Bố Tôi Quá Mạnh
Chapter 103

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 103

 

Nhiệt độ buổi trưa hôm nay tại Seoul là 27 độ C, tương đương thời tiết giữa tháng sáu hay tháng bảy. Nhưng độ ẩm khá thấp, nên tương đối dễ chịu…

“Thời tiết đẹp thật.”

Đã được bốn tháng kể từ khi Yong-yong sống tại ngôi nhà này.

Lúc đầu cậu đã không thể điều chỉnh được nhịp sống của mình và cảm thấy không thoải mái khi sống giữa loài người.

Tuy nhiên sau khi xem những chương trình trên ti vi, cậu đã học được lối sống và phong tục ở một mức độ nào đó, và sau khi ăn thử sườn non om cùng với gà rán cay, cậu đã hoàn toàn bị khuất phục và sống luôn tại đây.

Lúc đầu bị Do-jun bắt làm con tin (?), bề ngoài cậu tỏ ra coi anh là chủ nhân.

Cậu luôn luôn tìm một cơ hội để trốn thoát, nhưng giờ thì cậu không còn nghĩ tới việc đó nữa.

…. Cậu không thể hiểu nổi mình nghĩ cái gì nữa.

Yong-yong nhớ lại lần đầu gặp Do-jun.

Cậu ta chỉ nghĩ Do-jun là một nhân loại nào đó không sợ hãi gì mà xông thẳng vào tổ của cậu.

Nhưng khi phun xong Hơi thở của Rồng mà anh ấy chẳng hề hấn gì, cậu ta đã run sợ.

Cậu bị sốc khi Do-jun bắn một phát súng mana và phá hủy ngọn núi đằng sau tổ của cậu.

“Làm thế nào mà một con người lại có sức mạnh như thế chứ?”

Yong-yong vừa lầm bầm vừa nhai chiếc Pepero đã mua ở siêu thị đằng trước nhà.

Vị của Pepero khi ăn một mình trong lúc xem ti vi rất chi là tuyệt vời.

Carcier và Byul đang đi dạo quanh nhà nên chúng sẽ không giành ăn với cậu.

Đây là bản tin tiếp theo. Gần đây…

Rè rè.

“Sao thế?”

Đột nhiên, chiếc ti vi trở nên đen ngòm và có một tiếng ồn.

Màn hình không bị tắt. Kênh số tám vẫn còn hiện lên với chữ số màu trằng.

Yong-yong gãi đầu và nhìn quanh chiếc ti vi.

“Đừng nói là… Nếu không có ti vi thì cuộc sống còn gì niềm vui nữa?..!”

Vào thời điểm đó, một ký ức nào đó chợt lóe lên trong tâm trí của Yong-yong.

Trước đây khi Byul chưa đến, khi mà cậu và Carcier đang ăn cơm cuộn ở quầy đồ ăn vặt gần nhà.

Chiếc ti vi cũ ở đó cũng có hiện tượng như thế này, rồi một bà cô đi ra đập vào ống thu sóng CRT và cái ti vi đó đã trở lại bình thường.

“Hừm.”

Yong-yong trèo lên trên bệ đỡ ti vi.

Sau đó dựa theo trí nhớ của mình mà nâng chân trước lên hướng về phía ti vi như bà cô kia đã làm.

Nhìn cái ti vi này khác so với ti vi ở quán đồ ăn vặt nhưng cuối cùng thì nó cũng là ti vi thôi mà.

Yong-yong thử đập nó một cách nhẹ nhàng nhất mà cậu có thể.

Sau đó.

“Ách xì!”

Rắc!

Một nửa chiếc ti vi đã bị thổi bay.

***

“Núi là núi mà nước là nước…”

Kang Chul-soo gọi điện xong đi xuống từ sân thượng.

Khi vào văn phòng, ông cứ lẩm bẩm một mình như thế.

Kwon Hyuk-soo thấy vậy, quay ghế về hướng ông ấy mà hỏi.

“Có chuyện gì thế, tiền bối?”

Nhìn Kang Chul-soo không được tốt cho lắm.

Ông ngả đầu dựa vào ghế, mệt mỏi nói:

“Young-min có gặp chút tai nạn ở trường.”

“…không phải anh đã nói mấy tháng khác cũng có tai nạn hả?”

“Ừ, tháng trước cũng như thế.”

Young-min là con trai mười tuổi của Kang Chul-soo.

Ông giữ liên lạc với giáo viên mỗi tháng một lần.

Hôm nay có một cuộc gọi đến của giáo viên nên ông ấy đã lên sân thượng và nghe điện thoại.

Những gì nghe được là thằng bé đã làm vỡ ba cái cửa sổ của trường trong khi chơi đuổi bắt với bạn của nó.

“Thật sự rất mệt mỏi khi có một thành viên phá phách như vậy ở trong nhà.”

Cạch.

Do-jun vừa gõ bàn phím vừa nghĩ, thật tốt khi không có ai trong nhà mình phá phách như thế.

***

“Trời đất ơi.”

Yong-yong hoang mang nhìn chiếc ti vi chỉ còn lại một nửa.

Sàn phòng khách ngổn ngang những mảnh vỡ.

“Lee, Hồi phục!”

Chiếc ti vi hiện lên ánh sáng yêu ớt, nhưng không có gì xảy ra cả.

Yong-yong thử đọc những câu thần chú khác nhau.

Nhưng những mảnh vỡ vẫn không quay trở về lại trạng thái ban đầu.

Run rẩy.

Chân Yong-yong run rẩy và cậu ta cắn cắn móng vuốt của mình.

Cả cơ thể cậu ta rã rời và mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Và rồi cậu kết luận:

“Mình chết chắc.”

Nghĩ nhiều để làm gì, lần này cậu không thể trốn thoát khỏi định mệnh là phải chết rồi.

***

Carcier và Byul về nhà sau khi đi dạo một vòng.

Carcier định bước vào phòng khách thì đột ngột dừng lại.

Nó không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng chiếc ti vi đã bị vỡ làm đôi.

“Shi, chiếc ti vi bị vỡ.”

“…Ừ, đúng rồi.”

Carcier tìm thấy Yong-yong đang thu người lại trên hiên.

Nó mở cửa hiên ra và hướng về phía Yong-yong.

Có một hộp sữa một lít ở trước mặt Yong-yong.

“… Ngài Izass?”

Thich!

Đôi vai Yong-yong di chuyển lên xuống, cậu cẩn thận quay lại nhìn Carcier và một tiếng thở dài nhẹ nhõm truyền đến.

“Là ngươi.”

“Ti vi bị vỡ rồi…”

Đó là những gì nó nói với Yong-yong, rồi liếc nhìn hộp sữa một lít trước mặt Yong-yong, mùi pho mát bốc lên.

“Này, Izass. Nó đã quá hạn sử dụng rồi.”

Sữa đã quá hạn một tuần và trở nên thật kinh khủng.

Bên cạnh đó, bên trong còn nong nóng và khi nó cầm hộp sữa lên lắc thì nó còn nổi cả bong bóng.

“Ta không bị điên.”

“Ngài Izass. Ngài không uống nó đấy chứ?”

Yong-yong nuốt nước bọt.

Một mùi hôi xộc vào mũi cậu ta.

Một mùi vị kinh tởm nhưng mà cậu ta phải uống nó.

“Nếu ta bị ốm thì mới ít bị mắng.”

Chỉ có vậy, Carcier mới biết vì sao Yong-yong lại làm như thế.

“… Izass, phiền ngài trông Byul một lúc được chứ?”

“Hử?”

Vụt.

Lúc đó, thân hình của Carcier biến mất, với chiếc ti vi bị vỡ.

***

Ở một không gian mà các bộ phận máy móc chất thành đống.

Ở tận bên trong, một người đàn ông trong một chiếc áo choàng trắng.

Carcier đi về hướng đó và gọi:

“Hakase.”

Người đàn ông tên Hakase quay lại.

Đó là một người đàn ông cao hơn hai mét, đập vào mắt người ta là một vẻ ngoài lãng tử.

Khi anh ta nhìn thấy Carcier, đôi mắt anh ta mở lớn.

Anh ta cười lớn, chạy giữa đống máy móc và ôm chặt lấy Carcier:

“Carcier! Lâu rồi không gặp!”

Vụt.

Hakase nhấc Carcier lên và quay như máy bay.

Hành động không khác gì như đối với một đứa trẻ.

Carcier đỏ mặt và cau mày.

“Anh, anh đang làm cái gì đấy hả? Này, thôi ngay!”

“Hahahaha! Đã hai mươi năm kể từ Bung Bung rồi.”

Bung-bung có nghĩa là đốt cháy một chiếc máy bay.

Hakase thực sự yêu quý hình dạng này của Carcier.

Carcier xấu hổ tới chết khi Hakase làm như này.

“Bên cạnh, điều gì đã mang em tới đây vậy?”

“Tôi có một yêu cầu.”

“Đó là?”

Với cái gật đầu, Carcier búng ngón tay.

Đột nhiên chiếc ti vi bị vỡ xuất hiện trên sàn.

Hakase dường như bị thu hút bới chiếc ti vi mà Carcier mang tới.

“Đó là ti vi.”

“Anh biết nó sao?”

“Tất nhiên. Anh biết mọi thứ liên quan tới máy móc mà. Nó được sử dụng trên Trái Đất, phải không?”

“Vâng. Vậy là anh biết nó. Anh có thể sửa nó không?”

Hakase cười khúc khích và nói:

“Chà, anh sẽ làm điều đó vì Carcier của chúng ta. Nhưng anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Tại sao em lại giữ vật thể của Trái Đất. Tại sao em lại muốn sửa nó?”

“Để tôi xuống trước đã!”

“Ha ha.”

Hakase cười và đặt Carcier xuống đất.

“Tôi sẽ nói cho anh kết quả trước, đó là nếu chúng ta không sửa nó trong hai giờ tới, Ngài Izass sẽ chết.”

Carcier đã nói như thế.

Hakase gãi đầu như thể anh ta không hiểu nổi.

Vua của loài rồng.

Một loài làm những loài khác phải run sợ.

Izass.

Tại sao lại nói Izass sẽ chết bởi vì cái ti vi chứ?

“… Anh muốn em nói nhiều thông tin hơn đấy. Bên cạnh đó, em đã gặp Izass?”

“Chúng tôi đang sống cùng nhau.”

“Cái gì?! Ở đâu?”

“Khu nhà Changshin số 301.”

“… Đó là ở đâu?”

“Trên Trái Đất, ở Hàn Quốc….  Đó là một tổ mới.”

“Chia sẻ tổ? Với Izass?”

“Đúng.”

“Chúa tôi.”

Con rồng số năm, Hasake.

Anh ta đã nghe một sự thật vượt quá tầm hiểu biết của mình.

Anh ta vừa nói vừa vỗ đầu mình bằng tay:

“Được rồi. Hãy nói lại những gì em nói là đúng đi. Hãy nói rằng em và Izass ra khỏi tổ và sống ở Khu nhà Changshin số 301 giữa vô số hành tinh đi? Thật sự, nếu có con rồng nào khác ở đây, chúng mà nghe thấy cũng sẽ ngạc nhiên lắm đấy.”

“…”

“Ý em là sao nếu chúng ta không sửa ti vi trong hai giờ, Izass sẽ chết?”

Đó là Izass, người được gọi là vua của rồng.

Rồng, một loài tối cao đứng trên đỉnh của vô số loài khác.

Làm sao Long Vương có thể chết?

“Cái ti vi này không phải của tôi hay của Ngài Izass, mà là của chủ nhân.”

“… Chủ nhân?”

“Và chủ nhân sẽ tan làm trong hai giờ tới.”

“Từ từ nào, đợi đã. Ý của em là sao? Chủ nhân? Em đang nói rằng em đang phục vụ ai khác ngoài Izass sao? Không thể tha thứ được, cho dù là em, Carcier.”

Hakase gầm gừ rống lên.

“Ngài Izass cũng gọi chủ nhân.”

“…. Lại nữa ư.”

Anh đang nói về cái gì thế?

***

“Chào nhé… Tổ ấm yêu dấu của ta.”

Yong-yong đặt một mảnh giấy lên bàn.

Cậu nhìn Byul đang ngủ trên sô pha với khuôn mặt buồn bã.

Cậu bước ra cửa trước và nhảy lên vặn tay nắm cửa.

Ngay lúc đó.

Vụt!

“Ngài Izass. Ngài đang định đi đâu đó?”

“Ta xin lỗi… Ta muốn sống… Hả?”

Đôi mắt Yong-yong trợn to.

Một chiếc ti vi trên đất ở phòng khách.

Yong-yong vứt bỏ tay nắm cửa và lao tới bên chiếc ti vi.

Chiếc ti vi, cái mà hình như đã bị bửa ra làm đôi, giờ lại nguyên vẹn xuất hiện.

“Ồ, chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Tôi đã nhờ Hakase với một đặc ân và anh ấy đã rất vui vẻ đồng ý sửa hộ.”

Nước mắt ngay tức khắc chảy xuống từ mắt Yong-yong.

“Hahahaha. Thật sự, ta muốn ở lại ngôi nhà này lâu hơn chút, Cảm ơn người, Carcier! Ta nên cảm ơn Hakase nữa.”

“Tôi đã mời anh ấy thỉnh thoảng ghé qua đây.”

“Tất nhiên, đó là điều nên làm.”

***

Cộp cộp.

Do-jun đã mua sườn hầm đông lạnh ở siêu thị.

Anh bước từng bước nhẹ nhàng về nhà.

Hôm nay Seol Yun-hee có một bài kiểm tra, anh phải chuẩn bị bữa tối.

Anh không giỏi nấu nướng nên đã mua đồ đông lạnh nên chỉ cần hâm nóng mà thôi.

‘Có chút muộn rồi.’

Đã muộn hơn một tiếng so với bình thường.

Trời đã tối rồi.

Anh ước có thể ăn bữa tối trước.

Vặn tay nắm cửa, anh mở cửa và bước vào nhà.

Nhưng không giống như mọi khi, không ai ra chào anh cả.

Và rồi anh thấy ba bóng dáng đang nằm ngủ trên ghế sô pha nên đã hiểu ra.

Chúng tôi đã ở đây! Lực lượng đặc biệt của nhà hàng! Đây là Sundaegukjip đặt tại Noryangjin…

Không nên làm phiền bọn trẻ khi chúng ngủ.

Anh nhấn nút tắt ti vi trên điều khiển.

Có lẽ chúng buồn ngủ khi đang xem ti vi.

Sột soạt.

Anh đặt sườn hầm đông lạnh đã mua ở siêu thị lên mặt bàn.

“Cái này?”

Do-jun nhặt mảnh giấy trên bàn lên.

Chữ viết nguệch ngoạc ướt sũng được viết trên tờ giấy A4.

‘Xin chào, đây là Yong-yong. Rất tiếc về chiếc ti vi. Làm ơn đừng tìm kiếm tôi.’

“…”

Do-jun nắm mảnh giấy.

Anh quay lại nhìn Yong-yong, người đang ngủ không biết trời đất gì kể cả khi có ai cõng cậu ta đi mất.

“Rời đi… Không, ngươi đã bỏ đi à?”

Lầm bầm như thế, Do-jun bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...