Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 996: Ai mà không mềm lòng (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
A Thái gật đầu với Hoắc Vũ Hạo, nói :‘‘ Ngài là cộng sự của Tuyết Đế và Băng Nữ, vã mãi mãi là bằng hữu của chúng tôi tại Cực Bắc Băng Nguyên này. Nếu sau này cần sự giúp đỡ của chúng tôi, ngài chỉ cần phái người đến thông báo”. Nói xong, liền gập người xuống đưa lòng bàn tay ra trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Dù chỉ là nhân hình, thế nhưng hắn ta vạm vỡ hơn Hoắc Vũ Hạo rất nhiều. Trong lòng bàn tay to lớn đó, có chứa một bông hoa tuyết màu xanh băng. Bông hoa tuyết này dường như là sự kết tinh của tuyết và băng. Nhưng khi Hoắc Vũ Hạo nhận lấy, mới kinh ngạc phát hiện rằng, bông hoa này thế mà rất ấm áp. Nhưng hắn cảm nhận rất rõ, trong bông hoa tuyết này ẩn chứa băng khí tức rất đáng sợ.
“Đây là Tuyết Đế lệnh , chính Tuyết Đế đã đích thân ra lệnh. Sau này nếu ngài có gì cần giúp đỡ, chỉ cần phái người đến Cực Bắc Băng Nguyên thông báo, dù cho là bất cứ yêu cầu gì, chúng tôi nhất định sẽ đáp ứng.”
“Đa tạ”. Hoắc Vũ Hạo không từ chối , đem Tuyết Đế lệnh cất vào tong kho hồn đạo khí của mình. Thực lực của Cực Bắc Băng Nguyên vô cùng mạnh, hơn nữa còn tiếp giáp với phía bắc của Thiên Hồn và Đấu Linh. Nhất định trong tương lai sẽ cần đến.
Thái Thản Tuyết Ma Vương dậy, nói “ Nhiệm vụ lần này cua chúng tôi đã hoàn thành, vậy chúng tôi nên quay về rồi. Xin hãy gửi lời hỏi thăm của chúng tôi đến Tuyết Đế ”
“A Thái ”. Ánh sáng xanh lóe lên, Tuyết Đế lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Hoắc Vũ Hạo.
Nhìn thấy bà ta, Thái Thản Tuyết Ma Vương vội vàng kho người hành lễ, Băng Hùng Vương ở bên cạnh cũng làm tư thế như vậy
Tuyết Đế nghiêm túc nhìn Thái Thản Tuyết Ma Vương rồi nói “ A Thái, Cực Bắc Băng Nguyên giao lại cho ngươi. Cái này ta cũng sẽ trao cho ngươi, có nó trong tay, ngươi ít nhất có thê vượt qua một cấp nữa ” Nói rồi Đế Tuyết vẫy tay một luồng áng sáng xanh bay về phía Thái Thản Ma Vương
Thái Thản Ma Vương vô thức tiếp nhận, ngay sau đó, ánh mắt của hắn ta liền thay đổi. “ẦM” một tiếng hắn ta quỳ xuống trước mặt Tuyết Đế. Đôi mắt của Thái Thản Ma Vương đã ươn ướt
“Tuyết Đế đa tạ người. Ơn này A Thái nhất định cả đời này sẽ không bao giờ quên” . Nói rồi hắn ta cung kính lạy Tuyết Đế ba lần trước khi đứng dậy, quay người dẫn theo Thái Thản Tuyết Đế rời đi trong niềm tự hào
Hoắc Vũ Hạo đương nhiên biết Tuyết Đế đưa cho cái gì, nhưng hắn cũng không có ý định ngăn cản. Hắn biết rằng , lần này Tuyết Đế đang giúp đỡ hắn và muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp với hắn. Với phần duyên phận này , mốid quan hệ của hắn với Cực Bắc Băng Nguyên nhất định sẽ trở nên thân thiết hơn
Băng Hùng Vương có chút ghen tỵ với Thái Thản Tuyết Đế Vương, hừ lạnh một tiếng, tự nhủ “ Đắc ý cái gì, ta và Tiêu Bạch sau này cũng sẽ có ”
Tuyết Đế quay lại liếc nhìn một cái , nói “ Trước tiên ngươi nên đi theo Vũ Hạo đi. Mấy ngày này nên dưỡng thương, đợi bình phục rồi hẵng đi .” Những lời này rõ ràng là nhằm vào Hoắc Vũ Hạo. Nói xong bà ta liền rời đi
Băng Hùng Vương ngoan ngoãn gật đầu, thân hình mũm mĩm lại bò trên mặt đất băng tuyết , nằm trong băng tuyết với nhiệt độ thấp nếu là người bình thường đã sớm tử vong rồi, thế nhưng hắn có vẻ như đang hưởng thụ
Hoắc Vũ Hạo quay người lại , từ xa nhìn về quân Nhật Nguyệt Đế Quốc đang đóng quân, trên mặt hắn dần lộ ra nụ cười
Quất Tử, lần trước ta thua nhưng lần này ta đã quay trở lại. Hy vọng ngươi có thể hiểu ý ta và sớm rời xa nơi này
Hắn ta không lo rằng những bài giáo huấn trước kia là không đủ. Rất nhiều cơ sửo hạ tầng bị phá huy dù cho Quất Tử có không can tấm đi chăng nữa , nàng cũng không thể trong thời gian ngắn xây dựng lại và tiến hành khai thác, Suy cho cùng, việc di chuyển những cơ sở hạ tầng này là không dễ , và giá trị của những thiết bị khai thác vô cùng cao. Nàng ấy có lẽ sẽ không thể thu nhập được gì trong vòng hai tháng
Đối với những kim loại quý hiếm đó, Hoắc Vũ Hạo vốn không có ý định lấy lại , nhưng ở đây quá lạnh, việc này là quá khó khăn .Rốt cuộc là do sức mạnh của hắn còn hạn chế. Về việc yêu cầu Thái Thản Đế Ma Vương giúp đỡ hắn đã từng nghĩ đến. Nhưng Thái Thản Đế Ma Vương đến đây là do sự sủng ái của Tuyết Đế . Thật khó để hắn có thể chỉ huy được vị lãnh chúa mới của Cực Bắc Băng Nguyên này Vậy nên chuyện này tốt nhất nên quên đi.
Ít nhất sau khi nhận được bài học này, nếu muốn khai thác kim loại quý hiếm ở đây một lần nữa thì đế quốc Nhật Nguyệt nên suy tính kỹ hơn.Và hắn có thể nhân cơ hội này làm được nhiều việc,đồng thời thông báo tình hình cụ thể cho bên phía học viện. Học viện có thể liên lạc được với hai bên Thiên Hồn và Đấu Linh, bọn họ nhất định sẽ có cách.
Nghĩ đến đây Hoắc Vũ Hạo bảo Băng Hùng Vương ở lại chỗ này dưỡng thương, còn hắn lặng lẽ đi về phía nơi trú của đế quốc Nhật Nguyệt để tiến hành dò xét
Nếu không có hồn đạo khí từ trên cao dò xét, đương nhiên sẽ ít rắc rối hơn, với năng lực ẩn thân của Hoắc Vũ Hạo chuyện này không phải quá lo lắng gì.
Từ xa quan sát, Hoắc Vũ Hạo có thể nhận thấy sự hỗn loạn của phía đế quốc Nhật Nguyệt. Lúc này trời đã dần tối. Quân đội của phía Đế Quốc Nhật Nguyệt có vẻ đang rất bận rộn. Trong khi nhặt lại những thiết bị hỏng, chúng cũng đang tháo dỡ lại khu trại.
Khoé miệng của Hoắc Vũ Hạo hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, bọn chúng rốt cuộc muốn rời đi sao?
Thiết bị bị hư hỏng không phải là vấn đề nguy hiểm gì và vẫn có thể bổ sung.Tuy nhiên một số lượng lớn lều bị phá hủy đồng nghĩa với việc binh lính không có chỗ để ở. Tại nơi lạnh giá của vùng Cực Bắc xa xôi này, điều đó có thể nguy hiểm đến tính mạng! Quất Tử có thể khiến binh lính bình tĩnh, điều này chứng tỏ nàng có một vị trí nhất định trong quân đội. Hơn nữa nàng còn phải cân nhắc xem có nên thông báo lại cho phía Đấu Linh hay không. Trong hoàn cảnh này việc duy nhất nàng có thể làm là rút lui.
Còn một ít kim loại đã khai thác thì có thể mang đi. Bản thân cũng không có cách nào để ngăn chặn điều đó, vì số lượng khai thác được vẫn chưa quá nhiều.
Quả nhiên sau một buổi sáng nghỉ ngơi , hầu hết các thiết bị dò tìm linh hồn hư hỏng đã được hoả phượng hồn đạo sư lắp đặt lại. Những thiết bị này tuy bị hư hỏng nhưng vẫn còn chứa đựng kim loại quý hiếm trong đó, sau khi đem về sửa chữa vẫn có thể sử dụng được, nhất định không thể để lãng phí được
Đến trưa, cơm đã được nấu xong, sau bữa ăn thịnh soạn, quân đội phía Đế quốc Nhật Nguyệt nhanh chóng xuất phát, tiến về phía nam của đế quốc Thiên Hồn. Theo phía sau không ai khác chính là Hoả phượng hồn đạo sư
Nhìn bọn họ rời đi Hoắc Vũ Hạo không khỏi có chút thất vọng. Suy cho cùng thì hắn vẫn đang ở phía đối diện Quất Tử. Trong tình huống này, tương lai không biết nên đối mặt với nàng như thế nào! Haizz, hy vọng sẽ không gặp lại nàng ấy trong chiến trận. Tuy nhiên vì nàng ấy là một trong những chỉ huy của đế quốc Nhật Nguyệt , thật sự có thể không gặp phải ư?
Trong lúc Hoắc Vũ Hạo đang do dự, hắn đột nhiên kinh ngạc khi nhìn thấy một luồng ánh sáng đỏ rọi chiếu và trong trại hoang. Ánh sáng đỏ rực khẽ lóe lên, và đặc biệt nhìn rõ trong làn tuyết trắng .
Ừm
Khoảng cách quá xa, ngay cả linh mâu và cực ma đồng của Hoắc Vũ Hạo cũng không thể nhìn rõ , đành phải dùng đến vận mệnh tinh nhãn để nhìn về phía đó
Chẳng bao lâu sau hắn ta nhìn thấy một người đang đứng trong tuyết, ánh sáng đỏ phát ra từ cơ thể nàng ấy. Không phải đó là Quất Tử sao ?
Lúc này khuôn mặt xinh đẹp của Quất Tử lộ ra chút buồn bã, nhìn về phía hắn từ xa
Nàng ấy đang đợi ta ư? Chắc nàng ấy đoán là ta sẽ tới thăm dò
Hoắc Vũ Hạo sửng sốt, hắn ta thở dài rồi cuối cùng bay về phía Quất Tử
Từ xa, Quất Tử đã nhìn thấy hắn bay tới, nỗi buồn trên khuôn mặt xinh đẹp dần dần biến mất, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Trong lòng tự nhủ, thì ra tên oan gia này vẫn còn lương tâm
Hoắc Vũ Hạo trực tiếp đáp xuống đất, chỉ cách nơi Quất Tử đứng năm mét. Hai người nhìn về phía nhau với vẻ mặt phức tạp
“ Lần này ngươi thắng rồi ” Quất Tử nói.
Hoắc Vũ Hạo thở dài nới “ Thật ra ta cũng không muốn thắng. Nếu chúng ta không ở hai phe đối địch thì tốt quá rồi ”
Quất Tử tức giận nói: "Vậy thì đứng lại đây! Nếu ngươi đứng cạnh ta, chẳng phải chúng ta là hai phe đối lập sao?"
Hoắc Vũ Hạo trầm mặc.
Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: "Chúng ta đều có tâm nguyện và niềm tin của riêng mình. Ngươi biết đấy, nếu ngươi cứ nhất quyết làm như vậy thì không thể thuyết phục được ta. Như ngươi thấy đấy, ta cũng chưa từng cố gắng thuyết phục ngươi."
Quất Tử đột nhiên lạnh lùng nói: "Ngươi không sợ ta ở đây chuẩn bị mai phục sao? Ngươi đã quên ngày đó ta nói với ngươi những lời gì sao? Tâm của ngươi quá mềm yếu, có câu nói Từ bất chưởng binh. Nếu là ta đêm qua, ta sẽ có ưu thế tuyệt đối, dưới tình huống này, ta nhất định sẽ ra tay, tận lực làm suy yếu kẻ địch. Tốt nhất là nên giết thủ lĩnh như ta đây , đây là giải pháp duy nhất và cũng là tất cả. Ngươi không những không làm điều này, ngươi còn dám đối mặt với ta rất gần như vậy . Ngươi không sợ rằng ta sẽ chuẩn bị phục kích ư. Ngươi không thể may mắn khi mỗi lần đều có thể trốn thoát như vậy . Ta đã chuẩn bị sẵn sàng, ngươi sẽ không thể bắt được ta, ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn.”
Hoắc Vũ Hạo ung dung cười nói: "Nhưng ta chưa bao giờ coi ngươi là kẻ địch."
Một câu nói đơn giản như vậy nhưng lại khiến vẻ mặt dữ tợn của Quất Tử lập tức thay đổi. Nàng ngơ ngác nhìn hắn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook