Bố Tôi Quá Mạnh
Chapter 106

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chap 106

 

Thứ hai, 8 giờ sáng.

Đội quản lý thợ săn và vết nứt 1.

Một người đàn ông đang trả lời một cuộc điện thoại gọi đến và trông có vẻ như anh ta đang gặp rắc rối.

“Không, nếu cậu nói với tôi ngày hôm nay, thì tôi có thể làm gì chứ. Nếu cậu biết là mình không thể, sao tối hôm qua cậu không nói với tôi, nếu cậu nói thì tôi đã chuẩn bị đi làm rồi... Sao cậu lại làm như vậy, cậu thừa biết là chúng ta phải rời ga Gangnam vào lúc 9 giờ mà. Thiệt tình.”

“Xin lỗi. Tôi cũng mới nhận được một cuộc gọi từ Hội Icarus sáng ngày thôi. Nếu cậu yêu cầu sự giúp đỡ từ những đội khác... Ồ, Tôi nhớ ra rồi, hôm nay là ngày thực tập sinh mới đến làm. Tôi nghĩ cậu có thể nhờ thực tập sinh giúp đỡ chuyện đó. Dù sao thì đó cũng là việc được phân công rồi.”

Đội phó Doo-Hwi Kim, làm việc ở công ty này được bốn năm.

Ngay lúc những lời nói của một nhân viên trong đội tổng vụ nghe qua thiết bị cầm tay, một cơn sốt bùng lên.

Tuy nhiên, vì không thể làm hai việc được cùng lúc, Jo Gonzo nói tất cả những gì có thể nói để làm dịu đi cơn tức giận của cậu ta.

Không, để cậu ta nói luôn.

“Cậu đùa à! Sao cậu có thể giao nó cho một thực tập sinh mới đến làm ngày hôm nay được! Người mà thậm chí còn không biết máy photo nằm ở đâu… Alo? Alo!”

Cạch

Điện thoại cúp đi.

Kim Doo-hwi nhanh chóng ấn gọi lại một lần nữa.

Chỉ nghe thấy một âm thanh điện tử, quản lý của tổng đội sự vụ đã không nghe điện thoại nữa.

Ngày lúc này, Kim Doo-hwi cảm thấy mọi chuyện đã xong rồi.

“Làm sao mà mà chuẩn bị kịp cho cuộc họp lúc 10 giờ được. Thực sự rất nhiều việc phải làm đấy.”

Mỗi tháng một lần ở đội quản lý vết nứt 1.

Đối với các hội đã tham khảo ý kiến của cục quản lý thợ săn, khu vực phụ trách các vết nứt chính từ cấp B trở lên đã xuất hiện hoặc xuất hiện trên toàn quốc đã sắp xếp và yêu cầu cần có một sự hợp tác quản lý chung.

Một cuộc họp phân bổ vết nứt lớn, vốn được lên lịch vào thứ ba, đột nhiên được đẩy lên 10 giờ ngày hôm nay.

“Đó là hội Icarus.”

Nó là một hội khác với quy mô vừa.

Anh ta xin mọi người hãy thông cảm và tiếp tục chuyến đi công tác ở Gangnam.

Đó không thể là trường hợp của hội Icarus, một trong ba hội lớn nhất ở Hàn Quốc.

Nhưng không có nghĩa là anh ta có thể huỷ chuyến công tác của mình.

Bởi vì chuyến công tác tới Gangnam này cũng là một việc rất quan trọng.

“Xin chào.”

“Hở.”

Anh xoay đầu qua vì nghe thấy một giọng nói trầm thấp.

Một người đàn ông cao khoảng 1m8.

Nhờ vào đôi vai rộng, bộ vest vừa vặn trong không khác gì một diễn viên.

Bên cạnh đó, khuôn mặt của anh ấy không hẳn là một người đàn ông đẹp trai, nhưng chắc hẳn anh ta đã từng là một người rất đẹp trai.

“Ai vậy...?”

“Tôi là Lee Do-jun, người sẽ làm ở vị trí thực tập sinh trong một tháng kể từ ngày hôm nay.”

Sau đó Kim Doo-hwi gật đầu như thể anh ta đã biết điều đó.

“À! Là cái người thực tập sinh quyết định đến đây vào ngày hôm nay đúng không.”

Kim Doo-hwi cười.

Anh ta đứng dậy và tiến đến phía Do-jun.

Anh ta vỗ vai Do-jun và nói.

“Anh đã tới ban bị né số 1 rồi đấy. Xin Cchúc mừng.”

Ban quản lý vết nứt 1 là nơi mà công việc bùng nổ.

Làm việc xuyên đêm là chuyện bình thường, những thợ săn cao cấp phải thực hiện nghi thức của thợ săn cao cấp  với một lượng công việc mà một nhân viên bình thường không thể đảm đương nổi, dù cho hai người cũng không đủ.

“Vốn dĩ, tôi sẽ chỉ dẫn cho anh một số thứ, nhưng tôi không thể làm được bởi vì tôi rất bận. Đầu tiên, phải ngồi vào chỗ trống này và làm quen với không khí trong văn phòng trước đã. Tôi cần phải đi làm một số việc gấp nữa...”

Kim Doo-hwi hoàn thành việc chuẩn bị cho cuộc họp lúc 9 giờ.

Anh ta cần phải bắt đầu ngay ở nhà ga Gangnam.

Kim Doo-hwi ngay lập tức in tài liệu cho cuộc họp.

Cùng lúc đó, anh ta gọi cho quản lý.

“Thưa quản lý. Tôi xin lỗi vì làm phiền thời gian đi nghỉ của quản lý. Có chuyện rồi ạ... Ồ, đúng rồi? Quản lý vẫn chưa rời khỏi đảo Jeju hả? Ồ, không. Cũng không phải chuyện gì to tát lắm. Vậy ngày mai chúng ta gặp nhé.”

Người quản lý đang đi nghỉ dưỡng ở đảo Jeju vẫn chưa về Seoul.

Cuộc họp thường được chỉ đạo bởi quản lý, và Kim Doo-hwi là người trợ lý.

Hôm nay là một tình huống mà cả trợ lý và quản lý đều không có mặt.

“Nè... Kim Do-jun? À, không. Lee Do-jun.”

“Vâng.”

Kim Doo-hwi nghĩ rằng sẽ không khó để xem lại tiến trình tồn tại của ban Quản lý vết nứt hoặc ban kế hoạch và đầu tư mà không có vấn đề gì đặc biệt.

“Tôi có thể yêu cầu một việc được không?”

Kim Doo-hwi quyết định đánh cuợc.

***

Phòng họp nhỏ được đặt ở tầng tám của ban quản lý thợ săn.

Xung quanh chiếc bàn có khoảng 20 người ngồi.

Có một xấp tài liệu dày ở mỗi chỗ ngồi.

Từ máy chiếu được treo trên trần nhà, một màn hình đang được chiếu vào bảng của phòng họp.

Màn hình PPT mở ra trên laptop xuất hiện trên tấm bảng đen như một màn hình lớn.

Do-jun nhấn điều khiển từ xa và xác định xem màn hình có thể tự chuyển không.

Do-jun nhìn vào nội dung trên PPT.

Những vết nứt từ cấp B trở lên được đặt ở Seoul.

Nói cách khác, sự phân bố và vị trí của những vết nứt lớn rất chi tiết.

Thêm vào đó, quái vật đại diện xuất hiện ở mỗi vết nứt và tên của những hội chịu trách nhiệm về nơi vết nứt xuất hiện. Những vết nứt lớn mà hội Icarus đảm nhận gồm 8 cấp B và 5 cấp A.

Đối với cấp S, Chúng hiếm khi xuất hiện, Và nếu như chúng xuất hiện trong hầu hết các trường hợp, đều bị chinh phục bởi nhóm tác chiến, nên òn lại rất ít.

-Quản lý và tôi xin lỗi vì không thể tham dự, và anh còn có thể lấy được chữ ký của các thợ săn có mặt trong danh sách nữa đó. Trong PPT viết gì thì anh đọc cái đó là được. Điều quan trọng nhất là phải xoa dịu những thợ săn. Mỗi khi bước vào, hãy chào hỏi nhé...

Do-jun nhớ lại những gì mà trợ lý Kim Doo-hui nói.

Shh.

Do-jun liếc nhìn cái đồng hồ đeo tay của anh.

Còn 10 phút trước khi cuộc họp bắt đầu lúc 10 giờ.

Sau đó Do-jun để ý không có đồ ăn thức uống gì ở trên bàn.

‘Mình có nên mua vài lon nước không nhỉ?’

***

Cộp.

10 người đi vào phòng họp nhỏ.

Họ là thợ săn của hội Icarus.

Kang Min-hyuk, là một thợ săn của cấp S và là hội trưởng, cau mày nhìn vào phòng họp nhỏ trống không.

Đã 10 giờ rồi mà không có lấy một nhân viên nào ở ban quản lý cả.

Mặc dù có lẽ là vì sự thay đổi đột ngột của cuộc họp hôm nay.

Nhưng thật vô lý khi cả trợ lý và quản lý đều không có mặt.

“Tôi đến hơi trễ. Tôi xin lỗi.”

Một giọng nói phát ra từ phía sau.

Kang Min-hyuk tặc lưỡi và quay đầu lại nhìn.

Cậu đứng hình tại chỗ.

“Trời, nhân viên phụ trách... Làm sao mà....”

“Lâu rồi không gặp. Thợ săn Kang Min-kyuk.”

Do-jun cười.

“ Nếu cậu ở đây, cậu có thể ký vào danh sách trước không?”

***

Trong khi đó, tại ga Gangnam.

Bíp.

Tiếng chuông reo.

Lấy điện thoại ra khỏi túi và xem người gọi là ai.

Kim Doo-hwi  nhận cuộc gọi sau khi xác nhận tên quản lý hiện ra trên màn hình.

“Vâng. Thưa sếp.”

“Cậu có đang họp không? Có tiện nghe điện thoại không?”

“À, quản lý nghe rồi đó. Ừm... Thì là vậy đó... Giờ tôi đang ở ga Gangnam. Đó là lý do vì sao tôi phải khắc phục sự cố vì RPS...”

Một khoảng lặng trôi qua.

“Cái gì, ga Gangnam!? Còn cuộc họp thì sao?”

Kim Doo-hwi nuốt nước bọt.

Và anh ta, trong khi nói lấy những ngón tay xoa lông mày.

“Tôi đã giao lại cho người mới rồi. Cũng không có thay đổi gì đặc biệt lắm, và cũng không có vấn đề gì lớn bởi vì tôi đã xem qua nội dung của PPT rồi...”

“Người mới đến. Cậu đang nói gì vậy? Người mới đến vào tháng bảy.”

“Cái này, thực tập sinh cũng là một học sinh mới mà... cho nên. ha ...ha...”

Khoảng lặng lại đến một lần nữa.

“Nè, cậu điên à! Cậu giao hết cho một thực tập sinh sao? Cậu có đang tỉnh táo không vậy!? Tôi nói là Kang Min-hyuk cũng đến đây ngày hôm nay đấy, nhưng dù cả hai chúng ta có mặt, thì cũng không đủ đâu. Tôi nói một thực tập sinh chỉ mới đến đây làm vào ngày hôm nay... Wow... Tôi sẽ quay về...  Thiệt tình. Không, không. Whoo.”

“Tôi xin lỗi, nhưng thực sự không còn cách nào khác. Tôi đã hỏi quản lý của đội bên cạnh, Và cậu ta nói hôm nay có cậu ta có việc gấp phải làm.”

“Được rồi. Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy. Là do cậu đột ngột đẩy ngày cuộc họp lên sao. Dù sao thì, sau đó nếu cậu có quay lại văn phòng, thì hãy báo cáo tiến trình cho tôi.”

Kim Doo-hwi thở dài một lúc lâu.

***

Cuộc họp diễn ra suôn sẻ.

Thực ra, dường như Do-jun đang tự động trình chiếu ppt, mặc dù nó không phải là cuộc họp.

Bất cứ lúc nào, trong một bầu không khí trang trọng, không một ai đùa giỡn hoặc ngáp dài, và đôi mắt Kang Min-hyuk tỏa sáng và không không rời mắt khỏi màn hình của Do-jun.

“Nếu nó được quy cho... tỷ lệ phân phối là.”

Do-jun dừng một lúc.

Ở trên bàn nơi các thợ săn đang ngồi.

Những lon nước trái cây đã được mở sẵn.

Mọi người đang nghe với một gương mặt căng thẳng và ngồi thẳng lưng.

“Vừa nghe vừa uống đi. Tôi mua đó.”

Mọi người nhìn về phía Kang Min-hyuk khi cậu ta nói những lời đó.

Vì một lý do nào đó họ không thể hiểu tại sao cậu ta, một thợ săn cấp S luôn được xếp trong top 10 trên các bảng xếp hạng, lại hạ mình với một thực tập sinh của ban quản lý thợ săn, nhưng đúng là cậu ta đang làm thế.

“Uống đi.”

Kang Min-hyuk hất cằm và tạo nên một loại áp lực vô hình lên các thợ săn dưới mệnh lệnh của cậu ta.

Cùng lúc đó, họ lấy lon nước, mở lon nước đặt trước mặt mình và bắt đầu uống.

“Nhưng cậu nói cuộc họp vốn dĩ là ngày mai mà?”

“Phải, đúng vậy.”

“Tất nhiên cậu phải đẩy lịch trình lên vào ngày hôm nay bởi vì hoàn cảnh không cho phép... Một lát, tôi sẽ gọi cho trợ lý Kim Doo-hwi, và nói xin lỗi. Tôi xin lỗi vì những lời nói với cậu vào sáng nay.”

***

Kim Doo-hwi chỉ có thể trở lại văn phòng lúc 2 giờ chiều.

Cầm danh sách những người tham dự cuộc họp trên bàn lên.

Doo-hwi xác nhận lại những chữ kí đã nhận được.

Do-jun ngồi xuống và duyệt các hướng dẫn mà những thực tập sinh phải học.

“... Giải quyết ổn thỏa chứ? Các chữ kí đều đã lấy được rồi à.”

Sau đó điện thoại trong văn phòng reo lên.

“ Rất vui được gặp anh. Tôi là Kim Doo-hwi, trợ liý của Đội quản lí vết nứt 1.”

“ Chào, trợ lý. Tôi là Kang Min-hyuk của hội thợ săn Icarus.”

Kim Doo-hwi giật mình nhảy khỏi chỗ ngồi và hạ thấp người khi nghe được câu đó.

“Vâng! Chào ngài hội trưởng.”

“Không có gì... Vì cuộc họp diễn ra hôm nay.”

Vì cuộc họp.

Lời đó kẹt trong tâm trí của Kim Doo-hui giống như con dao găm vào vậy.

Một thực tập sinh tên Lee Do-jun mới đến ngày hôm nay chắc đã gây ra lỗi gì đó rồi.

Nếu không, sẽ không có cuộc gọi trực tiếp như thế này.

Ngay lúc đó khi Kim Doo-hwi định bắt đầu cuộc đối thoại bằng câu nói ‘Tôi xin lỗi’”

“Xin...”

“Xin lỗi.”

“...Vâng?”

“Tôi gọi vì muốn nói xin lỗi do đã tự ý thay đổi lịch trình ngày hôm nay.”

Liệu cậu ta đã nghe nhầm chăng?

Kim Doo-hwi nghi ngờ vào lỗ tai của mình.

“Ồ, không. Chúng tôi rất xin lỗi vì tôi và quản lý đã không tham dự được buổi họp ngày hôm nay.”

Sau một lúc, Kim Doo-hwi, người vừa kết thúc cuộc gọi, nghiêng đầu lẩm bẩm.

“Anh ta ăn trúng cái gì à? Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này đó. À, Lee Do-jun. Chuyện gì xảy ra trong cuộc họp hôm nay vậy?”

Do-jun nói.

“Chúng tôi chỉ tiến hành theo như trợ lý nói. Cuộc họp kết thúc rất nhanh.”

“Không có chuyện gì xảy ra sao?”

“Vâng.”

Kim Doo-hwi thở dài nhẹ nhõm.

“Tôi có cảm giác như bị đâm cho vài lỗ vậy, thực sự luôn. Nhưng thật đúng lúc... Cảm ơn anh.”

Do-jun nở một nụ cười rạng rỡ.

“Tốt quá rồi.”

***

“Mừng bố trở về.”

Nói với Do-jun, người vừa mới đi làm về.

Seol Yun-hee chạy đến và cười khi cô ấy nhận được chiếc áo khoác ngoài của anh.

“Công việc của bố thế nào rồi?”

Do-jun ngồi trên sofa lẩm bẩm.

“Hôm nay quá...”

Hôm nay cũng là một ngày bình yên.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...