Cửu Thiên Cực Kiếm
-
Chapter 54
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 54. Những đứa trẻ học đòi làm người lớn
Trước lời châm biếm của đại hành thủ Bách Tuế thương bang Lí Uyên Phúc, đôi mắt của đám võ giả hộ tống tối sầm. Trông bên phía Tam Chấn thương bang còn như đã đã sẵn sàng rút kiếm tới nơi.
Một giọt mồ hôi lăn dài trên lưng UYên Vũ Thượng.
Đã một tháng kể từ khi hắn rời Ngọa Long Trang để tới đây với tư cách là người hộ tống cho Bách Tuế thương bang.
Đã có một số cuộc chiến vặt vãnh xảy ra trong thời gian đó, nhưng chưa bao giờ căng thẳng như lúc này.
Ánh mắt của đám võ giả bên kia ai nấy đều hung ác như hổ dữ.
Trong bầu không khí thế này, chỉ cần một bên không nhịn được mà ra tay trước thôi?
Không có gì khó đoán.
Một cuộc chiến sống còn giữa Bách Tuế thương bang và Tam Chấn thương bang sẽ nổ ra.
Nói là cuộc chiến giữa hai thương bang, nhưng thực chất đó là cuộc chiến giữa Ngọa Long Trang và Võ Môn quán.
Võ Môn Quán là một võ quán ở Lạc Dương, với số lượng đệ tử khoảng năm mươi. Mặc dù kém hơn so với Ngoạ Long Trang, nơi có khoảng bảy mươi đệ tử, nhưng đây vẫn xem là một nơi có số má.
Nhưng vấn đề là hầu hết trong số bảy mươi môn đồ ở Ngọa Long Trang đều là những kẻ lang thang vô công rỗi nghề được đào tạo vội vàng. Và nếu Ngọa Long Trang thất bại ê chề, hoặc nếu cuộc chiến kéo dài thì tất cả đều có thể sẽ bỏ của chạy lấy người.
“Tên khốn kia! Sao ngươi có thể nói lời xằng bậy, đảo lộn thị phi như vậy!"
Choang.
Chiếc bàn tròn đổ nghiêng theo tiếng hô của Thiên Nhược Thủy. Bát đĩa và thức ăn bay tứ phía.
Giật mình vì tiếng động lớn, đám vũ cơ liền hốt hoảng thu dọn đồ nghề, kéo nhau chạy về phía sau màn trướng.
'Lí Uyên Phúc! Cuối cùng nhà ngươi vẫn muốn gây chuyện mà.'
UYên Vũ Thượng nghiến răng thầm nghĩ.
Những người khác không để ý có thể nghĩ rằng 'Thiên Nhược Thủy tức giận nên mới lật đổ bàn trà', nhưng chính mắt hắn đã nhìn thấy, khi Thiên Nhược Thủy hét lên, Lý Uyên Phúc mới là người vung tay lật đổ nó. Ai nhìn vào cũng biết đó là hành động cố ý gây sự.
Soạt.
Các võ giả của Võ Môn quán đồng loạt bước về phía trước.
Lí Sơn, võ giả đứng đầu Võ Môn quán dứt khoát rút kiếm.
"Hộ vệ Bách Tuế thuơng bang lùi lại ngay lập tức. Nếu còn dám tiến thêm một bước, ta đảm bảo hôm nay không ai có thể toàn mạng trở về."
Bốn người võ giả Tam Chấn thương bang nhanh chóng tiến vào vị trí bên trái và bên phải của Lí Sơn.
Uyên Vũ Sang lắc lư cái đầu và bước ra phía trước. Không biết từ lúc nào mà thanh kiếm đã được rút ra, lăm lăm trên tay hắn.
"Chà. Chúng ta cũng phải làm việc của mình chứ."
Ngay sau đó, đám võ giả Ngọa Long Trang cũng dàn hàng bên cạnh hắn.
Lí Sơn tặc lưỡi, ra lệnh ngắn gọn.
"Đánh!"
Cheng. Keng.
Rầm.
Khi đao kiếm hai bên lao vào nhau, kỹ lầu cũng nhanh chóng trở thành một đống hỗn độn. Dù bên nào thắng thì có vẻ như cũng phải chi khá nhiều tiền sửa chữa đây.
Khi đoàn hộ vệ của Tam Chấn Thương bang dường như bị đẩy lùi, bang chủ Thiên Thái Thượng và đại hành thủ Thiên Nhược Thủy nhanh chóng lẻn ra phía sau.
Đương nhiên, nếu bị bắt ở nơi này, chúng sẽ phải giao ra Lò Quận Công mà không được phép đưa ra bất cứ một yêu cầu nào cả.
"Khục khục!"
Một võ giả Tam Chấn Thương bang nắm lấy vai họ và nhanh chóng rút lui.
Hai người đứng đầu chạy mất, đám võ giả Tam Chấn thương bang càng trở nên thất thế, ngay lập tức bị áp đảo bởi kiếm thuật xuất sắc của hai huynh đệ Uyên Vũ Thượng và Uyên Vũ Minh.
Thêm một võ giả hộ tống Tam Chấn thương bang ngã xuống.
Ngay lập tức, Thiên Thái Thượng và Thiên Nhược Thủy cắm đầu chạy ra ngoài mà không ngoảnh lại.
"Mau ngăn chúng lại!"
Lý Uyên Phúc hét lên ra lệnh cho đám thuộc hạ, nhưng đáng tiếc cả hai đã nhanh chân rời khỏi kỹ lầu.
Thấy bang chủ và đại hành thủ đã thành công trốn thoát, Lí Sơn cũng thu kiếm, lập tức rút lui.
Cuộc chiến cứ như vậy mà kết thúc.
Mặc dù đã thắng, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt Lí Vũ Thượng lại không mấy hân hoan.
Bởi vì cuộc chiến chống lại Võ Môn quán chỉ mới bắt đầu.
***
Trịnh Châu.
Dương Gia Trang, Bách Hoa các.
Trở về từ Lạc Dương, Dương Lý Sơn ngay lập tức đến tìm muội muội Dương Lý Hoa.
Bách Hoa các được xây dựng bởi phụ thân y, Nhất Hoa Thần chưởng Dương Chu Hoan, cho muội muội y, với mong muốn trăm hoa nở rộ, bốn mùa đều xuân.
Dương Lý Hoa đang gảy đàn trên lầu, đã dừng tay khi nghe thấy tiếng động nhẹ.
"Ồ, ca ca? Huynh phải nghỉ ngơi thêm đi chứ. Sao đã ra ngoài rồi?"
"Ca ca của muội đâu yếu đuối đến mức mới đi hai ngày đã gục? Nói vậy là muội cũng đang chờ ta đúng không?"
Dương Lý Hoa bật cười trước những lời của huynh trưởng.
Dương Lý Sơn không trêu chọc muội muội ngây thơ của mình nữa mà đi thẳng vào vấn đề.
"Biệt hiệu của hắn là Ngọa Long Kiếm Khách."
"Phi! Trong mắt nam nhân các huynh chỉ có võ công thôi sao?"
Ý cô là muốn có thêm thông tin khác.
"Hắn tuấn tú y như ta vậy, suy nghĩ cũng rất chín chắn. Mấy lời đồn thổi về hắn cũng không có lời nào là không sạch sẽ, ta nghĩ muội không cần lo lắng đâu."
"Còn gì nữa?"
Ánh mắt Dương Lý Hoa lấp lánh.
"Ta cũng có gặp qua đệ đệ hắn, trông rất dễ thương. Muội muội hắn thì đang ở bên ngoài nên ta chưa gặp được, nhưng có vẻ cũng không phải là kẻ gây rắc rối. Muội biết đấy, dạo gần đây Ngọa Long Trang đó nhất cử nhất động đều bị chú ý, nếu có chuyện gì không hay chắc chắn sẽ bị đồn đại khắp nơi rồi."
"Bị chú ý sao?"
"Ừ, có vẻ như Bạch phu nhân, mẫu thân của Uyên thiếu hiệp đó đang làm việc tích cực lắm."
"À, Bạch phu nhân đã ở một mình một thời gian rồi đó hả?"
"Đúng vậy, Tham Nguyệt Kiếm Khách đã qua đời mười hai năm trước."
"Ta đang tò mò không biết muội muội hắn là người như thế nào đây."
"Sao thế? Chưa gì đã áp lực vì muội phu rồi hả?"
"Ai bảo chứ? Không phải sẽ tốt hơn nếu có ít nhất một người mà muội có thể trò chuyện cùng sao? Cũng trạc tuổi muội đấy."
“Ha ha! Muội biết thừa là huynh đã đi nghe ngóng chỗ này chỗ kia rồi mà. Nào, nói nghe thử coi!”
Trước sự thúc giục của muội muội, y ngay lập tức tuôn một tràng.
"Tính cách khá là hoạt bát. Nghe nói là một trong Lạc Dương Ngũ hiệp đấy."
"Phụt! Lạc Dương Ngũ hiệp?"
Dương Lý Hoa bật cười thành tiếng.
"Ừm, đó là một nhóm được thành lập bởi những đứa trẻ của các võ gia ở Lạc Dương, và trong đó có một cái tên chắc chắn sẽ khiến muội ngạc nhiên đấy."
"Ai cơ?"
“Con gái thứ ba của Nghĩa Thiên môn chủ là một trong số họ.”
"Ồ! Nghe có vẻ không giống một cuộc tụ họp bình thường nhỉ? Có vẻ như quan hệ của Uyên tiểu cô* rất rộng đấy."
*Tiểu cô: em chồng
"Ồ! Đã gọi tiểu cô rồi sao?"
“Chứ gọi là gì hả? Sớm muộn gì cũng thành người một nhà thôi"
"Sao cũng được. Cô ấy cùng với 4 năm thanh nữ tú khác tụ tập lại với nhau và tự xưng là Lạc Dương Ngũ hiệp."
"Đúng là một cô gái thú vị nhỉ."
"Phải đó. Chứ ai như muội, suốt ngày chỉ ru rú trong điện gảy đàn."
"Gì cơ! Là ai cứ nằng nặc đòi muội gảy đàn vì tiếng đàn của muội nghe hay hả?"
“Haha, dù sao thì, có vẻ như trong số các huynh muội của NGọa Long kiếm khách không có thành phần bất hảo nào đâu nên cứ yên tâm đi.”
"Ài, tốt quá thì không vui đâu."
"Muội muốn có một ma đầu trong đó mới vừa lòng hả?"
“Dù có thì nghe tiếng đàn thánh thót của muội cũng lập tức cải tà quy chính thôi.”
"Được thế thì còn gì bằng."
"Huynh mà cứ chọc muội nữa thì đừng hòng muội gảy đàn cho nghe nữa."
"Aiguu! Thế thì không được đâu. Đến khi gả đi rồi sẽ không còn cơ hội chơi cho ca ca này nghe nữa đâu. Khúc vừa nãy nghe hay đấy, thử chơi lại ta nghe đi."
Dương Lý Hoa nhẹ nhàng chỉnh lại dây đàn, ngước mắt nói với ca ca.
"Cho dù xuất giá rồi huynh cũng không được coi muội là người lạ từng quen đâu đấy. Muội gặp khó khăn gì huynh nhất định phải giúp đó.."
"Tất nhiên rồi. Đồ ngốc này. Muội là người thân ruột thịt duy nhất của ta mà. Nếu Ngọa Long kiếm khách và huynh đệ của hắn dám bắt nạt muội, ta nhất định đánh cho chúng nhừ tử. Ca ca muội là Dương Lý Sơn mà."
Phải đến lúc đó, Dương Lý Hoa mới mỉm cười, bắt đầu gảy đàn với những ngón tay xinh đẹp.
Đàn một khúc Bình Sa Lạc Nhạn*.
Âm thanh huyền cầm trong trẻo vang lên.
Dương Lý Sơn cũng mong rằng tương lai của muội muội mình cũng sẽ bình yên và thư thái như khúc cầm này.
*(chim sa cá lặn)
***
Lạc Dương
Trà quán Thanh Tư.
Vào khoảng giờ ngọ (11:00 sáng).
Một trong những nơi nổi tiếng nhất ở Lạc Dương là quán trà có tên Thanh Tư. Nơi này đông đúc đến nỗi không còn chỗ trống từ sáng sớm cho đến tối muộn.
Ở một góc của trà quán, có những thanh niên chụm đầu vào nhau thì thầm như hội kín. Mọi người ra vào trà quán liếc nhìn như thể đó là một cảnh tượng quen thuộc và mỉm cười đi ngang qua.
Nếu là người Lạc Dương thì sẽ có thể nhận ra danh tính của họ ngay lập tức. Đó chính là Lạc Dương Ngũ Hiệp, những người gần đây đã tạo ra một luồng gió mới trong giang hồ..
Hoàng Đông Nghiệp người lớn tuổi nhất trong nhóm, nói khi nhìn quanh những đứa em của mình.
“Ngày mà chúng ta chờ đợi cuối cùng đã đến rồi”.
Lý Tiểu Minh, một cô gái xinh đẹp với làn da trắng sứ và khuôn mặt tươi tắn liếc nhìn Uyên Tuyết Châu.
"Còn Uyên muội thì sao? Có thể chịu được cơn thịnh nộ của Bạch phu nhân không đấy?"
Uyên Tuyết Châu trả lời với khuôn mặt cứng rắn.
“Mấy ngày nay mẹ muội liên tục nhắc đến việc kết hôn nên muội cũng muốn nhân cơ hội này để thể hiện quyết tâm của mình”.
Uyên Tuyết Châu đã thành thạo Cửu Thiên kiếm lên đến tam tinh, cô muốn sống tự do như một nữ hiệp võ lâm thực thụ.
"Còn tỷ thì sao?"
Lý Tiểu Minh là con gái thứ ba của Nghĩa Thiên Môn chủ Lý Thiên Ích. Tất nhiên, sự nghiêm khắc của gia đình đó chẳng là gì so với Ngọa Long Trang.
“Muội biết ta cũng vậy mà. ta cũng muốn tự tay gây dựng nên cơ đồ giống như tổ phụ vậy. Ta nhất định không chấp nhận hôn nhân sắp đặt giống như đem nhi nữ đi bán như thế đâu!"
Trên thực tế, Lý Tiểu Minh của Nghĩa Thiên Môn và Uyên Tuyết Châu của Ngọa Long Trang bằng tuổi nhau và thậm chí có hoàn cảnh giống nhau. Thế nên giữa họ mới có một mối quan hệ kỳ lạ, vừa cạnh tranh chăm sóc, quan tâm nhau.
Nhị sư huynh Ngũ Trung Sơn nhìn quanh và nói.
“Đại ca, đệ nghĩ chúng ta nên đi thôi. Không phải cứ quanh quẩn chỗ này mà không có lý do thì phiền phức lắm sao?”
Ngoại trừ Lý Tiểu Minh, ở đây không có ai thuộc danh môn thất phái. Thế nên hô hào hành tẩu giang hồ thật không hợp lí chút nào.
Tam sư huynh Tôn Thượng Cực gật đầu đồng ý.
“Nhị ca nói đúng đấy, chúng ta phải rời khỏi Lạc Dương trước đã.”
Hoàng Đông Nghiệp thở dài.
"Hừ! Chúng ta đâu còn là những đứa trẻ không biết suy nghĩ nữa. Tại sao xung quanh chỉ toàn là lời phản đối vậy. Cũng đâu phải dạng vô danh tiểu tốt gì."
“Đúng vậy. Cũng hiểu là cha mẹ quan tâm chúng ta. Nhưng họ cứ luôn bao bọc quá mức và xem chúng ta như những đứa trẻ học đòi làm người lớn vậy”.
Những đứa trẻ học đòi làm người lớn sao….
"Đại ca, huynh nói mục tiêu đầu tiên của chúng ta là ở nơi nào?"
"Tịch Phong trại ở Bình Đỉnh sơn."
"À! cái chỗ có Viêm la đao phủ Trương Hán Uy và đám sơn tặc ác độc khét tiếng đó sao?"
"Đúng vậy. Nhưng nếu chúng biết ta đang theo dõi, thì nhất định sẽ trốn không ra mặt, thế nên phải trà trộn vào đoàn thương bang nào đó thôi."
"Vậy chúng ta sẽ nhập hội cùng một thương bang đi từ Lệ Châu đến Bình Đỉnh sơn sao?"
"Đúng vậy."
Hoàng Đông Nghiệp gật đầu với vẻ mặt tự tin.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook