Con Trai Út Của Kiếm Thánh
Chapter 37: Khu Vực Mamit Hỗn Loạn (2)

Nghe phiên bản audio của truyện:

Chương 37: Khu Vực Mamit Hỗn Loạn (2)

 

Trước khi tái sinh - sau khi bị trục xuất khỏi gia tộc - đã có một khoảng thời gian Jin từng phải lang thang từ đất nước này sang đất nước khác và ngủ ngoài đường.

Khi ấy đáng ra cậu đã từ bỏ ước mơ của đời của mình để sống như một kẻ tàn tật trên phố. Nhưng cuộc gặp gỡ của cậu với người sư phụ pháp sư ngày hôm ấy đã thay đổi mọi thứ.

Tuy nhiên, trước khi gặp người ấy, cậu đã gặp qua đủ loại tội phạm và mấy tên vô sỉ trong những con hẻm tối tăm không ai qua lại.

Những tên cắp vặt, trộm cướp, ăn xin, nghiện rượu, v.v… Những kẻ đó chỉ biết sống qua ngày, và chỉ chăm chăm nghĩ đến ham muốn dục vọng của bản thân.

'Cặn bã nhất là những tên nghiện.'

Những tên nghiện thuốc phiện.

Thuốc chính là cuộc sống của chúng, chúng sẽ không thể sống được một ngày nào nếu thiếu đi ‘thuốc’. Nếu ai đó đưa thuốc khi chúng đang trong trạng thái mất lí trí với đôi mắt trũng sâu và miệng sùi đầy bọt mép thì chắc chắn rằng chúng sẵn lòng khắc cốt ghi tâm và báo đáp ân tình người đó.

Mười người thì mười người đều vậy.

Tất cả những tên nghiện thuốc phiện mà Jin từng gặp qua đều giống nhau cả, không có bất kỳ ngoại lệ nào.

Cũng có người cai nghiện được bằng sức mạnh và bản lĩnh của chính mình, nhưng rõ ràng, trong một triệu người thì mới có một người như vậy.

Còn theo như Jin thấy thì, Alkaro Tzendler không phải là người có ý chí mạnh mẽ đến thế.

“Mẹ kiếp! Làm ơn cho ta thuốc, được chứ? Thiếu nó ta sẽ chết mất. Xin ngươi….”

Alkaro đang lăn lộn trên nền đất và liên tục van xin đám vệ sĩ.

Những người vệ sĩ trưng ra vẻ ngoài điềm đạm, nhưng Jin có thể thấy được sự chán ghét hiện trên những nét mặt ấy.

“Tôi đã nói rồi, chúng tôi không thể đáp ứng yêu cầu của ngài. Nhiệm vụ của chúng tôi là bảo đảm an toàn cho thiếu gia, không phải trông trẻ. Nếu ngài còn tiếp tục làm loạn, chúng tôi sẽ phải –”

“Aaaaargh! Ta không quan tâm! Câm miệng! Nếu ngươi không đưa thì tự ta sẽ đi tìm. Mẹ kiếp, hãy đợi đấy. Đợi đến khi người yêu của ta quay về thì thì lập tức đầu ngươi sẽ lìa khỏi cổ! Ta đảm bảo rằng tất cả các ngươi đều sẽ phải chết!”

"Haaa."

“Hả? Ngươi vừa thở dài ư? Ta là trò đùa của các ngươi đấy à? Mấy con chó thấp hèn các ngươi dám…! Ta là người của gia tộc Tzend–”

Bốp!

Một vệ sĩ bất ngờ đấm thẳng vào bụng của Alkaro khiến cậu ta run rẩy và ngất ngay tại chỗ.

“Khỉ thật. Chúng ta còn phải bảo vệ tên rác rưởi này đến bao giờ nữa đây?”

“Sao không để hắn dùng thuốc quá liều cho rồi chết quách đi nhỉ. Tại sao chủ nhân lại nuôi một tên thế này…?”

“Trật tự. Chúng ta cần hoàn thành nhiệm vụ được giao. Đừng để cảm xúc cá nhân không cần thiết làm ảnh hưởng.”

Alkaro được đám cận vệ hộ tống về phòng trong tình trạng bất tỉnh.

Jin cảm thấy hình như mình đã bắt được vàng rồi.

‘Có vẻ như mối quan hệ giữa Alkaro và đám vệ sĩ không được tốt lắm. Khi tỉnh dậy, chắc chắn hắn ta sẽ như một con thú đói lao đi mà tìm thuốc.'

Hừm…

Cuối cùng thì âm mưu ám sát Alkaro cũng có vẻ khả quan hơn. Jin vừa nghĩ vừa uống ly bia mà nhân viên quán trọ bưng lên.

Để càng lâu thì những cơn nghiện sẽ càng trở nên mất kiểm soát. Đợi đến lúc hắn ta không còn chịu nổi nữa, thì việc ám sát sẽ dễ như trở bàn tay.

Cho dù Jin có sử dụng ma thuật, Ảnh Năng hay dao cùn đi nữa thì việc giết Alkaro vẫn dễ như ăn bánh.

'Nhưng việc rút lui mới chính là vấn đề. Sau khi giết hắn ta mình còn cần phải tránh được đám vệ sĩ để trở về nhà an toàn.'

Điều khó khăn nhất của nhiệm vụ lần này nằm ở phần đó.

Không thể cứ thể mà giết Alkaro ngay trong quán trọ rồi tẩu thoát được. Các vệ sĩ từ sáu sao trở lên có thể chất vượt trội hơn Jin sẽ bắt được Jin ngay lập tức.

Hạ độc cũng không được. Nếu như nhử hắn bằng cách tẩm độc vào thuốc thì cả khu vực Mamit sẽ trở nên hỗn loạn.

Chưa kể đến việc sử dụng chất độc là luật bất thành văn không ai là không biết đến ở thành phố này.

Đầu của Jin đau nhức khi phải cố gắng vẽ ra một kế hoạch hoàn hảo. Mọi phương thức ám sát truyền thống đều không sử dụng được trong Nguyệt Tỉnh.

Cạch.

Jin lấy lại tinh thần ngay sau khi nốc cạn cốc bia và đập nó xuống bàn.

'Được rồi.'

Jin đã nghĩ ra một chiến lược.

Cậu sẽ sử dụng ma thuật để tạo ra một cuộc đột kích ngay trong Nguyệt Tỉnh.

Nguyệt Tỉnh là quán trọ nơi những tên ‘vua’ của Mamit hoành hành.

Nơi hội tụ đủ kẻ máu mặt và khét tiếng nhất trong đám tội phạm khét tiếng của Mamit. Khi cuộc đột kích xảy ra, những ‘vị vua’ này sẽ ngay lập tức phản công và truy sát thủ phạm.

Hơn nữa, họ sẽ nghi ngờ đây là tác phẩm của một ‘pháp sư từ sáu sao trở lên.’

‘Nếu mình thi triển ma thuật bốn sao và dùng Ảnh Năng để cường hóa sức mạnh của nó, nó sẽ mạnh y như ma thuật sáu sao. Vậy thì tốt nhất nên dùng ‘Triệu Lôi’ rồi cường hóa hỏa lực của nó.’

Liệu có ai trên đời lại đi tin rằng pháp sư sáu sao đó chỉ là một thằng nhóc mười lăm tuổi không?

Không một ai.

Ngay cả Beradin Zipfel – một ứng cử viên sáng giá cho vị trí trưởng tộc đời kế tiếp của nhà Zipfel – người có khả năng làm rung chuyển cả thế giới bằng tài năng của mình - năm mười tám tuổi mới đạt được cấp độ sáu sao.

Sử dụng ma thuật sáu sao ngay khi chỉ mới mười lăm tuổi ư, chẳng ai làm được điều đó, ngay cả những thiên tài nhà Zipfel.

‘Không cần nghĩ nhiều nữa. Mình sẽ lấp đầy căn phòng bằng Ảnh Năng để che đậy dấu vết khai triển ma thuật.’

Khi dùng Ảnh Năng bao phủ lên đồ vật, bất kể đó là thứ gì, thì sự tồn tại của nó sẽ trở nên rất mờ nhạt.

Jin từng dễ dàng hạ gục một chiến binh bốn sao chỉ với con dao găm được bao phủ Ảnh Năng. Mana và aura của cậu cũng hoạt động tương tự như thế. Jin chắc chắn cậu ấy có thể dễ dàng che giấu đi những thần chú bốn sao bằng Ảnh Năng của mình.

Vậy nên, những kẻ bên trong Nguyệt Tỉnh sẽ chuyển sự nghi ngờ sang những người bên ngoài.

Không đời nào những tên trùm của Mamit lại nhận ra mana được tạo ra từ bên trong quán trọ cả. Vậy nên, họ sẽ nghi rằng thủ phạm đang ở bên ngoài.

'Mình sẽ cường hóa Triệu Lôi rồi thả nó vào Nguyệt Tỉnh. Có thể cũng sẽ bị thương, nhưng chắc không sao vì mình đã có Mặt dây chuyền Orgal bên cạnh.'

Mặt dây chuyền Orgal có thể vô hiệu hoá các tấn công từ năm sao trở xuống. Mặc dù ma thuật từ sáu sao trở lên có thể sẽ nguy hiểm hơn một chút nhưng sức mạnh của sợi dây cũng không phải là hoàn toàn vô dụng. 

‘Xét trên lượng mana và Ảnh Năng hiện có, mình có thể dùng Triệu Lôi và khuếch đại nó tầm bốn lần. Nếu thi triển ma thuật này ở bốn khu vực khác nhau trong quán trọ, thì có thể làm kinh động tới các vị khách ở đây.’

Trong lúc mọi người hoảng loạn, Jin sẽ giả vờ như đang bị thương và đi lại xung quanh quán trọ. Tìm thấy Alkaro rồi thì chỉ việc giết hắn, và thế là nhiệm vụ hoàn thành.

Sẽ còn tuyệt hơn nếu Alkaro không may bị tia sét của cậu đánh trúng và chết ngay tại chỗ.

'Đôi khi cơ thể nhỏ bé này cũng thật là hữu dụng.'

Đúng như tên gọi của nó, Triệu Lôi là một câu thần chú tấn công bằng cách gọi ra một tia sét bất ngờ từ trên trời giáng xuống. Nó chỉ diễn ra có vài giây, vậy nên sẽ rất khó để nhận ra có cả Ảnh Năng bên trong câu thần chú.

Mà kể cả khi có ai đó nhìn ra thứ năng lượng bóng tối hòa cùng tia sét thì chắc họ cũng chỉ nghĩ đây là một biến thể nào đó của ma thuật hạng thường. Ảnh Năng không được nhiều người biết đến, nhưng biến thể ma thuật thì có.

Sự tái sinh của Jin, Ảnh Năng, và cả tài năng ma thuật thiên bẩm của cậu.

Nếu cậu thiếu một trong những thứ này, cậu sẽ không bao giờ dám nghĩ tới việc đột kích Nguyệt Tỉnh.

‘Chẳng cần phải đợi nữa, trưa mai mình sẽ bắt đầu kế hoạch. Nếu để lâu thì không biết tên nghiện kia sẽ giở trò gì.’

Thay vì tấn công vào ban đêm khi mọi người đã ngủ, tấn công giữa ban ngày ban mặt có lẽ sẽ khả thi hơn.

Càng nhiều người tận mắt chứng kiến tận mắt ma thuật sáu sao Triệu Lôi thì Jin càng có lợi.

***

10 giờ 30 sáng.

Jin bước xuống sảnh và thưởng thức bữa sáng muộn với món bánh mì nướng, trứng luộc và súp.

Cậu phải cố gắng cư xử như những vị khách bình thường khác ở Nguyệt Tỉnh vì điều đó nằm trong kế hoạch đã vạch sẵn.

Năm trong số những tên trùm ở Mamit cũng đang dùng bữa ở đây. Cảm nhận được aura yếu ớt toát ra từ Jin, chúng nhếch mép cười khinh bỉ.

“Nhóc con. So với tuổi thật thì trông ngươi có vẻ khá tài năng, nhưng nếu ngươi gây ra rắc rối thì sẽ gặp bất lợi đấy, ta khuyên ngươi không nên ở lại thành phố này quá lâu với cái trình độ trình độ hiện tại của ngươi.”

Một trong năm người đã đến bắt chuyện với Jin.

“Cảm ơn ngài. Nhưng có một người ở đây tôi cần gặp và tôi đảm bảo rằng sẽ không gây ra bất kỳ rắc rối nào cho các vị khách ở đây.”

“Ha ha, đúng là một kẻ biết điều. Dù vài ngày trước vẫn còn là con sói hung ác giết người chỉ với một con dao găm.”

“So với những kẻ say xỉn kia thì ngài quả thật nằm ở một đẳng cấp khác. Tôi biết vị trí của mình ở đâu, cũng biết cái gì nên cái gì không nên mà ạ.”

“Cách cư xử rất thanh lịch. Được thôi, ta cho phép ngươi ở lại đây thêm vài ngày nữa.”

“Tôi rất biết ơn. Sau khi rời khỏi thành phố này tôi vẫn sẽ khắc ghi cách mà những vị vua của Mamit đã đối đãi với tôi ngày hôm nay.”

Jin hơi cúi nhẹ và rời bàn, quay trở lại phòng. Các vị vua của Mamit bắt đầu trò chuyện với nhau về thái độ cư xử dễ mến của Jin.

“Mamit tiêu thật rồi, trở thành nơi mà đến một thằng ranh con cũng có thể đến và đi một cách tự do như vậy.”

“Chà, chắc nó sẽ rời đi sớm thôi. Nếu không thì kiểu gì cũng bị mấy tên bẩn thỉu ở đây giết hại.”

“Dù sao thì trông cũng có vẻ là một đứa trẻ đứng đắn. Ta sẽ xem xét tuyển cậu ta vào làm tân binh trong tổ chức.”

“Đừng. Đám cận vệ của ngươi có thể biến nó thành phế nhân vì vẻ ngoài điển trai ấy đấy.”

Bwahahaha!

Bọn cầm đầu của Mamit đều cười phá lên.

'Cách cư xử của ta thanh lịch ư? Đúng là lũ rác rưởi nực cười.'

Vừa về phòng, Jin cũng lập tức cười phá lên khi thấy những tên xấu xa nhất trong thành phố này lại ủng hộ cách cư xử lịch sự. Jin thực sự nóng lòng muốn giáng một tia sét vào đầu chúng.

Jin ngồi khoanh chân giữa phòng.

Cậu từ từ nhắm mắt và tiến hành giải phóng Ảnh Năng. Chẳng bao lâu, toàn bộ cơ thể cậu đã bắt đầu toát ra mù mịt một nguồn năng lượng bóng tối. Để thuận lợi tấn công vào buổi trưa, cậu đã kỳ công chuẩn bị từ những điều nhỏ nhặt nhất.

'Mình sẽ lấp đầy cả căn phòng bằng Ảnh Năng để không ai bên ngoài có thể cảm nhận được bất cứ thứ gì.'

Trong vòng một giờ đồng hồ, căn phòng nhỏ bé của cậu sẽ nhanh chóng bị Ảnh Năng lấp đầy.

Một giờ đồng hồ này là phần quan trọng nhất của kế hoạch. Nếu trong quá trình này có ai bước vào phòng thì chắc chắn rằng kế hoạch sẽ đổ bể.

Tiếng bước chân bên ngoài phòng, trên hành lang của các nhân viên dọn dẹp và các vị khách ra vào phòng liên tục truyền tới tai Jin.

'Chậc, mình phải liều thôi. Nếu không, nhiệm vụ sẽ thất bại mất.'

Jin cẩn thận bắt đầu giải phóng Ảnh Năngkhiến những âm thanh bên ngoài được truyền tới ngày càng mờ nhạt hơn, đồng thời năng lượng đen tối đã bao phủ lấy căn phòng khiến Jin có được cảm giác an toàn và bình tĩnh.

Từng giây trôi qua, bên trong căn phòng ngập tràn Ảnh Năng, như thể mực đã len lỏi vào từng chân tơ kẽ tóc của căn phòng. Không còn nhìn được cả hình dáng nội thất trong phòng nữa. Về cơ bản thì căn phòng đã trở nên tối om.

Bên trong căn phòng, Jin chính là thực thể duy nhất không bị lu mờ.

‘Chà, phải công nhận rằng, đây là một “tác phẩm” hoàn hảo đó, Jin.’

Phù.

Jin kiểm soát hơi thở và lau đi mồ hôi trên trán. Giờ chỉ cần giải phóng năng lượng và chuẩn bị khai triển thần chú Triệu Lôi nữa là xong.

‘Mình sẽ làm Ảnh Năng trong căn phòng này biến mất bằng cách nén nó vào câu thần chú Triệu Lôi cuối cùng. Sau đấy, chỉ cần la hét và chạy ra khỏi phòng, vờ như bị thương để tìm kiếm Alkaro xem hắn ta còn sống hay không là được…’

Một chiến lược đơn giản nhưng hiệu quả.

Jin bắt đầu tập trung mana trên lòng bàn tay mình và thầm khen ngợi bản thân cũng như kế hoạch tuyệt vời này.

Rắc! Rắc!

Dòng điện màu xanh lam chạy dọc qua cánh tay của Jin và tạo ra vô vàn tiếng động. Nhưng y như cậu dự tính, chẳng có ma nào nghe thấy chúng cả.

Nguồn Ảnh Năng trông giống như sợi dây, dần hòa vào dòng lôi điện.

‘Triệu Lôi.'

Bùmmmmmmmmmmmmm!

Tia sét đầu tiên giáng xuống Nguyệt Tỉnh, phá hủy mất một nửa phần mái của tòa nhà.

“Aaarg—!”

Trước khi những kẻ bị thương kịp hét lên, trước cả khi những người chứng kiến kịp ngước đầu…

Một vệt sét màu xanh đậm thứ hai đánh xuống Nguyệt Tỉnh. Là đợt tấn công lần hai.

Mọi người bắt đầu chạy náo loạn khỏi đống tro tàn trước mặt và những căn phòng đổ nát, kêu gào với hy vọng có thể sống sót.

“Trời ạ… Có vẻ như mình đã chọn nhầm thời điểm rồi.”

Một cô gái – người vừa mới đặt chân tới Nguyệt Tỉnh– nghiêng đầu bối rối khi chứng kiến cảnh tượng đang xảy ra trước mặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương