong những năm qua, hắn đã vận dụng hồn kỹ mô phỏng không chê vào đâu được.
Thế giới lạnh lẽo xung quanh dường như hòa vào người hắn, khí tức đáng sợ của hung thú đột nhiên tản ra, áp lực mạnh mẽ của hồn thú mười vạn năm lập tức khiến sắc mặt của các hồn sư có tu vi thấp hơn thất hoàn hồn tái nhợt, thậm chí một số người suýt chút nữa phóng xuất hồn đạo khí trong tay mình ra.
Hoắc Vũ Hạo đi từng bước một về phía Hỏa Phượng Đấu La, Quất Tử bị hắn ôm lấy. Không ai có thể nghi ngờ rằng một vị Phong Hào Đấu La có thể giết người bằng hàng chục cách trong giây lát. Hỏa Phượng Đấu La nghiến răng nghiến lợi gầm gừ: "Tránh ra, để cho hắn đi."
Một đường đi từ từ mở ra, Hỏa Phượng Đấu La trầm giọng nói: "Làm sao ngươi mới bằng lòng thả đoàn trưởng ra?”Mặc dù người của nhóm Hỏa Phương hồn đạo sư đã tránh ra, nhưng vòng bảo hộ phòng hộ vẫn chưa có mở ra. Hỏa Phượng Đấu La rất có kinh nghiệm, ra lệnh cho mọi người tránh đường, nhằm giảm bớt sát ý của Hoắc Vũ Hạo, sau đó lại thương lượng điều kiện.
Hoắc Vũ Hạo bình tĩnh nói: "Ngươi không có tư cách thương lượng với ta,sau khi rời đi, ta tất nhiên sẽ thả nàng đi."
Hỏa Phượng Đấu La không chút do dự nói: "Ngươi dùng Võ Hồn của chính mình để thề ta mới có thể tin ngươi. Nếu ngươi làm tổn thương đoàn trưởng, lão thân thà ngọc nát đá tan.”
Hoắc Vũ Hạo hừ lạnh một tiếng nói: "Được rồi, ta dùng Võ Hồn của mình thề rằng sau khi rời đi sẽ thả con tin trong tay ra, nếu không Võ Hồn của ta sẽ tan nát, không bao giờ có thể khôi phục được nữa. Được chưa.”
Làm sao hắn có thể làm tổn thương Quất Tử được. Hỏa Phượng Đấu La yêu cầu hắn thề, đúng lúc hắn có thể mượn sườn núi để hạ con lừa.
Hỏa Phượng Đấu La thấy hắn dứt khoát đồng ý như vậy không khỏi nhíu mày, do dự một lát, cuối cùng bà ta xua tay ra lệnh cho các hồn sư giải trừ liên kết phòng ngự.
Hoắc Vũ Hạo và Quất Tử từ từ đi ra ngoài, lúc này hắn vẫn hết sức cảnh giác. Ở đây có nhiều hồn đạo sư như vậy, ai biết đối phương còn có hồn đạo khí kỳ lạ nào hay không
Tinh thần quấy nhiễu được mở ra, khiến hình bóng của anh và Quất Tử cũng bị mờ đi, đồng thời cũng khiến các hồn dẫn khí khóa trên người hắn lúc đầu mất đi hiệu quả tập trung.
Da của Quất Tử vẫn mỏng manh như trước, mặc dù lúc này hắn chỉ chạm vào cổ nàng nhưng vẫn có thể cảm nhận được làn da đó rất dễ mong manh và trong suốt như pha lê.
Ngoại trừ tiếng rên rỉ nghẹn ngào lúc trước, Quất Tử không mở miệng nữa, trong mắt nhóm Hỏa Phương hồn đạo sư, nàng bị Hoắc Vũ Hạo khống chế, căn bản không nói được lời nào.
Cuối cùng, Hoắc Vũ Hạo bước ra khỏi vòng vây của nhóm Hỏa Phương hồn đạo sư. Hắn quay người lại, đối mặt với Hỏa Phượng Đấu La đang theo sau hắn, từ từ lui về sau, thân hình dưới tác dụng của hồn kỹ mô phỏng, dần dần dung nhập vào trong bóng tối.
"Các hạ cũng là một cường giả, hy vọng các hạ nói lời giữ lời, nếu không lời thề của ngươi nhất định sẽ trở thành một lời nguyền." Hỏa Phượng Đấu La lạnh lùng nói.
Bà ta đã đạt đến cấp độ Phong Hào Đấu La, bà ta rất tin vào vận mệnh và không bao giờ dễ dàng thề, đặc biệt là Võ Hồn. Cho nên, khi rất nhiều Phong Hào Đấu La tiến hành giao dịch hoặc làm những việc khác thì thề là cách thức nghiêm túc và trang trọng nhất. Đã có lời thề trước đó của Hoắc Vũ Hạo, bà ta tin rằng đối phương sẽ không dám đổi ý.
Làm sao bà ta biết Hoắc Vũ Hạo căn bản không phải là Phong Hào Đấu La.
Sau khi dung nhập vào bóng tối, lúc này Hoắc Vũ Hạo thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù đang ở trong băng tuyết thiên địa nhưng quần áo trên lưng hắn đã ướt đẫm.
Đêm nay thật sự quá nguy hiểm. Nếu vừa rồi đoàn trưởng của nhóm Hỏa Phương hồn đạo sư không phải là Quất Tử, hắn không biết liệu mình có thể sống sót đi ra hay không.
Khi đó hắn rõ ràng nhìn thấy Quất Tử đang chuẩn bị kích hoạt vòng bảo hộ vô địch thứ hai. Trong trường hợp đó, hắn cũng chỉ có cách dùng toàn lực tấn công, nhất định phải ngăn cản đối phương kích hoạt vòng bảo hộ vô địch hoặc là tấn công khiến vòng bảo hộ vô địch của đối phương rồi bắt họ làm con tin trước khi Tuyết Vũ Cực Băng Vực tản ra.
Về phần có thể thành công hay không, Hoắc Vũ Hạo không chắc chắn chút nào. Tình huống tối nay, mức độ nguy hiểm không kém khi hắn bị hai tà hồn sư và nhóm Tà Nhãn hồn đạo sư vây quanh ở Nhật Thăng Thành. Người cứu hắn lần đó là Vương Thu Thu, nhưng lần này lại là Quất Tử. Rất may Quất Tử không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Hoắc Vũ Hạo vô thức buông tay đang nắm cổ Quất Tử ra, chỉ ôm eo nàng rồi chạy thật nhanh.
Quất Tử không hề lên tiếng, để Hoắc Vũ Hạo dẫn mình theo, lúc này trong lòng nàng có nhiều cảm xúc lẫn lộn?
Sau khi bay ra mấy chục km, hơn nữa thông qua tinh thần quét dò toàn diện để xác nhận không có người theo dõi, lúc này Hoắc Vũ Hạo mới đáp xuống mặt đất, tìm một nơi khuất gió để dừng lại.
“Xin lỗi, Quất Tử.” Hoắc Vũ Hạo buông tay ôm eo Quất Tử ra, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Quất Tử đột nhiên xoay người, ôm chặt lấy eo hắn, cả người nép vào ngực hắn.
Hoắc Vũ Hạo có chút ngẩn người, gió lạnh thấu xương quất vào người, hắn phóng thích hồn lực của mình để bảo vệ mình và Quất Tử, hắn không sợ lạnh, nhưng sợ Quất Tử có! Lúc này hắn đã quên mất Quất Tử cũng đã là cường giả cấp Hồn Thánh.
Quất Tử dính vào hắn thật chặt. Mặc dù giữa hai người có một lớp áo giáp nhưng lúc này Hoắc Vũ Hạo vẫn có thể cảm nhận được sự háo hức trong lòng Quất Tử.
"Ngươi còn sống, thật sự rất tốt. Ngươi biết không? Ta nghĩ rằng ngươi đã chết" Quất Tử lẩm bẩm.
Hoắc Vũ Hạo cười haha nói: "Sao ta có thể chết dễ dàng như vậy được? Yên tâm đi, ta sống rất tốt."
Quất Tử khẽ cười, nhỏ giọng nói: "Ngươi biết không? Đã lâu rồi ta chưa cảm thấy hạnh phúc như bây giờ. Thật mừng khi ngươi vẫn còn sống. Ta rất hạnh phúc."
Hoắc Vũ Hạo sửng sốt một chút, hắn hiển nhiên không ngờ Quất Tử sẽ nói với mình như vậy, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên làm như thế nào.
Quất Tử nhẹ nhàng giơ tay lên, buông tay đang ôm eo hắn ra, lùi lại một bước, tạo ra khoảng cách giữa nàng và Hoắc Vũ Hạo.
“Gần đây ngươi thế nào?” Quất Tử ngước nhìn hắn, vẻ mặt ân cần hỏi thăm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook