Bố Tôi Quá Mạnh
-
Chapter 98
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Học viện Thợ săn Quốc gia
Lớp A năm nhất được đặt tại tầng hai của tòa nhà chính.
Một nữ sinh ngồi bên cạnh cửa sổ cuối lớp, nhìn ra bên ngoài với một tay chống cằm.
Mái tóc của nữ sinh bay trong gió nhẹ mùa xuân thổi qua cửa sổ đang mở.
Lee Eun-joo xếp hạng nhất trong bảng xếp hạng thợ săn Hàn Quốc, và là em gái của Lee Kang-hyun.
“Như tôi đã nói, ngày mai là ngày tự khám phá. Các em không cần phải đi học, và tôi để các em tùy ý trong chuyến đi thực tế để phù hợp với mục đích học tập. Tuy nhiên, báo cáo xếp hạng vào thứ năm tuần này, nên hãy nộp nó đúng thời hạn. À, và nhớ đính kèm theo nhiều hơn một bức hình nhé, nhớ kỹ đấy.”
Người hướng dẫn đang thông báo cho cả lớp.
Nữ sinh ấy đi thẳng đến phòng giáo viên xem mình có lịch trình gì hay không.
Những học viên còn lại rời khỏi chỗ ngồi và đi khỏi lớp học vì lịch trình riêng của họ, đến nhà hàng, kí túc xá, hoặc đi thẳng đến phòng huấn luyện.
“Ha……Mình nè.”
Lee Eun-joo nằm trên bàn.
Cô nhìn vào tờ giấy trên tay mình.
Một bản báo cáo chuyến đi thực tế.
Sao họ lại làm vậy chứ?
Tất nhiên, ghé thăm bang hội, Ban quản lý thợ săn, và Văn phòng quản lý.
Nó sẽ có một chút giúp ích khi xem hệ thống liên quan đến hoạt động của những thợ săn xem nó làm việc như thế nào, nhưng nếu không biết thì cũng không sao.
“Nhưng quan trọng hơn, nhớ đính kèm theo hình ảnh như một thứ thiết yếu… Mệt mỏi ghê.”
Cô bất mãn lẩm bẩm.
Cô không biết sẽ đi đâu cả.
Thực ra, việc phải đi như thế này rất phiền phức.
Nhưng đột nhiên trong tâm trí của cô lóe lên
Một địa điểm tốt cho chuyến đi nảy ra.
***
Ngày hôm sau
Kang Cheol-soo đang hút thuốc trên tầng thượng và đi đến phòng quản lý vết nứt ở tầng 7, nói
Anh ấy thấy có một cô gái đang thập thò bên ngoài cửa văn phòng.
Kang Chul-soo vừa nhìn lướt qua mái tóc bob xoăn nhẹ ấy làm cho anh ấy nghĩ đây là một học sinh trung học.
“Đâu mất rồi…”
Hình ảnh một cô gái có vẻ như đang tìm kiếm một ai đó.
Kang Chul-soo cẩn thận đến gần và hỏi,
“Cháu…… tới đây để làm gì vậy?”
Thịch!
Lee Eun Joo giật bắn mình.
Cô ấy quay đầu lại và nhìn vào người đàn ông trung niên vừa gọi mình.
Thẻ nhân viên ở trên cổ anh ấy nên chắc anh ấy phải là một nhân viên ở đây.
Lee Eun Joo cúi đầu đáp.
“A, xin chào. Cháu là……”
“Là Lee Eun-joo, phải không?” em gái của Lee Kang Hyun nhỉ.”
Làm sao mà Kang Chul-soo lại không biết được chứ?
Anh ấy hoàn toàn chắc chắn rằng Lee Kang Hyun rất là nổi tiếng
Em gái của cậu ta, Lee Eun-joo, cũng là một ngôi sao đang nổi với những kĩ năng cấp A hoặc cao hơn, đó là một điều không phải bất kì ai trong ngành thợ săn Hàn Quốc cũng biết được.
“ Rất vui được gặp cháu. Ta là Kang Chul Soo, là quản đốc của vết nứt.”
“ Vâng…”
“ Cháu vào đây bằng cách nào thế?”
“À.”
Lee Eun-joo đang mang cái ba lô hình con thỏ trên vai của cô ấy.
Cô lấy ra tờ báo cáo chuyến đi, đưa cho Kang Chul-soo xem và nói.
“Cháu có bài tập ở học viện… đó là lí do vì sao cháu ở đây để tham quan phòng quản lí vết nứt ở Tòa thị chính… Có được không ạ?”
“ Ha ha. Thì ra là vậy. Đương nhiên là được rồi.”
Đây không phải là một ai khác, đây là em gái của Lee Kang Hyun.
Phòng quản lí vết nứt rất bận vì công việc.
Nhưng Kang Chul-soo vẫn sẵn sàng cho phép.
Thực tốt khi kiếm được điểm, bởi vì điểm số không thể được thấp mà.
“Ừm… Chắc là chú Lee Do-joon … À, không. Chú Lee Do-jun có ở đây không ạ?”
“Con có vẻ rất nổi tiếng nhỉ.”
“Dạì?”
Kang Chul-soo cười sặc sụa.
***
Cách cách cách
Cái bàn phím bị nhấn liên tục.
“ …hm.”
Lee Eun-joo ngồi bên cạnh Dojun, nhìn kĩ vào công việc của anh.
Tôi đã xem kĩ nội dung của tài liệu chính thức đang được dự thảo.
Quản lí hợp đồng thợ săn và báo cáo tuần tra vết nứt.
Hoàn thành trang Excel về tiền thưởng săn quái vật một cách hợp lí.
Thêm vào đó, anh làm được nhiều việc khác hơn mong đợi, như là viết nhật kí trên thiết bị công cộng và tạo tác cho các thợ săn dùng.
Soạt soạt.
Trang báo cáo về chuyến đi thực tế đã đầy một nửa.
Lee Eun-joo đến văn phòng vào buổi sáng sớm, nhìn xung quanh phòng quản lí vết nứt, và nhìn vào mớ công việc bên cạnh Do-jun, và hai giờ đã trôi qua.
‘Mình nghĩ anh ấy chỉ là một công chức bình thường thôi.’
Rõ ràng có liên quan đến Lee Kang-hyun.
Nếu không có sự giúp đỡ của Do-jun trong việc tấn công vào trung tâm.
Lee Kang Hyun bảo rằng sẽ không có một chút tiến bộ nào hoặc là Behimos sẽ bị xóa sổ.
Anh ta giữ bí mật về việc đó, nói, “Anh không thể nói chi tiết cho em biết là anh ấy giúp anh như thế nào được.”
Dù sao thì, Do-jun đã nói với anh ta rằng anh chưa bao giờ là một con người bình thường.
“Cậu không phải kiểu người sẽ nói những lời sáo rỗng, nhưng…”
Như thế nào thì gọi là không bình thường chứ?
Cô nhớ lần trước cô đã có một cuộc đo lường tạm thời và nó nói là hoàn toàn không có gì cả.
Lee Eun-joobiết rằng gần đây anh đã thức tỉnh và đạt được kĩ năng thuần hóa trong chuyến đi đến vết nứt, nhưng cô nghĩ nó ít nhất phải là “Kanzaki Sosiro” đến giúp Behimos.
Vút.
Sau đó
Lee eun-joo tỉnh dậy trên chỗ ngồi của Do-jun.
Do-jun treo cái áo vest anh đang mặc lên ghế.
Và sau khi báo cáo với Kang Chul-soo rằng anh sẽ đi công tác.
“Tôi có công việc ở mọi nơi. Tôi sẽ giúp cháu viết báo cáo về chuyến đi thực tế sau khi tôi trở lại.”
“Nè, chờ đã. Có thể dẫn cháu đến đó không? Cháu đã có ý tưởng về công việc văn phòng rồi, và cháu muốn xem chú làm việc ở ngoài kia như thế nào nữa”
“……Ừm.”
Do-jun liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình.
“Cái này không có trong phạm vi công việc…”
***
“……Kí túc xá hả?”
Nơi mà Do-joon và Lee Eun-joo đến là kí túc xá của học việc thợ săn.
Không, nói chính xác hơn, đó là một sân sau hơi xa với kí túc xá một chút.
Cô không biết tại sao anh lại đến học viện, hay kí túc xá.
Cô chắc Do-jun đã nói là anh muốn đi đến vết nứt.
Kỳ quá!
Pháo hoa bắt đầu được bắn lên trên không trung.
Lee Eun-joo biết được đó là việc gì.
“Do-jun, chú không được……”
Chắc chắn là đến bây giờ nó vẫn chưa là gì cả.
Trước khi chúng tôi biết được điều đó, trên bầu trời xuất hiệnmột vết nứt cao 20 mét.
Nhưng có thứ gì đó kì lạ.
Một lối vào bất ổn định, trái ngược với những vết nứt thông thường.
“ Nổ tung rồi…..”
Một loạt các quái vật chui ra từ vết nứt.
Không biết xuất hiện từ đâu, thậm chí là ở nơi những vết nứt không được hình thành.
Nhưng hầu hết những vết nứt đó chui ra hai hoặc ba con quái vật rồi biến mất.
Nhưng vấn đề là.
“Ủa, gì chứ, sao nó lại to vậy……”
Đối với trường hợp những vết nứt tạm thời như thế này.
Kích thước của nó vừa với một con quái vật mới vừa xuất hiện.
Vết nứt tạm thời ngay trước mắt cao hơn 20 mét.
“Chú à! Chúng ta phải chạy thôi!”
Lee Eun-joo không biết sẽ loại quái vật gì trồi ra thêm nữa.
Giờ cô không có giáp hay bất cứ thứ gì cả.
Chiến đấu với quái vật trong điều kiện tình trạng thể chất của chúng bình thường chính là tự sát.
Cô đoán kích cỡ của vết nứt là để cho những con quái vật ít nhất là cấp A xuất hiện.
Sột soạt!
Một dòng điện được tạo ra từ vết nứt.
Có thứ gì đó hiện ra từ bên trong.
Nếu quay đầu lại và nhìn về Do-jun.
Anh đang đứng nhìn con quái vật một cách trang nghiêm khi nó xuất hiện.
Như thể anh đã biết việc này ngay từ lúc đầu.
“……Cái gì?”
Whoo-hoo!
Xung quanh cơ thể của Do-jun.
Xuất hiện trước mắt
Một thanh kiếm lơ lửng trong không trung.
Bang!
Một cơn lũ quái vật xuất hiện đang gầm thét.
Xoẹt xoẹt!
Chỉ trong chốc lát mà thôi.
Anh rất kén chọn những con vật lớp S.
Sự biến mất của Balok.
Thực sự
Chính là khoảnh khắc đó.
***
Brừm
Cái máy giặt đang chạy.
Do-jun đến kí túc xá nơi Lee Eun-joo sống và đã ngồi uống trà được một lúc.
Khi Balok chết, hiển nhiên máu sẽ bắn ra.
Do-jun theo thói quen chỉ che người của anh lại bằng những chiếc lông chim để tránh cho quần áo của anh bị dơ.
Còn Lee Eun-joo thì dính đầy máu của Balok.
Cạch.
Cửa phòng tắm mở ra.
Hơi nóng bốc ra bên ngoài.
Và Lee Eun-joo, đang mặc đồ lót và cái áo thun trắng ở phía bên ngoài.
Cô đến gần Do-jun, dựa lưng vào tường.
Cô lau mái tóc ướt bằng khăn tắm, cô nhìn một cách vô thần vào anh.
“Thật là kì lạ.”
“Cái gì.”
Anh sử dụng kính ngữ bởi vì ở văn phòng có khá nhiều người để ý.
Bây giờ không còn ai nữa, Do-jun nói một cách tự nhiên.
Lee Eun-joo cũng có nhan sắc và là bạn của con gái anh.
“Do-jun, sao chú lại trở thành một công chức vậy?”
“Sao chú chọn công việc đó……không có việc nào như việc đó cả.”
Không nhiều, nhưng một khoảng lương kha khá vừa đủ để xoay sở.
Mức độ công việc vừa phải và phúc lợi cũng tốt.
Là công việc tốt nhất để sống một cuộc đời bình thường.
Do-jun thật lòng cảm thấy thỏa mãn.
“Chú thật sự nghĩ vậy sao? Chú là thợ săn mà……”
Sau đó thì.
Do-jun thức dậy ngay trên chỗ ngồi của anh.
Anh lê bước đến chỗ Lee Eun-joo và dừng lại ngay trước mặt cô ấy.
Cô ấy giật mình, cảm thấy hơi ngại.
“A, chú… Sao thế ạ?””
Dường như không khí đột ngột thay đổi.
Ánh mắt ấm ấp của Do-jun bỗng trở nên lạnh lẽo.
Lee Eun-joo cảm thấy sợ hãi vì Do-jun, người đang nhìn xuống cô ấy.
Nghĩ lại việc đó thì, sao cô ấy lại mất cảnh giác như vậy?
Dù cho Do-jun mới ở đầu hai đi chăng nữa, nhưng anh vẫn là bố của bạn cô.
Đúng là có một không hai, mặc một cái áo thun mà không mặc quần hay váy gì hết.
Sự khác biệt chiều cao có thể thấy rõ bởi vì khoảng cách gần, điều đó càng làm cô cảm thấy hoảng sợ hơn.
Ngay lúc đó.
Rầm!
“…”
Do-jun đập vào tường bằng lòng bàn tay của anh ấy.
Ggần như chạm vào má của Lee Eun-joo.
Quá bất ngờ, chân của cô ấy mất hết sức lực.
Giật nảy mình một cái.
Cô ngồi xuống sàn.
“Chú, thôi mà……chú…”
Có phải tại vì cô đã làm lơ những người công chức hay không?
Lee Eun-joo rươm rướm nước mắt và xin Do-jun tha thứ.
Sau đó, Do-jun lấy tay ra khỏi bức tường.
“Hồi nãy có mấy con muỗi ở đây nè.”
“Vâng…..Dạ”
Do-jun phủi con muỗi ra khỏi lòng bàn tay.
Anh ngạc nhiên nhìn Lee Eun-joo đang run rấy.
***
Tối hôm đó.
Lee Eun-joo hoàn thành bảng báo cáo về chuyến đi thực tế của cô ấy bằng cái laptop trong phòng mình.
Không có một chút khó khăn nào trong việc viết lại những dữ liệu quan trọng bởi vì Do-jun gửi nó cho cô qua e-mail.
Phòng quản lí vết nứt cũng có nhiều người liên kết với phòng quản lí thợ săn Bureau, ban quản lí, và bang hội do tính chất công việc, cho nên nội dung khá là phong phú.
Khựng.
Ngón tay của cô ấy dừng nhấn bàn phím.
Và cô nhớ lại những chuyện xảy ra lúc chiều này.
Vẫn còn hiện lên rõ ràng trong tâm trí của người nào đó.
Cảnh tượng Do-jun đập lòng bàn tay vào bức tường.
Lee Eun-joo đặt tập tài liệu tiếng Hàn Quốc vào trong thanh công cụ.
Trên internet và trên cổng thông tin.
Cô tìm kiếm từ [Block] trên màn hình.
Lee Eun-joo kéo lên rồi thẩn thờ.
Cô nằm lên trên giường, chôn mặt xuống và lấy điện thoại ra.
Cô nhìn chằm chằm vào một bức hình mà cô đã chụp ngày hôm nay.
Nó là tấm ảnh chụp góc nghiêng của Do-jun khi anh đang làm việc.
“… A. Thật là.”
Đúng là một bức hình đẹp.
***
“Ngươi nhanh ghê đó.”
Byul lật một trong số những tấm thẻ ở trên sàn, và tấm thẻ có hình con thỏ.
Yong-yong và Byul đang chơi trò chơi.
…Con nhóc này có trí nhớ tốt thật đấy.
Yong-yong không thể thua được.
Cậu nhìn vào những tấm thẻ đang được úp xuống.
Cậu lật một tấm ở giữa lên.
“ Làm ơn, ra thỏ đi nào.”
Một trò chơi lật được càng nhiều thỏ sẽ thắng.
Byul đang dẫn trước số điểm là 5.
Nói thêm là, Yong-yong chỉ đang có hai điểm.
Sau đó
Brừm brừm.
Điện thoại của Do-jun đang nằm ở trên bàn, rung lên.
Nhưng bây giờ, Do-jun đang tắm trong nhà tắm.
Yong-yong nhảy lên trên bàn và kiểm tra điện thoại của anh.
Chú ơi, cháu quên gửi tấm này cho chú. Và xin đừng lặp lại chuyện đấm vào bức tường lần nữa… Chuyện đó không tốt cho tim đâu ạ.
Bức hình hiện ra trong trạng thái xem trước
Cô gái mang ba lô hình con thỏ và Do-jun đang chụp selfie.
Chắc cô gái là người chụp.
…Ồ.
Bốp bốp.
Yong-yong quay lại xuống sàn.
Cậu xem tấm thẻ mà cậu đã lật.
Là một con thỏ.
“ Byul, ngươi có bao nhiêu người mẹ vậy?”
“Hả... Chắc là hai người?”
Byul nghiêng đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook