Bố Tôi Quá Mạnh
Chapter 101

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 101

 

Nhảy!

Kabhwan, đứng dậy.

Bọn họ kinh ngạc nhìn Do-jun bước từng bước về phía bức tượng.

Không, chính xác hơn bọn họ giật mình vì hành động chạm vào bức tượng của anh.

“Này, này, thôi nào!”

“Hả?”

Do-jun quay lại nhìn họ.

Họ đang tái mặt nhìn anh.

Do-jun nghiêng đầu hỏi:

“Sao thế?”

“Ji, ngay bây giờ… cậu đang cố làm gì thế hả?”

“Các người không nghĩ chúng ta nên nghiên cứu cái này chút sao?”

Họ nói sẽ đợi vài thách đấu viên khác nữa đến, nhưng Do-jun không thể đợi lâu.

Anh còn phải đi làm vào thứ Hai đấy.

[Thử thách bắt đầu.]

[Phong ấn của Vua Kurtas sẽ được gỡ bỏ.]

[Có một vị vua trong những thách đấu viên. Hình phạt được áp dụng. Chất ức chế trói buộc kẻ gác cổng đã biến mất.]

Kuguguguuugu!

Không gian rung lắc dữ dội.

Bức tượng người đàn ông ngồi trên ngai vàng đang dần dần sống lại.

Những thách đấu viên đọc dòng tin nhắn từ hệ thống mà cảm thấy mồ hôi lạnh dọc sống lưng.

Danh hiệu vua, được đồn rằng nó chỉ dành để gọi kẻ mạnh trong cõi trung tâm này.

Nhưng họ không thể nào thắng được bởi vì họ mới chỉ bước vào tấng hai của trung tâm.

Tại sao lại có thể có một vị vua xuất hiện như một người gác cổng ngay khu vực đầu tiên này chứ?

Họ nhận ra rằng đều vô dụng khi mà đi thuyết phục với vị vua này, vì họ ở một tầng lớp thấp hơn.

“…Có nghĩa rằng tất cả chúng ta sẽ chết.”

Jacey chán nản cười, lẩm bẩm khi nhìn Kurtas đang chậm rãi nâng người đứng dậy từ ngai vàng của hắn.

Rầm!

Hắn nện chiếc giáo mà hắn đang giữ xuống sàn.

Một cơn gió mạnh nổi lên như một làn sóng dữ dội xung quanh ngọn giáo.

Cơ thể của các thách đấu viên đều bị thổi bay đập vào tường bởi làn gió đó.

“Khục!”

Chắc do sốc nên họ phun ra những ngụm máu và rồi họ gục đầu xuống. Dường như bọn họ đều đã ngất hết.

Kurtas nhìn khắp thân thể hắn mà không quan tâm xung quanh.

Cơ thể của một vị vua, vẫn hoàn hảo không một vết thương.

“Hahahahaha!”

Ta đã tỉnh lại.

Từ sau thất bại với cuộc chiến chống lại Imfelheim, bị phong ấn trong ngôi mộ của vua, hắn đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ mở được đôi mắt này ra nữa.

Nhưng bây giờ hắn đã được thức tỉnh.

Soạt.

Kurtas quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Do-jun.

Do-jun bình tĩnh nhìn hắn ta như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra cả.

Kurtas cười nhăm nhở liếc nhìn anh.

“Ngươi đã đánh thức ta sao, thách đấu viên?”

Do-jun gật đầu.

“Ta nên cảm ơn ngươi.”

“Tất nhiên tôi đã làm những gì phải làm mà.”

“Nhưng…”

Gugugu!

Kurtas tập trung sức mạnh.

Khoảnh khắc đó, các bắp thịt trên cơ thể hắn căng ra, và ngọn giáo hắn đang giữ tập trung lại lượng lớn mana.

“Ta đã ngồi đây thời gian dài và ta đang rất ngứa ngáy đấy.”

Rõ ràng là hắn muốn giết người.

Do-jun cười với Kurtas, kẻ đang cố gắng kéo anh vào một cuộc chiến.

Giống như ai đó thêm bổ ngữ “Tu”.

Hắn ta dường như thực sự thích chiến đấu.

“Vậy…”

Do-jun nói, với một nụ cười lớn:

“Ngươi có muốn ta xoa bóp cho không?”

***

Chạm.

Yong-yong nằm bò trên sàn nhà, chạm vào Kurtas bằng chân trước.

Một thi thể lạnh lẽo.

…Đáng sợ.

Liệu trình xoa bóp của chủ nhân.

“Xem ra không có gì đáng ngại với họ cả.”

Do-jun nhìn mỗi thách đấu viên vẫn đang ngất xỉu.

Có vài người bị nội thương nhưng không cần phải lo lắng cho họ.

Họ có lượng lớn mana trong người, khác với người thường, họ có khả năng hồi phục nhanh chóng.

Có lẽ trong một ngày hoặc hơn chút là họ sẽ ổn.

Soạt.

Từ cái chết của Kurtas, có một bậc thang dẫn xuống được tạo ra.

Do-jun đi thẳng xuống bậc thang.

Anh nghĩ nó mất khoảng năm phút để đi xuống.

“Đó là một ngôi làng sao?”

Cấu trúc đơn gian tương tự như ở tầng một.

Nhưng có một cái cây khổng lồ mọc lên từ dưới đất mà không biết độ sâu của nó.

Những ngôi nhà được xây dựng trên những nhánh cây.

Mỗi nhánh có một cây cầu nối hai nhánh lại với nhau.

Có một công trình tương tự như thang máy, sử dụng ròng rọc để di chuyển lên xuống.

Thách đấu viên có thể di chuyển tự do trên đó.

“Xin chào.”

Một người đàn ông đứng ở cổng vào.

Anh ta bắt chuyện với Do-jun, trên người đang mặc một chiếc áo giáp kim loại, tay giữ một cái giáo.

Sự xuất hiện của anh ta mang lại một cảm giác mạnh mẽ của một người bảo vệ.

“Anh từ tầng một đến, phải không?”

Do-jun gật đầu.

Người đàn ông hỏi anh với ánh nhìn tò mò:

“Anh đi một mình sao? Những thách đấu viên khác…”

Do-jun chỉ về phía cầu thang, đáp lại:

“Họ đang nghĩ ngơi ở lối vào. Anh sẽ tìm thấy họ nếu anh đi lên kia.”

“Ồ, ha ha. Điều đó không thể nào.”

Người đàn ông nói như đó là một lẽ tự nhiên.

Anh ta đã nghĩ lại xem có quy định nào mà anh ta không được phép rời khỏi chỗ này hay không.

Anh ta có thể nói lý do cho câu trả lời tiếp theo của người trước mặt này.

“Thách đấu viên đã đến nơi này thì không thể quay trở lại cổng vào lần nữa. Lời nguyền sẽ phá hủy cơ thể của họ… Này!”

Do-jun quyết định thử một lần.

Người đàn ông giật mình khi thấy Do-jun bước lên bậc thang.

Và sau đó.

“Tôi không nghĩ là có gì sai cả.”

“…Không thể nào.”

Trên mặt anh ta là biểu cảm khó tin.

Sau đó anh ta hướng cánh tay mình tử về phía trong cầu thang.

Năng lượng màu đen chầm chậm vây quanh cánh tay anh ta.

Anh ta hoảng sợ phủi đám khói đen đó và rụt tay về.

Có lẽ nếu anh ta mà để tay ở đó vài giây nữa thôi là cánh tay của anh ta đi luôn rồi.

“Làm thế nào mà anh vẫn ổn chứ?!”

Ở trung tâm chỉ có thể di chuyển xuống dưới từ tầng này sang tầng khác.

Có thể tự do di chuyển chỉ trong một tầng.

Tương tự như ở cổng vào, và cũng như ở trong tầng hai.

Lời nguyền đều đặt ra ở mỗi ranh giới được chia đều.

Vì vậy cũng ngăn thách đấu viên lần đầu bước chân tới tầng hai cũng không thể trèo ngược trở lại.

Đó là những gì mà một người bảo vệ ở lối vào như anh ta biết.

“Chà, tôi cũng muốn biết.”

Người đàn ông vuốt cằm và nghiêng đầu.

Sau đó anh ta trừng mắt nhìn Do-jun.

Một quái mới được sinh ra ở trung tâm, hay là một nhân vật lớn nào đó xuống từ bên trong trái tim của trung tâm.

Chỉ một trong số họ mới có thể di chuyển giữa các tầng.

“… Hãy đi xem làng nào. Tôi sẽ dẫn đường cho anh.”

Do-jun nhìn đồng hồ đeo tay của anh.

“Không. Tôi sẽ quay trở lại sau. Tôi ở đây một lúc thôi.”

Người đàn ông bối rối hỏi lại:

“Vâng?”

***

Sáu giờ sáng.

Hôm nay Byul thức dậy sớm hơn những người khác.

Khi nhóc mở mắt thì mọi người vẫn đang say giấc nồng.

Bình thường thì nhóc dậy muộn nhưng hôm nay lại khác.

“Yong-yong.”

Byul  khẽ khàng thì thầm vào tai Yong-yong để không ai thức giấc.

Lúc đó, tai Yong-yong vểnh lên và mí mắt cậu chậm rãi mở ra.

Sau đó là ánh mắt lấp lánh của Byul đang nhìn cậu.

“Đến đây.”

Mới sáu giờ sáng thôi, bạn thân mến của tôi ơi…

Yong-yong kiểm tra đồng hồ và nhắm mắt lại.

Cậu rất mệt vì mới chưa đầy hai giờ từ khi cùng Do-jun quay trở lại từ trung tâm.

Cậu không biết sao Byul lại dậy vào giờ này nhưng cậu muốn ngủ hơn.

“Ngủ tiếp đi, cậu sẽ không bao giờ ra ngoài…”

“…Ngươi sẽ đi đâu vào giờ này?”

Yong-yong quay trở lại với việc ngủ.

Byul mở cửa phòng và đi ra phòng khách như thể không còn sự lựa chọn nào khác.

Sau đó nhóc tới cửa trước và đi giày của mình vào.

Nhóc nhón chân để với lấy tay nắm cửa.

Vặn nắm cửa để mở cửa, nhóc ra ngoài rồi đóng nó lại.

Yong-yong vẫn đang nghe những tiếng động xảy ra.

Cậu chậm rãi mở đôi mắt còn đang ngái ngủ ra, lẩm bẩm:

“Không, ai đã dạy ngươi cách mở cửa vậy chứ?”…

Rồi cậu gãi đầu:

“Là mình.”

***

Cuối cùng, Yong-yong vẫn theo Byul ra ngoài.

Byul thường thức dậy sau mười giờ sáng, hiện giờ nhóc ra ngoài mà không nghĩ ngợi gì về việc tại sao mình lại dậy sớm như thế, vừa ngáp vừa theo sau Yong-yong.

Sau một lúc, bước chân của nhóc ấy dừng lại.

“Nó không phải nóng.”

Trong tay của Byul, một chiếc ví tiền xu rơi xuống đất.

Yong-yong nhặt ví lên bằng chân trước và đặt nó lại vào tay Byul.

“Mấy siêu thị lân cận không mở vào sáng sớm đâu. Nó phải tới tận chín giờ mới mở.”

“Rice, nó ở trong Rice Lee.”

….

Mình không bị lừa.

Mình đã sai ngay từ đầu.

Yong-yong, người đang cố nhắc bản thân như vậy, sớm đã từ bỏ.

“Nhóc muốn ăn vặt vào buổi sáng sao?”

Byul lắc đầu:

“Bố và mẹ. Ồ, ực…”

Với câu trả lời đó, Yong-yong câm nín nhìn Byul.

“Bố” ở đây nghĩa là gạo.

Byul thức dậy sớm như thế này và biết được rằng sẽ mua được bữa sáng cho Do-jun và Seol Yun-hee ở siêu thị.

“Byul, nhóc đã thử chuẩn bị bữa sáng chưa?”

“Vâng… siêu thị… bên trong Rice Lee có.”

“Nhưng nhóc lấy tiền ở đâu ra vậy?”

“Nếu làm việc trong ô tô sẽ được tiền, đừng lo lắng.”

Yong-yong mở khóa kéo trên ví tiền.

Có tám đồng 100 won bên trong.

Với cái này thì không thể mua thức ăn nào tử tế ở bất cứ đâu đâu.

“…Đợi tí.”

Phạch phạch!

Yong-yong vỗ cánh bay vào nhà và trở lại sau chưa đầy mười giây với chiếc ví đeo trên cổ. 

Bên trong có số tiền lớn khoảng 70.000 won.

Tiệm bánh mì chắc cũng mở rồi, vậy hãy mua ở đó vậy.

***

Thường thì tiệm bánh mì mở từ sớm.

Yong-yong và Byul đi khoảng ba trăm mét từ nhà là đến.

Chúng bước vào chuỗi cửa hàng có tên là Party Baguette.

Có rất nhiều loại bánh mì mới nướng thơm phức.

“Xin chào…” Hmm?

Nhân viên của cửa hàng sững lại, bối rối khi nhìn thấy một cô bé nhỏ nhắn nom chưa đầy năm tuổi bước vào trong tiệm.

Có một chú cún ở bên cạnh nhưng không thấy ba mẹ nhóc đâu.

“Này, cô bé. Bố mẹ cháu đâu?”

“Không, họ đang ngủ.”

“Vậy là cháu tới một mình sao?”

“Có Yong-yong ở đây rồi? Cháu tới mua bánh mì.”

“Cháu là ở quanh đây sao…”

Các nhân viên khác cũng nghiêng đầu nhìn nhóc.

“Cô à, mua nó, mang nó về nhà.”

Byul nhìn vào bánh mì.

Đó là một trong món trong thực đơn được đưa lên kệ bữa sáng.

Tay Byul dừng lại khi đang chọn lựa bánh mì.

Chớp mắt dừng lại ở bảng giá.

3.000 won.

“Này, số tiền lớn sau lưng cậu.”

Số tiền mà Byul có chỉ là 800 won.

Cô nhóc gục đầu và bỏ tay xuống.

Yong-yong thấy vậy lấy một ít bánh mì và đặt lên quầy tính tiền.

Không, không chỉ bánh mì mà còn có bánh vòng, bánh mì xúc xích, bánh mì nướng nữa.

“Hãy thanh toán hóa đơn này giúp tôi.”

***

Chíp chíp.

Do-jun từ từ mở mắt ra.

Nằm trên giường là Seol Yun-hee và Carcier.

Anh không thấy Yong-yong với Byul đâu.

Tuy nhiên, anh giải phóng Gigam (? Nội lực) thì bắt gặp hai nguồn năng lượng khổng lồ ở ngoài phòng khách.

Cạch.

Anh mở cửa phòng ra ngoài phòng khách.

Liền đó thấy chiếc giỏ đựng bánh mì ở trên bàn có đề tên cửa hàng Party Baguette.

“Ta không biết hai đứa đã đi đâu đấy.”

Do-jun biết rằng chúng đã rời nhà từ sớm và quay lại chỉ trong một giờ trước.

“Hử?”

Có gì đó bên cạnh chiếc giỏ đựng bánh mì.

Do-jun tiến lại gần hơn và kiểm tra.

Đó là một bức vẽ hình con thỏ được vẽ bởi Byul.

Yong-yong đã làm một việc tốt. Đây là một cuốn sổ ghi chép.

‘Hãy đóng dấu vào đây nhé.’

Nhìn bên cạnh cuốn sổ ghi chép sẽ thấy tờ ghi chú với dòng chữ nguệch ngoạc của Byul.

Do-jun cười và ấn dấu tay của mình lên cuốn sổ ghi chép.

Trong một khảnh khắc, có ánh sáng lập lòe với dòng chữ “Thật tuyệt vời”.




 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...