Bố Tôi Quá Mạnh
Chapter 260

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

BỐ TÔI QUÁ MẠNH - CHAP 260

 

Kugung, kugung…

 

Trên đường đi làm buổi sáng.

 

Một tàu điện ngầm chở đầy nhân viên văn phòng chạy dọc trên đường ray.

 

Đang là giữa mùa đông mà nóng bức do quá đông người.

 

Đây là một thời gian khó khăn với một số người. Tuy nhiên, Do-jun không cảm thấy quá tệ với điều này. Không, anh còn thích nó nữa. Cảm giác như anh đang sống một cuộc sống hàng ngày bình thường không khác gì những người bình thường khác.

 

Tuy nhiên, ngoại trừ một con rồng.

 

"Yong-yong, chỉ cần đi một chút nữa thôi…”

 

Yong-Yong đang ở trong cặp của anh ấy.

 

Cậu thò đầu ra và nhìn vào bản đồ tàu điện ngầm.

 

Cậu xác nhận được rằng sẽ xuống tàu sau ba điểm dừng nữa.

 

Chẳng lẽ lúc nào chỗ đông đúc cũng ngột ngạt như này à?

 

Do Jun mỉm cười.

 

“Nhân tiện, chủ nhân, hôm nay là ngày nghỉ của ông ta ạ?''

 

Cậu hỏi.

 

Về Trưởng phòng Khảo sát Vết nứt Kang Chul-soo.

 

Trước câu hỏi của Yong-yong, Dojun khẽ gật đầu.

 

Yong-yong đôi khi theo Do-joon đến Tòa thị chính, nhưng những ngày gần đây, Kang Chul-soo đã chọn một ngày nghỉ và đi theo. Lý do chính cậu tránh mặt Kang Chul-soo là cậu cảm thấy phiền phức vì những hành động khó chịu như véo má, cười khúc khích hay ôm hôn mỗi khi gặp cậu.

 

.

 

.

 

.

 

Khuôn mặt của Yong-yong buồn bã khi đi theo Do-jun, đến văn phòng làm việc.

 

Đó là bởi vì có ai đó đang chống cằm nhìn vào màn hình của Hệ thống Khảo sát Vết nứt lẽ ra phải trống không. Do-jun nói trong khi đặt chiếc túi xuống.

 

"Ngài hôm nay đi làm à?"

 

"Nghĩ lại thì, tôi không biết làm gì khi chơi ở nhà."

 

Lén lút.

 

Yong-yong vùi đầu hoàn toàn vào chiếc cặp để cậu không bị Kang Chul-soo nhìn thấy.

 

Nếu biết chuyện này sẽ xảy ra, cậu đã ngủ quên ở nhà, giờ cậu đã cảm thấy hối hận. Tuy nhiên, Kang Chul-soo đã nhận ra khá nhanh từ bên này.

 

"Ồ! Yong-yong cũng đến à?"

 

Rùng mình.

 

Yong-yong đã bị radar tia được nên bước ra khỏi túi. Khi miệng Kang Chul-soo mở ra đủ để bắt được tai cậu, ông ta đi sang bên này và bế Yong-yong lên trong vòng tay của mình. Sau đó, lấy tay mân mê má cậu, ông cười sảng khoái.

 

"Ồ, thật dễ thương."

 

Kang Chul-soo nắm lấy má của Yong-yong và kéo căng nó ra.

 

Do-jun nhìn hai người. Do-jun biết tại sao Kang Chul-soo đặc biệt thích Yong-yong, sau khi đã nghe thấy tình hình trong lần đi nhậu cuối cùng gần đây.

 

"Ha ha. Cậu nhóc này."

 

Đặt Yong-yong xuống.

 

"Được rồi, hôm nay đi nhậu thôi."

 

***

 

Sau bữa trưa tại nhà ăn

 

Kang Chul-soo lại gần Do-jun, khi anh đang xem lịch trình buổi chiều và nhâm nhi cốc Americano.

 

"Do-jun."

 

"Vâng. Trưởng phòng."

 

"Tôi muốn nói về việc kiểm tra các Vết nứt cấp F của khu phố Cheonho vào buổi chiều. Tôi sẽ đi."

 

"Trưởng phòng ạ?"

 

"Cậu mấy ngày nay đang bận, hơn nữa ta muốn đi ra ngoài hóng gió một chút."

 

"Vậy tôi có thể nhờ ngài một việc được không?"

 

"Việc của cậu là việc của ta, nhưng cậu có yêu cầu gì. Dù sao, tôi sẽ về sớm."

 

Do-jun đã thay đổi chuyến công tác của mình đổi sang cho Kang Chul-soo. Vết nứt cấp F ở khu phố Cheonho là nơi có một con thỏ nhanh nhẹn hay lui tới, và đó là vết nứt có thể đến một mình mà không cần thợ săn vì ở đó có ít quái vật.

 

Cách.

 

Kang Chul-soo đã thu thập dữ liệu về các Vết nứt khu phố Cheonho.

 

Và.

 

Vụt.

 

Ông nhìn vào mắt Yong-yong, khi cậu đang nghỉ ngơi trong khi cuộn người lại trên bàn của Do-jun.

 

"… Huh?"

 

.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

Vroom vroom!

 

Một chiếc ô tô đang băng qua Cầu Cheonho.

 

Đó là dòng cũ của SM hơn 10 năm rồi. Đó không phải là xe chính thức, mà là xe cá nhân của Kang Chul-soo. Kang Chul-soo đã cho vào băng cát-xét một bản nhạc trot và phát lại, rồi ngân nga theo nhạc. Trong khi đó, Yong-yong ngồi ở ghế phụ và thắt dây an toàn, kêu lên với khuôn mặt ủ rũ.

 

"Không! Tại sao ngươi mang ta theo?”

 

"Ha ha, lái xe là rất tốt."

 

「......Chậc.」

 

Yong-yong tặc lưỡi và nhắm mắt lại.

 

Kang Chul-soo cười vì thấy Yong-yong đáng yêu.

 

"Đừng xấu tính thế chứ, với cậu không quan trọng, nhưng hãy cư xử đáng yêu với Do-jun đi. Đi làm về rồi chào một con vật trong nhà rất tuyệt đấy. Có khi còn tuyệt hơn chào con người."

 

'Mỗi ngày đều phải aegyo đến mức tuyệt vọng.'

 

Kang Chul-soo không biết.

 

Để Yong-yong có thể tồn tại trong môi trường khắc nghiệt(?).

 

Cậu đã bỏ ra bao nhiêu công sức và cư xử dễ thương.

 

“Không phải tự dưng mà tôi cũng nuôi một chú chó con như cậu đâu.”

 

‘Ta là một con rồng.'

 

Tiếp tục đi trên đường.

 

"Tôi đã nuôi nó được khoảng 8 năm rồi nhỉ? Tên nó là Poppy và thuộc giống Chihuahua. Nó rất xinh đẹp. Lúc đầu, con trai tôi muốn nuôi nó nên tôi đã mua cho thằng bé. Nhưng thằng bé đã vứt nó sang một bên bởi vì mệt mỏi khi phải chăm sóc. Nên tôi đã chăm sóc nó."

 

Chul-soo dường như đắm chìm trong ký ức khi kể một câu chuyện.

 

"Bây giờ quan hệ gia đình của tôi đã được bình thường trở lại, nhưng Poppy là điều duy nhất chào đón tôi khi tôi đi làm về vào thời điểm đó. Vợ con tôi đã đóng giả làm tôi, nhưng Poppy chỉ luôn lắng nghe tiếng bước chân của tôi và đến gặp tôi đầu tiên… Thật sự rất tuyệt."

 

「.......」

 

Yong-yong không hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Poppy.

 

Điều này là do rất khuôn mặt của Kang Chul-soo khi đang nói về quá khứ chứa đựng rất nhiều nỗi buồn.

 

***

 

Vết nứt là ở Công viên Cheonho.

 

Khi ông kích hoạt ứng dụng của Hệ thống Khảo sát Vết nứt, tôi nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ xinh đẹp.

 

Số của quản lý của vết nứt cấp F nơi có một con thỏ nhanh nhẹn là khu-phố-Cheonho-001. Ở lối vào của Vết nứt là một thực tập sinh từ Cục Quản lý Thợ săn.

 

"Xin chào. Tôi là Quản lý của Bộ phận Quản lý Vết nứt của Tòa thị chính Seoul. Cảm ơn cậu rất nhiều."

 

"À! Được rồi. Ngài đã được xác nhận."

 

Thực tập sinh sau khi xác nhận thẻ công vụ đã mở lối vào.

 

Khi ông bước vào Vết nứt, ông có thể thấy một cánh đồng cỏ. Con thỏ nhanh nhẹn là quái vật lớn lên nhờ ăn cỏ dại trên đồng cỏ và có đặc điểm là rất hiền lành. Tuy nhiên, vì chất lượng và kích thước của đá mana thấp hơn đáng kể so với những quái vật hạng F khác, nên không có thợ săn nào ở đây.

 

"Vậy bắt đầu thôi."

 

Đầu tiên là lập bản đồ.

 

Tuy nhiên, dù Vết nứt đã được kiểm soát.

 

Bản đồ đã được hoàn thành từ lâu rồi, nhưng ông phải đảm bảo rằng không có thay đổi nào.

 

Yong-yong bắt đầu đi theo sau lưng Kang-soo.

 

Nhảy!

 

Thật ấn tượng khi nhìn thấy những chú thỏ nhanh nhẹn chạy quanh cánh đồng.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

Khoảng hai giờ đã trôi qua.

 

Việc khảo sát kết thúc dễ dàng nhờ Vết nứt không quá rộng.

 

Kang Chul-soo nằm trên bãi cỏ. Thể lực ông đã cạn kiệt do phải làm việc kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ không nghỉ. Tuy nhiên, những điều bất ngờ luôn xảy ra bất ngờ.

 

Xẹt.

 

Dòng điện bắn tung tóe trong không khí.

 

Kang Chul-soo vừa nằm xuống, đã rất ngạc nhiên và nâng phần thân trên của mình lên. Việc một vết nứt khác xuất hiện trong một vết nứt là điều bất thường, nhưng đây không phải là lần đầu tiên. Đã thế đây chỉ là nơi ông tìm thấy một hoặc hai con quái vật thôi.

 

Vỡ!

 

Một con quái vật mới xuất hiện.

 

Tuy nhiên, kẻ thù là cấp B, một con troll quá mạnh để người bình thường có thể xử lý.

 

Tất nhiên, ngay khi nhìn thấy con troll, ông bắt đầu run rẩy.

 

"Kuh-oh-oh!"

 

Một con troll sử dụng tiếng hú.

 

Đó là một kỹ năng làm giảm tinh thần của kẻ thù tới 60% hoặc hơn.

 

Lúc này, da của Kang trở nên nhợt nhạt và co lại.

 

Nhưng ông không bỏ cuộc.

 

"Yo, Yong-yong! Chạy đi!"

 

Kang Chul-soo dang rộng vòng tay và ngăn con troll lại.

 

Bởi vì ông không thể lặp lại cùng một sai lầm hai lần.

 

Một Poppy thôi cũng đủ buồn rồi. Ngoài ra, Yong-yong là thú cưng của Do-jun.

 

Nếu Yong-yong chết, ông sẽ không còn mặt mũi nào để gặp Do-joon trong tương lai.

 

"Kuh-oh-oh!"

 

Tiếng hú lại vang lên một lần nữa.

 

Lần này, Kang Chul-soo ngã ra và bất tỉnh. Điều này là do kỹ năng hú của troll vô cùng mạnh mẽ với mọi người.

 

Lúc đó, Yong-yong giật mình, chạy đến chỗ Kang Chul-soo và dùng chân trước đá vào má ông.

 

"Này! Này! An ninh Thông tin liên lạc!」

 

Không có gì xảy ra.

 

Không phải giả vờ ngất đi, mà là ngất đi thật sự.

 

「… … Ha, thật đấy.」

 

Nếu cậu không đi theo thì đã to chuyện rồi.

 

Nếu ông đi một mình, Kang Chul-soo sẽ chết dù thế nào đi nữa.

 

Yong-yong thở phào nhẹ nhõm và vỗ móng vuốt vào con troll.

 

「Đến đây.」

 

***

 

Kang Chul-soo từ từ mở mắt ra.

 

Đã bao nhiêu giờ trôi qua từ lúc đó?

 

Nhìn đồng hồ, mất chưa đầy năm phút để ngã xuống.

 

Ông đã thoát khỏi Vết nứt, nhưng ai đã di chuyển ông?

 

"Ồ, đúng rồi. Yong-yong!"

 

Trước cả khi nhìn xung quanh.

 

Ông thấy khuôn mặt của Yong-yong đang nhìn từ trên cao xuống.

 

Chỉ sau đó, Kang Chul-Soo mới đứng dậy.

 

"Cậu có sao không?"

 

"Ổn."

 

"Tốt quá. Thực sự rất tốt. Nhưng cậu có biết chuyện gì đã xảy ra không?"

 

“Khi ta tỉnh dậy. Nó đã đi rồi.''

 

Nghe cậu nói dối, nhưng Kang Chul-soo tin ngay lập tức.

 

「… Có phải con chó con tên Poppy đó cũng đã chết do một con troll à?」

 

Vì vậy, có thể Kang Chul-soo thậm chí còn sợ hãi hơn.

 

Kang Chul-soo không trả lời. Ông thở dài cay đắng. Câu trả lời đó thôi là quá đủ.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

Trên đường đi làm về.

 

Do-jun lên tàu điện ngầm với Yong-Yong.

 

Yong-yong giải thích mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay cho Do-jun.

 

Về việc một con troll bất ngờ xuất hiện khi ở cùng Kang Chul-soo.

 

「… Chủ nhân.」

 

"Huh?"

 

「Từ giờ tôi sẽ đến chơi, cho dù có ông ta, tôi cũng sẽ đến chơi.」

 

"Ngươi thích là được."

 

Do-jun cười rạng rỡ.

 

Vào sáng nay, cậu đã ghét Kang Chul-soo.

 

Bây giờ, sau khi biết tình hình của ông, cậu dường như đã thay đổi một chút.

 

「… Khi tôi về nhà sau giờ làm việc, chắc chắn sẽ rất buồn nếu không có ai trong gia đình chào đón tôi.」

 

"Có lẽ vậy."

 

“Chủ nhân cũng vậy sao?”

 

Do-jun suy nghĩ một lúc. Những đứa trẻ không bao giờ nói xin chào.

 

Tuy nhiên, khi anh về nhà, khi anh tắt hết đèn mà không có ai, anh thấy như đang ở nơi nào khác.

 

Con người được cho là một động vật thích nghi. Khi gia đình ta chào đón ta mỗi ngày, thì ta sẽ cảm thấy cô đơn khi nhìn thấy một ngôi nhà trống rỗng. Do-jun dường như cũng có cảm giác tương tự.

 

"Có lẽ vậy."

 

***

 

Ngày tiếp theo

 

Yong-yong quyết định đi theo đến chỗ làm thêm một ngày trong tuần này.

 

Khi cậu đến Tòa thị chính Seoul qua một lớp sắt dày đặc, không có gì ngạc nhiên khi Kang Chul-soo chào đón cậu nồng nhiệt nhất.

 

"Ồ! Yong-yong đến rồi, hahaha!"

 

Kang Chul-soo chạy ra hành lang.

 

Yong-yong có chút rụt rè vào lúc này, nhưng cậu không tránh.

 

「......」

 

"Khaha. Hôm nay cậu đáng yêu quá!"

 

Jwoowook.

 

Kang Chul-soo dường như rất vui khi véo má Yong-Yong.

 

「… … Gừ.」

 

Do-Jun mỉm cười khi nhìn thấy Yong-yong, không thể phát âm nổi lúc này.

 

Và anh nghĩ đến cuộc gặp gỡ đầu tiên với Yong-yong.

 

Sống trên Trái đất và thích nghi với cuộc sống hàng ngày không chỉ là việc của bản thân anh ấy mà còn của Yong-yong.

 

"Trưa nay cậu muốn ăn gì. Hôm nay căn tin không hoạt động, nhưng hôm nay ta sẽ đãi."

 

Kang Chul-soo trở lại chỗ của mình ngồi xuống, hỏi.

 

Kwon Hyuk-soo, sau khi pha cà phê trong nhà bếp rồi đặt lên bàn của Kang Chul-soo nói.

 

"Sườn kho thì sao?"

 

"Sườn kho?"

 

“Đúng. Tôi thích món sườn kho."

 

"Vậy à? Được thôi."

 

Vẻ mặt của Yong-yong đột nhiên rạng rỡ.

 

***

Đọc webtoon tại: Bố Tôi Quá Mạnh | Vlogtruyen.net

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...