Cửu Thiên Cực Kiếm
-
Chapter 53
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 53: Ta chính là đại bàng
Khẩu Mật Phúc Kiếm Thẩm Dương Khắc, phản ứng nhạy cảm với từ địa ngục, có lẽ vì lương tâm của lão ta đang cắn rứt.
"Hả! Địa ngục á?"
“Có cả Cửu thiên nữ, chẳng lẽ lại không có địa ngục. Lão già ngươi chính là học trực tiếp tâm pháp từ Cửu thiên huyền nữ đấy” .
"Có thật không?"
Lão iếc nhìn Uyên Xích Hà với vẻ mặt nửa tin nửa ngờ.
Cửu Thiên Nữ là một nữ thần trong thần thoại. Thật tuyệt vời khi được học trực tiếp từ Cửu Thiên Huyền Nữ trong truyền thuyết. Nhưng lời tiểu tử kia nói ai mà kiểm chứng được chứ.
“Tin hay không thì tùy. Nhưng nếu nhờ Tam Bách tự khẩu quyết mà lão già ngươi hồi phục được nội công thì cũng liệu mà sống, có khi địa ngục đang rộng cửa đợi ngươi đấy”
"Tại sao chứ?"
Chưa kịp vui sướng khi biết mình sắp “hồi phục nội công”, lão đã ngẩn mặt khi nghe thấy từ “địa ngục”.
"Ta đã nói rồi còn gì. Có Cửu thiên nữ thì cũng sẽ có địa ngục. Không phải ngươi nghĩ là ngươi sẽ lên thiên đàng sau khi tạo nghiệp và chém giết biết bao nhiêu người như như vậy đó chứ? Mà nếu như ngươi có mất đi nội công thật, đó cũng coi như một sự trừng phạt thích đáng đi."
"..."
Lão cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Lão chưa bao giờ cảm thấy tội lỗi trong cuộc đời. Ngay từ khi còn nhỏ, cuộc sống của lão vốn dĩ cũng chỉ xoay quanh cướp giật, đánh đập và giết chóc.
Tuy nhiên, lão lại cảm thấy có điều gì đó khi bị phớt lờ ngay cả bởi một người như Hoàng Diệu Minh. Nó giống như nỗi buồn của kẻ yếu bị kẻ mạnh chà đạp mà không thể phản kháng.
Như Uyên Xích Hà đã nói, lão không biết liệu có địa ngục hay không, nhưng lão lại cảm thấy như mình đã mơ hồ biết được ranh giới giữa đúng và sai.
"Xích Hà."
"Sao?"
“Đứa trẻ bị nhốt trong nhà kho suốt mười năm đó, chẳng lẽ lại là ngươi sao?”
Nhìn vào Uyên Xích Hà, lão có thể cảm nhận được sự thanh sạch, ngây thơ ẩn bên trong vỏ bọc lạnh lùng, gai góc. Ở cậu, dường như có cả ánh nắng dịu dàng của ngày xuân ấm áp và sự dữ dội của cơn bão mùa hè.
Đó là một người xa vời với tư tưởng hỗn loạn của con người. Giống như cậu không thuộc về thế gian này vậy.
"Cái gì? Nhìn thân thể này yếu ớt như vậy sao?"
Thẩm Dương Khắc bật cười.
Hiếm thấy khi cậu có biểu cảm giống như đám trẻ đồng trang lứa thế này.
"Này lão già."
"Sao thế?"
“Ngươi biết tâm pháp chúng ta học là gì không?”
"Không phải Cửu Thiên nữ nhất chân cảnh sao?"
“Đúng vậy, nếu ở cảnh giới cuối cùng của chân cảnh mà nở hoa vàng thì cá sẽ trở thành đại bàng. Thiên Chí Thượng nhân đã từng nói với ta như thế. Nhưng để có thể biến đổi thành đại bàng sẽ đau đớn và vất vả bao nhiêu chứ. Thử nghĩ xem. Cá và chim có ngoại hình khác nhau rất nhiều mà.""
"À!"
Thẩm Dương Khắc gật đầu với vẻ mặt trống rỗng.
Nỗi đau đó bản thân anh lão đang cảm nhận được rõ hơn ai hết.
Biết đâu lão lại chết trước khi kịp trở thành đại bàng không chừng…
"Yên tâm, ngươi chắc cũng không mất đến 10 năm như ta đâu."
“Ờm..."
Chỉ sau đó, Thẩm Dương Khắc mới biết làm thế nào mà Uyên Xích Hà có thể vuợt qua được mười năm đằng đẵng đó.
"Nhìn lại thì lúc đó giống như ở dưới nước. Ngay cả việc hít thở cũng khó khăn. Dường như chỉ có mình ta ở một thế giới khác, lạc lõng vô định."
"..."
“Bây giờ ngươi cũng cảm thấy như thế phải không?”
"Haha, nói thật thì không đến mức đó đâu."
"Ngũ Phong thập kiệt chỉ học được bách tự, nhưng ngươi lại học được tận tam bách tự. Điều đó có ý nghĩa là gì, ngươi biết không?"
"Ta không biết."
"Cửu thiên nữ nhất chân cảnh toàn vẹn được truyền dạy bởi Cửu Thiên huyền nữ có tổng cộng cửu bách tự. Người có năng lực dừng lại ở bách tự thì sẽ chỉ học được bách tự, người có sức mạnh xứng đáng với tam bách tự thì sẽ học được tam bách tự."
"Thế sao"
“Điều đó có nghĩa là lão già ngươi mạnh hơn gấp ba lần so với Ngũ Phong thập kiệt đấy.”
Thẩm Dương Khắc khẽ rùng mình.
Ngũ Phong thập kiệt chỉ với Bách tự khẩu quyết mà đã sắp trở thành cao thủ cấp huyện.
Vậy mà lão còn mạnh hơn họ những ba lần sao?
"Nhưng đừng vội mừng. Có khi chưa kịp hóa đại bàng thì lão già lọm khọm nhà ngươi đã về chầu trời rồi."
"Hừ! Sao có thể chứ. Nếu thế thì trời đã không cho ta học được tam bách tự rồi."
"Hả? Ngươi thực sự nghĩ trời sẽ không bạc đãi một ma đầu khét tiếng như ngươi hả?"
"Hehe, quá lời quá lời. Ma đầu gì đâu chứ."
"Chết tiệt. Đừng có cười như thế."
Thẩm Dương Khắc đang vuốt râu cười, đột nhiên quay sang Uyên Xích Hà.
"Này tiểu tử, ngươi có làm cho hoa vàng nở được chưa?"
"Tất nhiên. Ta là đại bàng đấy."
"Ghê thật đấy, tại hạ bái phục!”.
Uyên Xích Hà khẽ rùng mình.
Nghe mấy từ như vậy từ một ông già tóc hoa râm quả là kỳ quái mà.
***
Lệ Châu.
Bảo Quang tự.
Chuyến ghé thăm của các trưởng lão Thiếu Lâm Tự, Công Bạch đại sư và năm vị La Hán, đã khiến ngôi chùa vốn yên ắng nay náo nhiệt hẳn lên. Trụ trì Vũ Quang và các hòa thượng tập trung trước mặt Công Bạch.
"Nam Mô A Di Đà Phật, đại sư, không biết ngọn gió nào đưa ngài tới đây…”
Vũ Quang trụ trì không hiểu sao Công Bạch đại sư lại đột nhiên tới đây. Bảo Quang tự chỉ là một ngôi chùa bình thường, hòa thượng ở đây tập thể dục còn hiếm, hoàn toàn không liên quan gì đến thiếu lâm tự tối ngày luyện công tỷ võ kia.
Công Bạch đại sư chắp tay.
“Không biết ở đây có hòa thượng tên Dương Nguyên không. ”
"À, Dương Nguyên đã xuất hành 10 ngày trước và vẫn chưa quay trở lại.."
Không biết về mối quan hệ giữa Công Bạch đại sư và hòa thượng Dương Nguyên, trụ trì Vũ Quang nhìn các đệ tử với ánh mắt hoang mang.
Tuy nhiên, các tiểu hòa thượng đều lắc đầu nguầy nguậy vì không biết nội tình.
"Thực ra hòa thượng Dương Nguyên là huynh trưởng của ta. Việc này chỉ có hòa thượng Chính Minh dùng chung phòng với y mới biết thôi."
"À, thì ra là vậy"
“Vài ngày trước, ta đã nhận được một lá thư từ Hòa thượng Chính Minh, trong đó viết rằng huynh trưởng ta đã mất tích.”
"Mất, mất tích sao? Ta chỉ tưởng rằng y xuất hành vì có việc riêng..."
Mặt Vũ Quang trụ trì lập tức trắng bệch.
"Nếu có ý định đi lâu như vậy thì hẳn huynh ấy đã phải nói trước với Chính Minh hòa thượng rồi."
Công Bạch đại sư không còn cảm thấy cần phải nói chuyện với sư trụ trì Vũ Quang nữa. Bởi vì không có thông tin nào có thể thu được từ y.
“Ta muốn gặp Hòa thượng Chính Minh, người ở chung phòng với huynh trưởng ta.”
"À, được. Nếu là Chính Minh thì y đang ở phía sau viện."
Vũ Quang trụ trì vội vàng dẫn đường cho Công Bạch.
…
"Đã đến rồi sao."
Trong căn phòng trống, Chính Minh đang bình thản đọc Kinh Phật, không hề có một chút ngạc nhiên, giống như thể y đang chờ đợi sẵn.
"Đa tạ ngài đã báo tin. Việc hòa thượng Dương Nguyên mất tích trong khi đang khất thực có phải là sự thật không?”
"Đúng thế. Y cũng không nói là đi đâu.”
“Ngài có biết y thường đi khất thực ở đâu không?”
“Chủ yếu là ở Mai Sơn và Thương Hà. Y yêu thích phong cảnh Mai Sơn và chúng sinh Thương Hà.."
Một ánh sáng lóe lên trong mắt Công Bạch đại sư.
Dường như y đã nắm được manh mối gì đó.
Công Bạch đại sư ngay lập tức từ biệt Chính Minh và lên đường đến Mai Sơn cùng với năm vị La Hán.
Tuy nhiên, sau khi lang thang quanh khu vực Mai Sơn cả ngày, họ vẫn không thể tìm thấy gì cả.
Ngày hôm sau, họ di chuyển đến Thương Hà.
Họ đi dò hỏi khắp nơi, nhưng không một ai còn nhớ đến một nhà sư khất thực mười ngày trước.
Không có manh mối gì, Công Bạch đại sư cũng cảm thấy mệt mỏi cả tinh thần và thể chất.
Bỗng nhiên, một lão già ăn xin ở lối vào con hẻm vẫy tay với y.
Liếc trái nhìn phải một hồi, lão thì thầm vào tai y, nhanh đến mức khó hiểu.
“Đã đến Nhữ Hà rồi.”
"Thí chủ nói gì cơ?”
"Nhữ Hà"
Ông lão chỉ ngón tay về phía dòng sông, sau đó liền cuộn chiếc chiếu rách đang ngồi và bỏ đi.
Biết rằng không thể hỏi thêm chuyện được nữa, y liền tiến ra bờ sông với các vị La Hán.
Những ngọn lau sậy vươn cao đung đưa trong gió xuân.
Nhưng ra đến bờ sông, họ lại chẳng biết phải làm gì.
Không lấy nổi một chiếc thuyền, chứ đừng nói đến ngư dân.
Họ chia nhau tìm kiếm dọc bờ sông.
Khoảng một canh giờ đã trôi qua.
Môn Cốc, một vị La Hán đang tìm kiếm trong rừng sậy, hét lên.
"Đại sư! Ở đây có thứ gì đó!!"
Họ nhanh chóng tập trung xung quanh Môn Cốc.
Tấm vải chôn nông bị mưa gió cuốn phăng, lộ ra một phần.
Công Bạch liếc nhìn ra hiệu, Môn Cốc liền nắm một đầu tấm vải, thận trọng lật ra.
Phía dưới là một bao tải lớn.
Môn Cốc kéo đoạn dây buộc ở đầu bao tải.
Kinh ngạc thay, thứ lăn ra từ bao là một thủ cấp và thân người riêng biệt.
Y run run cúi xuống kiểm tra.
"Ca! ca ca…”
Thủ cấp là của Dương Nguyên, vị hòa thượng đã mất tích.
Công Bạch đại sư như chết lặng, cơ thể run run như cây lau trong gió cát.
Một lúc sau, y mới cố nén đau buồn, cẩn thận kiểm tra thi thể của người đã khuất.
"Đây là…Di Minh Giáo."
Cả cơ thể đều khô héo như xác ướp.
Đây là một hiện tượng xuất hiện ở những thi thể được dùng làm vật hiến tế cho Di Minh Giáo.
***
Lạc Dương
Công Huyền Tam Hương tửu lầu
Bốn người đàn ông đang ngồi quanh một chiếc bàn tròn lớn, cùng uống rượu. Họ là bang chủ Bách Tuế thương bang, Lý Thế Sang, Đại hành thủ Lý Uyên Phúc, bang chủ Tam Chấn Thương Bang, Thiên Thái Thượng cùng Đại hành thủ Thiên Nhược Thủy..
Trên sân khấu rực rỡ được ở chính diện, mấy vũ cơ xinh đẹp đang chơi đàn tỳ bà và ca múa mê say, nhưng nét mặt của bốn người đàn ông không mấy tươi sáng.
Chín người hộ tống đứng sau cũng không khỏi căng thẳng. Bốn trong số đó là võ giả Ngọa Long trang, năm người còn lại đến từ Võ Môn quán.
Cuối cùng, một người đập bàn và hét lên.
Đó là Đại hành thủ Tam Chấn thương bang, Thiên Nhược Thủy
"Càng nghe càng thấy quá quát! Ý các người là đang muốn ăn cả Lò Quận Công* của Tam Chấn Thương bang miễn phí sao?"
Lò Quận Công là nơi sản xuất ra đồ gốm có tên là Đường Tam Sắc. Dang Samchae là đồ sứ được trang trí bằng men xanh, trắng và nâu, cũng là đặc sản của Lạc Dương.
Đại hành thủ Bách Tuế Thương bang Lý Uyên Phúc chế nhạo.
"Hả! Miễn phí? Tam Chấn thương bang các người đã vay bao nhiêu tiền từ Bách Tuế thương bang chúng ta hả?
Thiên Nhược Thủy đáp trả gay gắt.
"Chết tiệt! Các ngươi nói thế có khác gì ăn cướp? Chỉ có hai vạn lượng mà đòi cả Lò Quận Công sao? Trong ba hoặc bốn năm, chúng ta nhất định sẽ trả hết!"
Lợi nhuận kiếm được từ Lò Quận Công mỗi năm đã vượt quá ba ngàn lượng. Ai ngu ngốc mà giao kho báu naỳ ra chỉ để trả món nợ hai vạn lượng chứ.
“Ư! Cướp trộm gì ở đây! Ta nói này, các người mượn tiền mà không trả, vậy ai mới đúng là đầu trộm đuôi cướp đây?"
Trước lời chửi rủa của Lý Uyên Phúc, bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, và bây giờ dù hai bên có lao vào đánh nhau thì cũng không có gì lạ.
Thiên Thái Thượng và Thiên Nhược Thủy của Tam Chấn thương bang trừng mắt nghiến răng nhìn Lý Uyên Phúc. Lạ đời thay, con nợ nay lại sừng sừng sổ sổ nổi giận, còn chủ nợ thì lại phải ngồi phân bua để đòi lại thứ vốn thuộc về mình.
*(nơi sản xuất gốm sứ)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook