Bố Tôi Quá Mạnh
Chapter 100

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chap 100

Trong một không gian tối tăm

Những ngọn đuốc trên tường nhẹ nhàng thắp sáng cả căn phòng.

Chín người thám hiểm nuốt nước bọt khi nhìn vào bức tượng đá được đặt ở ngay trung tâm,.

Một người đàn ông đang ngồi trên ngai vàng cầm cây giáo cao bằng ông ta ở bên tay trái và tay phải thì chống cằm.

“... Muốn làm gì đây?”

“ Này, đó là cái gì vậy?”

Với câu hỏi của một người phụ nữ.

Người đàn ông mang kiếm nhìn vào thứ đang bay lơ lửng trước mặt anh ta.

Một cách thức để giao tiếp có thể được sử dụng từ tầng 2 trở lên ở trung tâm.

Những người thám hiểm có thể tự do viết và bình luận về bản thân họ, và điều quan trọng nhất là những người thám hiểm còn có thể chia sẻ thông tin với nhau.

Joo Woo Wook.

Người đàn ông nhìn vào bình luận trong bài viết của mình.

Người đàn ông với cây giáo à? Không phải là quái vật sao?

Tôi thật sự thích bảng tin như này, nhưng khá thất vọng vì nó không có chức năng chụp và đăng tải hình ảnh lên. Chỉ cần nhìn là đã biết nó như nào rồi.

Chỉ cần tìm hiểu thêm thông tin thôi, người mới à.

Đừng nói như thế.

Rồi. Tiếp theo hãy nghiền ngẫm về Sunbi nhé.

Danh sách của những người giữ cổng ở trên tầng 2 đã lộ ra:

Cag(),),),), dây chuyền chết chóc (), trong số những thứ không có hình dạng con người đã được tìm thấy. Và hắn ta chính là người đàn ông với cây giáo. Là một người dùng trên tầng 6, tôi chưa từng thấy một con quái vật như thế này trước đây. Nói tóm lại, có tới 99.99999999% rằng tên viết bài đó là một kẻ lừa đảo.

Người phụ nữ khẳng định những bình luận đó trên bảng tin.

Anh thở dài và nói.

“ Tôi không nghĩ là có ai khác biết được điều này.”

“ Mấy tên khốn. Đây không phải là chuyện của họ…” 

Người đàn ông lướt bảng tin.

Ông ta nghiến răng và kiểm tra tay những người giữ cổng một lần nữa

“Sao anh không thử đi?”

Ai đó nói

Ông ta là một ông lão với mái tóc màu xám.

Đã một tuần kể từ khi bọn họ bắt đầu tranh cãi.

Nếu như ông ta cứ như thế này, ông ta sẽ phải sống ở đây đến suốt phần đời còn lại.

Tất nhiên còn một cách là đợi những người thám hiểm khác xuống đây.

Đây rõ không phải một cách tốt lành gì rồi.

Ông ta không biết khi nào những người thám hiểm khác sẽ đến, và nếu ‘Quân chủ’ xuống sẽ rất rắc rối đấy.

“…… Cứ chờ thêm một vài ngày nữa.”

Người đàn ông da đen khoanh tay, tựa vào bức tường và lẩm bẩm.

“Thêm vài ngày nữa thì sẽ có gì khác à?”

Những người thám hiểm thở dài.

***

Đến ngày thứ bảy

Buổi chiều muộn khi mọi người đã ngủ.

Do-jun từ từ mở mắt ra, và nhìn vào cánh tay phải của anh.

Seol Yoon-hee, người rõ ràng đang ngủ với một tư thế thẳng, đột nhiên quay sang một bên và giữ lấy cánh tay phải thật chặt, nhưng đãhai tiếng đồng hồ rồi mà cô ấy không hề nghĩ đến việc buông tay.

Anh không thấy ngột ngạt cho lắm.

Bởi vì từ khi họ bắt đầu ngủ cùng một cái giường, Do-jun thấy được là Seol Yoon-hee có tư thế ngủ không đẹp lắm. May thay, cô không ngáy hay nghiến răng, vậy nên anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm một tí.

Soạt

Do-jun đỡ Seol Yoon-hee ra khỏi cánh tay của mình.

Anh cẩn thận nâng cơ thể mình lên để không đánh thức người khác.

Anh đổ một chai nước vào trong bình cà phê và bắt đầu đun sôi nó.

Ục ục ục.

[ Chào mừng đến với hệ thống quản lý vết nứt.]

Do-jun mở một thẻ trống.

Những vết nứt đang trong tầm kiểm soát, phần trung tâm đã được kích hoạt. Thông tin nhập cảnh của khu vực huấn luyện và tầng một gần như đã hoàn thành.

Ting.

Bình cà phê khi đã cạn nước, tự động bật xuống.

Do-jun rót nước sôi vào cái cốc chứa bột cà phê và khuấy nó bằng một cái muỗng.

Một ly cà phê đen đắng không một chút đường.

Xem lại thời gian.

Anh không thể nào ngủ được bởi vì anh đã uống thứ này.

Mặc dù cơ thể anh không có chút thay đổi nào, nhưng  trong những ngày gần đây Do-jun thường tìm đến cà phê đen.

Mùi vị của nó giống với trà Yongjeong mà anh đã uống ở Murim.

Mặc dù Do-jun khá hài lòng với cuộc sống gần đây của anh, nhưng anh  vẫn thường nghĩ đến Murim.

“Có ổn không?”

Cuộc sống thế nào rồi?

Khi anh nhàm chán, cô ấy sẽ đến chỗ anh và mời anh một điệu nhảy bí mật.

Anh cười bởi anh nghĩ đến một cô gái.

Tại một niên đại gọi là Cổ Niên, một người được xem là một trong những người mạnh nhất nhân loại, nhưng luôn bại trận dưới tay Do-jun với sự chênh lệch rất lớn. Mỗi khi bại trận, Do-jun luôn an ủi người ấy.

‘Đã đến lúc mình nên buông bỏ rồi.’

Cạch.

Đặt một ly cà phê xuống.

Đáng lẽ Do-jun phải uống cà phê, nhưng anh nghĩ anh nên đến trung tâm một chút trước khi trời tối.

Anh bước vào trong căn phòng chính một lát, mở ngăn kéo và lấy ra một thứ.

Bây giờ là 2 giờ sáng. Đây là lúc anh nên nghĩ đến việc xem nó trong một hoặc hai tiếng trước khi đi vào.

Ưm!

Aah!

Yong-yong cuộn mình trên chiếc giường và đang ngủ.

Cậu ngáp một hơi và đến gần chân của Do-jun.

Cậu chỉ yên lặng vẫy đuôi.

“Chủ nhân, tôi không ngủ được.”

Có nghĩa là hãy đem tôi theo với.

***

Jacey chớp mắt.

Một người thám hiểm mới đi vào trong cổng tầng hai của trung tâm.

Tuy nhiên, bộ trang phục trông có vẻ hơi đặc biệt. Áo thun tay ngắn và cái quần bằng vải bông.

Là một kiểu thời trang đường phố phổ biến.

Bên cạnh đó là một gương mặt họ chưa từng thấy bao giờ.

Những người thám hiểm khác đang nghỉ ngơi thì đột nhiên nín thở.

Sự chú ý của họ tập trung hết lên vào người đàn ông vừa đột nhiên xuất hiên.

Nhưng người đàn ông đang làm gì đó, và không quan tâm.

Anh chạm vào cái máy hình vuông bằng những ngón tay của mình.

Anh bấm chỗ này chỗ kia để chụp hình.

“Xin thứ lỗi.”

“Vâng.”

Nghe Jacey gọi, người đàn ông quay lại nhìn.

Người đàn ông mà cô thấy ngay trước mắt mình trông rất giản dị.

Anh không có vũ khí trong tay, và không có trang bị đặc biệt nào cả.

Tất cả những gì mà người ta có thể suy đoán là chiếc cặp ở trên vai

“Không……Không phải thường là trong tình huống này người ta sẽ nói chuyện với nhau trước hay sao?”

Jacey nói trong sự ngại ngùng,

Người đàn ông nhìn vào cô ấy một cách điềm tĩnh.

Anh gật đầu, cuối cùng cũng giới thiệu về mình.

“Tôi tên là Do-jun Lee đến từ Hàn Quốc. Rất vui được gặp cô.”

“…… Hết rồi đó hả?”

“ Vậy cô còn muốn tôi nói thêm gì nữa?”

“ Ồ, không……”

Cô cạn lời.

Anh ta ở hiệp hội nào đây?

Anh ta ở trong trung tâm này bao lâu rồi?

Hay là anh ta đang làm gì ở đây, anh ta định làm gì chứ?

Về cơ bản thì, nếu người ta đến một môi trường mới, họ thường sẽ có rất nhiều câu hỏi.

Nhưng người đàn ông đó không có một chút dấu hiệu nào như thế cả.

Sau đó

Kim Gap-hwang, một người đàn ông với thanh kiếm lớn ở sau lưng.

Hắn cắm thanh kiếm xuống đất.

Keng!

“Tự phụ quá rồi đấy. Thằng khốn.”

Một ông lão, Yang Moon-chang, xoa dịu Kim Gap-hwang.

“Bình tĩnh đi, chúng ta hứa sẽ không cãi nhau rồi mà.”

“Nhìn thái độ của nó đi. Sao tôi có thể bình tĩnh được hả?”

Kim Gap-hwang gầm gừ với người đàn ông.

Người đàn ông nhún vai và cười khúc khích.

Ngay lúc đó, trên trán Kim Gap-hwang hiện rõ những mạch máu.

Hắn lấy thanh kiếm đang cắm trên sàn và chĩa vào anh.

Một gương mặt mới mẻ.

Bên cạnh đó, mới chỉ ở điểm xuất phát thôi.

Nên có nghĩa là cậu ta chỉ mới đặt chân vào trung tâm.

Mình  không biết cậu ta đã phát triển được thứ gì đó và đến tầng hai.

Một điều chắc chắn là cậu ta hoàn toàn không có kĩ năng cao trong cửa sổ trạng thái (đỏ).

Cho dù có được cửa sổ trạng thái (cam), nhưng không vượt quá 30 phần trăm.

Cũng không thể đánh bại được những cửa sổ (đỏ) 100%.

Thêm nữa, cậu ta có rất ít trang thiết bị.

Nhưng thứ làm mình bận tâm là

“Cậu tới từ hội nào đấy?”

Trên cổ tay của anh

Là một hình xăm thanh kiếm

Ngay lúc đó, cơ mặt của Kim Gap-hwan đanh lại.

“ Cậu là… một quân chủ sao?”

***

Do-jun nhìn vào hình xăm trên cổ tay mình.

Anh gật đầu. Biến cố của lớp B, khi đang ở trong hang động của một người khổng lồ.

Một họa tiết được tạo ra bởi sự thức tỉnh của Cha Ye-ji

“……mẹ nó.”

Mình đã chờ đợi trong vài ngày.

Mình chưa bao giờ nghĩ mình sẽ quay lại với một cái bắt tay tệ nhất.

Những người thám hiểm trở nên nhợt nhạt.

Do-jun quan sát những người thám hiểm dần trở nên tái nhợt.

Anh nhìn vào tượng đá ở trung tâm.

“…Tôi xin lỗi. Tất cả là lỗi của tôi.”

Người đàn ông da đen lẩm bẩm.

Tôi bảo họ phải chờ vài ngày.

“ Chuyện đã qua rồi. Thôi bỏ đi.”

Cửa sổ đôi rung lên.

Do-jun đặt một thẻ trống vào cặp của mình.

Hỏi Jacey, người đang đứng cạnh hắn ta.

“ Có vấn đề gì sao?”

“… Phải, có hai vấn đề. Đây là lối vào của tầng 2 của trung tâm. Và tất cả các người thám hiểm muốn đi xuống phải vượt qua một thử thách. Anh sẽ phải hạ cánh cửa đó xuống đấy.”

Jacey chỉ vào bức tượng

“ Tay nắm cửa xuất hiện rất ngẫu nhiên. Vấn đề đầu tiên là tôi không biết nó là cái nào. Anh có thể hỏi những người ở trên bảng tin. Thứ hai là anh còn là một quân chủ nữa.”

Do-jun mở bảng tin  ra.

Khi anh vào trong tầng hai của trung tâm.

Anh nhớ là cửa sổ hệ thống xuất hiện phía trước mặt anh trong khoảng thời gian rất ngắn để hướng dẫn cho anh về chức năng của “tấm bảng”.

Hầu hết trong số họ đang tán gẫu, hoặc thỉnh thoảng đăng bài để hỏi về thông tin của cuộc tấn công trung tâm.

Sự tăng trưởng trí tuệ

Do-jun kéo khóa của cái cặp ra.

Yong-yong bật ra và đưa lên cái cổ của mình.

Anh đẩy yong-yong ra và kéo ra.

Yong-yong nhảy ra khỏi cái cặp của anh và đáp xuống trên sàn nhà, vươn vai.

Ô.”

“Gì, cái gì đấy?”

Những người thám hiểm bàng hoàng khi đột nhiên thấy Yong-yong bật ra.

Do-jun không quan tâm và mở tờ phiên dịch, sau đó tiến đến bức tượng đá và kiểm tra thông tin.

[ courtta]

Phân loại: Người/ Vua

Giải thích: Một kẻ bị lưu đày. Nói rằng hắn bị chôn vùi bởi sự thất bại và bị khóa chặt dưới vực sâu trong trận chiến chống lại Imfelheim siêu việt, nhưng bây giờ đã qua rồi. Trong vô số những vị vua của thế giới Simgye, hắn ta có một biệt danh là Đồ Vương (Tuwang). Người ta nói rằng hắn có một luồng sức mạnh tương đương với ác quỷ thứ 60 trong 72 ác quỷ của Solomon.

Rủi ro (báo động): ★★★★★★★★★★★★

Sau khi Do-jun kiểm tra kĩ thông tin.

Anh đặt bảng phiên dịch lại vào trong cái cặp của mình.

Anh nhớ là có một thần thú Lykar xuất hiện ở tầng đầu tiên trung tâm là 13 sao.

Mặc dù chỉ là ước lượng, nhưng sự rủi ro của Kurta là 12 ngôi sao.

“Ý anh là có vấn đề gì vì anh là một quân chủ sao?”

“Như kết quả tìm kiếm trên bảng tin. Những người gác cổng đã xuất hiện ở một cấp đô rất khó cho những người thám hiểm mới bước vào tầng hai. Đó là lý do tại sao tôi nghe nói có 50% năng lượng xuất hiện từ đó…… Nếu trong số những người thám hiểm có một người là quân chủ……”

Nó không phải là một biển nhiệt.

Một con quái vật với nguồn năng lượng thuần túyxuất hiện.

Nếu có giết đi quân chủ thì chuyện cũng như vậy thôi.

Có vẻ nó vừa được thêm vào ngay khi quân chủ vừa bước vào.

“Giờ tôi cũng không thể đổ lỗi cho anh được. Bởi vì ngay từ lúc đầu chúng ta đã ở đây để chờ những người thám hiểm khác. Chỉ còn lại một cách duy nhất. Cách duy nhất là tập hợp lại những người thám hiểm và thử thách họ. Dù cho nó có phải mất vài năm đi nữa……”

Những người mạo hiểm  rất bàng hoàng đang nghe những lời Jacey nói.

Dù cho họ có làm thế, vẫn còn phải xem liệu họ có thể đánh bại người gác cổng ở ngay trước mặt mình hay không đã.

Không ai ở trên bảng tin có thể biết được người gác cổng là ai và có bao nhiêu sao.

Chỉ có những người trốn đằng sau người dùng ẩn danh và nói ra những gì họ muốn.

“Thật là xui xẻo.”

Kim Gap-hwang ngồi tựa vào bức tường.

Trong khi đó, Yong-yong, người đang nghe những người thám hiểm nói chuyện.

Cậu lẩm bẩm nhìn vào Do-jun đang tiến đến tượng đá ở trung tâm.

“Wow…  họ may mắn thật đó.”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...