Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chapter 997: Ai mà không mềm lòng (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Vẻ tức giận trên khuôn mặt Quất Tử lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười nhạt. Nàng khẽ thở dài, tự lẩm bẩm: “ Không hổ là nam nhân mà ta thích.Ngươi thật ngốc nhưng lại ngốc một cách rất khả ái. Tuy nhiên, chúng ta chỉ có thể là đối thủ mà thôi. Ngươi có thể thắng lần này nhưng nhất định không thể thắng lần sau. Hy vọng lần sau chúng ta có thể gặp nhau. Ta thực sự không muốn ngươi trở thành đối thủ của ta. Không phải là ngươi khó đối phó, mà là ta không làm được. Ngươi đi đi. "

Hoắc Vũ Hạo im lặng nhìn nàng: “Quất Tử,ngươi thật sự không thể thay đổi sao?”Quất Tử lắc đầu: "Không thể."

Hoắc Vũ Hạo không nói thêm gì nữa, hắn biết nàng đã quyết định rồi. Khi bản thân hỏi câu hỏi này, thực ra hắn chỉ đang nắm giữ một phần mười nghìn sự mong đợi của mình mà thôi.

Quất Tử ngước nhìn bầu trời, lẩm bẩm: "Có lẽ lần sau khi gặp lại, ta sẽ tặng ngươi một món quà. Nhưng tiếc là món quà này, ta không thể đích thân tặng ngươi được."

“Ừm” Hoắc Vũ Hạo bối rối nhìn nàng, hắn thực sự không hiểu nàng có ý gì

“Còn chưa đi sao?” Quất Tử đột nhiên tức giận nói.

Hoắc Vũ Hạo khẽ lắc đầu nói: "Tạm biệt. Nếu lần sau gặp lại chúng ta không là kẻ thù của nhau thì tốt quá. Thật lòng ta mong ngươi vẫn là vị sư tỷ cùng học với ta và là người giúp đỡ ta chữa trị." Quất Tử , ta đi đây, ngươi cũng nên bảo trọng, nếu như sau này có một ngày, cuối cùng chúng ta phải ra chiến trường, ta sẽ tận lực bảo vệ ngươi."

Nói xong những lời này, Hoắc Vũ Hạo nhìn nàng thật lâu rồi bay lên không trung, bay về phương xa.

Nhìn bóng dáng rút lui của hắn, Quất Tử giậm chân dữ dội “A..." Nàng tức giận hét lên, toàn thân như đang trong trạng thái cuồng loạn.

Một lúc sau, cô mới ổn định được cảm xúc, tức giận nói: “Quất Tử ơi là Quất Tử, ngươi còn nói hắn ta mềm lòng ư . Lẽ nào ngươi không mềm lòng sao? Tại sao ngươi không làm gì hắn ta? Ngươi biết rõ mà, hắn sau này có lẽ là đối thủ khó nhằn nhất của ngươi, ngươi nên giết hắn đi, giết hắn, ngươi sẽ không còn lo lắng nữa, có thể tiến lên làm những gì mình muốn làm.”

Ngay lúc cô đang nói, những bóng người màu đỏ rực từ từ xuất hiện thành một vòng tròn cách đó trăm mét. Trong số đó, bốn vị hồn đạo khí khổng lồ từ từ bay lên. Một bóng người màu đỏ nhanh chóng bay về phía Quất Tử, đó chính là Hỏa Phượng Đấu La Loan Phượng.

"Đoàn trưởng, tại sao không ra lệnh?" Loan Phượng cau mày nhìn Quất Tử.

Quất Tử quay đầu nhìn bà ta, hốc mắt dần dần ươn ướt, đột nhiên nhào vào lòng Loan Phựng, òa khóc.

Hỏa Phượng Đấu La Loan Phượng sửng sốt một lát, tựa như hiểu ra điều gì, bà ta nhẹ nhàng thở dài, ôm lấy thân thể Quất Tử, bất đắc dĩ lắc đầu.

Ở phía xa, Hoắc Vũ Hạo lơ lửng giữa không trung, nhìn vạn vật dưới đất, trên mặt vẫn là nụ cười khổ.

"Quất Tử, ngươi biết không, ta thà rằng để ngươi ra lệnh tấn công ta. Nếu đã như vậy, có lẽ sau này ta thật sự có thể đủ tàn nhẫn đối phó ngươi. Tuy nhiên, chỉ vì sự mềm yếu của ngươi mà lòng ta vẫn không thể làm được.”

Quất Tử đa mưa như vậy,hắn sao có thể bị lừa lần nữa mà không cho rằng cô đã mai phục và sắp xếp? Kẻ vừa rồi chỉ là hiện thân của hắn, hoàn toàn không phải là cơ thể thật sự của hắn ta. Nếu Quất Tử thực sự ra lệnh cho ai đó tấn công hắn, thể trí của hắn ta sẽ có cách để trực tiếp trốn thoát.

Sau khi phạm sai lầm lần trước, bây giờ hắn đã trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, Quất Tữ đã không có hành động nào. Đương nhiên, hắn không thể nói những lời vô tâm. Ban đầu là một cuộc va chạm trực diện giữa hai bên cuối cùng đã biến thành một cuộc chia tay đầy giằng xé.

Quất Tử tức giận chính mình, vậy tại sao Hoắc Vũ Hạo lại không hận chính mình mềm lòng?

Quất Tử thực sự đã rời đi, dẫn theo những người bạn tâm giao thực sự của nàng cùng lặng lẽ rời đi. Phương Bắc xa xôi lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại dấu vết khai quật.

Hoắc Vũ Hạo trở lại chỗ Băng Hùng Vương nghỉ ngơi, khoanh chân ngồi bên cạnh Băng Hùng Vương, bắt đầu thiền định. Hắn muốn bình tâm lại càng sớm càng tốt, đồng thời hắn cũng lợi dụng cái lạnh của Cực Bắc Băng Nguyên để luyện tập.

Rất nhanh, ba ngày đã trôi qua, vết thương của Băng Hùng Vương đã hoàn toàn ổn định. Sau đó Hoắc Vũ Hạo lại cùng hắn lên đường, thẳng đến Long Thành. Hăn muốn gặp Nam Thu Thu, người đang đợi hắn ở đó

Bên phía Long Thành vẫn chưa bị quân đội của Đế quốc Nhật Nguyệt ảnh hưởng, mọi thứ vẫn như cũ, Đế quốc Nhật Nguyệt vẫn đang thâm nhập vào công nghệ dò tìm linh hồn quý tộc và người dân của Đế quốc Thiên Hồn

Hoắc Vũ Hạo mang theo Băng Hùng Vương trong hình dạng con người trở lại tiệm vải.

Nam Thu Thu đã nóng lòng chờ đợi ở đây rất lâu, thấy hắn cuối cùng cũng quay lại, nàng vui mừng khôn xiết.

"Ngươi vẫn biết quay lại ư? Ngươi đã đi nhiều ngày như vậy, thậm chí ta còn không nhận được một tin nhắn trả lời nào." Nam Thu Thu tức giận hét vào mặt Hoắc Vũ Hạo, hai tay chống nạnh.

Hoắc Vũ Hạo làm bộ im lặng đối với nàng, hạ giọng giải thích: “Mấy ngày nay ta ở cực bắc băng nguyên , làm sao có thể gửi tin nhắn cho ngươi? Còn có người khác, ngươi bình tĩnh đi.”

Lúc này Nam Thu Thu mới ý thức được, phía sau Hoắc Vũ Hạo có một tên mập mạp đi vào. Người đàn ông này toàn thân mập mạp, đầu và thân gần như tròn trịa.

Cái bụng tròn trịa của hắn vào sân trước, sau đó mới nhìn thấy khuôn mặt tươi cười mập mạp của hắn.

"Hắn là ai?" Nam Thu Thu nghi ngờ hỏi.

Hoắc Vũ Hạo còn chưa kịp giới thiệu, Băng Hùng Vương đã nhanh chóng bước tới, cung kính nói với Nam Thu Thu: "Vị này là bà ngoại. Xin chào bà ngoại, cháu là Tiểu Bạch."

"Bà....ngọai..." Nam Thu Thu ngơ ngác nhìn hắn. Hoắc Vũ Hạo tầm mắt cũng tối sầm lại, nhịn không được vỗ nhẹ vào đầu Băng Hùng Vương : "Bà ngoại nào? Đừng nói nhảm."

Băng Hùng Vương Tiểu Bạch lắc đầu, tủi thân nói: "Ông ngoại, cháu thấy cô gái này xinh đẹp nên tưởng là bà ngoại, hóa ra không phải!"

Nam Thu Thu nhìn thân hình to lớn của Tiểu Bạch, lại nhìn Hoắc Vũ Hạo: "Chờ đã, chờ đã, có chuyện gì vậy? Vũ Hạo, xin hãy nói rõ ràng. Ngươi xa nhà nửa tháng, lại mang về một đứa cháu mập mạp như vậy. " ?"

Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: "Là họ hàng xa, ta thuộc thế hệ cao hơn." Hắn chỉ có thể giải thích như vậy, nếu không, với sự tò mò siêu phàm của Nam Thu Thu, có lẽ nàng đã đặt ra rất nhiều vấn đề mới tìm ra được ngọn nguồn.

Họ hàng xa? Nam Thu Thu nghi hoặc liếc nhìn Tiểu Bạch, nàng cảm thấy tên mập này không đơn giản.

Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói: "Thu Thu , lần này ta gặp phải một vấn đề lớn, ta đã tìm ra mục tiêu của đội quân đó. Bọn họ đã đi đến rìa vùng hoang dã cực bắc để tiến hành thăm dò kim loại quý hiếm, và họ đã phát hiện ra những thứ quý hiếm Mặc dù hiện tại chúng đã rút lui nhưng không có gì đảm bảo rằng chúng sẽ không quay trở lại sớm. Ta phải báo tin này càng sớm càng tốt. Hãy để học viện chuẩn bị sẵn sàng để có thể dễ dàng xử lý. "

Nam Thu Thu nói: “Chuyện sư huynh nói với ta thì thế nào? Ngươi có định không đi không?”

Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ nói: “Đương nhiên là phải đi, cho nên phải chia lực lượng thành hai tổ, ta sẽ viết một lá thư, ngươi sẽ gửi lại cho đại sư huynh, nhờ sư huynh chuyển đến cho Huyền lão sư,và ta sẽ hoàn thành những gì sư huynh dặn dò.”

Nam Thu Thu cau mày, tức giận nói: "Hừ, ta biết ngươi chỉ là không muốn cùng ta ra tay, ngươi là đang dùng mọi biện pháp để đuổi ta đi."

Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: " Bà cô của ta ơi, kế hoạch này chẳng phải là không theo kịp dự tính sao? Chuyện này quá quan trọng, còn ta sẽ cất một khối băng tinh vào trong kho, ngươi cũng có thể lấy về giao cho Huyền sư phụ, sư phụ kiểm tra xem có thích hợp luyện chế hồn đạo khí không, thích hợp luyện chế loại nào. Còn đây là phần của ngươi."

Có rất nhiều băng cực thần tinh, đến từ Địa Long Môn, nếu chế tạo ra bất kỳ hồn đạo khí nào, Nam Thu Thu nhất định sẽ có phần trong số đó. Đương nhiên phải là Băng Thần Tinh không có Băng Linh. Không phải Hoắc Vũ Hạo keo kiệt, mà là không có băng võ hồn tối thượng, hắn căn bản không thể khống chế được băng linh. Băng Thần Tinh không có Băng Linh chỉ là một loại kim loại hiếm cấp cao nhất, dùng một số phương pháp vẫn có thể chế tạo thành hồn đạo khí.

Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt Nam Thu Thu đã khá hơn: "Lần này quên đi, nhưng hãy nhớ, ngươi vẫn đang nợ ta."

Hoắc Vũ Hạo hỏi: “Ta nợ ngươi cái gì?”

Nam Thu Thu khịt mũi nói: "Không có gì, dù sao ngươi cũng nợ ta."

"Được rồi."

Hoắc Vũ Hạo viết một bức thư, sau đó đưa bức thư cùng một mảnh nhỏ Băng Thần Tinh cho Nam Thu Thu để nàng lấy về trước. Sở dĩ anh không đưa hết Băng Tinh cho nàng là vì hắn sợ phạm tội chứa ngọc, không an toàn.

Để bày tỏ sự xin lỗi, hắn luôn đi theo Nam Thu Thu ra khỏi Long Thành. Sau khi nhìn nàng rời đi, hắn quay người, mang theo Băng Hùng Vương đi vào sâu trong Thiên Hồn Đế Quốc, hướng tới Rừng Lạc Nhật

Rừng Lạc Nhật cách thủ đô cũ của Đế quốc Thiên Hồn là Thiên Đấu không quá xa. Bây giờ nghĩ tới Thiên Đấu thành, Hoắc Vũ Hạo không khỏi thở dài. Đó chính là nơi sinh ra của Đường Môn! Nhưng hiện tại nó đã rơi vào tay Nhật Nguyệt Đế Quốc. Nếu có thể trong tương lai, hắn phải giúp Đế quốc Thiên Hồn chiếm lại thành phố Thiên Đấu.

Hoắc Vũ Hạo đã nghĩ tới trình tự hành động. Anh muốn đến rừng lạc nhật trước xem Đại Mao và Nhị Mao có ổn không, nếu họ không sao thì tốt. Sau đó bọn họ sẽ khám phá lãnh thổ của Đế quốc Thiên Hồn. Hắn ta ở một mình, khiến mọi cuộc dò sét trở nên dễ dàng hơn nhiều. Một là để xem sự triển khai của Đế quốc Nhật Nguyệt, thứ hai là hắn cũng muốn tìm hiểu xem trong Đế quốc Thiên Hồn có bao nhiêu người thuộc Thánh Linh Giáo. Sau đó đi tìm dấu vết của Đường Nha và Mã Tiểu Đào.Quá trình này có lẽ sẽ mất nhiều thời gian, đó là lý do tại sao hắn không muốn mang Nam Thu Thu đi cùng. Hắn ta có thể dễ dàng di chuyển một mình, nhưng sẽ rất khó khăn nếu hắn ta mang Nam Thu Thu

Bay trên không trung, dựa vào khả năng phát hiện thần tinh mạnh mẽ của Hoắc Vũ Hạo, trên đường hắn gặp phải một số hồn đạo cụ dò tìm tầm cao của Đế quốc Nhật Nguyệt, nhưng hắn khéo léo tránh được tất cả.

Hoắc Vũ Hạo nghĩ đến vết thương của Băng Hùng Vương, cố ý khống chế tốc độ bay. Hai ngày sau, họ đến thành phố Thiên Đấu, thủ đô của Đế quốc Thiên Hồn

So với Long Thành, phòng ngự của Thiên Đấu Thành chặt chẽ hơn nhiều, từ xa, Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy rất nhiều hồn đạo khí dò xét tầm cao phía trên Thành Thiên Đấu. Trên đỉnh thành, lá cờ của Đế quốc Nhật Nguyệt tung bay, binh lính luôn túc trực tuần tra và canh gác.

Từ trên cao không thể thấy rõ tình hình trong thành, Hoắc Vũ Hạo đang bay trên không dám đến quá gần.

Nhìn thấy tình hình của Thiên Đấu Thành, Hoắc Vũ Hạo không khỏi thầm nghĩ, xét tình hình trước mắt, hẳn là có quân lớn của Nhật Nguyệt Đế Quốc đóng quân ở thành Thiên Đấu. Thành phố Thiên Đấu là thủ đô của Đế quốc Thiên Hồn và là một thành phố cổ nổi tiếng trên đất liền. Về phần Thiên Hồn đế quốc, nhất định có rất nhiều thế lực ngầm liên tục tiến hành công kích hoặc tập kích ở đây, đó là lý do tại sao phòng ngự của thành Thiên Đấu lại chặt chẽ như vậy. Nếu những ẩn môn đó ra tay, thành phố Thiên Đấu rõ ràng là mục tiêu tốt nhất.

Nếu ở đó đóng quân thì chắc chắn cũng phải có hồn sư mạnh mẽ. Có lẽ có ai đó từ Thánh Linh Giáo đang ở đây. Tốt nhất hãy đi xem khi chúng trở về từ rừng lạc nhật

Nghĩ tới đây, Hoắc Vũ Hạo xoay người bay thẳng về phía Rừng lạc nhật. Trong khi bay, hắn không khỏi suy nghĩ, tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với Công chúa Duy Na bây giờ. Lần trước gặp nhau ở Minh Đô, bọn họ vẫn là cường đại như vậy, nhưng bây giờ đã trở thành kẻ mất nước.

Thành phố Thiên Đấu rất gần Rừng lạc nhật, từ xa, Hoắc Vũ Hạo đã nhìn thấy khu rừng rậm rạp và những màu sắc rực rỡ ẩn hiện sâu trong rừng. Tất nhiên, đó là một màu sắc chết người.

"Tiểu Bạch, về sau cẩn thận, trong rừng này có khí độc cực mạnh." Hoắc Vũ Hạo cảnh cáo Băng Hùng Vương bên cạnh.

Băng Hùng Vương cười nói: “Ông nội, ông yên tâm, thứ chúng con sợ nhất chính là độc. Ngoại trừ độc tố cực mạnh của Băng Đế, hồn thú chúng con ở cực bắc băng nguyên có thể chống cự cực thấp. Hầu hết chúng đều có độc tính cao, không có gì đâu, đi thôi.”

Hơn nữa, băng tối thượng của hắn cũng không sợ độc, Băng Hùng Vương này mạnh hơn hắn rất nhiều. Không thể không nói, Tuyết Đế thật sự đã tìm được cho mình một trợ thủ đắc lực, có gia hỏa này ở bên cạnh, hắn làm gì cũng an toàn hơn rất nhiều. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Hoắc Vũ Hạo có lòng tin đi Thiên Đấu thành điều tra.

Mang theo Băng Hùng Vương vào Hoàng lạc nhật, Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng lẻn vào, Băng Hùng Vương cũng đi theo hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương