Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 94

 

Sáng Thứ Năm, 6:30.

Bíp bíp.

Điện thoại thông minh kêu lên.

“Um….”

Moon Ae-kyung nửa tỉnh nửa mơ với đôi mắt vẫn còn nhắm nghiền.

Cô đưa tay mò mẫm và với lấy một chiếc điện thoại đặt bên cạnh đèn ngủ.

Cô chạm vào nút [Gọi] và áp vào tai.

“Alo?”

“….Ae-kyung bé nhỏ.”

Khoảnh khắc nghe giọng nói đó, đôi mắt của Moon Ae-kyung bừng tỉnh.

Một giọng nói trầm thấp mang dấu vết của thời gian.

Đã gần 10 năm trôi qua rồi, nhưng cô vẫn không thể nào quên được. Đó chính là giọng nói của bố cô.

Moon Ae-kyung giơ điện thoại ra trước mặt và kiểm tra lại người gọi.

Có thể thấy đó là một số lạ chưa được thêm vào danh bạ.

“Ực.”

Cô giật mình hít một hơi.

Khuôn mặt của một người đàn ông trong độ tuổi năm mươi hiện lên trên màn hình điện thoại.

Cô đang mắt nhắm mắt mở nên không hề biết rằng đây là cuộc gọi video chứ không phải cuộc gọi thông thường.

Lúc đó Moon Ae-kyung mới vội vàng ấn nút cúp máy.

‘Người đàn ông nằm cạnh con là ai?’

***

Văn phòng Chủ tịch tập đoàn SG.

Một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi ngồi trên chiếc ghế xoay, xoay ghế và nhắm mắt lại.

Chiếc bảng ghi tên đầy sang trọng đặt trên bàn, trên đó có dòng chữ ‘Chủ tịch Moon Kwang-ho.’

Với hơn hai mươi chi nhánh, bao gồm các lĩnh vực điện tử học, hóa học và công nghệ số. Tập đoàn SG, một tập đoàn mà ngay cả đứa trẻ ba tuổi đi qua cũng biết.

Chủ tịch tập đoàn SG, Moon Kwang-ho đang khá sốc vào lúc sáng sớm nãy.

“……”

Soạt.

Có một khung ảnh ở trên bàn.

Đó là bức ảnh của một cô thiếu nữ.

Cô gái đó không phải ai khác chính là Moon Ae-kyung, con gái của Moon Kwang-ho.

Ông mở ngăn kéo bàn ra, một quyển sách dán đầy những tấm ảnh cắt từ các bài báo có liên quan tới Moon Ae-kyung.

Mười năm trước.

Rất nhiều người trên thế giới có một cửa sổ trạng thái, xuất hiện ở trong thế giới hòa bình này.

Rất ít người trong đó có khả năng để sử dụng nó.

Vào thời đại mà quái vật tràn ngập, những người đã thức tỉnh có thể săn quái vật tràn ra khỏi vết nứt dựa trên sức mạnh của họ và thế giới đã gọi họ.

“….Phù.”

Moon Ae-kyung, một người vào lúc đó đến con muỗi còn không biết bắt, cũng thức tỉnh sức mạnh.

Moon Ae-kyung đã bỏ lại cuộc sống trong nhung lụa, công khai rằng cô ấy sẽ tiếp tục sống dưới vai trò như một thợ săn sau ngày thức tỉnh đó và tiêu diệt quái vật.

Tất nhiên, Moon Kwang-ho – một chủ tịch của tập đoàn SG – đã kịch liệt phản đối ý kiến đó.

Tại sao ông lại có thể để cho con gái mình làm một công việc nguy hiểm như thế chứ, có rất nhiều việc khác để làm mà.

Ông đã nói với cô là hãy trưởng thành dưới sự bao bọc của ông để dẫn dắt tương lai của Tập đoàn SG.

‘Con xin lỗi bố. Con….’

Một thành viên của gia đình.

Năm cô mười lăm tuổi, Moon Ae-kyung tự mình rời nhà, nói rằng cô sẽ sống tự lập.

***

Nhìn giờ, Do-jun đang uống cà phê trong khi kiểm tra các tin tức trên điện thoại của mình.

Ở trên bàn là một món sa lát trộn với bánh mì nướng, thịt xông khói và trứng rán cho bữa sáng.

Byul vẫn ngủ say ở trên giường, còn Moon Ae-kyung đang ngồi đối diện Do-jun và ăn bánh mì nướng.

Cô liếc mắt nhìn trộm Do-jun lúc anh đang nhìn vào điện thoại.

Và ba giây sau, ánh mắt của hai người chạm nhau. Cô quay đầu đi nhấp một ngụm cà phê như không có gì xảy ra.

Do-jun thở dài nói:

“Cô có điều gì muốn nói sao?”

“Ồ, không có gì.”

Có gì đấy.

Do-jun có thể đại khái đoán được tại sao cô ấy lại ngập ngừng như vậy.

Một cuộc gọi từ một người đàn ông vào lúc sáng sớm hôm nay.

Cô lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ và nói nhỏ ở ngoài phòng khách.

Mặc dù không ở trong cuộc đối thoại, nhưng năm giác quan của Do-jun sớm đã bước vào cảnh giới siêu việt, có thể nghe thấy những âm thanh rất nhỏ nếu anh muốn, vì thế anh biết được nội dung của cuộc đối thoại.

‘Đã mười năm trôi qua, đến đây và gặp ta đi. Đó là bổn phận của một người con….’

Moon Ae-kyung dường như đã không gặp bố mẹ mình mười năm rồi.

Anh không biết lý do là gì, nhưng chắc chắn cô phải có lý do riêng nào đấy.

Nhìn thời gian, Do-jun đứng dậy sau khi uống xong cốc cà phê.

“Tôi đi làm đây.”

“…Chúc may mắn.”

Moon Ae-kyung yếu ớt trả lời lại khác hẳn thường ngày.

Do-jun thở dài, đặt chiếc cặp lại và ngồi xuống.

Moon Ae-kyung đã nghĩ là anh sẽ ra thẳng cửa đi luôn, cô có chút ngượng ngùng.

“Cô Thợ săn.”

“Vâng, vâng?”

“Nếu cô có bất kì chuyện gì thì hãy nói với tôi. Tôi sẽ giúp cô.”

“Không có việc gì cả…”

Moon Ae-kyung né tránh ánh mắt của anh.

Cô nhìn lên đồng hồ treo trên tường.

Thời gian đã gần tới tám giờ hai mươi phút. Nếu bây giờ anh không đi tới tàu điện ngầm, anh sẽ có thể muộn làm mất.

Vấn đề của cô không có gì để giãi bày với anh cả, trên tất cả, cô sẽ không thể tha thứ cho bản thân nếu để Do-jun đi làm muộn chỉ để nghe câu chuyện của cô.

“Được thôi, tôi đi đây.”

Do-jun thoắt cái đứng dậy.

Anh đi tới cửa rồi mang giày vào.

Moon Ae-kyung nhìn theo anh đang đi ra.

Do-jun vặn nắm đấm cửa để mở cửa. Anh dừng lại một lúc.

“Nếu cô có chuyện gì, cứ nói với tôi bất cứ lúc nào cũng được. Thế nhé.”

Cạch.

Cánh cửa đóng lại.

Khi nghe tiếng bước chân đã đi xa, Moon Ae-kyung kiểm tra tin nhắn văn bản trên điện thoại.

“….”

[Bố muốn cả bạn trai con đến cùng con.]

Khuôn mặt của Do-jun đã thoáng xuất hiện trong cuộc gọi video lúc sáng.

Có lẽ là do họ ngủ cùng phòng với nhau trên một chiếc giường, bố của cô, Moon Kwang-ho đã hiểu nhầm anh ấy là bạn trai của cô.

***

Br-br.

Do-jun đang làm thì điện thoại rung lên, anh lấy điện thoại ra và xem tin nhắn văn bản vừa nhận được.

[Anh có bận không, viên chức?]

Một tin nhắn từ Moon Ae-kyung.

[Giờ tôi rảnh.]

[Nếu tôi nhờ anh một đặc ân…. Anh sẽ giúp tôi chứ?]

[Được, luôn sẵn lòng.]

Do-jun nhanh chóng trả lời.

Cô ấy đã chấp nhận một đề nghị lố bịch của anh là sống cùng nhau trong bốn ngày.

Ngoài ra, trong khi Seol Yun-hee không có nhà, cô ấy đã làm thay việc nhà và chuẩn bị bữa tối cho anh.

Không dễ để nuôi một đứa trẻ, nhưng cô ấy đã chăm Byul mà không nói gì cả.

Nó không chỉ là một đặc ân.

“Chà.”

Nửa tiếng sau anh mới nhận lại được câu trả lời.

[Anh thực sự đồng ý?

Được rồi.

Anh tan làm lúc mấy giờ?]

[Sáu giờ tối.]

[Ừm… lúc anh về thì bàn bạc với tôi chút nhé.]

***

“….đó là những gì đã xảy ra. Tôi thực sự xin lỗi.”

Moon Ae-kyung cúi đầu.

Sau khi nghe câu chuyện, Do-jun sắp xếp lại nội dung trong đầu và mở miệng.

“Cô không cần phải xin lỗi. Ngay từ đầu tôi mới là người duy nhất phải chịu trách nhiệm cho những gì đang diễn ra.”

Bắt đầu với việc mang Byul về đây.

Rồi thậm chí còn yêu cầu Moon Ae-kyung sống cùng bốn ngày và làm mẹ của Byul.

Tất cả đều là do Do-jun yêu cầu.

Nếu cô ấy có sai, thì chỉ sai vì đã chấp nhận yêu cầu của anh.

“Hiện tại tôi vẫn giữ liên lạc với mẹ tôi và gặp bà ấy thường xuyên. Ông ấy đã nghe ngóng về tôi qua mẹ và ông cũng thường đề cập đến Behemoth trên bản tin và ti vi. Vì thế mà ông ấy hầu như chắc chắn biết tôi sống như thế nào với họ. Bố tôi đã từng phản đối việc tôi trở thành một thợ săn, nhưng nghe mẹ nói, gần đây ông ấy đang dần chấp nhận…..vấn đề là…”

Ánh mắt Do-jun dừng lại ở Byul.

Cô bé đang ngủ ngon lành trong vòng tay của anh.

“Ông ấy đã không đề cập đến Byul?”

“Vâng….. may mắn là ông ấy không nhìn thấy Byul.”

Moon Ae-kyung thở dài và vặn ngón tay.

Thấy vậy, Do-jun nghiêm túc nói.

“Tôi nghĩ ra hai cách cho việc này. Thứ nhất là nói thật vói ông ấy, nói rằng ông ấy đã hiểu nhầm, và tôi không phải bạn trai của cô. Nhưng để giải thích chúng ta ngủ cùng một giường thì có hơi khó, mà cũng chịu thôi.”

Ngày nào đó, sẽ đến lúc Moon Ae-kyung phải kết hôn.

Tốt hơn hết là dứt khoát cắt bỏ mọi hiểu lầm ngay bây giờ.

“……”

Moon Ae-kyung cười khổ.

Rốt cuộc thì đó vẫn là lựa chọn hiển nhiên.

Có lẽ đó chỉ là một vài ngày của một trò chơi gia đình.

Điều đó sẽ khiến Do-jun không khỏi cảm thấy buồn cho coi.

“Và cách thứ hai.”

Moon Ae-kyung đã ngạc nhiên khi nghe cách thứ hai này.

“….Tôi nghĩ cô đang quá trung thực rồi.

“Cô sẽ phải sửa lại câu chuyện một chút đấy.”

***

Một giờ sau.

Trước một ngôi nhà đặt tại Hannam-dong, Yongsan-gu.

Đó là một ngôi nhà xa hoa với giá đất chính thức là hơn bốn mươi tỷ won.

Do-jun chỉnh lại cà vạt và soi ở tấm gương phản chiếu trên đường để kiểm tra lại mình.

Một mái tóc gọn gàng, một bộ đồ cùng đôi giày đã chỉnh tề.

Trên tay áo anh là một viên đá ma thạch khá đắt tiền.

Cót két.

Cửa mở ra và họ vào trong khu vườn.

Họ đi theo sau một người đàn ông với bộ đồ màu đen nhìn có vẻ như là một nhân viên. Khi đi qua một hồ có vài con cá koi, anh đã thấy một cánh cửa để vào trong ngôi nhà.

Một người đàn ông trong một bộ đồ nhấn vào hệ thống liên lạc trên cửa và nói một vài từ.

Cánh cửa mở ra.

“Mọi người có thể vào trong.”

Hai người đàn ông cúi đầu về phía Moon Ae-kyung.

Khi vào trong ngôi nhà, anh để ý rằng nội thất trong ngôi nhà đơn giản đến mức đáng ngạc nhiên.

Không có cảnh xuất hiện như mấy bộ phim, kiểu như có một khung ảnh treo trên tường hay đèn chùm nhấp nháy trên trần nhà ấy.

“Đây là nhà mẹ sao?”

Byul đang ngồi gọn trong vòng tay của Do-jun, nhìn xung quanh và hỏi.

Moon Ae-kyung nhìn cô bé, cắn môi.

Đây là có phải là lựa chọn sáng suốt khi mang theo Byul?

Cô không thể tưởng tượng được Moon Kwang-ho sẽ nổi giận như thế nào.

Họ đi qua hành lang vào phòng khách.

“Con đến rồi….”

Moon Kwang-ho đang ngồi trên ghế sofa.

Khi Moon Ae-kyung đi vào phòng khách, ông đã đứng lên.

Ông cứng người.

“…..”

Người đàn ông đang đứng bên cạnh Moon Ae-kyung, à, đúng rồi, ông đã mời cả anh ta.

Tuy nhiên, cô bé tầm hai hay ba tuổi kia là thế nào?

“….Lâu rồi không gặp, bố.”

“Hả? À, ừ…. Con lớn hơn nhiều rồi.”

Lần cuối ông nhìn thấy con gái là mười năm trước.

Ngạc nhiên thay, phản ứng của Moon Kwang-ho có vẻ vẫn bình tĩnh.

Không, bên trong ông đang có rất nhiều cảm xúc hỗn độn mãnh liệt.

Có một vài thứ còn đáng ngạc nhiên hơn thế.

Soạt.

Moon Kwang-ho nhìn Do-jun.

Ông biết phải lịch sự giới thiệu bản thân trước, nhưng ông hiện giờ không còn tâm trí nào mà quan tâm tới điều đó.

“Cậu là… bạn trai Ae-kyung của tôi?”

Ánh mắt ông di chuyển xuống thấp hơn một chút.

Một đứa trẻ với ánh mắt ngây thơ.

Byul nói:

“Không, không, không, không.”

“….không?”

“Không phải bạn trai ạ.”

“Ồ, vậy?”

“Là bố mẹ.”

Moon Kwang-ho sụp đổ túm vào cổ sau của mình.

***

Do-jun giải thích cho Moon Kwang-ho nghe về những gì đã xảy ra.

Tuy nhiên thì câu chuyện về việc Byul là một loài thần thú trong trung tâm đã được anh sửa đi đôi chút.

Chuyện là anh đã tìm thấy đứa trẻ trong vết nứt.

Cùng lúc đó, Do-jun và Moon Ae-kyung đang làm việc cùng nhau như phần công việc của họ, cô bé đã nhận hai người là bố và mẹ. Vì thế họ buộc phải sống cùng nhau vài ngày.

Soạt.

Quay đầu lại và nhìn vào nhà bếp, Moon Ae-kyung đang pha trà cùng với mẹ của mình, bà Kim Jung-sook, đằng sau Moon Ae-kyung là Byul đang tò mò nhìn.

“Bà ơi, bà đang làm cái gì thế?”

“Hô hô, đây là một loại trà lá sen.”

“Xe?”

Moon Kwang-ho nhìn cảnh đó, hạ giọng xuống.

“….Là vậy sao cậu Do-jun?”

“Vâng, chủ tịch.”

“Vậy, cậu đã yêu cầu con gái tôi trở thành mẹ đến tận ngày mai…”

“Vâng, tôi sẽ không yêu cầu cô ấy làm nhiều hơn nữa đâu. Ngày mai sẽ có người khác chăm sóc cho cô bé.”

Ngày mai là tới Seol Yun-hee, Yong-yong và Carcier.

Do-jun sẽ để Byul cho Carcier trông trong khi anh đi làm.

Vì vậy, anh sẽ không cần phải nhờ Moon Ae-kyung giúp nữa.

Sau đấy, cách.

Byul hướng về phía Moon Kwang-ho và xòe bàn tay ra.

Đó là ba túi của ba loại trà ở trong lòng bàn tay cô bé.

“Ông chọn đi. Ông uống cái gì ạ?”

“….”

“Ông chọn đi mà.”

“…..”

Moon Kwang-ho lặng thinh.

Byul nghiêng đầu.

“Con không nói với bố là con bé đang đưa bố đồ để chọn đâu.”

Thịch!

Moon Kwang-ho ho khan.

Ông nói nhỏ với Do-jun:

“Con gái tôi đủ tuổi lấy chồng rồi….”


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương