Bố Tôi Quá Mạnh
-
Chapter 110
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chap 110
Sau giờ làm việc vào buổi sáng là đến giờ ăn trưa.
Thông thường, các nhân viên trong đội sẽ ăn trưa cùng nhau.
Hôm nay mọi người đều đã đi công tác, vì thế Do-jun xuống quán ăn một mình.
Thực đơn được chia thành các món ăn Hàn Quốc và phương Tây.
Như mọi khi, Do-jun bước đến khu vực để các món ăn Hàn Quốc và nhận một bữa ăn gồm có cơm nấm và các loại rau thơm, cùng với sữa chua ăn kèm với đồ nướng như một món tráng miệng.
Nơi này là một quán ăn tự phục vụ, nhưng nó luôn khiến thực khách phải hài lòng vì hương vị các món ăn ở đây ngon hơn hẳn những nơi khác.
“Hửm?”
Đang ăn cơm giữa chừng thì có ai đó đặt đĩa xuống đối diện Do-jun.
Khi Do-jun ngẩng đầu xem người đó là ai thì bóng dáng của một người phụ nữ với mái tóc ngắn hơi lượn sóng bước vào.
Do-jun đoán ra được người phụ nữ này là ai.
‘Hẳn là…’
Hẳn là vậy.
Cô ấy rõ ràng đã bị thu hút bởi một thực tập sinh.
“Tôi có thể ngồi cùng anh không? Xung quanh hết chỗ mất rồi.”
Nhưng không như câu hỏi của cô ấy.
Xung quanh vẫn còn rất nhiều chỗ ngồi.
Anh không biết tại sao cô ấy lại nói thế, nhưng Do-jun vẫn vui vẻ đồng ý.
Tuy nhiên, có một điều kỳ lại là trên đĩa của người phụ nữ chỉ có duy nhất một miếng bánh mì.
Cục quản lí thợ săn cho rằng chỉ ăn bánh mì thì sẽ không có đủ sức làm việc với cường độ cao.
Do-jun nhai một miếng xà lách.
“Cô đang ăn gì thế?” Một người đi ngang qua và hỏi cô ấy.
Người phụ nữ ấy, Im Jin-ah, hơi bối rối và quan sát biểu cảm của Do-jun.
Sau giây lát, cậu ta cười một cách ngượng ngùng và nói,
“À, tôi thấy bánh sừng bò hôm nay rất ngon đấy.”
Người nọ nghiêng đầu và nói ‘Thật vậy à?’
Ngay sau đó, anh ta nói ăn ngon lắm và rời đi.
Do-jun nhìn Im Jin-ah.
“Cô từng ăn món này rồi à?”
Thực sự không phải chủ ý đó.
Do-jun lẩm bẩm cảm giác hoàn toàn như vậy.
Im Jin-ah thấy mình đang chột dạ.
Mặt cô ấy nhanh chóng đỏ lên vì ngại ngùng.
“Tại vì bánh mì hôm nay thực sự rất ngon. Đừng có hiểu lầm.”
“ À? Ừ thì, nếu như cô đói thì cứ ăn nhiều vào.”
“Không phải là vì tôi đói đâu.”
Có ý gì chứ?
Do-jun thở dài và tiếp tục bữa ăn.
“Nhân tiện, loại dự án nào là sở trường của anh vậy?”
Do-jun nghe được điều đó.
Có thể hiểu được lý do vì sao cô ấy lấy một miếng bánh mì và ngồi đối diện với cậu ta.
Im Jin-ah liên tục nói không ngừng với Do-jun.
“Tất nhiên, anh phải tham khảo PPT tốt nhất lần trước nữa... Chủ đề của anh là gì? Có phải là về vết nứt không? Hay là về chủ đề kĩ thuật luyện loại đá ma thuật đang nổi nhất? À, tôi không biết rõ về phương diện kĩ thuật cho lắm.”
Do-jun tặc lưỡi.
Cô ấy đúng là một người phụ nữ hoạt ngôn.
“Tôi sẽ không tham khảo những dữ liệu lúc trước đâu. Tôi không biết tìm nó ở đâu nữa.”
“À? Vậy làm thế nào… Anh có ý tưởng đột phá nào chưa?”
“Bởi vì nó là lễ khởi công… Tôi chỉ cố làm những việc căn bản nhất thôi.”
Nó thực sự chỉ là những thứ căn bản.
Do-jun đã thực sự làm như thế.
Do-jun biết mình chưa có nhiều sự hiểu biết như những người khác.
Anh ấy đã mất 26 năm cuộc đời để sống trên Trái Đất.
Vì thế, anh phải tập trung vào những thứ căn bản hơn người khác.
"Vậy là cậu quyết định chỉ kiên trì làm những thứ cơ bản thôi à?”
“Tôi nghĩ một thực tập sinh… sau cùng chỉ là một quá trình để học hỏi và tập làm quen với môi trường và quy trình của một công ty thôi. Hơn thế nữa, khoảng thời gian một tháng là quá ngắn để có thể tìm hiểu về những thứ mà một đội nhóm đang làm.”
Im Jin-ah gật đầu như thể cô ấy đồng cảm với anh.
“Và, mục đích chính của Đội quản lý vết nứt thực sự chỉ là quản lý.”
Có vô số vết nứt trên khắp cả nước.
Có hơn 250 vết nứt chính từ cấp B- trở lên.
Và hàng ngàn vết nứt cơ bản từ cấp C trở xuống.
Vì bản chất của Đội quản lý vết nứt, nơi có rất nhiều công việc phải xử lý hàng ngày.
Quan trọng là hoàn thành công việc trong im lặng hơn là đòi hỏi những kĩ năng phô trương.
Trường hợp tương tự cũng xảy ra với Bộ phận quản lý vết nứt của chính quyền thủ đô Seoul.
"Đội ngũ của chúng tôi đang kiểm tra thông tin các vết nứt được thông báo, xem có điều gì bất thường không, và nếu có bất kỳ thay đổi nào thì liên hệ với Bang hội phụ trách các vết nứt để hợp tác và yêu cầu xác nhận thông tin. Trong quá trình đó, nếu những thợ săn cần thêm vật phẩm hỗ trợ nào, cần phải nhanh chóng liên hệ với nhóm hỗ trợ để đặt hàng ở xưởng nhanh nhất có thể và giải quyết những chiến lợi phẩm của các con quái vật bị thợ săn bắt được.”
Tất cả chuỗi nhiệm vụ này được thực hiện bởi các đội nhóm.
Nếu sai sót dù là một chi tiết nhỏ nào đi nữa, nó cũng sẽ ảnh hưởng đến tập thể.
Nhân viên của đội quản lý vết nứt chỉ cần phải làm những công việc mà họ phụ trách.
"Nếu đưa một hạng mục kinh doanh mới vào kế hoạch, nó sẽ rất nổi bật, nhưng tôi đang băn khoăn liệu có khả năng kế hoạch kinh doanh của một thực tập sinh không biết rõ gì về công việc của nhóm có thể thực sự được tiến xa hay không. Thêm vào đó, nó sẽ mở ra thêm một kỉ nguyên mới từ quan điểm của chúng tôi, nhưng người quản lý cho rằng họ đang có rất ít thời gian. Từ góc độ đó, gần như là hoàn thiện rồi.”
“Họ không mong đợi nhiều từ những ý tưởng của các thực tập sinh non trẻ nghĩ ra vì họ đã có sẵn ý tưởng rồi sao? Nếu là như vậy thì tôi đã không yêu cầu họ đưa ra những đề xuất ngay từ lúc đầu rồi.”
Nó thực sự chỉ là những điều cơ bản nhất.
Nếu một đề xuất như thế nhận được sự phản hồi tích cực thì liệu còn lý do gì để làm nữa hay không?
“Điều đó không chỉ cần có sự sáng tạo. Khả năng mà dự án được đề xuất là một lần hoặc liên tiếp nhau. Chúng ta cần phải cân nhắc xem nó sẽ tốn bao nhiêu ngân sách và sẽ mang lại lợi ích nào cho công ty khi nó được thực hiện. Nếu những ý tưởng này được thuyết trình, thì tôi sẽ hỏi thực tập sinh điều gì? Sẽ tốt hơn nhiều nếu mở một cuộc thi trên phạm vi cả nước.”
Nhìn vào Im Jin-ah, người đang xấu hổ. Do-jun nói tiếp
“Lý do mà một thực tập sinh lại là một thực tập sinh có lẽ là vì... Các tiền bối nghĩ rằng nên tìm hiểu thêm về công việc trong khi chuẩn bị đưa ra một đề xuất nào đó.”
***
Cục thợ săn
Đội kinh doanh đồ tạo tác
Sau giờ ăn
Khi Im Jin-ah trở lại văn phòng, cô ấy ngồi xuống.
Cô nhìn vào những kế hoạch kinh doanh mà cô đã lập ra, đang chất đống ở trên bàn làm việc.
Các hạng mục kinh doanh đã được thực hiện từ trước cho đến nay để được phòng quản lý công nhận và được tuyển dụng làm nhân viên chính thức.
Tại sao thực tập sinh chỉ có thể là thực tập sinh?
Im Jin-ah lặp lại những gì Do-jun nói.
Cô mở màn hình máy tính lên.
Thư mục trên máy tính chứa những thông tin chi tiết về các dự án đang được thực hiện được vị tiền bối cùng nhóm bàn giao lại.
Nó cũng bao gồm cả những mẫu báo cáo và hướng dẫn được sử dụng bởi văn phòng quản lý, và một sơ đồ công việc trong nhóm.
Cô ấy đọc lướt qua một lần và để nó sang một bên.
Tất cả những thứ này cũng chỉ là những thứ căn bản mà Do-jun đã nói.
Click.
Im Jin-ah im lặng không nói lời nào.
Cô ấy bắt đầu nghiên cứu những tư liệu mà một vị tiền bối của cô ấy đã giao cho.
***
Shh.
Hành lang phía trước văn phòng đội quản lý vết nứt 1.
Một người phụ nữ nấp sau bức tường.
Cô nhìn đang nhìn chằm chằm vào một người đàn ông thông uyên qua tấm kính, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt của mình.
Mái tóc màu nâu sậm đã được cắt gọn gàng.
Đây không phải là một khuôn mặt góc cạnh, mà nó là một khuôn mặt khá là ưa nhìn.
Điều quan trọng là cánh tay anh ta có những đường gân hơi nổi lên, một tấm lưng rộng, và một bờ vai rộng.
Ực
Người phụ nữ, tên Moon Ae-kyung, vô thức nuốt nước bọt.
Có lẽ vì cô đang quá chìm đắm chăng?
Chính lúc đó.
Bộp
Ai đó đặt tay lên vai của Moon Ae-kyung.
Moon Ae-Kyung sửng sốt quay lại nhìn.
“Cô đang làm gì vậy?”
“Nè, đừng hù người ta chứ. Ryu Jun-yeol.”
Người xếp thứ hai trên bảng xếp hạng thợ săn Hàn Quốc.
Đội trưởng thứ hai của Behemoth, hội thợ săn giỏi nhất ở Hàn Quốc.
Đó là Ryu Jun-yeol, một thợ săn được gọi là Thực Vương.
“Anh từ đâu ra đây vậy, tôn trọng người khác tí đi?”
“Đừng có làm trò xấu hổ nữa...”
“Được rồi. Các giám đốc đang tập hợp chúng ta lại. Không có thời gian để làm mấy trò rảnh rỗi này đâu.”
“...Được rồi, vậy anh bỏ tay ra khỏi vai tôi trước đi.”
Moon Ae-kyung đánh vào cái tay đang ở trên vai mình.
Biểu cảm kỳ lạ của cô ấy trông khá là buồn cười.
“Liệu có thể trở thành đôi chỉ bằng việc nhìn người đó từ xa được hay không?”
Khi nghe câu đó, mặt của Moon Ae-kyung đỏ lên.
“Gì, gì chứ...!”
Ryu Jun-yeol cười lớn.
***
Văn phòng thợ săn.
Bốn người đang ngồi trên ghế sofa phía trước bàn.
Giám đốc Jeong Young-cheol và ba thành viên khác của ban Behemoth.
Các cấp độ kỹ năng trên cửa sổ trạng thái đang hiện lên con số 40%, và nếu giữ vững được tốc độ này, tôi nghĩ tôi có thể nâng con số này lên 100 % trong vòng hai tháng và chuyển sang tầng tiếp theo.”
Kiếm Đế Lee Kang-hyun vừa nói vừa xem qua biểu đồ khuynh hướng về việc phân tích cấp độ kỹ năng.
Vào ngày hôm qua, biểu đồ dữ liệu và bản chiến lược ở tầng đầu tiên của trung tâm do Do-jun lập ra.
Và không biết lý do tại sao, nhưng bởi vì những thách đấu viên ở tầng đầu tiên đã không chạm vào chúng.
Họ có thể dễ dàng tích lũy độ thành thạo trong cửa sổ trạng thái.
“Tốc độ sẽ có thể nhanh hơn nếu có người giám sát ở đây với tôi. Nó hơi chậm hơn một chút vì tôi buộc phải quay trở lại trái đất trong vài ngày khi một người thuộc loài Shinhwa xuất hiện.”
“Đừng gấp gáp. Điều quan trọng nhất là phải giữ được mạng sống.”
“Tôi sẽ để ý. Thưa giám đốc.”
Ryu Jun-yeol đang nghe cuộc trò chuyện giữa hai người họ.
Sau khi liếc qua Moon Ae-kyung, người đang xem báo cáo chiến lược với vẻ mặt nghiêm túc. Anh ta nói một cách ngu ngốc.
“Nhân tiện tôi cho hỏi, nhân viên đảm nhận công việc này sẽ làm ở đây bao lâu?”
“Đến cuối tháng này. Anh ấy đang là một thực tập sinh. Nhưng tại sao cậu lại hỏi như vậy?”
Trả lời cho câu hỏi của Jung Young-cheol.
Ryu Jun-yeol cố gắng nhấn mạnh vào những gì đã xảy ra hôm nay.
“Một người phụ nữ có vẻ rất biết ơn khi nhìn viên chức nhà nước tại nơi làm việc đấy.”
Thịch.
Vai của Moon Ae-Kyung run lên.
Cô nhìn chằm chằm như thể muốn ăn tươi nuốt sống Ryu Jun-yeol.
Lee Kang-hyun đang nhìn vào hai người bọn họ, lẩm bẩm.
“Tôi sẽ không nói gì... mặc dù anh ấy có vẻ đẹp trai thật đấy.”
Họ không hề biết.
Rằng Moon Ae-Kyung đã ở nhà của Do-jun trong vòng 4 ngày.
Đặc biệt là họ còn ngủ cùng nhau trên một chiếc giường. Tuy nhiên, giữa họ không có tình cảm nam nữ gì cả.
Đối với Moon Ae-kyung, đó là một chuỗi ngày sống trong địa ngục của cô, người không hề có tí kinh nghiệm gì về đàn ông.
“Ai nói, ai nói hồi nào? Tôi chỉ... tôi chỉ nhìn anh ta một lát bởi vì tôi tò mò tại sao anh ta lại làm việc ở đây. Đừng có hiểu lầm chứ?”
“Thôi. Từ bỏ đi. Người viên chức đó có bạn gái rồi.”
Nghe những lời của Ryu Jun-yeol nói, Moon Ae-kyung ngạc nhiên hỏi.
“Thật sao?”
“Không”
“...”
“Nhưng tôi thực sự ngạc nhiên đó. Cô thích anh ta thật hả?”
Mọi người đều nhìn vào Moon Ae-kyung.
Cái nhìn khiến cô bị áp lực, cho nên Moon Ae-kyung cúi đầu.
Cô nắm lấy cái quần jean bó mình đang mặc.
Ngay lúc đó Lee Kang-hyun đứng dậy và tiến về phía Moon Ae-kyung.
Đặt tay lên vai cô ấy và nói một cách nghiêm túc.
“Đó là một sự lựa chọn đúng đắn đấy.”
***
Giờ tan làm.
Ding-
Do-jun bước ra từ thang máy của tầng một.
Người phụ nữ nấp sau bức tường ở hành lang và nhìn thoáng qua Do-jun.
“Cô đang làm gì vậy?”
Do-jun hướng ánh mắt về phía cô ấy.
Người phụ nữ ấy, Moon Ae-kyung ngay lập tức xoay người vào trong để trốn.
Do-jun nghĩ rằng anh ấy nên đi cửa sau vì cảm thấy có thể sẽ gặp phiền phức gì đó.
Sau khi thở dài, anh ấy bước về phía cửa trước và nói.
“Cô làm gì ở đây vậy?”
Moon Ae-kyung bước ra từ góc tường.
Khi thấy Do-jun, cô ấy hỏi như thể đang tò mò.
“...”
“Ủa, đội trưởng à?”
Do-jun im lặng nhìn cô ấy.
Moon Ae-kyung bối rối, lắp bắp.
Do-jun khô khan nói.
“Thật bất ngờ khi được gặp nhau ở đây.”
“Đó... vậy đó! Ồ, thật là trùng hợp nhỉ.”
Moon Ae-kyung tránh né ánh mắt anh.
Do-jun đứng vào trong một góc khác để giấu đi bản thân mình.
Anh nhìn chằm chằm vào Lee Kang-hyun và Ryu Jun-yeol.
Do-jun cười rạng rỡ
“Vậy thì.”
“Vì mục đích gì đây?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook