Bố Tôi Quá Mạnh
-
Chapter 97
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chap 97
Bữa tối ngày hôm nay là canh kim chi.
Canh kim chi được nấu bằng kim ch, thịt heo, đậu phụ và hành tây, mùi vị rất tuyệt vời.
Món ăn vừa cay vừa ngon này chỉ được làm bằng súp kim chi mà không cần thêm bất kì gia vị nào khác, và gần đây Byul bắt đầu có vẻ thích món ăn Hàn quốc.
“Con ăn ngon miệng quá đó chứ.”
Byul đang ăn một muỗng cơm đầy với súp.
Dojun nhìn vào Byul với một tay chống cằm.
Nhưng Seol Yoon-hee có vẻ hơi bứt rứt.
Bởi vì kim chi rất cay nên cô lo rằng nếu một đứa bé ăn nhiều quá thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của nó.
“Con thấy ngon không?”
“Dạ.”
Có lẽ là vì lo cho Byul, nên tô cơm của Seol Yoon-hee vẫn còn nguyên.
Do-jun cười và lẩm bẩm khi trông thấy.
“Nhìn con như một người mẹ thực thụ vậy đó.”
Seol Yoon-hee đỏ mặt vì câu nói đó.
Nét mặt cô bỗng trở nên hơi bàng hoàng..
“ Đây, đây là lời khen… phải không ạ?”
Ý của Do-jun là nhìn cô đã già rồi à?
Tuổi dậy thì đã qua rồi, nhưng khi một cô gái 17 tuổi nghe điều đó thì có hơi sững sờ một chút.
Tất nhiên, Do-jun chưa bao giờ có ý nói câu đó với ý xấu, nhưng cô cũng không thể không bận tâm đến.
“ Hết sạch rồi.”
Byul đặt cái muỗng của mình xuống vì nhóc ấy đã no rồi.
Một tô cơm, một cái tô hoàn toàn trống trơn không còn một giọt súp nào.
Đối với Byul chưa tới một mét mà ăn như vậy có lẽ là quá nhiều.
Byul trông có vẻ thư thả như không có chuyện gì xảy ra.
“ Mẹ. Con…”
“ Ừm.”
“ Byul, con ăn xong chưa? Cả hai tô luôn à?”
Byul nhịp nhịp ngón tay của nhóc ấy và nhìn sự thông minh của Seol.
Bởi vì giờ đã là 6 giờ tối và màn đêm đang dần buông xuống.
Nếu có thể thì Seol sẽ không để Byul ra ngoài vào buổi đêm đâu..
“ Ahn…”
“ Quay lại đây.”
Mặt trời sẽ sớm lặn mất thôi.
Seol Yoon-hee, người chuẩn bị nói không, nhưng cuối cùng lại im lặng.
Cô rất lo, nhưng Do-jun lại cho phép việc đó.
“Đừng đi theo một người đáng nghi nào nhé.”
Để Yong-yong đi chung với nào.
Vẻ mặt của Byul bừng sáng lên.
Nhóc ấy gật đầu lia lịa.
“Dạ!”
Nhoàm nhoàm
Do-jun nhìn về Yong-yong, cậu ta đang bận tâm đến chuyện ăn uống đến nỗi dù cho có ai cõng cậu đi thì cậu cũng chẳng hề hay biết.
Khi chạm mắt nhau, Yong- yong ho vài lần để xem liệu nó có bị để ý rồi không.
“Chà, tất nhiên là ngươi sẽ không có ý định gây rối đâu nhỉ…”
Soạt.
Do-jun đưa tay vào bên dưới cái ghế.
Lúc đó một tờ giấy màu vàng sáng xuất hiện trên những ngón tay.
Yong- yong ngừng ăn và nhận một tờ hóa đơn 50 nghìn won bằng chân trước của cậu.
Sau khi chào Do-jun, nó đi theo Byul.
“Đành phải đi thôi ha.”
***
Yong- yong và Byul hướng đến vết nứt cấp F trong công viên gần nhà.
Một vết nứt thông thường ở một cái sân hình tròn vo nơi mà yêu tinh, một quái vật cấp F xuất hiện.
Nơi này được quản lí bởi Do-jun, và cuộc tấn công đã hoàn thành sau 3 năm.
Yong-yong với đồ uống và thức ăn nhẹ trên lưng cậu.
“ Đến lúc rồi.”
Người canh giữ lối ra vào ở vết nứt
Đó là một thực tập sinh được cử ra từ đội quản lí thợ săn.
Khi người thực tập sinh ngủ gật.
Cậu ta nắm lấy ta Byul, xông vào bên trong vết nứt.
Bùm bùm!
Vết nứt nuốt chửng con rồng và Byul với một thứ ánh sáng lóa mắt.
Và khi mở mắt ra là, một thế giới hoàn toàn khác.
Không giống như lúc chạng vạng trên Trái Đất, thế giới bên trong vết nứt được bao phủ bởi ánh sáng ban ngày.
“ Kereuk.”
Những yêu tinh xuất hiện thưa thớt dọc theo những cánh đồng xanh.
Và những thợ săn đang săn chúng.
Họ là những thợ săn mới vào nghề với các kĩ năng săn bắn chưa thành thạo.
Trước khi đi tiếp thì cứ chơi một tí nào.
Nếu quá trễ.
Nếu là Do–jun, anh sẽ không nói nhiều, anh chỉ nói, “Con vui là được rồi.”
Seol Yoon–hee luôn cằn nhằn cậu ta về chuyện này chuyện kia.
Byul gật đầu như thể nhóc ấy hiểu được cảm xúc bên trong của Yong-yong.
“ Mẹ, rất giận.”
“ Ta thực sự rất sợ cô ấy, không phải cô ấy, mà là chủ nhân của cô ấy.” …ể?
Trong đôi mắt của Yong–yong.
Một người đàn ông trẻ tuổi trườn dài trên sàn nhà đi đến.
Thậm chí là người đàn ông trẻ đó không có loại súng ngắn thông dụng, một thứ cần thiết đối với những thợ săn.
Cậu ta có một cái ba lô trên lưng to gần bằng người của cậu ấy.
“ Cậu có phải là người khuân vác không?”
Đi theo sau những thợ săn
Người mà mang những sản phẩm như là đá mana, xác động vật, vv.
Thỉnh thoảng có một vài thợ săn, những người có nhân cách xấu xa, khinh thường người khuân vác và gọi họ là “Kho chứa.”
Mà, hình như anh trai khuân vác này sắp sửa ngất ra rồi..
Bốp bốp.
Yong–yong đến gần anh ta đó.
Sau đó cậu bắt đầu tát lên mặt anh ta bằng cái chân trước của cậu.
Bốp!
Alo, 1 2 3 4. Alo?
Hình như chưa bắt được sóng.
“ Trong khu vực nhỏ này…” …
Chỉ trong một khoảnh khắc..
Cậu trai trẻ cau mày rên rỉ.
Anh ta bắt đầu dần dần mở mắt ra.
“ Ugh… Cúc hà!”
Cậu trai trẻ Yoon Min–woo này, từ từ nâng phần trên cơ thể của anh ta lên.
Anh ta không biết tại sao gò má của anh ta lại nóng bừng lên.
Giống như bị cái gì đó đụng trúng vậy.
Và một bé gái nhìn chằm chằm vào chú cún con.
“…uh, đứa bé này?”
Nó chỉ mới bốn tuổi thôi sao?
Mái tóc màu nâu sáng dài tới eo.
Mặc một cái váy màu trắng có hình con gấu trên đó, và mang một đôi dép in hình nhân vật hoạt hình.
Quả là một đứa trẻ điển hình.
“ Không, không, không, không.”
“ …”
“Chú à. Con có tên nha.”
Sao mọi người luôn tự gọi Byul là đứa trẻ chứ?
Có một cái tên rất xinh mà Do-jun đã đặt cho con là Byul.
Byul nhìn vào Yoon Min-woo với ánh mắt bất mãn.
“ Nhưng… sao cháu vào được đây?”
Những vết nứt này không phải là nơi có thể vào nếu như không phải là thợ săn hoặc là người có liên quan.
Đó không phải là nơi dành cho trẻ con và loài chó đâu.
Nếu không được xác nhận bằng ID của thợ săn và nhân viên ở lối ra vào, thì nhân viên phòng quản lí sẽ không cho vào.
“ Um… …chạy vào, sao thế ạ?”
“ Không phải vậy. Ồ. Không. Nhưng mà, ở một nơi như thế này rất nguy hiểm. Ba mẹ cháu đâu? Đi ra khỏi đây ngay đi. Ba mẹ cháu sẽ lo đó”
Byul lắc đầu.
“ Ba cháu là He Lock Hat.”
“ Hả, vậy là cháu được phép vào à?”
“ Vâng. Được đi chơi khắp chỗ này luôn.”
Ba mẹ kiểu gì vậy.
Ý là một đứa trẻ còn chưa nói chuyện rõ ràng có thể được phép vào trong những vết nứt sao?
Yoon Min-woo nhìn Byul như thể anh ta không tài tin được chuyện đó.
“ Gần đây…” … “C-h-ú” “ Giải thưởng nước, Saaram?”
Byul lặp lại những gì Do-jun nói.
Anh đã nói nhóc ấy là không được đi theo những người đáng nghi.
Byul phải tìm hiểu xem người đàn ông đứng trước mặt mình có đáng nghi hay không.
Yoon Min-woo mỉm cười ngại ngùng.
Về vấn đề này, anh tưởng nhóc ấy đã được gia đình giáo dục rất tốt.
“Nhân tiện đây, ông già. Sao ông ngủ ở đây?”
“ Hừ, đi đi, con chó biết nói!”
Yong–yong thè lưỡi ra thở một hơi.
Tại sao mọi người đều nghĩ như thế khi nhìn thấy Yong-yong chứ, cậu ta lúc nào cũng là cún à?
Cậu ta tạo ra một cái kính bằng mana và tự nhìn bản thân.
“Như thế này làm sao là cún được?” Dù sao thì, nếu ông tỉnh rồi, thì cút ra ngoài đi.”
Với lời nhắc nhở đó, Yoon Min-woo nhìn đồng hồ đeo tay của mình.
Giờ đã hơn 7 giờ tối.
Yoon Min-woo muốn tham gia vào một đội nhưng anh ta lại không thể.
Bằng một cách nào đó, sau khi bị một nhóm yêu tinh tấn công thì có vẻ anh ta bị ngất đi mất.
“ Hôm nay lại lãng phí thời gian nữa rồi sao?...”
Thu nhập của anh ta những ngày là 0 won.
Anh ta phải trả tiền thuê nhà hàng tháng và học phí.
Yoon Min-woo nghĩ nó sẽ tốt hơn khi chạy đến Nogada.
Anh ta đã thức tỉnh và đăng kí làm một thợ săn.
Không có chuyện gì mà một người trong cấp F không có kĩ năng chiến đấu có thể làm được.
“ Chỉ khi mình có được một viên đá mana …”
Viên đá mana cấp F của yêu tinh.
Anh ta có thể bán nó với giá 50 nghìn won một mảnh.
Vì chi phí sinh hoạt của anh ta ngay lúc này, anh ta có thể liều cả mạng mình chỉ vì 50 nghìn won.
Sột soạt.
Yoon Min-woo thở dài đứng dậy.
Bây giờ bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.
Anh ta tưởng mình sẽ rời khỏi đây trong ngày hôm nay.
Đúng là cực hình.
“…ồ, thôi nào.”
Một điều tồi tệ lại đến.
Yong–yong cau mày.
Không một chút sức lực, Yoon Min – woo, người đang rời khỏi vết nứt, chạy lên phía trước và ngăn cậu ta lại.
“ Cậu cần bao nhiêu đá mana?”
***
Sau một lúc.
“ …Thật sự tôi có thể lấy hết đống này không?”
Đá mana cấp F chất đầy trên sàn. Tất cả đều là của Yong–yong đi săn và lấy được từ yêu tinh.
Yoon Min-woo dụi mắt, như thể anh ta không thể tin vào chuyện đó.
Cũng ít nhất là 50 cái.
“ Phải.”
“ Tôi phải cảm ơn như thế nào đây… ”
Trị giá hơn 2.5 triệu won.
Đủ để trả tiền thuê nhà quá hạn.
Yong–yong thở dài.
“ Không… thưa ngài, không có ai vào vết nứt mà không mang theo vũ khí cả.” Mua một món vũ khí và mang nó theo bên người đi. Đừng để bị tấn công bởi lũ yêu tinh hoặc là chết ở đâu đó đấy.
Đây là vết nứt cấp F được quản lí bởi Do–jun.
Sẽ rất khó khăn để xuất hóa đơn khi bị mất mạng trong vết nứt đấy.
Yong–yong hiểu điều đó.
Chúng ta không thể đứng đợi và nhìn Yoon Min-woo
Dù cho có biết sự thật hay là không.
Yoon Min-woo, anh ta cảm động đến mức nước mắt rơi lã chã.
“Chú sao vậy…?”
Byul nghiêng đầu.
Bởi vì cô bé chỉ biết rằng khi buồn thì con người ta mới khóc mà thôi.
Yoon Min-woo cười mỉm, lắc lắc đầu.
Anh ta tiến đến gần Yong–yong, quỳ xuống và nói,
“ Tôi có thể biết tên của cậu không? Tôi muốn ghi nhớ ơn này và sẽ trả lại vào một ngày nào đó nếu tôi có cơ hội.”
“ Không, tôi không muốn chuyện đó xảy ra…”
Yoon Min-woo nắm chân trước của Yong–yong.
Đôi mắt của anh ta lấp lánh.
Yong–yong thở dài và nói,
“<Irza…”
Không
“ Yong–yong.”
***
“Này. Giữ bí mật chuyện mà chúng ta đã đi vào vết nứt với chủ nhân đó.”
“Dạ.”
“Chúng ta đã chơi ở sân chơi.”
“Dạ.”
Sau khi họ tạm biệt nhau.
Yong-yong nhảy vào và mở cổng ra.
Chỉ sau khi để Byul vào nhà trước thì Yong – yong mới đi vào trong.
Do–jun ngồi đọc báo trên sofa, gọi Byul.
Nghe Do- jun gọi, Byul lao ngay vào vòng tay của anh và ôm chầm lấy Do-jun.
“Ở trong vết nứt có vui không?”
Byul gật đầu với một nụ cười tươi rói.
Cô bé bỗng mở to đôi mắt, nói, “Không ạ!”
Nhận ra mình đã lỡ miệng, đứa trẻ ấy vội lấy tay che miệng.
“Ồ, không, không, không, không…… Không có gì hết ạ.”
“ Yong–yong bảo con nói vậy à?”
“ Ừm…… à, à, nè!”
Byul trông thật đáng yêu.
Bất giác, Do-jun cũng bật cười lớn.
***
Trong khi đó
Ở phòng làm việc rộng khoảng 33 mét vuông.
Đèn bàn chiếu sáng nhẹ xung quanh.
Một cậu trai đang vẽ trên cái máy tính bảng.
Xoẹt.
Khi cây bút cảm ứng di chuyển, bức tranh càng ngày càng hoàn chỉnh.
Một bầu trời xanh, một cánh đồng xanh.
Một chú chó màu đỏ với một viên đá mana to bằng lòng bàn tay trên đầu của nó.
Một cô bé mỉm cười như cún con.
“Hoàn thành rồi.”
Yoon Min-woo là một họa sĩ vẽ tranh nghiệp dư với 5 năm kinh nghiệm.
Mặc dù đó chỉ là sở thích, nhưng anh ta cũng khá nổi tiếng với tư cách là một nhà văn trên một diễn đàn công cộng.
Anh ta có một cộng đồng người hâm mộ lớn, và khi Yoon Min-woo đăng tranh vẽ của anh ta lên bảng tin sáng tạo, có hàng trăm bình luận, và lượt xem vượt hơn 50,000.
[Hãy nhập một cái tên cho bức tranh]
Một thông báo đến khi Yoon Min-woo đang cố đăng bức tranh vẽ của mình lên.
Yoon Min–woo nhập cái tên vào ngay mà không cần suy nghĩ.
Yong-yong và Byul.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook