Bố Tôi Quá Mạnh
-
Chapter 115
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 115
Cục Quản lý Thợ săn, tầng hầm thứ hai, khu vực sát hạch thăng cấp.
Một khu rừng lớn đầy những cây lá kim cao tới năm mươi mét.
Do-jun đi bộ xung quanh khu vực sát hạch và nhìn cái ‘danh sách’ mà anh đang giữ.
“Tại sao chúng ta phải làm việc này vậy?”
Những thực tập sinh cùng Hundred đang bối rối và xác định những cây nấm mọc giữa những ngọn cỏ dại.
Có lẽ những thực tập sinh khác cũng không muốn làm điều này, họ cứ phàn nàn về điều đó.
Do-jun ngẩng đầu lên và nhìn bầu trời chan hòa ánh nắng.
Tách.
Anh đọc tin nhắn văn bản trên điện thoại của mình:
‘Quản lý, tôi sẽ cố gắng!’
Đó là tin nhắn từ Cha Ye-ji.
Để giải thích cho tình huống này thì phải quay lại vài ngày trước.
***
Vào lúc mười giờ sáng thứ Hai.
Văn phòng Đội Quản lý Vết nứt 1.
Do-jun nhìn lịch trên máy tính.
Thời gian trôi qua thật nhanh, khi mà chỉ còn một tuần nữa là kết thúc kì thực tập này rồi.
Ring!
Hộp thoại tin nhắn vang lên tiếng thông báo với tin nhắn hiện lên phía bên phải màn hình.
Tin nhắn của bộ phận phụ trách kiểm tra Thợ săn của đội tổng hợp.
Do-jun uống một hớp cà phê và chậm rãi đọc tin nhắn.
[Yêu cầu hợp tác theo bài kiểm tra thăng hạng Thợ săn cấp A năm 2019.]
Tổng kết lại nội dung của đoạn tin nhắn, sẽ có một thợ săn cấp A được thăng chức khi vượt qua bài kiểm tra vào hai ngày tới.
Trung tâm sát hạch quá rộng nên nhân sự của đội tổng hợp không thể đảm đương việc kiểm tra an toàn một mình.
Vì vậy kế hoạch là mướn những thực tập sinh từ từng bộ phận cùng kiểm tra an toàn khu vực sát hạch.
“Trời ơi. Nhiều việc quá trời ơi, mình còn phải quản lý mấy thực tập sinh nữa…”
Kim Doo-hwi lẩm bẩm với giọng cáu kỉnh.
Trưởng phòng bộ phận cười khi thấy thế.
“Dạo này cậu dựa vào Do-jun nhiều thế nhỉ.”
“Vì cậu ta đáng tin cậy mà. Anh thử nói xem sẽ có ai làm công việc tốt như vậy không?”
“Dù sao thì sau tuần này cậu Do-jun cũng trở lại Tòa thị chính mà thôi. Cậu nên sớm trở lại bình thường đi.”
Kim Doo-hwi thở dài.
Ông nhìn Do-jun, người đang im lặng làm việc.
Cậu ta sẽ trở lại Bộ phận Quản lý Vết nứt ở Tòa thị chính làm việc.
Ông ta cũng ỷ lại vào Do-jun bởi vì tốc độ làm việc và kỹ năng học việc của anh cũng rất tốt, không hề làm ông thất vọng trong một tuần khi ông rời đi.
‘‘Do-jun, cậu có muốn làm việc ở văn phòng Thợ săn không? Lương thưởng và phúc lợi nhiều hơn gấp mấy lần so với việc cậu đi làm ở Tòa thị chính đó… Trưởng phòng sẽ chiếu cố cậu nếu cậu đến bộ phận của chúng tôi đấy.’’
‘‘Cảm ơn vì đã nói với tôi, nhưng tôi không có ý định từ bỏ công việc của mình đâu.’’
Nếu anh ấy muốn lương cao và hưởng nhiều phúc lợi hơn thì ngay từ đầu anh đã không làm việc này.
Không, nếu tiền là mục đích duy nhất thì trước đó anh đã không đi làm.
Anh đã có công việc tốt cùng với những người đồng nghiệp tốt bụng ở Bộ phận Quản lý Vết nứt ở Tòa thị chính Seoul.
Đó là nơi mà anh có thể cảm thấy hạnh phúc khi có một cuộc sống bình thường.
“Ha.”
Kim Doo-hwi tiếc nuối nhìn anh.
Trong lúc đó, Do-jun đang nhìn tiêu đề: “Bài kiểm tra thăng cấp A.”
Anh gọi điện thoại cho ai đó.
***
“Khụ khụ!”
Tại một quán cà phê đặt tại tầng một của Cục Quản lý Thợ săn.
Cha Ye-ji đang uống latte thì ho sặc sụa.
“Chà, tôi sẽ làm bài kiểm tra Thợ săn cấp A à?”
Do-jun gật đầu.
Cha Ye-ji trở nên bối rối.
Mới không lâu đây từ khi cô trở thành một Thợ săn cấp B.
Thật lố bịch khi phải tiếp tục làm tiếp một bài kiểm tra cấp A.
Tuy nhiên thì nhìn biểu cảm của Do-jun dường như khẳng định rằng anh đang không có đùa.
“Ừm, lựa chọn tùy thuộc vào cô.”
“Nhưng làm sao tôi có thể… Cấp A…”
Thợ săn cấp A.
Áp lực của cái tên này là quá lớn.
Khi là một thợ săn cấp B thì trong xã hội đã có một cuộc sống thành công.
Trong trường hợp trở thành một thợ săn cấp A, cô sẽ trở nên nổi tiếng tới nỗi một đứa trẻ cũng sẽ biết đến và cô cũng sẽ nhận được đãi ngộ như một khách mời siêu VIP ở mọi nơi mà cô tới.
Đối với những thợ săn thông thường khác, ‘Cấp A’ đơn giản là vương quốc trong mơ của bọn họ.
Nếu người ta có một sức mạnh vô song thì mới có thể đặt chân lên vị trí ấy.
“Cô đánh giá thấp bản thân mình rồi. Hiện tại, cô Cha Ye-ji đủ mạnh để trở thành một thợ săn cấp A mà. Cô chỉ là không hoạt động trong thời gian ngắn nên cô đã bị tụt lại so với nhiều người khác và chỉ số của cô cũng tụt mất… nhưng với kỹ năng Kiếm thuật Kỵ sĩ của cô, nó đủ xuất sắc để bù đắp những điều đó.”
Kỹ năng cấp S, bài kiểm tra của Kỵ sĩ.
Khi Do-jun còn ở Murim.
Đó là một kỹ năng đỉnh cao được tạo ra bởi Jin So-un, được gọi là Kiếm Tinh, là một thành viên của đền Hwanggung Haksa.
Anh không biết tại sao Cha Ye-ji lại có thể học được kỹ năng đó.
Nhờ vào kỹ năng kiếm thuật duy nhất đó của mình, các kỹ năng khác của Cha Ye-ji đều được cải thiện.
“Nhưng… hẳn là thời gian đăng ký dự thi đã qua rồi…”
Giai đoạn đăng ký dự thi hẳn là đã hết hạn vào tháng trước.
Chắc phải năm sau mới có thể nộp đơn đăng kỳ vào kỳ kiểm tra thăng cấp thợ săn cấp A.
Do-jun gật đầu tỏ vẻ anh đã biết.
“Nếu cô sẵn sàng để làm bài kiểm tra, vậy thì đợi một chút.”
Do-jun gửi một tin nhắn văn bản cho Jung Young-cheol.
Có một thợ săn tên Cha Ye-ji mà anh phụ trách.
Mong là ông ấy có thể dùng quyền của mình cho cô ấy một bài kiểm tra thi lên cấp A lần này.
Và câu trả lời không lâu sau đó đã được đáp lại.
Vui lòng điền vào đơn đăng ký và gửi nó lại cho tôi, tôi sẽ xử lý.
Tôi xin lỗi. Cậu không gửi nó được nữa, nhưng cậu cứ điền đơn đăng ký đi, tôi sẽ tìm nó.
Hai tin nhắn nối tiếp gửi đến.
Do-jun đi thẳng tới bàn lễ tân ở đại sảnh.
Anh nhận lấy một tờ đơn đăng ký kiểm tra thăng cấp thợ săn cấp A từ một nhân viên.
“Cô hãy điền vào đây đi.”
“…Anh, thật đấy à?”
“Tôi nghiêm túc.”
Cha Ye-ji lưỡng lự, cô bắt đầu điền vào đơn đăng ký.
Ngày hôm đó, tên của Cha Ye-ji đã được thêm vào danh sách thí sinh.
***
Lúc này, Do-jun đang ở cùng với những thực tập sinh khác.
Họ đang giúp đỡ trong việc kiểm tra sự an toàn của khu vực sát hạch cho bài kiểm tra thăng cấp tại tầng hầm số hai.
Không giống những bài kiểm tra thăng cấp thợ săn trước đây là đơn giản bắt một hoặc hai con quái vật.
Cấp A sẽ có bốn mươi tám tiếng, hoặc hai ngày, ở trong khu vực sát hạch được mô phỏng như một vết nứt lớn.
Mana được thiết lập để áp dụng vào các công thức cần thiết, lối thoát và tầm nhìn cần thiết cho các thợ săn.
Họ biết về cấu trúc giữa các vết nứt nhiều như thế nào thì họ cũng áp dụng vào nhiều như thế.
Đây là một bài kiểm tra có độ khó nhất định để đánh giá tổng thể khả năng của các thợ săn khi gặp phải những tình huống bất ngờ, và cách họ đối phó với nó.
Bên cạnh đó, bài kiểm tra thăng cấp thợ săn cấp A cũng được phát sóng trên các kênh truyền hình khác nhau để mọi người có thể theo dõi trên ti vi.
Bài kiểm tra này diễn ra mỗi năm một lần và là một quá trình để chọn lựa ra các thợ săn cấp A.
Nó nổi tiếng đến mức luôn đạt tỷ lệ khán giả 70% một năm.
“Ngay cả thực tập sinh cũng chỉ cần nhìn vào khu D…”
Là một khu vực lớn hơn một chút so với các trường trung học cơ sở và trung học phổ thông.
Đó là lý do tại sao lại có hơn hai mươi thực tập sinh được sắp xếp ở đó.
“Không phải là khá vui sao? Mặc dù chỉ là giả thôi… nhưng chúng ta đang ở trong một vết nứt lớn đấy… Khi nào chúng ta mới có thể thấy một vết nứt nữa chứ?”
Im Jin-ah cười.
Bọn họ im lặng nhìn vào những tinh linh cấp thấp nhất đang lang thang giữa những bản vẽ thiết kế và các bụi cây.
Ban đầu, những con quái vật được sắp xếp đưa vào trong những ngày diễn ra bài kiểm tra. Nhưng những tinh linh cấp thấp nhất cũng được đưa vào bởi vì trước khi bị tấn công, chúng sẽ chạy ngay khi chúng nhìn thấy người.
“Dễ thương quá.”
Pong, pong.
Im Jin-ah cười tươi nhìn tinh linh đất có kích cỡ bé bằng lòng bàn tay cô.
Khi cô hướng về phía nó vì cô định chạm vào nó, tinh linh đất giật mình bỏ chạy.
Những tinh linh cấp thấp nhất này sẽ không đến gần những linh hồn mà lần đầu chúng gặp vì chúng cần thời gian để làm quen.
“Nhưng mà…”
Im Jin-ah nhìn Do-jun.
“Sao chúng bu lại Do-jun nhiều thế?”
Lủng lẳng xung quanh Do-jun là mấy tinh linh cấp thấp nhất đang treo trên người Do-jun như thể muốn lôi kéo sự chú ý.
Những thực tập sinh khác cũng sửng sốt nhìn cảnh đó.
“Anh Do-jun… Có lẽ anh có thể kí khế ước với tinh linh đấy. Dường như các tinh linh rất thân thiện với anh… Nếu anh kí khế ước, anh có thể trợ thành một thợ săn! Hãy thử xem.”
“Cậu trai, cậu nên kí khế ước đi.”
“Kí khế ước. Khế ước!”
Do-jun, người đang khó chịu vì sự chú ý và bị làm phiền bởi các tinh linh.
Anh liền giải phóng một chút, chỉ một chút để không ảnh hưởng đến tính mạng của tinh linh.
Những tinh linh hốt hoảng bỏ chạy.
“Chúng chạy mất rồi.”
“…Ừ, hử?”
Khuôn mặt Do-jun trở lại điềm tĩnh.
Họ tiếp tục kiểm tra độ an toàn bằng việc xem xét bản vẽ phác họa kỹ thuật.
Tại sao bọn tinh lính lại lo lắng khi không thể tự mình ký khế ước với Do-jun à.
Đó là do Ragheim, người đứng đầu tinh linh.
Gần đây, cô ta cứ bí mật gạ gẫm với anh ‘Nếu ngài ký khế ước ~”.
Mỗi lần như thế, Do-jun đều đổi chủ đề sang chuyện khác.
Nếu cô ta cứ nhớ về chuyện đó, thế nào cũng gọi anh là ‘Chủ nhân’.
Có lẽ cô ta cũng đã đặt nền móng cho việc ký kết khế ước này.
Do-jun nghĩ, khi nào trở về nên bảo cô ta đừng có gọi anh là “Chủ nhân” nữa.
‘Nhưng…’
Soạt.
Cách Do-jun ba mươi mét đằng xa.
Anh nhìn về hương một tinh linh đang nép vào tường nhìn trộm anh.
Một tinh linh gió có hình dáng con người trông như một đứa trẻ khoảng năm tuổi.
Nếu nhìn bằng Trí Cảm, có thể thấy con bé có năng lượng tương đương một quái vật cấp S.
Haha!
Nhóc con ấy nghĩ mình đã bị bắt gặp nên bay đi.
Một tinh linh cấp cao không hề tồn tại trong bản phác họa ký thuật.
Sau khi nhớ về những việc mà mình phải làm, Do-jun quyết định mặc kệ nó.
***
Các trận chiến trong bài kiểm tra thăng cấp Thợ săn cấp A đều là đấu với những quái vật cấp A và cấp B, những cấp độ mà chỉ có thể thấy trong các vết nứt lớn.
Không giống như những bài kiểm tra tổng thể khác, ‘người giám sát’được di chuyển vào bên trong mỗi khu vực của bài sát hạch.
Những giám sát viên phải là những người có thể bảo vệ những thợ săn cấp B khỏi những con quái vật.
Hay nói cách khác, họ là những thợ săn cấp S.
Có tổng cộng bốn khu vực từ A đến D.
Người giám sát đã được chỉ định.
Jung Young-cheol đang suy nghĩ về một việc.
Một giám sát viên chung.
Ông muốn một người có thể bao quát giám sát toàn bộ bên trong khu vực thi.
Tuy nhiên, không thể để hội Behemoth giám sát bởi vì họ vẫn đang ở trong tầng một của trung tâm.
“Hmm…”
Jung Young-cheol nhìn sơ lược tiểu sử của Cha Ye-ji.
Một thợ săn cấp B được đề cử bởi Do-jun.
Ông nghe nói rằng cô ấy là một thợ săn hợp đồng cho Tòa thị chính và cũng là một thợ săn của Do-jun.
Ông khá ấn tượng khi tra được cô ấy đã thăng từ cấp F lên cấp B chỉ trong ba tháng.
Dù sao, Jung Young-cheol biết.
Nếu phải giao cho một người vị trí tổng giám sát, thì người phù hợp nhất vẫn là Do-jun.
Nếu tổng giám sát là Do-jun, những thợ săn cấp S sẽ chấp nhận ngay lập tức.
Câu hỏi đặt ra là Do-jun có nhận làm hay không.
“…”
Thợ săn Cha Ye-ji, đáng lẽ là không ở trong danh sách.
Ông đang nghĩ về việc yêu cầu Do-jun làm tổng giám sát hộ ông bởi vì ông đã đặc cách cho Cha Ye-ji tham gia kỳ kiểm tra thăng cấp.
Ông không thể nào nói một điều hỗn xược như vậy khi như thế có thể tạo ra một hình tượng không tốt.
Tốt hơn hết là nên yêu cầu một cách lịch sự hơn.
***
Bữa tối hôm nay là gà cay om.
Gà sốt cay đỏ au ngon tuyệt.
Gần đây, có nhiều món thịt hơn trên bàn ăn.
“He he.”
Yong-yong vẫy cái đuôi của mình và nhìn gà cay om trong chiếc bát cho chó.
Cậu đang đợi Do-jun động đũa.
Chủ nhân, ăn đi nào, làm thìa đi chứ.
“Ngươi có thể ăn trước.”
Do-jun làm một thìa cơm.
Yong-yong liền chúi mỏ vào bát thịt như thể cậu ta đã đợi cái khoảnh khắc này lâu lắm rồi.
Seol Yun-hee vỗ nhẹ đầu cậu ta như thể cô đang tự hào.
Ôi chao!
Vào lúc đó, điện thoại của Do-jun nhận được một tin nhắn văn bản.
Viên chức, tôi nhắn tin cho anh trước phòng trường hợp anh đang ăn. Trước tiên đây là kỳ thi thăng cấp Thợ săn…
Do-jun nhìn chằm chằm tin nhắn.
Seol Yun-hee tò mò hỏi:
“Gì thế bố?”
Do-jun đặt lại điện thoại vào trong túi và nói:
“Thư rác.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook