Bố Tôi Quá Mạnh
Chapter 107

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 107

 

Đồng hồ cát của kẻ soán ngôi.

Đây là một trong vô số những thánh tích ở nơi tận cùng thế giới của Simgye.

Đó là thước đo quá trình ‘xói mòn’ của hành tinh kết nối với trung tâm.

Khi dòng chảy của cát chảy xuống, sức mạnh triệu hồi những cư dân sống trên những hành tinh được kết nối với vùng hướng dẫn ở trung tâm.

Một thánh tích của thế giới với sức mạnh khổng lồ.

“….”

Nó sẽ bắt đầu khi nào?

Tốc độ cát chảy xuống bắt đầu chậm lại.

Với tốc độ bình thường, hẳn sự xói mòn của Trái Đất nên kết thúc sớm rồi mới phải.

Tất cả con người ở Trái Đất chắc hẳn đã bị buộc tới khu vực hướng dẫn của trung tâm và bắt đầu cuộc hành trình của họ hướng tới thế giới sâu thẳm ở trung tâm.

Nhưng tốc độ xói mòn đã chậm lại từ mấy tháng trước.

Chỉ có duy nhất một lý do, cái chết của những kẻ soán ngôi.

Malanuch - Vị Thần Của Thiên Đường, và Aduntas – Kẻ Ám Sát Từ Vực Thẳm, những kẻ soán ngôi nổi trội nhất.

Ngay cả khi được ai đó gọi hay như thế nào đó, rõ ràng là con người không bao giờ có thể đánh bại những kẻ soán ngôi.

Ai trên Trái Đất đã giết Malanucj với Aduntas?

Không, chỉ có một.

Có một người có thể đoán được.

Chỉ là không biết tên, giới tính hay ngoại hình của hắn.

Một thách đấu viên đang đi sâu xuống trung tâm mà không thể nhận ra được hắn.

《Không xác định.》

Điều làm ta khó chịu là bảng xếp hạng khu hướng dẫn đã cập nhật lại và hắn đứng đầu.

Tuy nhiên vẫn không thể biết được tung tích của hắn.

Chỉ có thể là ở tầng hai hoặc tầng thấp hơn của trung tâm.

Dù ta có tìm bao nhiêu lần trên bảng thông báo, ta không thể thấy bất cứ thứ gì mà ta có thể đoán.

Không, chỉ có một thứ.

Có tin đồn rằng Quan Vương Kurtas đã chết.

Bảng thông báo đã hiện thông báo rằng Quan Vương Kurtas xuất hiện như là một kẻ gác cổng ở tầng hai của trung tâm.

Những thách đấu viên đã lăn ra ngất khi mà Kurtas tỉnh dậy từ ngai vàng của mình.

Khi họ tỉnh lại thì Kurtas đã chết.

Nhưng nó thật lố bịch.

Người đàn ông bác bỏ nó vì nghĩ đó chỉ là trò lừa gạt của mấy tên thách đấu viên thích khoe khoang.

Thường có những kẻ lừa phỉnh rằng con quỷ của Solomon đi canh cổng như thế.

***

Đoàng!

Lại là một ngày mưa.

Như dự báo thời tiết đã báo, trời sẽ mưa nặng hạt trong hai ngày tới.

Byul khóc ròng ngồi nhìn mưa như trút ngoài cửa sổ ngoài hiên.

Seol Yun-hee dặn không được ra ngoài chơi bởi vì ra ngoài chơi ngày mưa rất nguy hiểm.

“Mưa… tạnh đi.”

Nhóc không thể đi chơi ở sân chơi ưa thích của mình hay công viên.

Nhóc thậm chí không thể ra ngoài vết nứt cấp F với bịch đồ ăn vặt mua ở siêu thị trước nhà.

Một ngày hoặc dài hơn chút thì ổn thôi, bởi vì nhóc sẽ đọc những quyển sách tranh ảnh hoặc Carcier sẽ đọc truyện cổ tích cho nhóc nghe.

Nhưng hai ngày liên tục mưa thì quá nhiều với Byul.

“Mưa sẽ không ngừng đâu.”

Carcier đi vào phòng ngủ và bật máy tính lên.

Nó tìm kiếm dự báo thời tiết trên cổng thông tin mạng.

Thời tiết được dự báo là sẽ mưa cả ngày hôm nay.

“Byul, mưa sẽ không tạnh tới tận ngày mai.”

“Ôi không…”

Bịch.

Byul ngồi phịch xuống tại chỗ.

“Ôi, chúa tôi.”

Như nỗi đau của một người góa phụ mất chồng trong chiến tranh.

Có thể nói không lớn bằng nỗi buồn của một đứa trẻ mất đi con gấu bông yêu thích của mình.

Trời đã mưa hai ngày ròng rã, nên nhóc phải ở nhà cả ngày.

Với Byul, trái tim nhóc đau khổ như bầu trời sụp đổ.

“Làm thế nào với Rice Lee?”

“Không có gì sai với em cả Byul. Chỉ là trời mưa thôi.”

Ngay lúc đó.

“À.”

Byul nhảy dựng từ chỗ ngồi.

Nhóc chạy tới phòng ngủ và mở tủ để đồ.

Sau đó cô bé lấy ra một chiếc áo mưa màu vàng ở ngăn để đồ trong góc.

“Mặc cái này đi, em không sao.”

“…”

Nó có chút lớn đối với Byul.

Đó là chiếc áo mưa mà Seol Yun-hee đã mua cho Byul tuần trước.

Dù có nhóc ấy có là thần thú thì suy cho cùng nhóc ấy vẫn là một đứa trẻ mà thôi.

Lý do mà Seol Yun-hee mua chiếc áo mưa cũng là vì lo lắng Byul sẽ bị dính mưa nên đã cùng nhau mua nó ở siêu thị.

Cách cách.

Sau khi tự mình đóng tất cả các nút áo mưa, Byul chạy tới trước cửa trước và đi chiếc bốt màu vàng trên giá để giày.

Byul mặc đồ xong nhìn không khác gì chú vịt con màu vàng.

“Chúng ta sẽ đi chơi.”

“Khoan nào, đợi đã. Bây giờ ư?”

“Vâng. Đến tiệm bánh mì.”

Carcier lắc đầu.

Cả hôm qua và hôm nay đều mưa rất lớn.

Nó được dặn là ở nhà trông nom Byul.

Tất nhiên là không có ép buộc nào nhưng nó vẫn thích nghe theo lời Do-jun.

“Rồng, răng rồng ngày càng nặng.”

“Sao cơ?”

“Chị không phải ôm nhiều chuyện quá.”

Carcier thở dài.

Mình đã dạy con bé cái quái gì đây?

***

Ở căng tin Thợ săn.

Do-jun đang ăn với các đồng nghiệp thực tập của mình.

Bữa trưa hôm nay vẫn là cơm Bulgogi (cơm trộn) và mì ống ô liu.

Do-jun là một người thích đồ ăn Hàn Quốc nên anh ăn cơm Bulgogi mà không hề lo hay ý kiến gì.

“Bên cạnh đó, Lee Do-jun hẳn là phải có một khoảng thời gian khó khăn để tới đội quản lý vết nứt nhỉ.”

Một người nói với Do-jun.

Những thực tập sinh khác gật đầu thông cảm.

Đội quản lý vết nứt có rất nhiều thành tích, nên rất thuận lợi cho việc thăng chức hoặc được chọn làm nhân viên chính thức.

Nhưng cũng có rất nhiều nhân viên buộc phải rời đi sau tầm nửa năm.

Khi không có nhiều người vào trong một vết nứt lớn, nó vẫn khá là mạo hiểm vì họ có thể chết bất cứ lúc nào.

“Tôi ổn. Hơn nữa, tôi làm công việc này đơn giản vì nó gần như là một công việc phù hợp với tôi.”

“Thật ư? Ồ, nhắc mới nhớ. Cậu nói cậu đã làm ở bộ phận quản lý vết nứt tại Tòa thị chính Seoul phải không?”

“Vâng, tôi đã làm ở đấy…”

Do-jun định nói là năm tháng, nhưng ngay đó liền nuốt ngược vào trong.

Nó còn bao gồm cả trong quá khứ nữa.

“Tôi làm ở đó được một năm rưỡi rồi.”

“Thật à? Vậy cậu có muốn tham gia vào văn phòng Thợ săn sau chuyến thực tập này không?”

Người đó vừa nhai mì ống vừa hỏi.

Từ những gì mà anh ta nghe được từ ông chủ.

Thực tập sinh trong Đội Quản lý Vết nứt 1 là một công việc rất tốt.

Nghe nói Phó giám đốc Quản lý Kim Doo-hwi rất hay khen thực tập sinh của mình.

“Vào công ty ư… Tôi không biết nữa.”

Do-jun lẩm bẩm.

Người đàn ông nhìn Do-jun đầy ẩn ý.

Sau đó nói với Do-jun như thể đã hạ quyết tâm:

“Tôi sẽ đi làm vào cuối tuần này và có một báo cáo dự án nghiên cứu được nộp vào tuần tới. Cậu có muốn tham gia cùng tôi?”

“Nghiên cứu?”

“Đúng thế. Nếu cậu không biết gì thì chúng ta có thể thảo luận cùng nhau và dựa vào khả năng của mỗi người.”

Do-jun nghĩ về lịch trình của mình trong tuần tới.

Không có gì đặc biệt cả, Do-jun quyết định chấp nhận lời mời của người kia.

Nhưng điều làm anh tò mò là đây là lần đầu tiên anh nghe đến cuộc họp nghiên cứu.

Nhưng tại sao anh ta lại tự mình đưa ra lời mời như thế?

‘Điều đó không có nghĩa là không phải cảnh giác.’

Đó là một nhóm nghiên cứu bởi vì rất tốt khi nói chuyện cùng mọi người.

Lý do để chuẩn bị cho dự án cùng nhau là, như người đàn ông nói, nếu có gì không biết, mọi người sẽ thảo luận cùng nhau hoặc làm cùng nhau, nhưng quan trọng nhất là “ốm đau”.

Để hiểu cách người khác chuẩn bị như thế nào và làm cho tài liệu của mình nổi bật hơn.

Có lẽ đó là lý do tại sao anh ta lại mời anh vào nhóm đó.

Nhưng anh muốn trở lại công việc của mình sau khi kết thúc kì thực tập bởi vì anh là một viên chức rồi.

Anh không thể tránh khỏi việc tham gia vào công ty sau kỳ thực tập.

‘Nếu nghĩ là họ đang cố áp sát kẻ thù và quan sát động tĩnh thì có vẻ đúng hơn.’

“Cảm ơn anh vì lời mời.”

“Vậy tôi sẽ thêm cậu vào phòng chat của nhóm.”

Điện thoại vang lên âm báo của hệ thống.

Khi kiểm tra, bên trong nhóm có hơn mười lăm người.

Không phải tất cả nhưng hầu hết thành viên thực tập đều trong phòng chat này.

 

Họ đều là những người có chuyên môn cao được gọi là “SKY”.

Một phòng chat toàn những đối thủ của anh ta mà anh ta đã mời.

Những thực tập sinh khác dường như không hay biết sự thật.

Ha ha.

‘Nhìn xem.’

Do-jun không có ý định tham gia vào Cục Quản lý Thợ săn.

Anh chỉ vô tình thốt ra.

Tuy nhiên, những thực tập sinh dường như lại ý thức rằng anh mới là đối thủ của họ.

“Cảm ơn.”

Do-jun cười và đặt điện thoại lại vào trong túi.

Những thực tập sinh khác không hề biết rằng Do-jun đã bỏ xa tưởng tượng của bọn họ.

Anh đứng ở trên vị trí cao hơn họ rất nhiều.

***

Trong khi đó, Byul ra ngoài cùng với Carcier.

Carcier hiếm khi ra ngoài chơi trừ khi đi vứt rác hoặc đi mua nguyên liệu nấu ăn cùng với Seol Yun-hee. Byul hôm nay muốn giới thiệu thế giới bên ngoài với Carcier.

Nhóc ấy dừng lại ở trước siêu thị trước nhà.

Đây là địa điểm ưa thích của Byul.

“Xin chào, đây là bạn mới!”

Bà chủ vui vẻ chào đón Byul.

“Hmmm. Byul đây rồi.”

“Cháu! Đi cùng Carcier, bà đang làm gì thế?”

Byul mở túi tiền xu của mình ra để kiểm tra tổng số trong đôi tay nhỏ nhắn.

Những đồng một trăm won leng keng và tổng số là mười lăm đồng.

“Chị à, đi và lấy những gì mình thích đi.”

“Sao cơ.”

“Em sẽ mua cho chị.”

Byul nhận được mỗi một trăm won một việc tốt mà cô bé ấy làm.

Trong thời gian này, nhóc ấy đã tiết kiệm được đều đặn và có một khoản tích cóp khổng lồ là 1.500 won.

Hôm nay nhóc sẽ hào phóng chi cho Carcier thân yêu.

Cô nhóc thật dễ thương.

Carcier chọn một kẹo mắt.

“Bà ơi, cái này bao nhiêu tiền.”

“Kẹo mắt là một trăm won nhé.”

Sau khi mua hai cái kẹo mắt, Byul và Carcier lần lượt rời siêu thị.

Lộp bộp.

Mưa nặng hạt đang trút xuống.

Carcier đang che mưa với một chiếc ô.

Gió thổi tứ phía làm ướt áo của nó.

Mưa khắp thành phố. Chị có sao không?”

“Ừ, chị ổn. Um…”

Carcier xác nhận không có ai xung quanh liền tạo ra một lớp mana như một tấm khiên bảo vệ bao quanh người.

Khi ánh sáng lay chuyển một lần nữa, cơ thể ướt đẫm của nó khô ngay lập tức.

“Tuyệt quá.”

“Em cũng có thể làm như vậy Byul, nếu em học được phép thuật.”

“Gle Ku Na.”

Nhóc đã không nhận ra điều đó.

Byuul có nguồn sức mạnh mana khổng lồ hơn hầu hết các loài rồng.

Tuy nhiên nhóc ấy không thích học ngay.

Bởi vì, điều quan trọng với Byul không phải là con bé có thể sử dụng phép thuật hay gì.

“Em muốn về nhà.”

***

Do-jun tan làm và trở về nhà.

Sau khi cởi giày, anh đặt chúng lên giá để giày và định vào nhà nhưng anh đã dừng bước.

Anh có thể cảm thấy một chút mana trong đôi bốt màu vàng của Byul đặt trong góc của giá để giày.

Lau rửa đôi bốt mà không để lại dấu vết gì.

‘Aha.’

Có thể nhìn thấy Byul đang nằm ở phòng khách và vẽ những bức vẽ trong cuốn sách phác họa với những phấn màu.

Khi ánh mắt của hai người giao nhau, Byul đột nhiên ngần ngại và né tránh anh.

Nhìn biểu hiện của Byul, Do-jun cười lăn cười bò.

“Chủ nhân, ngài ở đây sao?”

Carcier thận trọng hướng về phía anh.

Nó cũng như vậy, né tránh ánh mắt anh như bị nắm thóp.

Do-jun xoa đầu Carcier.

“Làm tốt lắm.”

“Dạ? Tôi không làm gì cả… Hức.”

Đôi mắt Carcier run rẩy.

Để hoàn thành tội lỗi, nó đã sử dụng phép thuật để đưa áo mưa và đôi bốt trở lại trạng thái ban đầu.

Do-jun nhìn như thể anh ấy biết mọi chuyện.

“Chị sẽ bị bắt nếu chị không ôm…”

Byul lẩm bẩm với một giọng run rẩy.

Do-jun nhìn Carcier với đôi mắt chứa ẩn ý.

Carcier hoang mang và nhìn quanh phòng.

Do-jun thở dài và nói:

“Đi gọi Yong-yong đi.”





 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...