Bố Tôi Quá Mạnh
Chapter 117

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 117

 

“Hộc hộc hộc…”

Sau bốn mươi tám tiếng dài đằng đẵng của bài kiểm tra kết thúc.

Các thợ săn đều gục xuống ở phòng chờ.

Máu và chất nhầy từ quái vật thấm đầy bộ đồ tiếp ứng.

Tóc dày và quầng thâm mắt chảy xệ tới tận má.

Trải qua hai ngày thi, các thợ săn đã làm tốt nhất có thể để thăng cấp lên cấp A.

Soạt.

“Làm tốt lắm.”

Do-jun đi tới bên cạnh Cha Ye-ji, người đã kiệt sức và ngồi xổm xuống bên cạnh cửa phòng chờ.

Anh cười và đưa cho cô nước uống có ion.

“Quản lý… Cảm ơn anh.”

Ực ực!

Cô uống một phát hết luôn tận nửa lít.

Nếu mở trí cảm và nhìn thể trạng của Cha Ye-ji, có thể thấy mana đã cạn kiệt.

Các thí sinh khác cũng như thế.

Tất cả đều đã đến giới hạn thể lực và trí lực, họ đều nghiến răng chịu đựng.

“Bên cạnh đó, tỷ lệ vượt qua bài thi là tám mươi phần trăm.”

Những năm trước, tỷ lệ vượt qua bài kiểm tra thăng cấp cấp A này không vượt quá ba mươi phần trăm.

Tuy nhiên, lần kiểm tra này có rất nhiều thí sinh thành công vượt qua như hắc mã, mỗi người họ đều tò mò nhìn nhau. Không, không có gì ngạc nhiên cả.

Cuối cùng, đó đều là kết quả tự nhiên thôi.

Có một sự thật mà các thợ săn không hề nói với bên ngoài.

Nếu nhìn quanh khu vực kiểm tra sẽ thấy các tạo tác chiến đấu đều đã mất tích.

Những cây không thể ăn được đều được đánh một dấu nhỏ,..v..v…

Mọi thứ xảy ra đều có lợi với các thợ săn.

Và có rất nhiều quái vật sống theo bầy đàn nhưng mà chúng lại không tấn công theo nhóm quá ba con.

Các mảnh xác của quái vật cũng nằm rải rác khắp nơi.

Có một cảm giác như thể ai đó cố tình giúp họ.

‘Là anh phải không, đội trưởng?”

Han Min-ji lại gần Do-jun và thì thầm với anh.

Các thợ săn cấp S đều biết Do-jun đã đi xung quanh những góc điểm mù của camera và gián tiếp giúp đỡ các thí sinh.

“… Nó chỉ là làm tôi nhớ lại ngày xưa đó.”

“Hả?”

Khi Do-jun còn ở Murim, khi mà sức mạnh của anh còn chưa đạt tới bậc thầy hạng hai.

Anh nhớ tới việc mình đã tới Học viện Thiên Ma và có bài kiểm tra.

Kỷ niệm về việc anh đã cùng những thí sinh ở đó vượt qua bài kiểm tra cùng nhau. Đã lâu rồi anh mới có cảm giác của bài kiểm tra nhóm như thế này.

***

Ở sảnh chờ của tầng một ở Cục Quản lý Thợ săn.

Trên màn hình lớn ở sảnh đã hiện lên kết quả của kỳ thì thăng cấp thợ săn cấp A.

Các phóng viên nhà báo từ những nhà đài đều đang đợi những thợ săn.

Đương nhiên là họ đợi để phỏng vấn những ứng viên đã vượt qua bài thi.

Và trong những thí sinh đó, có một gương mặt nổi bật nhất mà họ muốn phỏng vấn.

“Cô ấy ra rồi!”

Các phóng viên tràn đến chỗ Cha Ye-ji.

Mỗi người đều tay cầm camera, tay cầm microphone.

“Cô cảm thấy thế nào khi đứng ở vị trí số một?”

“Cô đã thức tỉnh kỹ năng gì vậy?”

“Vui lòng nêu chút cảm nhận với mọi người!”

Cô đã bao giờ nhận được sự nổi bật như thế này trước đây?

Nhìn Cha Ye-ji ngại ngùng hơn bao giờ hết.

Cô ấy đỏ mặt và nhìn chằm chằm vào camera.

“Vâng, vâng?”

Cô cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy kết quả ở trên màn hình lớn.

Vài tháng trước, cô ấy vẫn còn là một thợ săn cấp F.

Cô chưa bao giờ mơ tưởng tới việc mình sẽ vượt qua bài kiểm tra thăng cấp thợ săn hạng A với vị trí đầu tiên.

“Ồ, đây…”

Do-jun mới vừa bước từ tầng hầm lên.

Cha Ye-ji nhìn Do-jun như muốn cầu cứu.

Do-jun mỉm cười và giơ ngón tay cái lên với cô.

Sau đó anh nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

“Oa, quản lý!”

***

“Giám đốc, không… Tổng giám sát!”

Một người phụ nữ đang đuổi theo về hướng này.

Cô ta thay đồ lúc nào thế? Một nữ thợ săn đã thay bộ đồ tiếp ứng bằng một bộ thường phục.

Cô ấy là Yoo Ha-na, người cũng vừa trở thành một thợ săn hạng A.

“Cô có gì muốn nói với tôi à?”

“Vâng, tôi có điều muốn nói.”

Yoo Ha-na nhìn lên đối diện với Do-jun.

Anh ấy khá cao so với một người phụ nữ.

Cô chỉ cao tới cằm của Do-jun.

Bỏ điều đó qua một bên, Yoo Ha-na quyết định hỏi trực tiếp Do-jun:

“Ngài có phải là Thợ săn đầu tiên không ạ?”

Thợ săn đầu tiền.

Mười năm về trước, khi vết nứt đầu tiên xuất hiện, đó là thuật ngữ chỉ những thợ săn huyền thoại đã thức tỉnh lúc đó và sống sót qua thời kỳ ‘hỗn loạn’.

Chính thức thì, những thợ săn đầu tiên hiện tạo đều đang là thành viên trong Hội Behemoth, bao gồm Lee Kang-hyun, Ryu Jun-yeol và Moon Ae-kyung.

Tuy nhiên, lại có một tin đồn lan truyền công khai rằng thợ săn đầu tiên không tiết lộ danh tính vẫn còn tồn tại, và Yoo Ha-na đã nhận định rằng Do-jun chính là người đó.

“Không.”

“Vậy tại sao? Làm sao ngài lại có sức mạnh như thế? Chỉ có một lý do duy nhất khiến ngài có thể trở thành một tổng giám sát. Liệu các thợ săn cấp S khác có biết về ngài không?”

Cô ấy cứ bám riết rầy la hỏi liên tiếp các câu hỏi.

Do-jun thở dài.

Thứ hai là với việc anh đã đàn áp Heo Young-chang.

Dường như nguồn gốc của rắc rối này là do anh đã chỉ cho cô ấy cách bắt một con yêu tinh.

Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ chẳng có gì nhưng anh không thể ngờ cô ấy lại đi theo và tọc mạch dai như đỉa vậy.

“Tôi…”

Do-jun đang muốn bào chữa.

Cuối cùng anh lại lười và quyết định trả lời bừa.

“Cô nghĩ sao cũng được.”

Do-jun định bỏ đi, nhưng Yoo Ha-na lại chặn đường anh.

Do-jun cau mày nói gì đó.

Phịch!

“… Cô đang làm gì vậy?”

Yoo Ha-na quỳ xuống trên nền bê tông.

Cô vừa nói vừa cúi đầu liên tục.

“Làm ơn hãy nhận tôi làm đệ tử, Ngài thợ săn đầu tiên.”

Do-jun tặc lưỡi.

Tất nhiên là anh định từ chối, nhưng sau đó lại nghĩ lại.

Thay vào đó, anh quyết định đưa ra một điều kiện khác.

Do-jun đưa cho Yoo Ha-na chiếc danh thiếp.

Soạt.

Yoo Ha-na ngẩng đầu lên kiểm tra chiếc thẻ.

***

Xèo xèo.

Những con tôm được lăn bột đang bị chiên xèo xèo trong chảo dầu.

Trên bàn đầy thức ăn như thể có dịp gì đó.

Seol Yun-hee ậm ừ và đặt tôm chiên lên đĩa cùng với sa lát trên bàn.

Carcier đứng trên một cái bệ nhỏ và đang cắt khoai tây để làm cà ri cùng Seol Yun-hee.

Hôm nay là ngày Do-jun trở về nhà sau hai ngày làm việc hết công suất, vì thế Seol Yun-hee sẽ thể hiện kỹ năng của mình một cách trọn vẹn nhất.

Bíp bíp.

Cô có thể nghe thấy tiếng nhập mã khóa cửa vang lên.

Seol Yun-hee tắt bếp ga và bỏ chiếc tạp dề ra.

Cô chạy nhanh ra cửa ra vào.

“Bố về rồi đây.”

Seol Yun-hee ra đón anh, nhưng cô làm sao kia?

Cô đứng trên bậc vào nhà, nhìn chằm chằm vào Do-jun mà không nói lời nào.

Do-jun vẫy tay trước mặt Seol Yun-hee để lôi kéo sự chú ý.

Bịch.

Seol Yun-hee đang thì nhìn chằm chằm vào Do-jun, đột nhiên chạy đến ôm lấy anh mà không nói gì.

“… Có chuyện gì thế?”

Soạt.

Seol Yun-hee buông Do-jun ra, quay lại bếp.

Do-jun nghiêng đầu đi vào trong nhà.

“Chủ nhân! Ngài về rồi, tôi đây, Yong-yong đây, tôi sẽ đưa ngài vào! Tôi nhớ ngài rất nhiều, hu hu hu.”

Yong-yong ôm lấy mắt cá chân Do-jun, nước mắt nước mũi tèm lem.

Do-jun khó hiểu trước những hành động thái quá của những người trong nhà.

Byul thì đang ngủ say ở trong phòng, và chỉ có phản ứng của Carcier là trông có vẻ bình thường.

“Chủ nhân, ngài đã làm việc vất vả rồi.”

“Sao ngươi lại trông thế này?”

“Vâng, tôi… Tôi vẫn tốt. Vâng.”

Nếu nhìn gần hơn thì có thể thấy dưới mắt Carcier có quầng thâm.

“Tôi… Có lẽ tôi nên gọi Byul dậy…”

***

“Hu hu hu!”

Đây là cảm giác gia đình ly tán được đoàn tụ à?

Điều đã làm Byul rất buồn.

Nhóc ấy khóc như mưa trong vòng tay của Do-jun.

Carcier đứng ở bên cạnh nhìn, giải thích những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua.

Do-jun yên lặng nghe và cười khổ.

Trước hết, nhìn lại buổi sáng đầu tiên, Byul vẫn chơi ở bên ngoài như bình thường.

Nhưng vào tối hôm đó khi nhóc quay trở về, vấn đề bắt đầu từ đây.

‘Bố ơi, bố về muộn phải không?’

Đó là [câu hỏi] đầu tiên.

Do-jun là người thường về nhà vào lúc bảy giờ tối.

Nhưng Byul đã đợi tới tám giờ tối đó mà anh vẫn chưa về.

Thứ hai là [tiêu cực].

Đó là vào lúc gần đi ngủ, không có Do-jun, người luôn nằm bên cạnh.

‘Bố, bị nhốt sao?’

Thứ ba là [sợ hãi].

Do-jun không trở về vào ngày tiếp theo.

Byul chìm đắm trong nỗi sầu bi và sợ hãi.

‘Bố bị làm sao rồi sao?’

Thứ tư là [chuyển đổi suy nghĩ].

Byul nghĩ rằng Do-jun đã bỏ rơi cô nhóc.

Tình trạng tinh thần luôn luôn sáng láng mỗi ngày bị thay bằng trạng thái đờ đẫn cả ngày.

Nhưng vấn đề ở đây.

‘Mình sẽ làm gì đây?’

“Bố không thể làm thế nữa. Con rồng đã làm thế. Mọi chuyện ổn chứ! Bố đừng làm thế nữa?”

Đó là hậu quả của việc thay đổi vị trí.

Do-jun vẫn yên lặng lắng nghe, cười khổ.

Chiếc áo sơ mi của anh thấm đẫm nước mũi.

Byul ngẩng đầu lên và nhìn Do-jun.

“Bố ơi, bố không phải người tham tiền, đừng đi như thế.”

Do-jun liền thề rằng mình sẽ đi làm về đúng giờ.

***

Sau bữa tối.

Do-jun đến Trạm ga tới Cục Quản lý Thợ săn và quay trở lại khu vực sát hạch ở tầng hầm thứ hai.

Các nhân viên đang thu dọn mảnh xác của quái vật, ..v…v…

Do-jun nhắm mắt lại và mở trí cảm.

‘Nó ở đây.’

Trong khu vực C, anh đã phát hiện ra khí tức của một tinh linh với sức mạnh của quái cấp S.

Silphid, một tinh linh của gió đã đi theo anh trong suốt kì thi.

Có lẽ vì anh đã biến mất một lúc trên đường trở về nhà nên Silphid đã rơi vào tình trạng lúng túng và trở lại đây.

Tách.

Do-jun che giấu hơi thở của mình và nhẹ nhàng đi đến đằng sau tinh linh đó.

Anh yên lặng nhìn chằm chằm vào Silphid với ánh mắt với ánh mắt như nhìn rắc rối.

Ngay sau đó, Silphid quay lại.

#@$%##!

Nhóc ấy nói một ngôn ngữ khó hiểu và lùi lại.

Sau đó nhóc đó đã trốn phía sau một cái cây tùng lớn và đưa mắt liếc nhìn Do-jun khi ló đầu ra khỏi cây.

Do-jun thở dài và vẫy tay.

Lắc lắc.

Silphid lắc đầu nguầy nguậy và nhắm chặt mắt.

Không biết có phải vì nhóc ấy sợ hay là do nhóc ấy đang không vui?

Anh chỉ là không hiểu tại sao nhóc ấy lại đi theo anh.

“Mùi của mẹ…”

Cuối cùng nhóc ấy cũng chịu mở miệng.

“Nhưng tôi không thể tin được là chú lại có mùi của mẹ.”

Do-jun dễ dàng hiểu được ý của Silphid.

“Ngươi đang nói về Ragheim?”

Gật.

“Ta có mùi giống Ragheim?”

Gật.

Mùi của tinh linh, không chỉ dựa vào khứu giác là ngửi ra được.

Điều đó có nghĩa là nhóc kia có thể cảm nhận được năng lượng của Ragheim, Tinh Linh Vương.

… Ồ!

Silphid ngạc nhiên như thể nhóc nhận thấy điều gì đó.

Nó bay về phía Do-jun và nhìn vào anh.

Và rồi nó đưa đến một kết luận.

Bố?

Dường như anh lại bị hiểu nhầm rồi.

***

Do-jun quyết định đưa tinh linh đó về với Ragheim.

Khi vào bên trong vết nứt, Silphid bay xung quanh và cảm thấy thật tốt.

Khi Rangheim nhìn thấy Silphid đang đi chậm rãi về phía này, cô ấy cười rạng rỡ và chạy về phía nhóc.

“Mẹ!”

Khi nhìn thấy cảnh tượng hạnh phúc này, Do-jun vô thức mỉm cười.

Có lẽ là do anh đã dắt một đứa trẻ lạc đường về được nhà nó.

“Cảm ơn, chủ nhân.” Vì đã đưa Silphid về nhà.

“Chủ nhân?”

Silphid nhìn qua lại giữa Ragheim và Do-jun.

“Không phải bố sao ạ?”

“Không… không phải.”

Ragheim thận trọng nhìn Do-jun và nói.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...