Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 995: Mọi thứ trong tầm kiểm soát (3)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Mặc dù bóng dáng của Hoắc Vũ Hạo biến mất chỉ trong nháy mắt nhưng nàng hoàn toàn có thể chắc chắn, bản thân không nhìn lầm, chính là hắn.
Không thể nào nhầm lẫn năng lực của hắn, mặc dù hắn đã mạnh hơn rất nhiều so với trước kia. Tuy nhiên, tuyệt đối không có người thứ hai nào sở hữu chân thân hồn lực giống như hắn.
Hắn đến đây, không dẫn theo Sử Lai Khắc Học Viện viện binh, mà là một lượng lớn Hồn Thú từ Cực Bắc Băng Nguyên. Dù cho Quất Tử có thông minh đến đâu, nàng vẫn không thể đoán ra tại sao Hoắc Vũ Hạo lại sử dụng hồn thú đến từ vùng Cực Bắc Băng Nguyên này, hơn nữa trận chiến vừa rồi không giống như hồn thú chiến đấu một cách tự phát. Mọi thứ đều được tính toán trước và lên kế hoạch. Trong toàn bộ quá trình, có rất ít thương vong, nhưng tất cả hồn đạo khí đều bị tổn hại nghiêm trọng. Nhưng bọn họ hoàn toàn không gây rắc rối gì cho đối phương. Đây rõ ràng là một cuộc đột kích do ai đó chỉ đạo!
Lúc này, Quất Tử không thể nghĩ được gì nữa. Nàng nghiến răng nghiến lợi, giận dữ hét lên và ngay lập tức đưa ra một loạt mệnh lệnh.
Đầu tiên là hỗ trợ những binh lính không còn lều trại và tạm thời đưa họ về những căn lều trước đó được bảo quản nguyên vẹn trong phạm vi phòng ngự liên kết.
Hơn nữa, nàng còn ra lệnh cho tất cả thành viên của Hỏa Phượng hồn đạo sư thu dọn lều trại nhường cho thương binh trú ngụ.
Đoàn Hỏa Phượng hồn đạo sư trang bị cực kỳ đầy đủ, mỗi người đều có một lều riêng, cho dù không gian không lớn, nhưng chứa nhiều người cũng không vấn đề. Hơn nữa, độ ấm của lều da bò tốt hơn nhiều so với lều thông thường, rất phù hợp để dưỡng thương.
Trong khi làm điều này thì năng lực thuộc tính hoả của các Hoả Phượng hồn đạo sư cũng là biện pháp tốt nhất để giữ ấm cho các binh sĩ. Nhất thời, toàn bộ quân doanh trở nên bận rộn. Nhờ cách xử lý thỏa đáng của Quất Tử mà lòng quân đã ổn định trước bình minh. Phải biết rằng, nàng còn nhường lều chủ soái cho thương binh. Chỉ riêng điểm này, lòng quân đã dẹp yên lòng quân.
Làm xong mọi việc thì trời đã tối. Quất Tử nhìn những hồn đạo khí bị hỏng ở khắp nơi, trong giây lát, nàng cảm thấy như sắp rơi nước mắt vì tính cách kiên quyết của mình.
Trận chiến này không những thua mà còn thua một cách thảm hại. Mặc dù tổn thất về nhân sự không lớn nhưng thiệt hại về những trang thiết bị này lại quá nặng nề.
Hoắc Vũ Hạo, ngươi thật tàn nhẫn! Quất Tử suy nghĩ mà nghiến răng nghiến lợi.
Tuy nhiên, nét mặt nàng dần dịu đi khi nhớ lại cuộc chiến. Nàng làm sao có thể không nhìn ra Hoắc Vũ Hạo trong trận chiến này đã thủ hạ lưu tình? Nếu không, những hồn thú cường đại đó sẽ có quá nhiều cơ hội để tiến hành giết chóc quy mô lớn.
Không chỉ ít nhất một nửa số binh lính của Đế quốc Nhật Nguyệt sẽ bị tiêu diệt, mà ngay cả những hồn đạo sư đã tiến vào trận pháp hồn đạo khí có lẽ sẽ rất ít người sống sót trở về. Khi trận pháp hồn đạo khí bị phá vỡ, Hoắc Vũ Hạo và những hồn thú khủng bố đó có quá nhiều cơ hội để tàn sát bọn họ.
Tuy nhiên, Hoắc Vũ Hạo lại không làm như vậy, hắn không để cho những hồn thú cường đại đó đại khai sát giới mà chỉ đơn giản là tiến hành phá huỷ các thiết bị. Sau khi giành được lợi thế tuyệt đối, hắn liền rút quân. Quất Tử hiểu rằng vào thời điểm đó, mặc dù bọn họ có sự đảm bảo của hồn đạo liên kết phòng ngự, chắc chắn sẽ có thể gây sát thương cho những tên khổng lồ đó. Mặc dù giết được một, hai tên nhưng liệu có thể tiêu diệt toàn bộ không?
Sức mạnh của những tên khổng lồ đó thật đáng sợ, và khả năng phòng thủ của chúng là mạnh nhất trong số hồn thú mà nàng từng thấy. Nếu muốn giết một tên khổng lồ thì cái giá phải trả phải quá lớn. Khi hồn lực của họ cạn kiệt và không còn khả năng duy trì liên kết phòng ngự thì phải làm sao? Chỉ có thể chạy trốn. Nhưng kết quả của việc bỏ chạy là gì? Kết quả duy nhất chính là bỏ lại đại quân 25.000 người phía dưới!
Đoàn hồn đạo sư có thể trốn thoát, nhưng những người lính bình thường thì không.
Nghĩ đến đây, nỗi oán hận trong lòng Quât Tử cuối cùng cũng giảm đi một chút, kẻ địch này dù sao cũng không quá tàn nhẫn. Ván cờ này, nàng đã thua, thua một cách thảm hại.
"Hừ! Ngươi tốt nhất đừng rơi vào tay ta!" Quất Tử ác độc nói. Trên gương mặt trắng ngần của nàng bất giác ửng hồng. Bởi vì ngay cả nàng cũng nhận thấy bản thân là chủ soái thật bất lực khi nói ra lời này.
Hoắc Vũ Hạo dẫn đầu đoàn quân Thái Thản Tuyết Ma rút lui, trở về doanh trại tạm thời cách đó trăm dặm. Tuy nhiên, họ không trở về thắng lợi như Quất Tử nghĩ.
Có một vết bỏng cực lớn bao phủ diện tích hơn mười mét vuông trên ngực và bụng của Băng Hùng vương, vết thương rất nghiêm trọng.
Uy lực Phượng Dực Thiên Tường của Hỏa Phượng Đấu La vượt xa dự tính của Hoắc Vũ Hạo. Vào thời điểm đó, Băng Hùng vương đang sử dụng Băng Hùng Tuệ Tinh Viên, hồn kỹ tấn công mạnh nhất của nó. Tuy nhiên, sau khi liên kết tấn công của hồn đạo khí bị suy yếu, Băng Hùng Vương vẫn bị thương trong cuộc va chạm trực diện với Phượng Dực Thiên Tường. Chấn thương không quá nghiêm trọng nhưng cũng không hề nhẹ, nó cần nghỉ ngơi ít nhất nửa tháng mới có thể hoàn toàn bình phục.
Thái Thản Tuyết Ma Vương biến thành hình người, đứng cạnh Hoắc Vũ Hạo. Băng Hùng Vương cũng vậy. Chỉ có điều là bây giờ nó đang ngồi trên mặt đất, nhếch mép, dùng hồn lực tự chữa lành vết thương.
Thái Thản Tuyết Ma Vương thở dài, nói: "Ta vốn dĩ không tin nhân loại có thể chế tạo ra bất kỳ loại vũ khí nào có thể đối phó chúng ta, xem ra ta thật sự là ếch ngồi đáy giếng, nhân loại đã trở nên mạnh mẽ như vậy." Cùng Băng Hùng vương đánh lộn lâu như vậy, đượng nhiên là nó biết lão Hùng mạnh đến mức nào. Băng Hùng Tuệ Tinh Viên từng khiến nó chịu nhiều đau khổ nhưng lại không giành được lợi thế nào khi va chạm với đòn tấn công của con người.
Thái Thản Tuyết Ma vương hoàn toàn đồng ý với mệnh lệnh không được giết người của Hoắc Vũ Hạo. Cực Bắc Băng Nguyên là thiên đường nhưng không phù hợp cho con người sinh sống. Không cần thiết phải kết tử thù với con người, chỉ cần đuổi họ đi là được.
Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Là ta tính toán không chu toàn, khiến Tiểu Bạch bị thương. Tiểu Bạch, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?"
Băng Hùng Vương vừa nằm sấp trên mặt đất, để cái bụng nóng hổi chạm vào mặt đất lạnh lẽo, liền lắc đầu nói: “Không sao, không sao, con vẫn có thể chịu đựng được. Ông ngoại, con không trách ông đâu. Lúc đó ông nhắc nhở con nhưng con quá tự tin. Nếu như con sớm nghe lời rồi tránh đi, ít nhất tránh ra phía trước, đã không biến thành như thế này. Điểm này A Thái nói không sai, những con người đó là thật đáng sợ. Vừa rồi chúng ta đã có được lợi thế, nhưng chúng ta tiêu diệt hết bọn chúng, e rằng cái giá phải trả quá đắt.”
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nói: “Đây chính là lý do tại sao mà ta hy vọng có thể cho họ một bài học, khiến họ rời đi sau cuộc tập kích. Rất cảm tạ sự giúp đỡ của các ngươi. Cũng may lần này thương vong không quá nhiều."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook