Bố Tôi Quá Mạnh
-
Chapter 104
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
BỐ TÔI QUÁ MẠNH - CHAP 104
Moorim, là thủ lĩnh của phe chính trị.
Hyeolma, là thủ lĩnh của băng phái.
Chính tà đại chiến đã kéo dài hàng trăm năm.
Sức mạnh của hai phe ngang nhau.
Cho đến khi một kẻ xuất hiện.
Thiên Ma.
Sự ra đời của một con quỷ dữ khổng lồ, che kín cả bầu trời.
Thoạt nhìn, anh ta cứ thắc mắc là đây có phải là một phe mới nổi lên không.
Một phe thứ ba mới nổi, hoàn toàn khác biệt so với Huyết Cự.
Đó là một ngày trời trong, không một gợn mây.
Giữa màn sương mù dày đặc, một toa xe có vẻ được di chuyển bằng những đám mây thay vì bằng bánh xe xuất hiện ở cây cầu máu.
Một người đàn ông mặc áo rồng đen từ trong cỗ xe được bao quanh bởi các chiến binh của giáo phái thị huyết.
Người đàn ông cầm trên tay một thanh hắc kiếm.
Ngay sau đó, thanh kiếm biến mất, hóa thành những cánh hoa và vỡ vụn.
Ngày hôm đó
Có mùi máu ở ngay cây cầu máu đó.
Bởi người ta truyền miệng nhau nên tin tức dần được thổi phồng lên.
Người ta nói vị thần đã trở lại.
Hạ cánh xuống từ thiên đường trên Vân Long Thần Xa.
Người ta nói hàng ngàn Thiên Ma đã được sinh ra để hủy diệt trần gian.
Ngươi sẽ chết nếu nhìn vào mắt nó.
Nghe nói rằng đàn ông hay phụ nữ ở mọi độ tuổi đều không thể sống sót nếu như họ đứng ra chống lại.
Có một vị thần siêu phàm trên núi Gonryun.
Họ đang chuẩn bị huấn luyện hàng trăm ngàn đội quân và ăn tươi nuốt sống cả thế giới.
Những tin đồn và nỗi sợ hãi của họ cứ được khuếch đại.
Cả đêm của Jungwon trôi qua trong sự sợ hãi.
Trên thế giới không còn phép màu nào nữa đâu.
Jungwon lo lắng lẩm bẩm.
***
Ực.
Dojun nhấp một ngụm trà.
Những gì anh nghe được từ Ragheim, Vua của những linh hồn.
Cậu ta nói rằng cậu được tạo nên từ những loại thảo mộc được chăm sóc một cách cẩn thận bằng năng lượng của những linh hồn.
Cậu ta nói rằng năng lượng của thiên nhiên được hòa vào trong trà, góp phần làm thanh lọc mana.
“Ngài thấy sao, chủ nhân?”
Ragheim đứng với hai tay đan lại với nhau.
Cậu ta thấy mình có hơi lo lắng bởi mồ hôi đang túa ra từ hai bàn tay của nó đây.
Dojun thở dài và nói,
“Ta đã nói đi nói lại rất nhiều lần rồi, nhưng ta không phải là chủ nhân của cậu.”
Ngày hôm đó
Kể từ khi anh cùng với Yong-yong đánh bại Ragheim.
Khi Ragheim gặp Dojun, cậu ta bắt đầu gọi anh ấy là chủ nhân
Không chỉ thế. Liệu đó có phải là vì tác động nào đó hay không?
Tất cả các linh hồn từ cấp thấp đến cấp cao đều tận tình phục vụ Do-jun và sùng bái anh.
「 … Vậy tôi nên gọi Ngài là gì?''
"Ta nghĩ chỉ cần gọi bằng tên như bình thường là được."
"Ido… … .」
Ragheim ngừng nói.
Izaas cũng gọi là chủ nhân cơ mà.
Hơn nữa, Do-jun còn là《Đấng Cứu Tinh》.
Những con quỷ dữ của Solomon và sự huyền ảo.
Đấng Cứu Tinh, người sẽ mang sự yên bình quay trở lại cho trái tim của vô số những vị vua và các vị thần.
Đó là ước muốn bấy lâu nay của Ragheim.
“Cứ để tôi gọi ngài là chủ nhân đi ạ.”
Ragheim nói với một ánh nhìn kiên quyết.
Dojun gật đầu, thở dài như thể anh không thể làm gì khác được.
Tại sao chứ? Càng ngày càng có nhiều người đi theo anh.
Thật lòng mà nói, anh chưa làm được điều gì tuyệt vời cả.
“Nhưng hôm nay tôi không thấy Izaas đâu cả.”
“Yong-yong đang...”
***
Trong khi đó, ở tầng một trong trung tâm.
“Cháu chỉ ở lại đây với một chú chó mới thôi à.”
Một cái cây đầy ắp những quả dâu tây.
Byul nói, chỉ vào trái dâu to bằng lòng bàn tay đang treo lủng lẳng trên cây.
Khi được yêu cầu chỉ được ăn ba trái, thì Yong-yong trả giá.
“Ta đang đói bởi vì bây giờ là trước bữa tối rồi. Cho ta ăn năm trái đi.”
“Không. Cái cây này chỉ đủ cho một con chó ăn ba trái một ngày thôi.”
Cây Thông Thái, đang nhìn hai người bọn họ, nói.
“Byul. Có vẻ cháu trở nên thân thiết với Izaas rồi nhỉ.”
“Đừng có kì kèo. Yong-yong à.”
-…
“Thanh áp suất mãi mãi ở mức thấp.”
Yong yong và Byul từng đến chơi ở tầng một của trung tâm rất nhiều lần.
Mỗi khi Byul đến trung tâm, Cây Thông Thái sẽ được nghe cô bé nói về những việc xảy ra trên trái đất. Đặc biệt là về thức ăn trái đất hoặc chơi đùa với Do-jun.
“Trái đất có đáng sống không?”
“Có ạ.”
“Thật may quá. Ta có hơi lo đấy...”
“Nếu có ngài nữa thì tuyệt hơn nhiều.”
“Ta không thể rời khỏi chỗ này.”
"À, dạ…."
“Lâu lâu cháu đến thăm ta cũng được mà.”
Cây Thông Thái đóng một vai trò rất quan trọng ở tầng một của trung tâm.
Hệ sinh thái ở đây sẽ không được khuếch đại ra và không thể hoạt động nếu không có Cây Thông Thái.
Bởi vì cội nguồn của sự sống chảy ra từ gốc rễ của chính Cây Thông Thái.
"Abba Hur Lak Mata."
"Phải. Tất nhiên là vậy rồi."
“Ưm”
“Nhân tiện. Bố của cháu có phải là một người tốt không?
Có thể cảm nhận điều đó từ Do-jun.
Một lượng ma thuật lớn đến nỗi không thể xác định được.
Đó là cảm giác đầu tiên khi Cây Thông Thái gặp anh.
Ở bên ngoài, anh cũng không để lại một ấn tượng xấu xa nào cả.
Nhưng Cây Thông Thái cũng không thể không lo lắng.
“Tất nhiên rồi ạ. Hoàn thành công việc của mình mà.”
“Cháu thích phần nào nhất?”
“Phần nào cũng thích ạ...”
“Phần nào cũng thích luôn à?”
“Rất khó để chọn ra chỉ một cái ạ.”
Nhìn Byul có vẻ như đang băn khoăn.
Cô bé lẩm bẩm, gập lại từng ngón tay một.
Tất cả đều là lời khen dành cho Do-jun.
“Có vẻ hơi nhiều đấy nhỉ. Còn mẹ cháu thì sao?”
“Mẹ cháu không khen đâu. Cả hai người họ đều như vậy đấy. Ồ, cháu còn trồng được mấy cây bí ngon lắm nè.”
“...À? Chỉ có duy nhất một người mẹ thôi cơ mà.”
Yong-yong che miệng của cô nhóc lại bằng chân trước.
“Shh.”
***
Khi Ragheim nghe câu trả lời từ Do-jun, cậu ta cười.
“Izaas đã thay đổi rất nhiều rồi. Chỉ cần nhìn sơ tôi đã nhận ra rồi. Tính cách của ngài ấy trở nên rất dễ bảo. Tôi không thể tin đó là Izaas mà tôi từng biết. Có lẽ là... Đều nhờ vào Ngài.”
Đôi mắt của Long Thần luôn luôn rất lạnh lùng.
Đây không phải là sự ràng buộc nào cả, và kẻ chống đối lại cậu sẽ bị trừng phạt triệt để.
Ragheim không thể nào nhìn thấy được cho đến khi cậu ta muốn tìm kiếm một sự ấm áp.
Nhưng bây giờ đã khác rồi.
“Ngài ấy có một đôi mắt rất thuần khiết. Bên cạnh đó... Thật lòng mà nói, tôi chưa bao giờ nhìn thấy ngài ấy cười cả.”
Ragheim cười cay đắng.
“Trong suốt 4000 năm qua. Tôi chưa từng nhìn thấy điều đó.”
Do-jun cảm thấy có lỗi vì lý do nào đó.
Anh chỉ mới quen biết với Yong-yong được vài tháng.
So sánh với khoảng thời gian 4000 năm, nó chỉ như một giọt nước giữa cả đại dương mà thôi.
Do-jun thật sự không làm gì cả.
Phần nào đó, Do-jun nhờ Yong yong chạy việc vặt.
Như những gì họ đã làm cho vị chủ nhân ở Cheonma Shinkyo trong quá khứ.
Thình thịch.
Những linh hồn cấp thấp chạy xung quanh Do-jun.
Mỗi con đều la hét đòi được chơi.
“Những linh hồn cũng như con người mà.”
Ragheim lắc đầu.
“Không. Tôi chưa từng thấy một đứa trẻ nào theo đuôi người nào đó như thế này cả. Nếu ngài có một hợp đồng, có lẽ ngài không biết... Nó không như vậy đâu, nhưng ngài sẽ phải theo nó như một chủ nhân vậy.”
“Có phải là vì cậu đã gọi tôi là chủ nhân không?”
“Không có gì để nói về chuyện đó cả. Tôi cũng chỉ là một chủ nhân thôi. Của những linh hồn.”
Do-jun lẩm bẩm, nhìn xuống những linh hồn trong phần mộ.
“Cũng không tệ.”
Ragheim cười.
***
Không có ai khác đảm nhận phần nấu ăn cho bữa tối ngày hôm nay.
Bây giờ Seol Yun-hee không thể ăn tối bởi vì bài kiểm tra giữa kỳ ở học viện.
Yong-yong rơi vào rắc rối.
Ùng ục.
‘...Rõ ràng đã làm theo công thức rồi mà.’
Seol Yun-hee đặt quyển sổ công thức nấu ăn của cô ấy ở ngăn kéo của nhà bếp.
Thỉnh thoảng khi phải tự nấu buổi tối thì Yong-yong sẽ dựa vào công thức của cô ấy.
Nếu như làm thế, sẽ bắt chước được phần nào mùi vị, và đôi khi ăn cũng được.
Nhưng hôm nay có một vấn đề.
‘Ừ, ừm...’
Canh kim chi chỉ được làm bằng kim chi với nước và được nấu với đậu phụ cùng thịt heo.
Đó là một món canh không thể nào mà không ngon được.
Nhưng canh kim chi mà Yong yong làm rất có vấn đề.
Nó không có mùi vị gì cả.
“Nó có vị nóng như thế này.”
Biểu cảm của Byul, người vừa nếm thử món súp trở nên khó coi.
Lúc đầu Yong-yong hơi bối rối vì cậu không thể hiểu được.
Gương mặt của Byul dần dần trở nên giận dữ.
“Sao cái mùi vị này tệ quá vậy?”
Lần đầu tiên sự giận dữ xuất hiện trên mặt của Byul.
Yong-yong lắp bắp trong sự bối rối.
“Bình tĩnh nào. Thử lại lần nữa xem.”
Yong yong múc một muỗng súp và đút cho Byul.
Đã bị lừa một lần, nhưng mỗi lần Yong-yong đút thì Byul đều ăn.
“Si-as và mẹ nấu cho tôi ăn ngon hơn.”
Mùi vị cay và mặn của canh kim chi không có.
Canh kim chi mà Yong-yong nấu rất ngọt, nhưng nó không hợp với thịt heo và kim chi chút nào cả.
Seol Yun hee nói cô ấy sẽ ngủ ở kí túc xá riêng bởi vì bài kiểm tra giữa kỳ ở học viện thợ săn hôm nay, Nhưng có vẻ Carciel đã đi theo cô ấy.
‘Mình có nên thêm đường không ta?’
Soạt.
Yong-yong thích đồ ngọt.
Dựa vào công thức có sẵn, cậu đã sáng tạo nó thành một món ăn hoàn toàn mới.
“Yong-yong à. Đừng cho thêm đường nữa. Hơi nhiều quá rồi đó.”
Mỗi khi Yong-yong tiếp tục nếm thử canh súp kim chi thì tay của Byul run lên trong nước mắt.
Ý của Byul là đừng đút nữa.
Ực.
Rồi.
Cánh cửa mở ra và Do-jun đi vào.
“A, bố. Ựa!”
Byul nước mắt nước mũi tèm lem, chạy lại ôm lấy anh.
Do-jun nghiêng đầu và đi vào bếp.
“Mùi gì vậy?”
Yong-yong, người đang nấu món canh kim chi, chạm phải ánh mắt anh.
“...Bọn tôi đang chuẩn bị bữa tối.”
***
Cách nhà 10 phút đi xe.
Một quán ăn kim chi đặt ở trung tâm của thành phố.
Đây là một nhà hàng nổi tiếng được giới thiệu nhiều lần trên các chương trình ti vi.
Dù đã được một lúc rồi, nhưng mọi người vẫn còn đang xếp hàng chờ đợi.
“Cho tôi ba phần canh kim chi.”
“Vâng, 3 phần.”
Người phụ nữ nhận đơn hàng ghi ba phần trên cái máy POS và đi đến bàn khác.
“Bố ơi lấy nước luôn đi ạ.”
“Được thôi.”
Do-jun múc ly nước để rửa cổ họng của Byul.
Thực tế, không phải Byul khát nước, mà mục đích là muốn làm mất mùi canh của Yong-yong.
Do-jun cũng súc miệng bằng một ngụm nước.
“Byul, bớt giận đi.”
“Cũng không khá hơn là bao ạ.”
Byul cau mày, nói một cách kiên quyết.
Ai trong trường hợp này mà không giận chứ.
Do-jun bất giác bật cười.
“Con giận vì ăn phải một món dở tệ à?”
“Không, không phải. Nhưng cũng không khác là mấy.”
Sau một lúc, nhân viên bưng một nồi súp kim chi ra và để nó lên bếp gas.
Ngọn lửa bùng lên ở trên bếp và canh kim chi bắt đầu sôi.
Do-jun lấy canh và đặt ở trước mặt của Yong-yong và Byul.
Who-hoo
Canh đang nóng, cho nên Byul để cho nó nguội bớt đi.
Sau đó múc một muỗng đầy và ăn hết.
Thế giới của cô bé như đang bừng sáng lên.
“Món canh này ngon quá ạ.”
Nó có vẻ như giống lúc Byul đang nóng.
Byul không thể ngừng cười.
Byul cũng đang sợ là không biết có hợp khẩu vị của cô bé hay không.
Do-jun nhìn hai đứa nhóc một cách vui vẻ.
Anh múc một muỗng cơm và cho vào miệng.
“Byul”
“Ưm”
“Lần tới ta sẽ nấu ngon hơn.”
Byul ngừng ăn.
“Thôi đi, cho tôi xin.”
Một ngày bình dị ấm áp.
***
Bộp.
Người đàn ông đóng cuốn sách lại.
Đây là quyền Thiên Ma Chí Tôn.
‘Sẽ không còn bất kỳ phép thuật nào trên thế giới nữa.’
Sancheon nín thở.
“Liệu Thiên Ma là người thật sao?”
Chỉ với một nhát chém, cả thiên đường và trần gian đều rung chuyển.
Những vị thần còn phải còn phải e sợ hắn ta.
“Có nhiều quyển sách dối trá được viết trên pháo đài kìa...”
Người đàn ông tặc lưỡi và ném quyển sách đi.
Nhớp nháp.
Chúng nâng phần trên của cơ thể lên từ nơi xác người chất chồng như núi.
Chúng là những quỷ dữ của Solomon, chiến binh của Bapula.
“...”
Shh
Người đàn ông ném ánh nhìn qua quyển sách mà ông ta đã vứt.
Quyền Thiên Ma Chí Tôn đang được mở ra.
Những dòng cuối rơi vào tầm mắt.
[Hạ xuống từ thiên đường bằng Vân Long Thần Xa.]
[Thiên Ma sẽ hủy diệt trần gian đã được sinh ra.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook