Bố Tôi Quá Mạnh
-
Chapter 116
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chap 116
Một ngày trước kỳ thi thăng cấp lên thợ săn cấp A.
Như mọi khi, những chiếc xe ô tô nước ngoài đậu ở bãi đậu xe trong khuôn viên của Cục quản lý thợ săn.
Hôm nay có rất nhiều xe và còn có những chiếc xe thể thao nữa.
Các thợ săn đang nhìn vào chữ A, họ mơ hồ nhận ra đây không phải là kỳ thi giống với kỳ thi lấy chứng chỉ thợ săn hay kỳ thi của cấp D, C hoặc B.
Trên tay họ có một cái ba lô gần giống như cái của người giao hàng.
Tuy nhiên, các chi tiết về màu sắc và thiết kế có hơi khác một chút, và trong đó sẽ có những bộ giáp áo và vũ khí ít nhất là hàng tỷ đô la.
Click!
Nhiều phóng viên đã chờ sẵn ở cửa ra vào để ghi lại cảnh thợ săn cấp B bước ra khỏi xe, kéo chiếc vali của mình và bước vào tòa nhà văn phòng thợ săn. Mọi người chớp lấy cơ hội chạy đến chỗ thợ săn cấp B đưa giấy và bút ra để xin chữ ký.
“Những thợ săn phải làm bài kiểm tra đi xuống tầng hầm thứ hai dọc theo vạch đã được đánh dấu.”
Do-jun cùng với Hundred là thực tập sinh.
Anh đang hướng dẫn thợ cấp B trước cánh cửa xoay của cục quản lý thợ săn.
Khi còn là thợ săn cấp B, anh khá nổi tiếng và không dễ gì để được nhìn mặt của anh.
Có lẽ vì lý do đó mà Hundred cười tươi rói.
“Tôi có thể đi lối này được không?”
Một người phụ nữ mặc áo thun bó sát vừa hỏi vừa tháo kính râm.
Hundred đỏ mặt khi nhìn thấy cơ thể bốc lửa và khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.
Anh đặc biệt chú ý đến vẻ bề ngoài của cô gái hơn những thợ săn khác.
“Cô là thợ săn Yoohana, phải không?! Cô có thể đi theo hướng này!”
“Cảm ơn.”
Một nữ thợ săn tên là Yuhana mỉm cười và đi xuống khu vực kiểm tra.
Hundred cười hí hửng như thể sao trên đời này lại có chuyện tốt như vậy chứ.
Nói với Do-jun, người đang giúp đỡ hướng dẫn trong im lặng.
“Nè, cậu Do-jun. Cậu có nhìn thấy không? Tôi vừa mới nói chuyện với thợ săn Hana đó!”
“... À, có.”
Anh không có hứng thú với chuyện này.
Do-jun không không biết Yuhana là ai và cũng không muốn biết. Do-jun trả lời cho qua chuyện và tiếp tục hướng dẫn.
Ngay lúc đó, anh cảm thấy có một sự náo loạn lớn ở lối vào phía xa.
Một tiếng hét khác hoàn toàn so với trước.
“Tuyệt! Đó là thợ săn Kang Min-hyuk!”
“Hanminji đứng bên cạnh cậu sao!?”
Youngho và thợ săn Lee Jingu...!
“Điều này, điều này, là thật sao?”
Những người này là những tượng đài lớn. Họ chiếm vị trí hàng đầu trong số các thợ săn Hàn Quốc. Đó là những thợ săn cấp S, những người đã bước vào cảnh giới siêu phàm.
“Chắc hôm nay mọi người ở đây là để giám sát nhỉ!”
“Ước gì mình có thể bắt tay với người đó dù chỉ một lần...”
“Nè! Nhìn ở đây này! Thợ săn Kang Minhyuk!”
Hundred thở gấp vì hứng thú.
Kang Minhyuk đẩy cằm và đứng thẳng lưng. Có vẻ như cậu ấy đang rất lo lắng. Và điều này thật đáng xấu hổ.
Trường hợp này cũng xảy ra tương tự với những thợ săn cấp S khã.
Một độ cao khiến người khác phải e ngại. Những thợ săn cấp S nuốt nước bọt.
Cậu ấy dừng lại trước mặt Do-jun, người đang mặc vest và đứng trước cánh cửa xoay.
Và trong khi Kang Minhyuk đang phồng miệng, anh bỗng nhiên cúi đầu xuống một cách vội vàng.
“Cậu có thể đi xuống tầng hầm thứ hai bằng cách đi theo đường kẻ chỉ dẫn.”
Do-jun nói với một nụ cười tươi.
Ở nơi tập trung các phóng viên và người dân, nếu một thợ săn cấp S chào đón một thực tập sinh hoặc một thứ gì đó, chắc hẳn sẽ xảy ra một vài mâu thuẫn, vậy nên Do-jun đang cố ngăn chặn điều đó.
Các thợ săn cấp S đổ mồ hôi khi họ nhìn thấy Do-jun mỉm cười.
“Có thể vui lòng cho tôi biết... cảm ơn, cảm ơn.”
Kang Minhyuk nói năng lắp bắp.
Vẫy vẫy cánh tay một cách mất tự nhiên, cậu ấy bước qua cánh cửa xoay và đi theo những đường kẻ được đánh dấu sẵn.
Những thợ săn cấp S còn lại đi vào trong, và cố tình phớt lờ Do-jun.
Hundred nói với Do-jun rằng họ tuyệt vời như thế nào.
“Wow! Anh Do-jun! Tôi thợ săn Kang Minhyuk cảm ơn đó! Chắc anh có thể khoe khoang với người quen của mình rồi đó nhỉ?”
“Ừm. Chắc hôm nay là một ngày may mắn của tôi.”
Do-jun nói một cách khó khăn như đang đọc một cuốn sách tiếng Hàn.
Hundred quay lại nhìn về phía trước và nghĩ về tình huống vừa rồi.
Rõ ràng, những thợ săn cấp S có vẻ là hơi mất tự nhiên với sự có mặt của Do-jun.
“Là vì không khí chăng?”
***
Trung tâm kiểm tra nằm ở tầng hầm thứ hai.
Các thí sinh tập trung tại phòng chờ và tập trung ở “khu vực kiểm tra” có thể được nhìn thấy qua bức tường kính.
Một khu rừng được chia thành 4 khu vực A, B, C và D.
Nhiều con quái vật khác nhau đang lang thang với những âm thanh sột soạt trong khu rừng rậm rạp.
Có một hộp tiếp tế trước mặt các thợ săn.
Sau một lúc, một anh chàng khoảng 20 tuổi nói bằng một chiếc micro.
[Xin chào. Tôi là Lee Do-jun, người sẽ hỗ trợ các thợ săn trong bài thi ngày hôm nay. Trước khi bắt đầu thi, tôi sẽ giải thích ngắn gọn. Đầu tiên, bên trong chiếc hộp trước mặt của các bạn có những bộ đồ, vũ khí và đồ tạo tác bổ trợ được thiết kế để thử nghiệm. Xin mời các bạn hãy mặc những thứ đó ngay bây giờ.]
“Cái gì? Chúng tôi không thể mặc đồ của mình sao?”
Một trong những người thợ săn hỏi lớn với giọng điệu đầy bất bình.
Mỗi năm, các điều kiện cho bài kiểm tra thăng hạng thợ săn cấp A đều thay đổi.
Đây là lần đầu tiên trong bài thi không cho phép sử dụng đồ vật hoặc vũ khí cá nhân.
[Về cơ bản, người càng bắt được nhiều quái vật trong bài kiểm tra lần này sẽ có điểm càng cao, nhưng các vật phẩm khác cũng được xem xét đánh giá, vì vậy hãy cân nhắc điều đó. Thêm nữa là, các giám sát viên sẽ được chỉ định cho từng khu vực, và sẽ can thiệp vào nếu xảy ra trường hợp có người làm sai quy định hoặc có tình huống khẩn cấp.]
Tổng cộng có hơn 30 thợ săn cấp B.
Các thợ săn thay những bộ đồ đã được chuẩn bị sẵn trong khi lắng nghe sự hướng dẫn của Do-jun.
Anh đã kiểm tra những thứ bên trong chiếc hộp.
Về cơ bản thì thanh kiếm và súng mana đã được trả tiền. Và ba ống khói mana để bổ sung mana, 1 bộ dụng cụ khẩn cấp, và các đồ tạo tác khác liên quan đến công việc.
[Bài kiểm tra được tổ chức trong vòng 48h, và nếu bỏ cuộc giữa chừng, bạn sẽ bị loại. Nếu bạn muốn bỏ cuộc, hãy bắn quả bom cứu hộ được đặt trong hộp tiếp tế và người giám sát sẽ hướng dẫn bạn một cách chi tiết. Những thợ săn đã sẵn sàng tham gia có thể đi qua cánh cửa đến khu vực tương ứng. Đó là tất cả những gì mà tôi muốn nói với các bạn trước khi bắt đầu bài thi.]
Nam hay nữ.
Những thứ bên trong hộp tiếp tế toàn là những thứ cơ bản.
Những người thợ săn có vẻ không thích những đồ tạo tác trong hộp tiếp tế lắm.
Cậu ta phàn nàn với một giọng điệu đầy bực bội:
“Ý anh là tôi phải mặc một thứ như thế này để làm bài kiểm tra sao?”
“Chết tiệt. Tôi đâu phải là một thợ săn cấp F, nhìn tôi giống đang đùa lắm à.”
Soạt.
Lúc đó, một trong những thợ săn bước tới Do-Jun và nhìn chằm chằm như thể muốn giết chết anh ấy.
Một trong số nhiều thực tập sinh, người có nhiều sự khác biệt vào mỗi bước chân là người rất giỏi ở những màn đấu đối kháng.
“Anh nghĩ nếu tôi chết trong bộ đồ rẻ tiền như vậy, thì Cục quản lý thợ săn có chịu trách nhiệm không?”
“...Trách nhiệm sao? Tại sao phải chịu trách nhiệm chứ?”
Người thợ săn nắm lấy áo của Do-jun.
Do-jun cau mày khi anh nhìn thấy chiếc áo sơ mi nhăn nhúm.
“Nói thật đi! Anh không thể ngăn chặn các cuộc tấn công của Orc với bộ đồ rẻ tiền đó!”
“Thì sao chứ?”
“...Cái gì cơ?”
Có vẻ như cần phải làm điều gì đó.
Trước thái độ của Do-jun, người thợ săn có vẻ khó chịu.
Đáng lẽ anh ấy phải giống như người thực tập sinh đã giúp người khác bằng việc hướng dẫn đường trước cửa xoay mới đúng.
Mình không biết tại sao lại ở đây.
Dám nói với một thực tập sinh hoặc một thợ săn cấp B rằng ‘Vậy thì sao?’. Điều đó chẳng khác nào đồng nghĩa với cái chết.
Poop.
Nhưng cậu ta đã cố nhẫn nhịn, vì biết rằng nếu làm ầm ĩ tại đây thì chẳng mang lại lợi ích gì cả.
Người thợ săn tặc lưỡi và thả lỏng suy nghĩ.
Cậu ta bắt đầu thay bộ đồ ở trong chiếc hộp.
Sau đó thì, Do-jun nói:
“Anh không cần phải mặc nó nữa đâu.”
“Anh đang nói nhảm nhí cái gì vậy?”
“Thí sinh số 17. Heo Youngchang. Cậu bị loại.”
Heo Young-chang, người thợ săn đã dám thách thức phận sự của Do-jun.
Cậu ta cười rồi lại cười một cách ngớ ngẩn, và sau đó cậu ta cảm thấy hơi bối rối.
Cậu ta bước đến trước mặt Do-jun và gầm gừ, sau đó chỉ vào trán anh và nói:
“Anh nghĩ mình là ai, làm vậy là tài giỏi lắm sao.”
Bốp!
“Ahhhhh!”
Do-jun túm lấy cánh tay ngỗ ngược của Heo Young-chang và bẻ ngượcnó ra đằng sau.
Những người thợ săn đang theo dõi anh lúc này vô cùng ngạc nhiên và kinh hãi.
Do-jun nói với một nụ cười tươi.
“Nhớ kỹ, tôi chính là tổng quản lý giám sát.”
***
Cạch.
Có ai đó bước vào bằng cách mở cửa phòng chờ của trung tâm sát hạch.
Một người phụ nữ khoảng 20 tuổi trang điểm nhẹ với mái tóc dài bồng bềnh.
“Xin lỗi vì đã đến muộn... huh?”
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào phòng chờ một cách ngại ngần.
Một người thợ săn ngã xuống sàn và rên rỉ. Những thợ săn khác kinh ngạc mở to mắt nhìn qua đây.
Không khí trong phòng chờ hoàn toàn im lặng.
“... Quản lý?”
Do-jun nhìn Cha Ye-ji. Thở dài một hơi, anh chỉ vào chỗ còn trống. Có nghĩa là anh muốn người vừa đến trễ này hãy nhanh chóng vào chỗ ngồi.
“Xin lỗi, thành thật xin lỗi.”
Cô tự hỏi tại sao Do-jun lại ở đây.
Ở đây có rất nhiều người, vì vậy cô không thể đến gần chỗ ngồi một cách dễ dàng.
Cha Ye-ji nhìn chằm chằm vào người thợ săn đang nằm bất tỉnh trên sàn nhà.
“A...”
Cánh tay phải run lên bần bật. Người thợ săn rên rỉ như thể cậu ta đang rất thống khổ.
“Còn 10 phút nữa là đến giờ làm bài thi, mọi người hãy nhanh chóng mặc bộ đồ đó, thu dọn đồ đạc và di chuyển đến khu vực mà mình phụ trách.”
Sau khi Do-jun dứt lời, những thợ săn bắt đầu bận bịu bắt đầu công việc của mình.
***
Năm giờ đồng hồ trôi qua kể từ khi bắt đầu bài kiểm tra.
Những người thợ săn đang tiếp tục cuộc săn theo cách riêng của mình.
Những con quái vật xuất hiện là cấp A và B, chẳng hạn như người lùn và Orge.
Ở bên dưới, có một số tiểu yêu, yêu tinh và thậm chí cả những tinh linh cấp thấp nhất.
Ôi!
Hana Yu đang truyền mana vào các lưỡi kiếm đã được cung cấp, thu thập vỏ của một số loại cây gọi là “Ragnarion”, một trong những loại cây lá kim chỉ xuất hiện bên trong các vết nứt, sau đó đan nó vào thân cây và đặt nó lên bộ đồ.
Các loại vỏ của Ragnarion thường được sử dụng làm nguyên liệu cho áo giáp do đặc tính dẻo dai và chịu lực tốt, nhưng bộ áo giáp đâu cung cấp không có tính năng chống lại các cuộc tấn công của Orge, vì vậy cần phải tăng cường phòng thủ.
Phải sống sót trong vòng 48 tiếng đồng hồ.
Đó là yêu cầu tối thiểu để vượt qua bài kiểm tra này.
Dù có bắt được bao nhiêu quái vật đi chăng nữa thì cũng vô ích nếu bản thân bị giết trước khi bắt được chúng.
Tìm thứ gì đó để ăn là một trong những việc quan trọng cần phải làm, nhưng tốt hơn hết là nên thu thập “Nấm Munyu Munyu”, tuy nó không ngon nhưng lại có lượng calo cao và no lâu.
“Creule...”
Từ khoảng cách khoảng năm mươi mét. Cô có thể nghe thấy tiếng rên rỉ gầm gừ của một con Orge.
Yoo Hana, người lúc này vẫn chưa sẵn sàng để chiến đấu.
Cô trốn đằng sau cái cây kỹ hết mức có thể.
Sau đó thì...
Bộp.
Có thứ gì đó đi ra từ bụi rậm.
Cô đang trực tiếp đối diện với con Orge đó.
Yoohana cẩn thận ló đầu ra và xem xem người kia là ai.
“....Tổng quản lý giám sát?”
Đúng vậy, đó chính là Lee Do-jun.
Theo cô nhớ, đây là một thực tập sinh đã giúp đỡ hướng dẫn tại lối ra vào của ban quản lý vết nứt.
Tại thời điểm trước đó, anh đã từng tiết lộ mình là tổng quản lý giám sát, người giúp đỡ tiến hành bài kiểm tra.
Khi anh khống chế được Heo Young-chang một cách nhanh chóng, cô ấy đã không tin vào mắt mình.
Sức mạnh của anh có thể ít nhất phải là một thợ săn cấp B hoặc có thể cao hơn cả cấp A.
Anh là một người đàn ông có quá nhiều bí mật.
“Tôi là thực tập sinh nhưng đồng thời tôi cũng là quản lý giám sát chung... Cái quái gì thế này?”
Anh cũng chỉ mới nhận chức vụ tổng quản lý giám sát lần đầu tiên trong ngày hôm nay.
“Oh oh oh!”
Con orge gầm lên và lao về phía Do-jun.
Dù cho anh là người từng áp đảo Heo Youngchang một cách tuyệt đối. Nhưng với orge, một con quái vật cấp A và cũng là một con quái vật có mối đe dọa sâu sắc với những thợ săn cấp A thì...
Yuhana đặt mana vào lưỡi kiếm.
“Để tôi giúp.”
Ngay tại lúc Yuhana chuẩn bị nhảy về phía con quái nhân thì.
Rầm!
“...!”
Có vẻ như Do-jun đang cảm thấy bị làm phiền.
Anh vẫy vẫy cánh tay của mình như thể đang đuổi muỗi.
Ngay lúc tiếng gầm vang lên, con orge cũng bị lùi ra xa.
Đúng là vô dụng.
Do-jun bắt đầu đi bộ theo hướng mà anh ấy đang đi dở.
“Chà, đó là gì thế!”
Quái vật sao.
Không, ngay cả từ ‘quái vật’ cũng không đủ để hình dung về sức mạnh này.
“Nếu nghĩ theo đó, anh là tổng quản lý giám sát thì... ngay từ đầu chuyện này đã rất kì lạ.”
Những thợ săn được sắp xếp cho mỗi khu vực. Trên thực tế, bốn người giám sát này đều là những thợ săn cấp S.
Vậy thì tổng quản lý giám sát hẳn là phải có năng lực và bản lĩnh hơn họ.
“Tôi không phải là thợ săn.”
Nếu trên đời này thật sự có một thợ săn với sức mạnh như vậy, thì mọi người trên thế giới hoặc ít ra họ không biết đến điều đó sao…
‘Sau đó... Cái gì nhỉ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook